Chương 69: Thiên cơ
Trong đêm tối bùng cháy lửa thiêu, có một cặp mắt đỏ ngầu điên loạn.
Sư Vô Độ đầu rơi xuống đất, Sư Thanh Huyền tay chân chia lìa, Hạ Huyền hóa thành tro.
Quyền Nhất Chân ôm thi thể của Dẫn Ngọc, căn cốt đã phế bỏ.
Thích Dung chỉ còn là một luồng khói xanh, yếu ớt như đom đóm, cuối cùng cũng tắt.
Hoa Thành hóa thành hàng vạn linh tử tiêu tán trong lòng Tạ Liên.
Cuối cùng một khắc... —— Đồng Lô cắn nuốt thân ảnh của một người, bạch y bị lửa thiêu điêu tàn.
Quế thấy có người gọi tên mình, khóc rất đau lòng.
Đến cuối cùng... người đó khóc đến mất tiếng, đang gọi ai, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Tĩnh mịch tang nhân thế.
...
Quế Tiểu Thái Lang mở choàng mắt tỉnh dậy, nhận ra... đây lại là giấc mơ tiên tri.
Năng lực này quá khủng khiếp, người khác có một hai lần trong đời đã là quá nhiều, mới chỉ có vài tháng, hắn đã mơ thấy ba lần.
Quế Tiểu Thái Lang cố gắng bình tĩnh, hai tay đan vào nhau gác lên cằm nhắm mắt lại, mặt mày trầm đến đáng sợ.
Trong lòng còn run rẩy, hắn đau lòng thở không nổi.
Hắn không thể tự hỏi quá nhiều, trái tim hắn vẫn còn sợ.
Lần thứ ba này, lại là Huyền Nhất Lang.
Hắn tự nói với mình không có gì phải khiếp đảm, hắn có thể thay đổi tương lai.
Hắn không bị thiên pháp trói buộc, có thể thay đổi những gì mình muốn. Hắn có thể trái trời nghịch mệnh.
Tiên tri, chính là năng lực của hắn. Hắn không được sợ hãi chính năng lực của mình, hắn phải sử dụng nó thành thạo để cứu Huyền Nhất Lang.
Cứu Huyền Nhất Lang, cứu Huyền Nhất Lang thôi, những người khác sẽ an bình. Quan trọng nhất là cứu Huyền Nhất Lang.
Quế Tiểu Thái Lang có chút đau đầu, ôm trán thở gấp, nước mắt bất tri bất giác chảy thành dòng không kịp ngăn lại.
Không suy nghĩ gì được.
Hắn chỉ nghĩ được, phải cứu Huyền Nhất Lang, hắn đau lòng đến chết mất.
"A Quế?"
Quế nghe thấy giọng ôn hòa của người kia, đột nhiên thấy oan ức lắm, nghẹn ngào dùng mu bàn tay lau lau nước mắt: "Huyền Nhất Lang! Huyền Nhất Lang! Bạch Bạch! Ngươi lại đây với ta đi, ta nhớ ngươi, ta rất đau lòng!"
Đế Quân có chút bất ngờ, nhưng nghe thấy y khóc, lập tức sững sờ chạy qua ôm chặt lấy y!
"A Quế! Ngươi sao vậy? Không khóc, sao lại khóc rồi? Nhớ ta, ta đang ở đây. Không rời xa ngươi nửa tấc!" Đế Quân ôm lấy hai má y nâng lên, tròng mắt ôn hòa nhìn y âu yếm, liên tục khẳng định.
Quế Tiểu Thái Lang ôm ghì lấy hắn, nức nở khóc lớn: "Ta không muốn nhìn thấy Huyền Nhất Lang chết!"
"..." Đế Quân cứng đờ.
... Hắn chết?
Hắn chết vậy A Quế thế nào?
Sao hắn có thể chết được?!
Trên đời này có ai có thể giết hắn?
... Chỉ có hắn tự sát.
Nghĩ đến đây, Đế Quân đáy lòng trùng xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Có thể để hắn nguyện đi tìm chết, chỉ có một mình Quế Tiểu Thái Lang. Y đi đâu bỏ hắn, hoặc y đã chết, hoặc y yêu người khác, hoặc y không còn trên thế gian này...
Đế Quân ôm siết lấy Quế, cũng khàn đến ách giọng hỏi y, "A Quế, có phải là ngươi lại mơ thấy tiên tri không? Mơ thấy gì đó? A Quế mơ thấy gì mà lại khóc?"
"Ta mơ thấy... ngươi điên, ngươi khóc gọi ta, ta không đáp lại ngươi được. Ta muốn nói với ngươi rất nhiều lần, ta ở đây, ta đang nhìn ngươi, ta yêu ngươi yêu ngươi, ta chẳng đi đâu cả! Ngươi không nghe!"
Quế Tiểu Thái Lang nổi giận đánh hắn ngã xuống sàn, đè lên người hắn điên cuồng đấm vào mặt hắn, mỗi một cú đấm đều mang theo dòng xoáy, khiến hắn mặt mũi bầm dập, đầu lún xuống đất, miệng mũi chảy máu dính đầy đất cát.
"Con mẹ nó ngươi không nghe! Ngươi chẳng bao giờ nghe cái quái gì cả! Ngươi là đồ tồi! Thằng khốn nạn! Ngươi có chịu nghe ta không?! Ta chẳng bao giờ đi đâu cả! Có chết cũng không đi đâu cả!!! Ngươi nghe rõ chưa?!!! Ngươi muốn ta nhắc lại bao nhiêu lần nữa——!!!" Quế Tiểu Thái Lang hai mắt lạnh lùng đầy sát khí, nắm lấy cổ áo hắn nhấc lên khỏi mặt đất, tàn bạo ép mặt tiến sát lại gần, cho hắn nhìn thấy được cuồng nộ trong mắt y.
Đế Quân sợ hãi.
Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy y nộ.
Trong mắt y tiêu điều phong sát, cơn giận dữ như dã thú gào thét bên tai.
"Ta, ta..." Đế Quân bị đánh không nói nên lời, chỉ kịp giữ lấy eo y cố định y lại, "A Quế! Khục khục khục..." Đế Quân phun ra một búng máu.
Vũ Sư Hoàng nghe thấy động tĩnh lớn, kinh hãi đẩy cửa phòng tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì sửng sốt, vẻ mặt ngây dại, "Quế... Lang?"
Quế sắc mặt bình tĩnh nói: "Một canh giờ nữa ngươi tiến vào, hiện tại ta có chuyện muốn nói riêng với hắn."
Vũ Sư Hoàng nhẹ nhàng hạ thấp người làm lễ cúi chào, "Ta đã biết. Ta ra ngoài trước. Ngươi, bình tĩnh lại đi."
Đợi nàng đi rồi, Quế Tiểu Thái Lang vứt Đế Quân xuống đất, nằm lên giường xoay người đưa mặt vào trong tường nhắm mắt lại, ôm ngực ngủ.
"..." Đế Quân sờ sờ khóe môi dập nát, nhìn thoáng qua gương đồng, giật cả mình phát hiện hắn mặt mũi đều là máu.
Hai ngàn năm chưa bị thương nặng như vậy bao giờ cả.
Đế Quân vô lực, "A Quế..."
"Ta còn giận ngươi lắm, nếu im được thì im đi. Ta không muốn nói ngọt ngào với ngươi nữa, ngươi là đồ ngu, nói bao nhiêu lần cũng không hiểu. Ta cứu không được ngươi."
"..."
Đế Quân ngồi xuống bên mép giường, nhìn một đầu tóc đen tuyền mềm rũ của y ở bên trong, mờ mịt khổ sở nói: "Ngươi ra tay đúng là nặng, không nương tay chút nào..."
"Trách ta? Ta đau lòng ngươi không biết, ta muốn giết ngươi cho xong, ta kiềm chế ý muốn giết ngươi tới mức phát điên rồi." Quế trầm trầm, lạnh như băng nói.
"..."
Rốt cuộc, Quế Tiểu Thái Lang sau một lúc vẫn xoay người lại, nhìn hắn nói: "Qua đây, để ta ôm ngươi một lát."
"..." Đế Quân vội vàng nằm xuống, thấy y lăn qua lập tức vớt lấy eo y, nghiêng thân ôm y siết cứng. Hắn áp mặt đang đau rát của mình lên mái tóc dài, bình ổn lại cơn sợ hãi.
Hắn cũng không biết mình vừa sợ cái gì.
Sợ giấc mộng tiên tri của y, sợ y biến mất hay sợ... y.
Che trời lấp đất nỗi sợ, chồng chất lên nhau để lúc ấy hắn không nghĩ được gì.
Dù gì thì hiện tại ổn rồi.
Đế Quân an lòng, hít thở nhẹ nghe mùi hương trên mái tóc y, hưởng thụ y vùi đầu trong ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, tham lam nhiệt độ của hắn.
Thật ra y nói đúng, chết bây giờ thật là tốt.
Đế Quân vuốt ve đỉnh đầu y, vuốt tóc...
"Đang làm gì đó? Còn có tâm trạng quá nhỉ? Ngươi thật là dễ dỗ dành, nhưng dỗ một lát lại khóc, ngươi có thể nam nhân chút không? Thái tử điện hạ yếu đuối ngu ngốc?!"
"...... A Quế..." Đế Quân mắc nghẹn, bất đắc dĩ gọi.
"Ta ghét ngươi! Huyền Nhất Lang đáng ghét!"
Quế nghe hắn gọi ôn nhu như vậy, lại nhớ tới giấc mộng kia, bức nước mắt không chảy xuống, ấm ức quát hắn.
Đế Quân ôm lấy đầu y, nhẹ nhàng vuốt lưng cho y, nói nhỏ nhẹ, "Đừng khóc nữa, ta biết sai rồi. Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi biết gì rồi? Chúng ta cùng nhau giải quyết. Ta sẽ nghe ngươi, nhất định sẽ nghe A Quế, ta tin A Quế, ta tin!"
"Nếu ta đột nhiên biến mất, tìm không thấy, ngươi còn tin không?" Quế trầm tĩnh ngước mắt lên hỏi hắn.
"..." Đế Quân.
Thấy hắn ôm mình chặt hơn, cả tay đều đang run rẩy, Quế Tiểu Thái Lang quyết định không tin vào tự chủ của hắn nữa, y chỉ nên tin vào chính mình thôi. Người đàn ông này, y đành chịu.
Quế bình tĩnh suy nghĩ cặn kẽ rồi, cảm thấy không giận hắn nữa, cũng không đòi hắn trả lời, ngược lại ôm lấy gương mặt máu me bê bết của hắn, đặt một nụ hôn lên hai cánh môi lạnh lẽo, ôn tồn nói: "Ta biết rồi, đừng lo lắng, không có chuyện đó đâu."
"... A Quế, ngươi biết gì mau nói cho ta." Đế Quân được y trấn an, ôm khít lấy y, cảm thụ trái tim y đập thình thịch trong ngực mình, an tâm rất nhiều.
Bọn họ đã ở thôn Vũ Sư hơn một tháng nay, trong quá trình này, Quế Tiểu Thái Lang nằm mộng hai lần.
Có kinh nghiệm lần trước, Đế Quân cảm thấy đây là cơ hội tốt.
Không giống như tiên tri của hắn bị trói buộc bởi nhiều thứ, biết chỉ thêm phiền không làm gì được, sửa chữa sẽ rối như tơ vò, chuyển lỗi lầm này sang lỗi lầm khác, kết cục vẫn sẽ như cũ.
Tiên tri của Quế chính là thiên cơ.
Thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng để y biết thì y mới chính là Thiên Cơ.
Pháp lực của Quế gia tăng, nhưng chẳng thấy y mạnh mẽ hơn ngày xưa bao nhiêu, chỉ có y và Đế Quân biết, y nắm giữ thiên cơ.
Làm thần tiên thì không được nhúng tay chuyện thế gian, nhưng y chẳng phải, y vẫn là con người, y có thể thay đổi, cãi mệnh.
Mệnh một người, thật ra trong mắt Đế Quân không có ý nghĩa gì, thực chất chỉ là vài trang giấy hắn lật qua lật lại phê duyệt hằng ngày, hắn xé mệnh ai, người đó không có mệnh, hắn lỡ tay quệt vài đường, người đó cải mệnh biến số. Thiên pháp hắn cũng không để vào mắt, vì nó vốn vô tri.
Những thứ trước nay đâu vào đó nằm trong lòng bàn tay hắn, Đế Quân không có gì phải sợ hãi bất an.
Nhưng khổ là, Quế Tiểu Thái Lang lại không nằm trong số đó, lại là thứ hắn trân quý nhất, khó bảo toàn nhất.
Y làm hắn khốn đốn đủ đường.
Y là kiếp nạn của hắn.
Mai Niệm Khanh từng nói với hắn, người này sẽ trợ hắn, cũng sẽ hại hắn. Hắn tin, rồi lại chẳng hề gì. Hiện tại đúng là vui vẻ chịu đựng, khổ cũng cười to.
Quế Tiểu Thái Lang nắm nắm bàn tay mình, trầm tư nói: "Ta... lại mạnh hơn rồi. Không những là tiên tri, ta còn xâm nhập vào giấc mộng, tận mắt chứng kiến, tự mình đại nhập."
"... Nguyện nghe kỹ càng."
Quế Tiểu Thái Lang ngồi dậy, xếp bằng ngồi trên giường khoanh tay nhìn hắn nói: "Là thế này, theo như ta phán đoán, ta biến mất, nhưng đó chỉ là do ngươi nhìn không thấy, ngươi ngu thôi. Ta vẫn ở trước mặt ngươi kêu la mắng chửi ngươi rất nhiều lần."
"..." Đế Quân biết tâm trạng y không tốt, nên đành chịu nghe y mắng thậm tệ, vẫn rất có phong độ mà suy nghĩ sâu xa một lát, thử hỏi: "Ngươi ở trước mặt ta? Sao ngươi biết được?"
"Vì thị giác của ta không theo ý mình, theo ý 'ta' khác. Ta từng chui vào bụng ngươi để ngủ cho chắc."
"..."
Bỗng nhiên muốn dừng lại ở đây.
Đế Quân vươn hai ngón tay day day huyệt thái dương, cảm giác đau đầu lại tới nữa, ôn thanh hỏi: "Ngươi biến nhỏ tới mức ta nhìn không thấy, đúng không? Tiếp theo là gì?"
"Còn hỏi sao? Ngươi đúng là nói được làm được, ngươi giết đủ người ta yêu quý, cuối cùng không hả hê còn muốn diệt sạch trần thế, dùng cái thân tàn của ngươi hiến tế Đồng Lô. Tiểu hữu vừa mất đi Hoa Thành thiếu niên, vì ngăn cản ngươi mà cũng chết, thành Tuyệt cuối cùng trên cõi đời này, như ngươi mong muốn."
Quế Tiểu Thái Lang mặt như tượng vỗ tay vài cái.
Ngay cả Tạ Liên cũng không chịu nổi tuyệt vọng, đủ để biết thế gian kia đã điên cuồng tới mức độ nào.
Đế Quân đúng là tai họa loạn thế.
Huỳnh hoặc thủ tâm.
"..." Đế Quân.
Quế Tiểu Thái Lang ưu phiền nhắm mắt cau mày, lại mở mắt ra nhìn Đế Quân, như là chịu thua rồi, hít thở nhẹ nhàng rũ mi dài, nắm đôi tay hắn đặt đến trong lòng, "Thiên pháp chẳng làm được gì, không đụng tới được ta, đều là ngươi làm cả, Thái tử điện hạ của ta ạ. Ngươi đừng bao giờ sa ngã. Ta vẫn luôn bên ngươi."
"... Ừm." Đế Quân cảm thụ cơ ngực ấm nóng của y dưới lớp áo mỏng, mặt già đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, "Nếu A Quế đã nói như vậy, ta tất nhiên sẽ tin tưởng, nhưng... đừng ở trong bụng ta quá lâu, nhiều nhất, một tháng."
... Trong mộng, Đế Quân đích thật chờ được một tháng.
"..." Quế.
... Quế Tiểu Thái Lang đẩy hắn ngã xuống giường, nằm đè lên bụng hắn, không chê bộ dạng thê thảm của hắn lúc này, trực tiếp hôn lên đôi môi làm kiêu của hắn, trừng phạt day cắn hai cánh môi bị y đập nát bươm của hắn, dùng lưỡi mềm liếm láp.
"Không được như vậy, ta chưa biết chính xác khi nào ta trở lại trạng thái bình thường, nhưng ngươi phải đợi, nhiều hơn một tháng mà ngươi nói. Ta—— chỉ là hồng trần một hạt bụi, không thể ôm ngươi như lúc này, Huyền Nhất Lang."
Đế Quân trong lòng chua xót, nhẹ nhàng khổ sở đáp lại y...
Vũ Sư Hoàng đợi đúng thời điểm đã hẹn, mở cửa bước vào thì lại nhìn thấy cảnh này.
Đế Quân đáng thương bị đè trên giường vừa hôn vừa rơi lệ.
... Vũ Sư Hoàng hơi xấu hổ, nhưng vẫn điềm tĩnh cúi người nói: "Thật thất lễ, ta ra ngoài trước. Ân, một lát nữa ta quay lại."
Nàng ôn nhu báo trước một tiếng cho bọn họ chuẩn bị.
"..."
"..."
Quế Tiểu Thái Lang mới nhận ra mình đang làm cái gì, nhìn Đế Quân đang nằm dưới thân ướt nhẹp nhìn mình, đột nhiên lăn qua một bên nằm mở to mắt.
"..." Đế Quân.
Thấy y giả chết, Quân Ngô chớp mắt đã thành Bạch Vô Tướng, cũng đồng dạng nằm liệt trên giường, trắng bệch nằm ngay đơ im thin thít.
Kỳ thật khi làm Bạch Vô Tướng, Quân Ngô lại tuỳ tính hơn một chút, ác liệt thế nào cũng đều là chân thật nhất. Mà hiện giờ, hắn thành Bạch Vô Tướng để lấy lại hình tượng uy nghiêm cao quý.
Đợi Vũ Sư Hoàng lại đến tìm bọn họ, gõ gõ cửa nói khẽ, "Quế Lang, ta có thể vào được chứ?"
Bên trong truyền đến tiếng động nhỏ, vải dệt ma sát, giọng trầm ấm của Quế Tiểu Thái Lang truyền ra, "Có thể."
Vũ Sư Hoàng nhẹ nhõm thở ra.
Nói gì thì nói, nàng gặp Quân Ngô không ít lần để báo cáo công vụ, vốn cũng có chút kính yêu hắn, nhưng hôm nay... nàng bị đả kích không nhẹ.
Mở cửa ra, nàng thấy Quế Tiểu Thái Lang đang đứng ở trước giường, động tác tự nhiên xỏ tay vào tay áo, Bạch Y Họa Thế mặc cho y.
Bạch Y Họa Thế, Tuyệt cảnh Quỷ vương đời đầu, là kẻ đã sinh ra vạn quỷ Đồng Lô.
Bạch Vô Tướng thấy nàng vào rồi, cả người nằm dí trên lưng A Quế, ôm lấy eo y cười, ở phía sau vẫy vẫy bàn tay đuổi nàng đi.
"..."
Quế ngồi xuống trước bàn trang điểm cho Bạch Vô Tướng lấm la lấm lét chải tóc, nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Sư Hoàng, ôm ngực nói: "Công chúa, lần này thật sự phải nhờ ngươi giúp rồi."
Vũ Sư Hoàng cười, "Không có gì, ta giúp được nhất định không chối từ. Mời Quế Lang nói."
Bình thường hiền lắm nhưng đừng để anh quạo 🌪🌪🌪
Nóc nhà của Thần Võ Đại Đế nó phải vậy, mới xứng với cái nết của anh.
Như hình với bóng
Không biết phải ta ảo giác không, Đế Quân có một đôi môi làm kiêu thế này...
Đôi môi gợi cảm, đôi môi trái tim... =))) Nhiều lúc không biết ai công ai thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro