Chương 61: Tiên phong
Tiên Kinh đang nằm giữa các cột sấm sét đang kêu réo, cứ như sẽ đánh xuống bất cứ lúc nào, không biết bao giờ thì bùng nổ. Tạ Liên và Đế Quân trầm ngâm một hồi, một lúc sau, Đế Quân đưa mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Quế Tiểu Thái Lang.
Dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của hắn, Quế cũng đưa mắt lên nhìn, hai mắt nhìn nhau một lúc, y nói: "Huyền Nhất Lang, ta tin ngươi."
Ta tin ngươi làm được.
Cho dù vạn người không tin ngươi, cho dù vạn chúng không phục ngươi, còn có ta một mực tin tưởng ngươi không nghi ngờ.
Ngàn vạn tín ngưỡng tôn thờ có thể lung lay sắp đổ, nhưng quyết tâm của ta sẽ không. Ta muốn truyền lại cho ngươi, cho ngươi động lực chống đỡ tới phút cuối cùng.
Cho dù là vạn kiếp bất phục——
Y trầm tĩnh nói: "Không có gì phải sợ."
Ước hẹn của chúng ta, ta bồi ngươi dưới địa ngục.
Đế Quân đứng lên, bước nhanh tiến tới ôm chầm lấy y, cúi đầu tựa ở trên hõm vai y nhắm mắt nói nhỏ: "Thật sự tin ta sao? Ta đã từng thất bại một lần."
Ta không dám chắc mình sẽ thắng, ta sợ hãi chúng sinh.
Ta càng sợ ngươi chán ghét ta, ta sợ ngươi cũng thất vọng về ta.
Quế Tiểu Thái Lang vòng tay ôm lấy hắn, cực kỳ tin tưởng nói: "Ngươi có thể, ngươi đã không còn dại dột như ngày ấy năm xưa, chỉ có chí hướng cùng thành tâm ngươi sẽ gặp phải thất bại, điều đó là không thể tránh khỏi."
Đế Quân ôm y càng chặt, nghe y nói: "Huyền Nhất Lang, kỳ thực... lần đó, ta cũng có mặt."
Quân Ngô kinh hãi mở choàng mắt ra, nắm lấy vai y đẩy ra, nhìn cho kỹ thần sắc trên mặt y.
Một mực bình tĩnh.
Quế cũng nhìn hắn, nói tiếp: "Lần đó, ta còn rất khâm phục ngươi. Rất thích ngươi nữa."
"..." Mọi người trong đại điện: Đang làm trò gì vậy? Thổ lộ giờ này hả? Trời đánh các ngươi đi.
... Đế Quân hai mắt hơi dao động, thính tai lặng lẽ đỏ lên một tầng, không nói không rằng, lặng thinh mà lại ôm siết y, vùi mặt mày mình lên mái tóc thơm mềm.
Quế Tiểu Thái Lang nói: "Có lẽ ngươi không nhớ, nhưng ngươi đã cứu ta đó. Là chính ngươi, ôm ta rời khỏi Đồng Lô, tránh thoát được một kiếp."
"..." Đế Quân.
Lúc đó số người không rơi xuống biển dung nham quá sợ hãi, đạp lên nhau mà chạy khỏi Đồng Lô sơn. Quế Tiểu Thái Lang hơi xúi quẩy, bị bọn họ xô đẩy thế nào... cuối cùng tự đạp ống quần vấp té, trật chân, trọng thương.
Y cũng không ngờ, mới vừa trọng sinh ở một thế giới lạ, quyết chí cầu sinh đi theo đám dân trèo đèo lội suối lên núi lại gặp phải tình cảnh đồng ruộng này, nghĩ thầm mình chết chắc rồi, thật là xui quá đi.
Thái tử Ô Dung lúc đó thần sắc cũng không biết phải nói như thế nào, như dại ra, như khó tin, như... rơi vào luyện ngục, vặn vẹo—— ma quỷ thét chói tai.
Bốn vị hộ pháp cũng không bình phục lại sau nỗi kinh hoàng đang diễn ra trước mắt, dung nham sau khi nuốt trọn hàng ngàn hàng vạn người đã hực lên hơi nóng, quang cảnh đều bị khí nóng phất lên quay cuồng, bọn họ theo bản năng ngước mắt nhìn Thái tử điện hạ đang đứng lặng giữa trời đất, bạch y chìm trong một mảnh màu đỏ nóng.
Sau đó, bọn họ nghe thấy Thái Tử điện hạ nói: "Cứu những người còn lại đi, đừng nhìn."
Giọng hắn trầm khàn, ách tiếng, đã không còn trấn định như trước, không dám quay đầu nhìn lại.
Bộ dạng tù túng, chưa bao giờ xuất hiện trên người Thái tử điện hạ, hắn vẫn luôn cao quý nhất, chói lọi nhất, là tượng thần bất ngã trong mắt thế nhân... nhưng hôm nay vẻ cao thượng đó, bạch y bất nhiễm đang lất phất bay kia, chỉ làm hắn càng thêm nhục nhã ê chề.
Dân chúng đang điên loạn chạy đi gào lên chửi rủa, bọn họ như bị lửa thiêu, nỗi lòng đầy căm phẫn không có chỗ phát tiết.
Tất cả đều đang cháy.
Tất cả, đều đang khóc.
Trời khóc, Thái tử khóc, chúng sinh cũng khóc.
Địa ngục trần gian.
...
Thái Tử Ô Dung mặc dù không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào bây giờ, vẫn còn đang thất thần nhưng vẫn theo bản năng dùng chút pháp lực cuối cùng sót lại, bảo vệ dân chúng Ô Dung đang hoảng loạn chạy trên vách núi hiểm trở, không cho bọn họ vì xô đẩy nhau mà rơi xuống biển lửa.
Lúc này, hắn thấy ở ngay vị trí cầu thông thiên vừa sụp đổ, có một bóng dáng tơi tả đang cố sức chống vách đá đứng dậy, hơi nghiêng người——
Thái tử hạ thân xuống, ôm y vào lòng, thất thần mà nói: "Xin lỗi."
Hắn rất sợ bị đẩy ra, nhưng người này không làm như vậy. Y không nói gì, chỉ thoáng vỗ vỗ vai hắn, dường như muốn nói gì đó, Thái tử lại không có tâm trí đâu nghe cho kỹ, ôm lấy eo y áp chặt lên hông, mang y đến một nơi an toàn đặt xuống liền lập tức quay đầu đi cứu người khác rồi.
...
Quế nói: "Lúc ấy, có lẽ tiếng kêu la quá lớn, ngươi không nghe."
Đế Quân hơi thất thần hỏi: "Ngươi... nói gì?"
"Ta nói—— cảm ơn ngươi."
...
Đế Quân suy sụp tinh thần, đặt môi đến bên tai y, khổ sở nói đứt quãng, "Đều là ta sai... nếu như... ta nghe được ngươi nói, ta biết đó là ngươi... thì tốt quá."
Là A Quế, là người tương lai hắn đặt trọn vẹn trái tim mình.
Trên thế giới này, chỉ có một mình A Quế khiến hắn kìm lòng không đậu ôm siết lấy, trong vô thức giữ chặt y, cho dù trong hoàn cảnh nào, y vẫn như cũ ấm áp sáng ngời.
Trên người A Quế có quang.
Nếu hắn không bỏ lỡ một câu này, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Hắn và A Quế sẽ sớm một chút gặp nhau, bên nhau, cùng nhau vượt qua được hết tang thương trên trần đời này.
Y nói đúng.
Bây giờ hắn có y rồi, hắn đã ôm y thật chặt, sẽ không tách rời, hắn còn gì phải sợ?
Y nói cảm ơn hắn, y nói rất nhiều năm về trước y đã rất thích hắn rồi, y thấy hắn không sai, hắn chưa từng làm y thất vọng.
Y là hậu thuẫn của hắn, y bướng bỉnh ngoan cố, y sẽ không bao giờ sụp xuống.
Đã đủ rồi, không cần ai khác nữa.
Đế Quân nặng nề nhìn Quế Tiểu Thái Lang một hồi, giống như nhìn bao lâu cũng thấy ít, không đủ thỏa mãn, không để ý mọi người xung quanh đang nhìn soi mói, nâng tay giữ lấy mặt y, khuynh thân phủ môi lên hai cánh môi khép hờ, hôn y thật lâu.
Quế Tiểu Thái Lang vòng tay qua nắm lấy eo hắn—— gập người lật ngược về phía sau, quật hắn ngã cắm đầu xuống sàn ngọc.
"..."
"..."
"..."
Mặc dù có thần quan tôn sùng hắn muốn tiến lên xem hắn có sao không, nhưng chợt nhớ ra hắn là phản diện, đã không còn là Đế Quân nữa rồi, đồng loạt lùi bước. Trong đó, chỉ có Tạ Liên vội đi qua kéo hắn dậy.
Đế Quân đứng vững mới bình tĩnh lại được, nhận ra chính mình mới ở trước mặt người khác hôn y, y ngại ngùng đây mà...
Tạ Liên nhìn máu trên trán Quân Ngô chảy xuống sườn mặt, da đầu hơi tê dại hỏi: "Đế Quân, ngài... vẫn ổn chứ?"
—— Không còn chút hình tượng nào hết.
Đế Quân mỉm cười, ung dung nói: "Không sao cả Tiên Lạc, hiện tại, ngươi cùng ta trong ba ngày xây cầu thông thiên. Tiên Kinh chỉ có thể trụ ba ngày."
Hoa Thành nói móc mỉa, "Ca ca chớ lo cho hắn, Thần Võ cơ đấy, đâu có dễ chết như vậy được."
Sư Vô Độ lay quạt nhướng mi cười, "Cái giá phải trả vậy là hời cho hắn ta rồi."
Hạ Huyền bật ra từ cổ họng một tiếng khẩy lạnh lùng.
Cùng lúc này, từ ngoài điện Thần Võ truyền đến tiếng chí chóe: "Con mẹ nó chứ tới cái chốn trắng mù vô vị này cũng bày đặt đóng cửa! Mở cửa ra bố vào! Bố mày tới thăm chúng mày đây! Còn không mau ra tiếp kiến?"
"..." Mọi người.
Quế Tiểu Thái Lang khoanh tay đứng thẳng tắp nói với Đế Quân, "Mở cửa ra đi, ta cho mời hắn đấy."
"..." Đế Quân.
"..." Tạ Liên.
"..." Hoa Thành.
"..." Hạ Huyền.
"..." Những người khác.
—— Vẻ mặt bọn họ đều là, kỳ thị, ghét bỏ.
Quế nói nguyên do, "Trong lúc các ngươi bận bịu, ta kiếm người nói chuyện cho đỡ buồn."
"..." Mọi người.
——/——
Mê lắm rồi
https://youtu.be/peIkfCxqJoQ
Cre: 06mirinboshi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro