Chương 44: Độ kiếp gặp nạn trên biển Quỷ vực
Thuyền không có, trăng lên cao, Thiên giới đã bỏ thêm một chiếc thuyền lớn khác trong lúc chờ đợt Thiên kiếp tiếp theo của Sư Vô Độ. Lúc này ai nấy cũng đã mệt mỏi rã rời, ở trên bờ cát đốt lửa nghỉ ngơi.
Sư Thanh Huyền nhìn bầu trời lâu lâu nổi sấm rền lóa mắt, rầu rĩ nói: "Thiên kiếp đáng sợ thật, mới màn dạo đầu đã như thế, liệu... à không! Mới không đâu! Ca ca nhất định sẽ vượt qua! Nho nhỏ Thiên kiếp thì làm được gì huynh ấy chứ!"
Hạ Huyền phun tào: Ừa thì Thiên kiếp hắn đối phó được, nhưng đánh ghen thì chưa chắc.
Bùi Minh không thấy bóng dáng đâu, không biết có làm liều đánh dã chiến ở đâu trong rừng này không. Tạ Liên và Hoa Thành thì ngồi một bên rầm rì nói chuyện với nhau, chia sẻ một cái bánh bao nguội.
Sư Vô Độ đang khoanh chân tĩnh dưỡng bỗng mở mắt, nhìn Sư Thanh Huyền nói: "Nế... Quế đâu? Bảo hắn ra đây, ta có chuyện muốn nói."
Hắn vừa hỏi, mọi người đều nhìn qua. Bùi Minh vừa lúc phè phỡn trở về, bọn họ đồng loạt quét mắt nhìn nhau bằng ánh mắt nghi kỵ, cứ như thể một trong số bọn họ chính là Quế Tiểu Thái Lang đang ẩn náu, chuẩn bị nói ra một câu gì đó sốc óc.
... Im ắng, chỉ nghe thấy tiếng lửa đốt 'lách tách' và mùi cá nướng thơm phức.
Sau đó bọn họ phát hiện, cá nướng ở đâu ra? Là ai đang nướng cá?!
Nhìn lại mới phát hiện, là một con mèo đen đang ngồi trước đống lửa nghiêm túc nướng cá.
"..."
"..."
"..."
—— Lần này hắn không nói nhưng vẫn sốc lắm đó!
Tạ Liên rút trừu khóe miệng, thử hỏi: "Sư phụ?"
Con mèo kia nhìn qua đây, sau đó miêu ô miêu ô vài tiếng, mạc danh bọn họ biết là nó đang nói cái gì.
Sư Thanh Huyền nhận lấy một xiên cá từ tay nó, theo bản năng cảm tạ một tiếng lễ phép, lại hỏi: "Có phần cho ca ca sao mèo con? Nếu được, ta xin giúp ngươi một tay nướng cho Minh huynh và lão Tạ nữa."
Con mèo lại meo ô meo ô một tiếng, mới gật gật đầu, đưa cho Sư Thanh Huyền vài xiên cá chưa nướng.
... Nhìn lại bên cạnh nó, quả nhiên là một đống cá chết xếp thành núi nhỏ, con nào con nấy đều có dấu vết bị mèo quào một phát ngay mắt chết tươi.
"..."
"..."
"..."
Tạ Liên nhìn nửa cái bánh bao cắn dở trong tay, vỗ vai Hoa Thành nói: "Đệ ở đây đợi đi! Ta đi nướng cá!"
Vì thế, hai người một mèo ngồi quanh đống lửa quay mấy xiên cá, câu được câu không nói chuyện với con mèo đột ngột này, nhìn hòa thuận nhẹ nhàng cứ như đang đi dã ngoại.
"..."
Tạ Liên nhìn con mèo đen sang chảnh thắt khăn lụa màu lam ngồi ngay ngắn đứng đắn bên cạnh, nhịn không được vươn ma trảo... thử sờ sờ đầu nhỏ của nó.
Ngoài ý muốn, không bị chụp bay, y còn thấy Quế miêu... dùng cái đầu tròn của mình dụi dụi vào lòng bàn tay y, khẽ kêu "miêu ~ miêu ~"
"..." Tạ Liên trong nháy mắt đó, tà ác.
Tạ Liên dồn hết lực chú ý lên con mèo này, không thấy Hoa Thành bóp nát nửa cái bánh bao, xém hiện hình quỷ...
Mọi người chỉ thấy Tạ Liên lấy đại trong đống cá chết ra một con cá, cầm đuôi cá lắc lắc nó trước mặt Quế...
Quế miêu đưa một đôi kim đồng lên nhìn Tạ Liên, lại nhìn con cá... nghiêm trang vươn móng vuốt đi cào, chụp!
Hụt rồi!
Tạ Liên hai mắt sáng lên, hào hứng vung vẫy con cá tránh thoát khỏi miêu trảo.
Quế không thèm nướng cá nữa, đứng bằng hai chân, vươn hai móng vuốt nhảy lên chụp!
Tạ Liên cười... ném con cá bay ra xa!
"..." Mọi người: Thái tử điện hạ, ngươi...
Quế đăm chiêu.
Một con cá cũng không bắt được, sao có thể thay đổi đất nước?
Mọi người thấy con mèo giơ lên một móng vuốt thịt nắm thật chặt, vẻ mặt đau đớn, sau đó khí tràng toàn thân nó đều thay đổi, trở nên nguy hiểm... lấy một tốc độ như sấm sét vụt lên, móng sắc vồ—— ngậm lấy con cá mang về bên chân Tạ Liên.
"..." Mọi người: Ngu lạ.
"Giỏi!" Tạ Liên tán thưởng.
Sau đó, không biết khi nào hắn đã ôm trong ngực một đống cá, hướng lên trời—— Ném! Ném! Ném!
"..." Mọi người.
"..." Hoa Thành: So với trước kia giận lẫy Bạch Vô Tướng, điện hạ hiện tại mới hắc hóa thật sự...
"..." Quân Ngô trên cao: Ngừng lại đi A Quế...
Quế Tiểu Thái Lang cho rằng đây là nhân sinh khảo nghiệm! Hắn phải bức phá giới hạn của loài mèo! Mang loài mèo thành vua thiên hạ! Chiếm lĩnh quốc gia này! Thành lập một vương quốc thịt đệm mềm mụp!
Con mèo đĩnh đạc cầm trong tay hai cây xiên que, nhảy lên—— chồng chéo vết cắt trên không trung bện thành lưới!
Đợi nó hai chân đáp xuống đất, hai tay đã cầm hai xiên cá chỉnh tề.
Sư Thanh Huyền hai mắt mở lớn, vỗ tay thật to, nói: "Quế miêu—— thắng!"
'Bốp, bốp, bốp, bốp'
... Mọi người không tự giác cũng vỗ tay.
—— 10 điểm! 10 điểm!
Sư Thanh Huyền lắc lắc ngón tay nói: "Được rồi đó, lão Phong cùng A Quế tiểu miêu mau phiên cá đi, cá các ngươi nướng cháy đen cả rồi."
"..." Tạ Liên: Thất sách.
"..." Quế: Thất sách.
...
Ông trời đúng là hiền lành, lúc bọn họ đang nướng cá chơi trò chơi thì không đổ một giọt mưa hay xuất hiện dấu hiệu giông bão nào, đợi con mèo vừa lấy khăn tay lau miệng xong, no nê sờ sờ cái bụng thì trời mới bắt đầu chớp giật.
"..." Hạ Huyền cảm thấy tới đây là đủ rồi, trả con mèo này về là yên ổn.
Quế Tiểu Thái Lang nói đúng, nếu có thể cứu chúng sinh bằng cách đơn giản nhất, vậy tại sao không làm? Tại sao phải giữ gìn một con mèo? Vì nó biết nướng cá sao?
Nhưng, Sư Vô Độ đã có điềm báo tử. Hắn vẫy tay với con mèo này, nhẹ giọng gọi nó qua đây ngồi cho hắn hỏi chuyện.
Bùi Minh vô cớ hại bạn: "Thủy Sư huynh, Phi Tiên huynh thật đúng là thân thiết, chẳng lẽ là vì trước đây Phi Tiên huynh đã cứu Thanh Huyền?"
Sư Thanh Huyền luôn có cách đưa anh trai vào tử địa, "Người ta xém là đại tẩu của ta đó! Không thân mới lạ! Chúng ta thân như người một nhà!"
Ba bốn cột thiên lôi đánh xuống đầu Sư Vô Độ, cũng may là hắn bị con mèo này đá bay qua một bên, hiểm hiểm tránh thoát một nhát chém của tử thần.
"..." Mọi người bắt đầu ngờ ngợ: Trận Thiên kiếp này... cất giấu một âm mưu.
Tập kích bất ngờ như vậy thì ai mà lường được!
Thiên kiếp gì mà lòng dạ hiểm ác chướng khí vậy!
Sư Vô Độ bị đạp không nhẹ, văng xa hơn chục mét, lăn vài vòng trên cát mới dừng lại được. Sư Thanh Huyền vội vàng hô: "Ca! Ngươi có sao không?!"
Sư Vô Độ được Bùi Minh đỡ đứng lên, bình tĩnh phun ra một ngụm cát nói: "Không phải ca, là sư phụ!"
"..."
"..."
"..."
"..." Đế quân nhìn tiên kính, phát giận đem nó dập nát.
Đế quân nhìn thoáng qua thân xác rỗng bị xích lại tứ chi ở trên giường lớn, cười lạnh.
Đã bảo vệ học trò cưng như vậy, thì thay hắn gánh Thiên kiếp đi, Quế Tiểu Thái Lang!
Sư Vô Độ cũng bàng hoàng không kém ai, nhìn thấy linh thể của mình và Quế Tiểu Thái Lang chồng lên nhau, bị hắn lấn lướt chiếm lấy chủ quyền thân thể thì giận dữ nói: "Quế! Mau cút ra ngoài cho ta! Thiên kiếp sắp đến rồi!"
'Sư Vô Độ' cầm quạt Thủy Sư trong tay cầm nắm, xoay chuyển trong chốc lát, trấn định nói: "A Độ, nghe ta, đây không phải là Thiên kiếp như ngươi nghĩ, đây là mệnh của ngươi. Mệnh ngươi đến đây đã tận."
Mọi người lại thấy Sư Vô Độ sắc mặt căm ghét, cất cao giọng, ngẩng mặt hướng lên trời đay nghiến: "Nếu đây là lý do, vậy thì cút ra đi! Nếu ta có chết, ngươi thay ta chăm sóc Thanh Huyền! Mệnh tận? Thứ không có, tự ta giành! Mệnh không có, tự ta sửa! Mệnh ta ta định chẳng tại trời!"
Lôi kiếp rền vang nền nã, cả bầu trời mấy chốc sáng loáng, không trung đen kịt nứt ra từng mảng chớp, tựa như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Mọi người da đầu tê dại từng cơn, kinh ngạc đến sững người. Không biết là bị khí thế bố đời của Sư Vô Độ làm mở mang tầm mắt hay là bị Thiên kiếp âm ngoan trước mặt chấn kinh hai mắt. Có lẽ là cả hai thứ hợp lại.
Sư Vô Độ nhìn thấy, linh thể của hắn và Quế Tiểu Thái Lang không phân chia chồng chéo lên nhau, mà bắt đầu ăn khớp đến từng động tác.
Sư Vô Độ phất quạt phẩy ra, chỉ thấy mặt trước viết một chữ "Thủy", mặt sau vẽ ba đường gợn sóng.
Y khép quạt chạm nhẹ giữa trán, lại lần nữa phách một tiếng mở ra, ba đường gợn sóng dâng lên tới đỉnh!
"Thiên mệnh khó tòng, vậy thầy trò chúng ta cùng nhau đấu thiên mệnh!"
'Thình thịch'
Không những Sư Vô Độ tim đập trật một nhịp, mà những người khác cũng vô thức a lên một tiếng, nhìn Sư Vô Độ áo trắng Thủy sư phần phật bay lên giữa thiên địa, đón đầu ngọn sóng, tứ phương tám hướng đánh xuống cột thiên lôi, mặt nước nổi sóng, bất ngờ phóng lên tận trời hơn chục con rồng nước!
"Sư phụ!"
"Ca ca!"
Nam nhân kia thản nhiên: "Không phải sư phụ! Không phải ca ca! Là kết hợp thể—— siêu nhân!"
Không biết có phải ảo giác không, không khí có nhạc siêu nhân cuồng phong.
"..." Mọi người hai mắt hình hạt đậu.
Vừa rồi là nhạc nền gì? Phong cách không hợp.
Mà con mẹ nó ngầu vãi.
"Siêu nhân!!! Cố lên!!!" Sư Thanh Huyền ở bên dưới chụm tay hét lớn.
Mọi người cũng hét: "Cố lên đó!!!"
"..." Quân Ngô tay chống trán trượt xuống, cảm thấy mình đang đấu với chính nghĩa.
Quế: "Không phải siêu nhân, là chính nghĩa!"
"..." Quân Ngô.
Thế này thì khó chết cực kỳ, dù sao cũng là chính nghĩa.
Chỉ thấy Sư Vô Độ không đứng yên một chỗ nữa, mà y lần lượt nhảy lên, đạp lên đầu từng con rồng nước, linh hoạt xuyên qua các đợt lôi kiếp, vung tay phẩy quạt chém ra từng đường thủy đao, vết cắt chồng chéo giải quyết gọn gàng từng con một, cho chúng rào rào rào rơi xuống, có con thì trực tiếp chẻ đôi từ trên xuống dưới.
"..." Hiện trường xem phát sóng trực tiếp sôi trào vỗ tay!!!
Thông Linh trận vỡ òa tiếng khen ngợi líu lưỡi.
Quyền Nhất Chân hai mắt nhìn chằm chằm diễn biến, có ánh sáng rực lên trong đôi mắt.
Võ tướng.
Đích thật không có sai!
Thương long phá thủy, Sư Vô Độ hạ thấp trọng tâm, đem một con rồng nước cao trăm trượng—— chém chân.
Nước mưa rào rào rào trút xuống toàn bộ vùng biển Đông Hải.
Sư Vô Độ lại một lần nữa khép quạt, chạm trán, lại mở ra! Ba đường gợn sóng bên trên đã tiếp tục dâng cao tới đỉnh!
Lần này rõ ràng mới là chính chủ ra tay, tay linh hoạt kết ấn, một vòng tròn nước lớn xì xào lợn gợn xung quanh hắn, dâng lên, bao trùm thành một mái vòm, che chắn lôi kiếp đánh thẳng xuống trung tâm thủy cầu.
Quế Tiểu Thái Lang trong đầu xuất hiện thanh âm lạnh lùng của Hạ Huyền: "Tới rồi—— Địa bàn của ta."
Bên dưới, ngồi trên thuyền lớn cho Sư Thanh Huyền quạt gió chạy theo, Bùi Minh nói: "Tiêu rồi."
Sư Thanh Huyền hỏi: "Tiêu gì cơ?"
Bùi Minh xoay phắt người, nói: "Thuyền chạy trên Quỷ vực, vào nước tự khắc chìm. Trôi đến Hắc Thủy Quỷ Vực rồi. Lần này không phải ca ca ngươi xong đời, mà chúng ta cũng đụng tới một kẻ trầm lặng."
... Hắc Thủy Trầm Chu?
Tạ Liên giật mình hỏi: "Một trong tứ Tuyệt, Hắc Thủy Trầm Chu?"
"Tứ hại, không phải tứ Tuyệt."
"..."
Kể rằng đây là một con đại thủy quỷ ẩn cư ngoài biển khơi, cũng chém giết bước ra từ núi Đồng Lô như "Huyết Vũ Thám Hoa". Tuy nói xưa nay vẫn luôn khiêm nhường, nhưng cũng chỉ khiêm nhường ở nhân gian và Thiên giới, theo tính toán chưa hoàn chỉnh, chí ít hắn cũng đã cắn nuốt hơn năm trăm yêu ma quỷ quái nổi tiếng các nơi, trong đó có hơn bốn trăm con là thủy quỷ tu vi cao cường. Hắc Thủy Quỷ Vực, chính là địa bàn nơi nó cư trú.
Tương tự chợ Quỷ là địa bàn của Hoa Thành, "hễ vượt ranh giới này, trời đất đều bằng vung", đến địa giới của họ, họ nắm quyền quyết định. Quỷ giới có một câu được lưu truyền rộng rãi: "Đất liền đỏ làm vua, dưới nước đen làm chủ", cũng bắt nguồn từ đó."Đỏ", tất nhiên là chỉ Huyết Vũ Thám Hoa một thân áo đỏ. "Đen", chính là vị Hắc Thủy Huyền Quỷ này.
Bùi Minh nói: "Lần này xúi quẩy thật. Huyền Quỷ không giống Thanh Quỷ, xưa giờ không thích gây sự, may là chưa trôi xa lắm, thừa lúc chưa bị phát hiện mau chuyển đầu thuyền đi."
Những người còn lại đều nhìn Bùi Minh: "Ngươi chuyển đi chứ? Chẳng phải thuyền này do ngươi phụ trách sao?"
Bùi Minh cũng thấy khó hiểu: "Chưa chuyển à? Thuyền này hẳn nên tự chuyển, không cần phải động tay."
Nhưng bánh lái đích thực chẳng hề nhúc nhích. Không còn cách nào khác, Bùi Minh đành tự đi tới cầm lái, nhưng tay vừa đặt xuống, hắn lập tức nhíu mày. Tạ Liên cũng đi qua hỏi: "Đẩy không được hả?"
Bùi Minh trầm giọng: "Là trận pháp của Huyền Quỷ."
Đang nói dở, cả boong thuyền lại thình lình chìm xuống, Tạ Liên nhìn lại lần nữa, thế mà đã có hơn phân nửa thân thuyền chìm dưới nước. Nếu là thuyền bè bình thường thì đã chống hết nổi từ lâu, nhưng là thuyền do tiên gia chế tạo nên hãy còn ngoan cố chống cự, liều mạng giãy lên.
Thuyền chìm, bọn họ một đám phải tự ngự kiếm bay lên trên mặt biển. Riêng Minh Nghi ngự xẻng một cách... khó nhìn.
Hoa Thành nói với Tạ Liên: "Ca ca à, có chuyện này, ta nhất định phải nói."
Tạ Liên hỏi: "Chuyện gì?"
Hoa Thành nói: "Không thể bay trên vùng trời của Hắc Thủy Quỷ Vực. Sẽ có thứ xuất hiện."
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng hú dài chói tai, một vật to đùng màu trắng trồi khỏi mặt nước, đánh úp về phía bọn họ.
Là một con cá, có điều không phải cá bình thường, mà là một bộ xương cá dài năm trượng, rộng hai trượng!
"Cá" đó không thịt không vảy, toàn thân chi chít xương trắng, miệng mọc đầy răng bén nhọn, chẳng biết có độc hay không, nếu để nó cắn trúng, chắc chắn sẽ lãnh đủ. Bùi Minh bay cao hơn nữa, nói: "Mọi người cẩn thận, nhất định thứ này không chỉ có một con!"
Hiện giờ đã vào Quỷ vực, ngay cả thiên kiếp của Sư Vô Độ cũng lắng xuống. Hắn chỉ lo chế ngự mấy con cá xương kỳ quái đang ồ ạt tấn công.
Đột nhiên, một con rồng nước trồi lên từ dưới biển, phóng lên tận trời. Mặt biển vốn đã không yên ả nay càng xao động dữ dội, Tạ Liên hô to: "Phong Sư đại nhân! Địa Sư đại nhân! Bùi tướng quân? Các ngươi đang ở đâu?"
Theo sau, chỉ thấy một vách tường cao che trời rợp đất do sóng lớn dựng lên đánh ập tới, mặt nước đen ngòm, sau đó bọn họ chẳng thấy gì nữa.
...
X: Zxunqian
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro