Chương 35: Mỹ nhân quan
Đợi Quế lần nữa mở choàng mắt tỉnh dậy, ngồi bẹp trên giường lớn bàng hoàng thì chợt phát hiện trên người hắn đang mặc một lớp sa y mỏng tang, nhìn chẳng khác gì không mặc đồ.
Quế đã nhận định Đế quân là biến thái.
Mà không biết thằng bạn biến thái đó đâu rồi.
Quế trực tiếp đi chân trần trên nền ngọc mát lạnh của điện Phi Tiên dạo quanh một lượt mất hơn nửa ngày.
Càng đi, Quế Tiểu Thái Lang sắc mặt càng thêm thay đổi trầm trọng...
—— Quá giàu!
Hắn không muốn làm cách mạng nữa, có lẽ sống như vậy cũng tốt!
Xin lỗi các bạn bè, thân ai nấy lo đi, đời chính là khốn nạn như vậy.
...
Ngàn dặm xa, Tân quốc một ngày mới tốt lành.
Đế quân đang thảnh thơi gặp lại Tứ vị quốc sư, dưới ánh mắt tăm tối của bọn họ, đưa cho bốn người bốn phong bao lì xì nhã nhặn tinh xảo, "Lễ tiết mà thôi, ta và A Quế đã thành phu thê, các ngươi chỉ cần thể hiện thành ý một chút, ta sẽ thả các ngươi ra."
Hắn chưa bao giờ thèm nói dối.
Tứ vị quốc sư mặt như màu đất. Một vị phẫn nộ lên tiếng: "Không thể nào có chuyện hoang đường này xảy ra được!"
Đế quân nhíu mày, không vui hỏi: "Sao lại hoang đường? A Quế cũng thích ta!"
Quốc sư nói: "Ta đi theo ngươi lâu như vậy, ngươi cứng hay không cứng được ta còn không biết sao?!"
"..."
"..."
"..."
Mai Niệm Khanh phẩy tay cho hai vị còn lại lôi hắn xuống chém đầu. Nói chuyện không có não, chết là xứng đáng.
Đế quân ngồi trên ghế đặt sát cửa sổ, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thoáng qua khung cảnh trong nhà tranh, quả nhiên thấy trên chiếc chiếu manh đặt giữa nhà là mấy xấp bài đang chơi dang dở.
"..."
Một người nông dân đi ngang qua gõ cửa sổ nhà bọn họ, chính ngay cánh cửa Quân Ngô đang tựa vào đập rầm rầm nói như hét bên tai, vọng vào, "Các vị! Có ai ở nhà không?!!"
Một vị Quốc sư vội nói: "Có! Có!", đi qua cửa sổ bảo Quân Ngô né qua một bên cho mình nói chuyện với người ta.
"..." Đế quân không còn cách nào khác phải tìm chỗ thấp hơn ngồi.
Mà chỗ thấp hơn trong mắt hắn chính là mấy cái giường tre của các vị Quốc sư, chuẩn bị qua ngồi thì kẻ đáng ra nên bị chém đầu đã ngóc đầu trở lại nói móc mỉa: "Ôi thôi! Thái tử điện hạ của ta ơi! Làm ơn đừng đặt cái thân ngàn vàng của ngài lên cái giường xập xệ của ta được chứ? Ngồi dưới đất không tốt hả? Đất vừa mát vừa bằng phẳng!"
"..."
Mai Niệm Khanh thở dài, đi rót cho Đế quân một chén trà hoa cúc, vỗ vai hắn cười nói: "Điện hạ đừng để trong lòng, uống đi cho bớt nóng."
Quân Ngô thầm than chỉ có Mai Niệm Khanh biết điều, tiếp nhận chén trà trên tay hắn, ung dung ngồi xuống tấm chiếu của bốn người...
Đế quân lỡ chân đạp lên mấy tấm bài tú lơ khơ vương vãi của Mai quốc sư...
Mai Niệm Khanh cầm chổi quét hắn ra ngoài, còn kém chút giơ chổi đập lên đầu hắn, may mà bị người dân đi ngang qua nhìn không được cản lại, khuyên nhủ Mai quốc sư bớt rượu chè cờ bạc côn đồ chợ búa đi.
Một phụ nhân vươn tay đỡ Đế quân đứng lên, dịu dàng nói: "Trai tráng nhà ai mà đẹp trai đến thế? Coi kìa, da trắng mịn như em bé vậy! Búng ra sữa!—— Nhà cậu có ruộng vườn gì không? Có vợ con chưa? Ài, ta hỏi đường đột quá hả? Đừng sợ, ta không có ý muốn tái giá đâu nha! Đừng có hiểu lầm người ta đó!" Vị phu nhân này xoắn xuýt vặn vẹo khăn tay màu sặc sỡ, đánh nhẹ lên lồng ngực của Đế quân, e thẹn nhìn sang chỗ khác không dám nhìn hắn.
"..." Đế quân hai mắt đen thui.
Một người đàn ông thô tráng mặc áo vải cầm cuốc đi ngang qua, nhiều chuyện hỏi: "Cậu thanh niên này, nhà có ai chết hay sao mà đến đây gặp mấy thằng già xấu tính kia thế? Cha chết hay mẹ chết?! Hay cả nhà đều chết rồi? Có mời chúng ta tới khóc tang không?"
"..."
Mặc kệ Thái tử điện hạ, các vị quốc sư đã đội nón tre đi chăn trâu cày ruộng hoặc đi đóng hòm cầu siêu rồi, nhà đóng cửa không ai trông, một vị Quốc sư đi ra cuối cùng thấy Thái tử điện hạ còn đứng trước cửa, vỗ vai hắn nói: "Điện hạ ở đây canh nhà nhé, nhà tuy không có thứ gì đắt giá nhưng thời buổi bây giờ không tin ai được. Chúng ta đi trước!"
Nói đoạn, cả bốn người đều đi rồi, mang theo bao lì xì đi mất hút.
"..." Đế quân tạo một cái kết giới cho cái nhà này, lại thấy gần đó đặt một tấm biển báo cấm: "Không được phép sử dụng pháp thuật trong Tân quốc, tự thân vận động vẫn hơn."
Một tấm biển khác báo xanh: "Chó mèo bình đẳng."; "Quân Ngô cũng là chó thôi."
"..."
...
Điện Phi Tiên.
Quế Tiểu Thái Lang hưởng thụ thanh nhàn hiếm khi có được, mặc áo ngủ nhẹ như bông đứng trên thiên đài, nơi cao nhất của điện Phi Tiên ngắm mây gió thổi, uống một ly cốc-teo, nằm nghiêng trên trường kỷ lót lông trắng mịn như tơ, không biết của loài động vật gì, hai má đỏ hây hây cọ đi cọ lại lên đám lông này, sướng đến mức meo meo meo kêu lên vài tiếng.
Sau khi được sung sướng cả tinh thần lẫn thể xác, Quế Tiểu Thái Lang mới nhớ mình đang bị Kim Ốc Tàng Kiều, mất mặt nam nhi đại trượng phu quá.
Cho nên, hắn thử gọi cho dãy số duy nhất trong danh bạ, Huyền đại tướng.
Chỉ thử mà thôi, ai ngờ đúng là gọi được!
Hắn lần thứ ba trọng sinh quả nhiên khác trước, có tiên căn thật nè!
Quế Tiểu Thái Lang nhắm mắt tựa lưng lên đệm lông thú, đặt hai ngón tay lên huyệt thái dương thông linh với Hạ Huyền.
Bên kia ngay lập tức có người bắt máy.
"Quế? Ngươi chết ở đâu rồi? Quân Ngô đã mang ngươi đi đâu rồi?" Hạ Huyền cũng hơi gấp, vì hiện giờ trên trời dưới đất chỉ có hắn biết Quế Tiểu Thái Lang đang gặp phải nguy cơ trùng trùng.
Quế thở dài một hơi, nói: "Hạ Huyền, ta——"
"..." Hạ Huyền lòng rơi xuống đáy cốc.
Trong đầu truyền đến tiếng nói nghiêm túc: "Không phải là Quế! Là Trần A Kiều!"
"..."
Hạ Huyền hai mắt đen như hố.
Hít sâu một hơi, Hạ Huyền muốn đi tìm thứ gì để đánh đấm cho đỡ tức, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc ngươi đang bị cái gì vậy? Hắn ta nhốt ngươi rồi? Ở đâu? Điện Phi Tiên?"
Quế Tiểu Thái Lang nói: "Huyền đại tướng, đêm qua ta mất một thân trong sạch, nhưng cứu lại được quốc gia của ta."
"..." Hạ Huyền bên kia im lặng một lúc lâu, mới nói: "... Ngươi, bị hắn... kia gì... rồi?"
"Bị gì chứ? Là kế hoạch của ta cả." Quế Tiểu Thái Lang không chịu thừa nhận mình bị cưỡng.
Nhưng Hạ Huyền không bình tĩnh được, "Kế hoạch gì của ngươi? Sao ta không biết? Nói thật đi, ngươi bị hắn ép đúng không?"
Quế Tiểu Thái Lang lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, hắn ta đúng là óc heo, ta giở một chút thủ đoạn nhỏ đã lừa được hắn lên giường moi thông tin, còn nhanh chóng lấy được tín hiệu của Tân quốc."
Quả nhiên là bị lừa lên tận giường rồi.
"Thủ đoạn cứu quốc của ngươi đê hèn thật." Hạ Huyền mặt vô biểu tình.
Quế nhìn lên bầu trời, đau đớn nói: "Huyền đại tướng, đây là cách duy nhất để thắng Quân Ngô."
"... Ngươi không cần phải làm tới mức này." Hạ Huyền đáy lòng chùng xuống, tâm trạng tối tăm.
"Ta đẹp ta có quyền. Đây là trách nhiệm mà ta phải gánh lấy." Quế Tiểu Thái Lang trầm trọng đáp lời.
"..."
Hạ Huyền tắt luôn, chặn thông linh, mặc kệ Quế Tiểu Thái Lang bị heo hiếp hay Quân Ngô hiếp, dù gì thì cái quốc gia đó cũng tiêu rồi.
X: NakaGGGGGG
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro