Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Lý trí (H vụn)

Một ngày trước.

Đế Quân rất là nhàn, lại đi gặp Tạ Liên một chuyến, hắn nói Đồng Lô sắp sửa mở ra, tân quỷ vương xuất thế, cần phải có người đi đến Đồng Lô sơn, diệt sạch những loại quỷ có nguy cơ cao sẽ trở thành tân quỷ vương.

Tạ Liên nói: "Xem ra như vậy cũng được, nhưng không biết khi làm thì sẽ thế nào? Trước kia đã thử qua chưa?"

Quân Ngô nói: "Không biết. Chưa từng thử qua. Trước kia đều là quần tụ lại ngăn cản tất cả hướng đi của chúng."

Hoa Thành khoanh cánh tay, nói: "Chỉ sợ không thể được. Chiến đấu với điều kiện như vậy thì chẳng khác nào tự sát. Ta đề nghị một biện pháp sáng suốt khác đó chính là để ngươi tự mình đi."

Quân Ngô nói: "Ta cũng nghĩ vậy."

Tạ Liên ngẩn ra, nói: "Đế quân?"

Quân Ngô nói: "Tiên Lạc, lần này hạ phàm, chính là vì điều này. Ta muốn đến núi Đồng Lô trước. Ngươi về Thượng Thiên Đình đi, tạm thời giúp ta quản sự vụ."

Tạ Liên buông tay xuống, bỗng nhiên đứng dậy nói: "Cái này sao được? Ngài đừng nói giỡn, để ta quản mọi việc, sẽ có người không phục."

Quân Ngô nói: "Nếu như vậy, thì hãy làm cho tốt, đây chính là cơ hội để đám người đó phục ngươi"."

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nói: "Đế quân, thứ cho ta lần này thật sự không thể đồng ý. Việc này quá hoang đường, lấy chuyện ở nhân gian ra nói việc này thật phi lý, hoàng đế có thể ngự giá thân chinh, nhưng đã ai từng nghe qua hoàng đế mà phải bí mật nằm vùng đi ám sát quỷ chưa? Tiên Kinh sở dĩ có thể bay trên trời, tất cả đều là do ngài chống đỡ. Những thần quan khác không ai quản được, cũng đều là do ngài quản. Ngài ở trên kia, trời sẽ không sập xuống, ngài không ở đó, bầu trời thật sự sẽ sụp đổ."

Quân Ngô nói: "Tiên Lạc, kỳ thật, trên thế giới này không có bất kỳ người nào mà nếu không có hắn thì trời sẽ sụp đổ. Nếu đã quen rồi thì ngươi sẽ phát hiện, cái cũ qua đi thì cái mới sẽ xuất hiện thay thế. Khi tân Quỷ Vương xuất hiện, nếu lại là một Huyết vũ thám hoa hoặc là Hắc thủy trầm chu, như vậy cũng không sao, nhưng nếu trở ra lại là một Bạch y họa thế, thì thiên hạ sẽ đại loạn. Ngươi đã tận mắt thấy qua, muốn giết chết một Tuyệt thì có biết bao nhiêu khó khăn. Ngoài cách ta phải đi, quả không còn biện pháp nào khác. Hơn nữa, hiện giờ có sư phụ ngươi ở đó, mặc dù y bị nhốt, nhưng ngươi cũng thấy rồi, chẳng qua là làm cho có thôi."

Tạ Liên cũng biết, chuyện này không phải là Quân Ngô tự phụ. Bị vạn quỷ bao phủ, nếu muốn giết hết từng tên một hoặc muốn thu phục chúng thì chỉ có Quân Ngô là lợi hại nhất, nhưng thật ra cũng không nắm chắc rằng Quân Ngô nhất định có thể làm được điều này. Nhưng chỉ có Quân Ngô, có cơ hội nhiều hơn cả. Nhưng nếu Quân Ngô đi...

Tạ Liên có cảm giác hắn thật sự sẽ bị Quế Tiểu Thái Lang lôi kéo bạo loạn, vậy thì khắp Thượng Thiên giới cũng thành nồi cháo.

Đúng lúc này, Hoa Thành nói: "Ai nói không có biện pháp khác?"

...

Quân Ngô sau khi nghe Hoa Thành đề nghị, nghiêm túc suy xét hồi lâu. Nếu Tạ Liên đi một mình, không bằng chính bản thân hắn đi thì có thể nắm chắc hơn, nhưng nếu Tạ Liên cùng một Quỷ Vương đã từng bước ra khỏi núi Đồng Lô, tổ hợp này tất nhiên có nhiều cơ hội hơn. Vì vậy gật đầu đồng ý.

Ngày tiếp theo, Tạ Liên cùng Hoa Thành hai người xuất phát lên đường.

Tạ Liên lúc này mới nhớ tới, Quế từng dặn hắn nếu Quân Ngô có gặp hắn nói gì đó, đều phải báo lại cho y biết.

Vì vậy, Tạ Liên thử thông linh cho Quế Tiểu Thái Lang.

Tín hiệu thông.

Tạ Liên nói: "Sư phụ! Đế Quân tới gặp ta! Ta và Hoa Thành đang xuất phát tới Đồng Lô rồi."

"..."

Một lúc sau, giọng nói ôn hòa của Đế Quân truyền đến, "Rất hiệu suất, ta sẽ phái nhân thủ đến trợ giúp ngươi, có thể an tâm."

"Không phải sư phụ, Là Quế."

"..." Tạ Liên.

—— Bên đó đang xảy ra chuyện gì vậy?!

Ngay sau đó, Tạ Liên bị spam.

Hắn đồng loạt bắt được tín hiệu trò chuyện riêng từ Sư Thanh Huyền, Phong Tín, Mộ Tình, Bùi Minh.

Sư Thanh Huyền: "Lão Tạ ơi Lão Tạ! Chúng ta thoát rồi, theo lệnh A Quế tiểu ca tới trợ giúp ngươi đây, ngươi đang ở đâu?"

Bùi Minh: "Thái tử điện hạ, Đế Quân gọi ta tới trợ gúp ngươi, ngươi đang ở đâu?"

Phong Tín: "Điện hạ? Ta nghe nói ngươi tới Đồng Lô? Chờ ta một lát."

Mộ Tình: "Ngươi đang ở đâu vậy? Ta lập tức tới."

"..." Tạ Liên: Bỗng nhiên lại thêm đội hữu từ nhiều phe cánh khác nhau, với mục đích e rằng cũng khác nhau. Hơn nữa Phong Tín và Mộ Tình không phải đang bị cấm túc hay sao? Trốn ra?!

Hoa Thành đặt hai ngón tay lên huyệt thái dương của Tạ Liên, nói chuyện với Sư Thanh Huyền, "Đang ở biển Hắc Thủy?"

"Đúng vậy! Hoa Thành chủ đoán chuẩn quá! Ta có pháp lực lại rồi đây! Tới trợ giúp các ngươi liền! Mau nói vị trí!"

Hoa Thành cười nói: "Ngươi mang được Hắc Thủy tới thì đi, không thì không cần."

"..." Sư Thanh Huyền.

Hoa Thành đã sớm thấy được ý đồ của Quân Ngô lần này không tầm thường, nhưng Tạ Liên muốn nhận nhiệm vụ vậy thì không còn cách nào khác, tổ đội đi đánh tân Quỷ vương không ai tốt hơn Hạ Huyền, những kẻ khác đều là ruồi bọ, ăn hại, lòng mang ý đồ xấu.

Sư Thanh Huyền nói: "Hắn đồng ý rồi, thiệt là..."

Hoa Thành: "Còn không mau nhanh lên?"

"..." Tạ Liên: Thêm Hắc Thủy Huyền Quỷ? Đây là có chuyện gì?

Nhưng thêm một Tuyệt cảnh Quỷ vương, đúng là đại trợ lực. Có Hoa Thành đã an tâm rồi, hiện tại lại có thêm Huyền Quỷ các hạ và Phong Sư Đại Nhân...

Mà khoan!

Tạ Liên trả lời những người khác xong lại vội hỏi Sư Thanh Huyền, "Ngươi tại sao lại thoát ra rồi? Pháp lực trở lại? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Sư Thanh Huyền nói: "Lão Tạ, xong chuyến này, chúng ta đi đánh Quân Ngô đi! Hắn không tốt như ngươi nghĩ đâu! Tin ta! Còn pháp lực của ta... cũng giống như ngươi đó, mượn từ Hạ huynh một ít, đủ xài đủ xài. Quạt Phong Sư hắn cũng sửa cho ta rồi. Ca ta thì tự sửa, không tham gia được."

"..." Tạ Liên.

Có thể hình dung ra, Sư Vô Độ đang ở U Minh Thủy Phủ, mặt đen dán lại cây quạt bị chính hắn nhất thời tùy hứng chẻ đôi.

Có chút buồn cười, Thủy Hoành Thiên nhất định không nghĩ tới, hắn có ngày còn phải "sửa chữa lỗi lầm" mà bản thân gây ra, tự làm tự chịu.

Tạ Liên tắt đi thông linh, có chút lo lắng nhìn Hoa Thành hỏi: "Vạn quỷ xao động, đệ như thế... Huyền Quỷ các hạ có thể tới được hay không?" Không phải nói hắn cần ngủ đông sao?

Hoa Thành tùy ý nói: "Hắn chấp nhận tới, tất nhiên là tới được, có rất nhiều cách đối phó tạm thời, hắn từ bỏ ngủ đông, có thể là ăn gấp trăm lần bình thường? Biến thành heo luôn cũng nên."

"..." Tạ Liên: Đừng chọc người ta nữa.

Hoa Thành lại nói: "Hắc Thủy đồng ý đi, xem ra, bản thân hắn cũng có nhiệm vụ."

Tạ Liên xoa cằm: "Sư phụ nhờ hắn trợ giúp chúng ta?"

Hoa Thành thầm nghĩ, cũng đúng, nhưng có lẽ là ngăn cản Quân Ngô thì đúng hơn.

Tạ Liên không phải không đoán ra, mà hắn vẫn còn ngờ vực, không khẳng định được cái nào, nhưng chuyện ngăn cản tân Quỷ vương xuất thế đúng là nghĩa bất dung từ. Dù thế nào cũng phải đi một chuyến.

Tới trước dĩ nhiên là Bùi Minh, hắn theo lệnh của Đế Quân hỗ trợ Tạ Liên, nhận được chỗ tốt là có thể nhanh chóng xá tội cho Bùi Túc đang bị lưu đày nhân gian.

Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền cũng rất nhanh chóng tới.

Tạ Liên nhìn bé con đang nhắm mắt ngủ trong lòng Sư Thanh Huyền, hơi hắc tuyến.

—— Vòng vo thì cũng ngủ! Chỉ là đổi chỗ ngủ thôi!

Hoa Thành nhìn thấy như vậy, ngẩng đầu nhìn Tạ Liên một cái, không biết suy nghĩ gì.

Sư Thanh Huyền và Bùi Minh nhìn thấy nhau, biểu tình cả hai đều trở nên vi diệu.

Sư Thanh Huyền hỏi: "Ngươi còn làm việc cho Đế Quân! Ngươi đã quên chúng ta từng đồng cam cộng khổ dưới đáy Tiên Kinh sao? Quế tiểu ca còn vì cứu ngươi mà hi sinh chính mình! Nhớ không?"

"..." Bùi Minh.

"..." Tạ Liên.

Hoa Thành khoanh tay nói: "Còn có thể vì cái gì? Bên nào có lợi cho hắn, hắn tất nhiên làm cho bên đó."

Tạ Liên hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Sư phụ bây giờ thế nào rồi?"

Sư Thanh Huyền nói: "Chúng ta nhận ra bộ mặt thật của Đế Quân nên dùng xẻng của Địa sư vượt ngục..."

Bùi Minh chen miệng: "Ta không nằm bên trong."

Sư Thanh Huyền không để ý đến hắn, vừa ôm tiểu Hạ Huyền vừa kể: "Đang đầu chui đuôi lọt, thì đỉnh đầu ầm ầm, thì ra xẻng của Địa sư đã va chúng một thứ gì, không thể đào xuyên được. Lúc đó ta hỏi: 'Cái gì vậy?', ca ca ta nói: 'Là trận pháp. Phía trên chúng ta là một nơi nào đó bị trận pháp bao bọc', A Quế tiểu ca trấn định nói: 'Không phải trận pháp, là điện Phi Tiên! Chúng ta đã nằm trong lòng địch!'"

"..." Tạ Liên.

"..." Hoa Thành.

—— Sao lại để cho tình huống này xảy ra chứ! Các ngươi có thật sự đang chạy trốn không?!

Bùi Minh nhếch môi, từ chối hiểu.

Hắn đã biết trước mà.

Nhưng hắn đoán được mở đầu, lại không đoán được kết cục.

Sư Thanh Huyền kể tiếp: "Lúc đó, Bùi tướng quân hỏi: 'Phi Tiên điện có thiết lập trận pháp? Đế Quân bày ra sao? Vậy thì không phá nổi đâu, chúng ta nên đi đường khác đi.'"

Bùi Minh cắt ngang: "Không, lúc đó ta nói: 'Các ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về đi, các ngươi đã hết đường rồi!'"—— Vào lòng bàn tay Đế Quân cmnr! Tự nhiên lại có ta ở trong này!

Lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Quế Tiểu Thái Lang vẫn giữ được bình tĩnh, trầm tư mà nhìn lên đỉnh đầu, "Chớ lo, ta đã có cách cứu các ngươi rồi."

Quyền Nhất Chân còn đang nhìn bản đồ, không hiểu vì sao hắn đào sai rồi, rất hổ thẹn với sự tin tưởng của Quế Tiểu Thái Lang đã đặt lên người hắn, lúc này, hắn nghe thấy y nói: "Tới được điện Phi Tiên, chính là tìm được đường sống trong chỗ chết. Vì—— Phi Tiên điện nằm ở vùng ngoại ô!"

Mọi người hiểu ra.

Nói cách khác, bọn họ đã thoát ra được Tiên Kinh rồi!

Sư Vô Độ: "Hửm? Vậy là đường thoát cũng ở gần đây thôi. Mà Phi Tiên điện rộng chừng bao nhiêu? Tránh trận pháp bao bọc xung quanh nó là có thể thoát."

Quế Tiểu Thái Lang nói: "Tính luôn các mảnh vườn, bốn suối nước, thì chừng nửa cái Tiên Kinh."

"..." Mọi người: Bí ẩn của vùng ngoại ô ma quái đã được vạch trần.

Thì ra phía sau làn sương mù, là con mẹ nó một nửa thế giới! Đế Quân làm vậy không thấy có lỗi với các Thần quan không có đất tiên để ở, không có đủ diện tích để xây điện lớn sao?

Sư Thanh Huyền cũng nhịn không được, nhỏ giọng nói với Sư Vô Độ: "Ca, ngươi thấy sao?"

Chơi lại không?

"..." Sư Vô Độ hừ một tiếng rõ to.

Quế Tiểu Thái Lang nói: "Không còn nhiều thời gian nữa rồi, dù sao tám chín phần ta sẽ không thoát được, hắn có thể theo dõi ta bất cứ lúc nào. Nên ta sẽ cho các ngươi thoát trước, thoát được thì hãy tới chỗ của Hạ Huyền tập hợp đi."

Sư Vô Độ hỏi: "Thoát bằng cách nào? Đào men theo trận pháp này, muốn vòng qua cũng phải cần ít nhất hai canh giờ nữa!"

Quế Tiểu Thái Lang: "—— Cứ để Quân Ngô điện hạ thao ta chết khiếp là được! Ba canh giờ! Ta vì các ngươi kéo dài ba canh giờ!" (*1 canh giờ = 2 tiếng)

Dứt lời, cái xẻng Địa sư trong tay Quyền Nhất Chân hình như đã có thể xuyên qua trận pháp này rồi.

"..." Mọi người.

Quân Ngô thật là đáng sợ!

Bùi Minh đã bắt đầu cảm thấy thủ trưởng của mình nhân phẩm có vấn đề.

Lúc trước hắn còn không biết câu khẩu lệnh thông linh của Quế Tiểu Thái Lang bắt nguồn từ cái gì, thì hiện tại hắn đã biết! Cảm thấy khiếp sợ!

Quế Tiểu Thái Lang trước khi đi vào miệng cọp, nhìn Bùi Minh nói: "Bùi tướng quân, lần này liên lụy ngươi rồi, thoát ra được, ngươi cứ giả vờ như không biết, tiếp tục làm hết phận sự của mình nhé?"

"..." Bùi Minh: Sao nghe như ta đang cùng trận doanh với các ngươi vậy? Không cần suy nghĩ cho ta đâu, cảm ơn.

Xẻng Địa sư đào ra một lỗ hổng lớn, Quế lập tức chui vào, hắn vừa qua, lỗ hổng cũng lập tức khép lại, mà hắn thì bị nước nóng bao vây.

Hóa ra là suối nước nóng. Quế Tiểu Thái Lang vội vàng nín thở, tay chân linh hoạt bơi lên bờ, vừa ngoi ra khỏi mặt nước thì đón nhận ánh mắt tràn đầy ý cười của Đế Quân. Hắn đang ngâm mình ở bên trong, dường như chờ đợi rất lâu rồi.

Quế vuốt vuốt nước trên mặt, bình thản nói: "Còn chờ gì nữa? Tới đây đi."

Cmn ba canh giờ.

Vừa lúc, Đế Quân cũng không mặc đồ, sẵn sàng tiếp chiến.

Đế Quân cảm thấy lần này là hắn thắng, nên hắn có quyền đòi hỏi một chút.

"A Quế, lần này là ngươi phải tới đây, cởi ra đi, vừa đi vừa cởi." Đế Quân nhàn nhã tựa lưng lên một tảng đá bên hồ, mang theo vài phần tùy tính lười biếng, nhã nhặn lại lộ ra gợi cảm, nửa người ngâm ở trong nước nóng, giọt nước trong suốt lóng lánh trượt trên cơ thể nam tính, hoàn mỹ đường cong cơ bắp trôi chảy mà rắn chắc, nhân ngư tuyến như ẩn như hiện dưới làn nước trắng ngần bốc khói nhẹ.

Quế Tiểu Thái Lang hào phóng tự nhiên giải khai dây lưng quần, đem vạt áo hai bên kéo xuống, lộ ra nửa thân trần, cơ thể trắng nõn mềm mại nhưng lại hiển lộ ra nhàn nhạt bắp thịt đường cong, đem lực lượng mỹ cùng nhu mỹ hỗn hợp với nhau, tóc dài ướt đẫm càng nổi bật ngũ quan âm nhu tuấn mỹ cực kỳ mê người.

Nước ấm chảy xuôi trên gò má, quý công tử đem năm ngón tay xuyên qua mái tóc, đem những sợi tóc mềm mại đẫm nước vuốt ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt nam tính trầm tĩnh dịu dàng.

Đánh lâu dài, nên nói chút chuyện trăng hoa.

"Huyền Nhất Lang thích như thế nào?"

Đế Quân nhìn người đã đi tới trước mắt, mấy chốc lồng ngực hai người đã nhẹ nhàng dán sát vào nhau, nghe tiếng tim đập của đối phương.

"A Quế chỉ cần chủ động một chút, ta liền rất thích." Đế Quân thanh âm lộ ra vô hạn nhu hòa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên độ cong ôn nhuận, con ngươi sáng ngời, không có động tác gì.

"Thích đến mức nào?"

"Thích đến mức... không thể chú ý tới mặt khác."

Quế Tiểu Thái Lang quyết định chọn phương án này.

Chủ động mà thôi, là một thằng đàn ông, thằng nào cũng làm được.

Quế Tiểu Thái Lang rất nghiêm túc, dùng hai cánh tay kiên cố hữu lực xuyên qua bờ vai rộng của Đế Quân, bao vây hắn ở bên trong, sắc mặt trầm lắng, như nước đọng, trang nghiêm mà ôn hòa.

Y cúi đầu, nhẹ nhàng mút cạn giọt nước vương trên điểm hồng trước ngực hắn, môi mỏng chậm rãi hôn xuống, mút hết từng giọt.

Đế Quân nhắm mắt lại, yết hầu lăn lộn lên xuống, cực lực kiềm nén khát vọng của mình.

Thật sự, thật là thích.

Thứ đó, đã thức tỉnh.

Quế Tiểu Thái Lang vẫn tiếp tục bình tĩnh hôn khẽ, từng chút một, môi y đã hôn lên cơ bụng đang co chặt, hơi phập phồng nóng nảy của Đế Quân.

Không kiềm được, Đế Quân khàn khàn rên lên một tiếng, vươn tay che đi hai mắt, muốn nhẫn nhịn cơn khát tình của mình, hưởng thụ dục vọng hoành hành trong cơ thể, không chỗ phát tiết.

Hắn cơ hồ không phân biệt được đây là cực hình tàn nhẫn nhất hay là vui thích ngọt ngào nhất.

Hắn gần như khống chế không được, trong đầu đã hôn y không thở nổi vô số lần, nghiền nát y dưới thân vô số lần, khiến y giãy dụa gào thét tàn phá y.

Môi của A Quế đã dần di chuyển xuống càng sâu, tựa hồ đã đến đỉnh... lý trí của Đế Quân đã vỡ vụn rồi lại chắp vá, phân tán rồi lại căng chặt, đầu óc liên tục nhắc nhở hắn—— Y sắp bao dung chính mình.

Đợi một lát.

Đợi một lát nữa.

Khí nóng bốc lên, mồ hôi ẩm ướt da thịt, ma sát lặp lại, tiếng môi hôn mút vang cực nhẹ, cực tĩnh, lại cực kỳ dễ nghe.

Quế Tiểu Thái Lang tiếng nói trầm thấp, từ tính mà lại lãnh đạm: "Huyền Nhất Lang, không phải nói để cho ta tới sao? Ta, chưa cứng."

"..." Đế Quân nghĩ mình nghe lầm.

Tựa hồ không thể tin được, Quân Ngô mở choàng mắt ra nhìn Quế Tiểu Thái Lang, thấy y trang nghiêm dừng ở trước thứ cực nóng của hắn, hai cánh môi kia nhất quyết không chịu chạm vào.

Thẹn quá thành giận, Đế Quân lạnh lùng nói: "Còn không nhanh lên?"

Trong lòng cầu xin y mau liếm nó đi, thật sự rất dày vò, có thứ gì không giữ được nữa, hắn cần được khuây khỏa.

Thật sự, hắn sắp chết rồi.

Quế Tiểu Thái Lang hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát cái thứ lợi kiếm đâm chọc bậy bạ của hắn, nhắm mắt lại bình thản nói: "Không có hứng thú. Hiện tại ngươi không có lợi thế ra điều kiện với ta."

"..."

Đế Quân tức tới mức cười gằn một tiếng, "Ngươi không sợ ta đi tìm bọn chúng?"

Quế Tiểu Thái Lang nhìn hắn, ánh mắt thanh minh thông thấu, "Chẳng phải ngươi nói, ta chủ động... thích sao?"

Đế Quân nghiến răng nghiến lợi, giọng nói nghẹn đặc ám ách, trầm khàn cực kỳ, "Ngươi chủ động đây sao? Ngươi... hôn nó đi."

"... Còn lâu." Quế lạnh lùng nghiêng đầu đi.

"..."

Đế Quân nghẹn lửa dưới bụng, muốn mạnh mẽ bắt lấy y trả thù, thì lúc này nghe y nói: "Ta muốn tiếp tục."

"Hôn nơi nào?" Đế Quân nhẫn nhịn hỏi.

"Bắp đùi. Ngươi lên bờ, mở hai chân ra cho ta." Quế Tiểu Thái Lang ra kiến nghị.

"Ngươi muốn giết ta sao?" Đế Quân phát điên, gầm nhẹ một tiếng, thô bạo kiềm giữ lấy khuôn mặt y, hung hăng cúi đầu hôn lên hai phiến mềm mại, mạnh mẽ rượt đuổi đầu lưỡi non ướt của y, thâm trầm mút vào thật mạnh, khao khát khó tả.

"Ưm..."

Bao nhiêu ngọt ngào này không đủ trấn an hắn.

Đế Quân chen vật cực nóng của mình vào giữa hai chân y, nâng mông y lên một chút, ma sát vật cực nóng lên hai bắp đùi mềm mịn, càn rỡ chạy nước rút bên trong.

Y phục trên người Quế Tiểu Thái Lang nhanh chóng bị hắn cởi bỏ, phiêu phù trên mặt nước, lửa tình văng khắp nơi.

Đế Quân dần dần hòa hoãn, ngón tay thon dài tinh tế miết nhẹ lên má y, ôn nhu nói: "A Quế, ta thật sự, thật sự rất yêu ngươi."

Rất yêu ngươi.

Chỉ cần có ngươi trên đời này, lồng ngực đã vỡ òa sung sướng.

Quế Tiểu Thái Lang run rẩy, nhẹ hẫng ôm lấy Đế Quân, ngửa đầu, ở bên tai hắn nói trầm thấp, "Vì Huyền Nhất Lang, đều được hết."

Ta quyết chí vì ngươi làm tất cả, vào sinh ra tử cũng không tiếc.

Nụ hôn nồng ấm mang theo ý cười, hai đôi môi nặng nề va chạm, khó nén nhu tình tràn lan mọc thành cụm.

Môi lưỡi tách rời, chỉ bạc se tơ hồng, ánh mắt men say.

Đế Quân nùng tình mật ý nắm lấy hai bả vai y, cúi đầu, môi mỏng hôn vai y, lại nhẹ nhàng cắn lên cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, lần lượt hôn say đắm đường nét tinh xảo trên cơ thể của y.

Quế Tiểu Thái Lang kích thích ngửa đầu lên, nắm lấy hai vai hắn chống đỡ, mê man trượt trên người hắn.

"A Quế, thích hay không?"

Đế Quân cảm nhận y cũng kích cuồng, mừng thầm, trêu ghẹo nói.

Sau đó, bất ngờ, Quế Tiểu Thái Lang tràn đầy tính xâm lược, đè Đế Quân lên tảng đá lớn, cho lưng hắn nặng nề va đập lên vách đá thô ráp.

Trong mắt y nóng cháy lửa tình, làm Đế Quân ngây ngẩn cả người, tim đập dữ dội trong lồng ngực.

Mái tóc đen rũ xuống, che khuất hai mắt thâm trầm, Quế Tiểu Thái Lang chậm rãi nói: "Đừng bức ta."

Ta không kiềm chế nổi, người khóc là ngươi.

Đế Quân lại cảm thấy rất mới lạ, rất kích thích, ôn hòa nâng cằm y lên, cho y nhìn sâu vào mắt mình, nói: "A Quế đang sợ cái gì?"

Quế Tiểu Thái Lang dùng hành động nói cho hắn biết, y đang sợ cái gì.

Tay y, hung bạo nắm lấy thứ cực nóng của Đế Quân, chà xát.

Dùng biểu tình trấn định thong dong, làm ra thủ đoạn tàn ác nhất.

Quân Ngô kịch liệt mở to mắt, thần tình chấn động, hai chân có chút nhũn ra, nghiến răng bật ra một tiếng nghẹn ngào gầm nhẹ: "A Quế!"

Trời ạ, đây là kiểu vui thích gì?

Thật sự chết mất.

Quế Tiểu Thái Lang cười nhẹ, từ tốn nói: "Thả lỏng ra, ta cho ngươi cực sướng."

Nói vậy, động tác trên tay y không giảm, ép nó lên bụng Đế Quân, tàn khốc chơi đùa.

Y nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hai hàng lông mày đanh lại, ấp ủ gió lốc trong cặp mắt an yên, như biển sâu ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, đang cực độ khắc chế chính mình.

Đế Quân bị cảm giác phong phú y tạo ra cho hắn, đau, lại dâng trào nhiệt liệt, lênh đênh đắm chìm trong biển tình.

"A Quế, nhanh lên một chút, ân... hừ, nhanh lên... nhanh lên... nhanh nữa lên, ta sắp chết rồi, bại dưới tay ngươi... A!"

Quế Tiểu Thái Lang cắn nụ hồng trước ngực hắn, tĩnh lặng ngậm trong miệng.

Đế Quân lười biếng mị mị mắt, cười nói: "Thế nào?"

Quế Tiểu Thái Lang nhả ra, liếm liếm môi, nhìn hắn nói: "Say lòng người."

"..."

Đế Quân cảm thấy, trên trời dưới đất, hắn không thể tìm đâu ra Quế Tiểu Thái Lang nào khác.

Y đa tình, y lý trí, đều là như vậy chết người.

Cả đời trân ái.





...

Ai nói Đế quân thiếu một cái Hoa Thành? Đế quân thiếu một cái Quế Tiểu Thái Lang


Điêu đứng trước vẻ đẹp này:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro