2. Trùng sinh trở lại(đang cập nhật)
1.
Một người ăn xin què quặc cơ thể nhếch nhác đang cố gắng bước đi lên đỉnh núi, trông y chật vật người đầy thương tích cuối cùng vì không chịu được mà ngất đi. Hai canh giờ trước Sư Thanh Huyền y đang cùng các bằng hữu khấc cái khác xin ăn trên đường, Hoàng Thành chợt xảy ra biến động hàng loạt quỷ quái không đầu không đuôi xuất hiện tấn công người dân. Sư Thanh Huyền cố gắng hò hét xô tản người dân chạy trốn cuối cùng thì bị lũ quỷ đó đánh trọng thương, hiện tại y đang cố gắng chạy trốn lên núi, chuyện này vốn không nằm trong dự tính.
Y hơi thở yếu đuối cố gắng lê cơ thể xuống một gốc cây, vết thương ngay đầu vẫn đang chảy máu, y còn chưa thay ca ca chuộc lại tội lỗi, chưa được nhìn thấy những người bằng hữu kia đã an toàn hay chưa?
Ta chết tại đây sao...
Vết thương nhiều nơi vẫn còn chảy máu, cái vận xui vẫn đeo đẽo quấn quanh y. Bầu trời nổi sấm mưa lớn, đối với kẻ đang bị thương nặng như Sư Thanh Huyền đây là ông trời cũng muốn lấy mạng y. Cơn mưa xối xã, máu chảy thành một con đường dài đỏ rực xuôi chảy theo lối mòn, đôi mắt y mơ màn chịu phận.
Ít lâu sau Sư Thanh Huyền nghe thấy tiếng có người gọi y có người truyền linh lực vào người y, y lấy lại ý thức vết thương cũng không đau nữa, những bộ phận lành lặn trên người có thể cử động trở lại thì tự dưng...
.
.
.
.
Y đăng xuất
Khi Sư Thanh Huyền mở mắt ra thấy bản thân đang ở trong vùng biển vô tận nào đấy, có một người phụ nữ đang tươi cười nhìn y.
" Chào cô nương, cô cứu ta"
Cô nương vận bạch y tròn xoe đôi mắt "Không, là ta rút linh hồn ngươi khỏi xác"
"Lúc đó thấy ngươi hấp hối rồi nên ta rút luôn, nhưng trong sổ vận mệnh bảo ngươi còn hai ba năm gì mới chết mà. Hừ... nó lại lừa ta"
"À...ta... lúc đó có người truyền linh lực vào người ta lúc đó ta chưa chết"
Nụ cười trên gương mắt cô gái cứng lại, hai người im lặng nhìn nhau. Cô nương bạch y ngồi xuống ôm đầu miệng nói không ngừng
"lỗi tại ta...tại ta hấp tấp... tại ta"
Sư Thanh Huyền tiến lại vỗ vai cô an ủi, nàng ta đứng phắc dậy tự giới thiệu" Ta là thần chưởng mệnh cách, cứ gọi Vãn Yên là được"
" Ta trong lúc đang lịch kiếp chốn nhân gian thì ca ca ngươi đổi mệnh, lúc ta về thì đã hết cứu chữa" nói rồi nàng thở dài ngao ngán "Kì này Thiên Đạo sẽ phạt ta"
" Nên bây giờ ta muốn cứu hai ngươi để không bị phạt,uầy... ta sẽ trở thành thần hộ vệ cho ngươi theo cách nói của một số thế giới hiện đại có nghĩa là hệ thống. Cùng ngươi làm nhiệm vụ, hoàn tất ta sẽ về"
"vậy nếu thất bại thì sao?" Sư Thanh Huyền nghe vậy vui vẻ hỏi
"Thì ngươi sẽ gánh lấy hình phải tương tự do ta đề ra" Nàng ta miệng cười nhưng mắt không cười đối với Sư Thanh Huyền mà nói
Nhưng hiện tại trong não y chỉ đang vui vẻ nghĩ ngợi không để ý đến. Bất chợt nàng ta búng tay làm trời đất rung chuyển.
Lần nữa mở mắt ra Sư Thanh Huyền liền nhìn thấy một đôi bàn tay ú nu đang ôm lấy bàn tay của một đứa trẻ tầm mười tuổi, gương mắt y như đúc với ca ca y, Khoan đã chuyện gì vậy...
"Ca ca ngươi đấy" mệnh cách đang ngồi trên ghế từ tốn uống trà, ra vẻ của một nhủ mẫu trông trẻ dù không giống lắm. Nàng từ tồn để chén trà xuống nói với Sư Vô Độ
" Thích ha, Đại thiếu gia cứ chơi cùng nhị thiếu gia đi đợi ta đi lấy sữa một chút sẽ trở lại"
Sư Vô Độ lạnh không cảm xúc nhìn nàng gật đầu rồi lại quay sang chăm chú nhìn Sư Thanh Huyền. Đợi đến khi Vãn Yên đi, nổi nhớ trong lòng Sư Thanh Huyền chầm chậm bộc phát, y bất khóc nức nở(do bị ảnh hưởng bởi bản tính trẻ con để phù hợp với tuổi), ôm lấy bàn tay của Sư Vộ Độ níu chặt. Đôi mày nhíu lại, Sư Vô Độ trở nên lúng túng, gã chưa từng dỗ trẻ con nên đặc biệt khó xử cứ lay hoay kiểm tra rồi vỗ nhẹ lưng y với khuông mặt cực kì nghiêm túc.
Bị hành động ấy làm cho bật cười, Sư Thanh Huyền ôm chặt lấy tay gã rồi dụi dụi. Sư Vô Độ nhìn đứa nhỏ đang ôm tay mình mà cười, thở phào nhẹ nhỏm bàn tay vẫn liên tục vuốt ve lưng của Sư Thanh Huyền.
( truyện sẽ còn được cập nhật trong chương này, mong mọi người vào chương đọc)
2.
Sư Thanh Huyền quyết tâm, kiếp này y sống lại nhất quyết phải bóp nát nguồn cơn sự việc từ trong trứng nước, bảo vệ ca ca. Y vỗ nhẹ lên tay Sư Vô Độ rồi mới thả ra, vì bị ảnh hưởng bởi bản chất trẻ con nên đã bị cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ, đôi mắt khẽ chớp rồi thiết đi.
Nhận thấy oắt con trong nôi đã ngủ Sư Vô Độ mới khẽ thu hồi lại bàn tay đang vuốt lưng y. Gã mới chỉ làm huynh trưởng của người ta, trước đây cũng vì Sư Thanh Huyền liên tục bị bạch thoại chân tiên đeo bám nên mới không có cơ hội tiếp xúc. Gã nhìn Sư Thanh Huyền đang say giấc trong nôi, xem ra...làm ca ca của một ai đó cũng là một trãi nghiệm thú vị đi....
Lúc Vãn Yên trở lại thì đã thấy Sư Vô Độ ngồi canh trên ghế, đôi mắt gã tỏ ra hàn khí ra vẻ 'người sống chớ đến gần' nhìn nàng nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ (mới 8 tuổi thôi do anh khá lớn và bé huyền không nhìn kĩ) mà bị gương mặt non trẻ che lấp. Gã khẽ nói
"Ngươi ở đây canh đệ ấy, ta sẽ qua chỗ mẫu thân" sau đó xuống khỏi ghế và từ tốn ra khỏi phòng.
' Nhũ mãu' gật đầu rồi tiến đến bên nôi, nàng dùng khăn lau mặt cho Sư Thanh Huyền rồ khẽ thở dài.
Vãn Yên qua thế giới này phải thêm họ, họ Mạnh người trong phủ hay gọi nàng là Mạnh nhũ mẫu( gọi lạ ha, từ giờ tui sẽ ghi trong văn là Mạnh Vãn Yên luôn cho đỡ khó đọc). Nàng thay đổi thân phận, tạo đại một số mệnh có cốt khí xua đuổi tà ma rồi kiếm cớ lãng vãn trước mặt Mai Niệm Khanh, liền mượn tay y bước vào Sư phủ. Cái ngày được nhận vào phủ nàng liền được sai trở thành nhũ mẫu chăm sóc Sư Thanh Huyền với ý niệm sẽ dùng sức mạnh vận khí đánh Bạch thoại chân Tiên trọng thương.
Sư Thanh Huyền được nàng chăm sóc 'tận tình' đứa nhỏ quanh năm bị bệnh, gần 3 tuổi mà chưa biết làm gì sau 1 tháng liên biết đi, biết nói cơ thể cũng dần trở nên mập mạp hơn. Sư lão gia và phu nhân vui mừng khôn xiếc liền tăng lương cho mọi người trên dưới Sư phủ, làm ăn dần trở nên ổn định, gần như Bạch Thoại đã đi vào lãng quên. Mọi chuyện xảy ra tốt đẹp nhưng nào ai biết đằng sau là cả một quá trình, Sư Thanh Huyền phải cố gắng đứng lên trong cơ thể mềm nhỏ này, nói thì đã được nhiều nhưng nghe ra như đang làm nũng.
"Mẫu thân, ca ca ta đói~" tại sao lại là cái giọng này, ta không muốn nha, ta muốn trưởng thành nha, muốn lực lưỡng bảo vệ mọi người nha.
Sư phu nhân nhìn y một cách triều mến dặn dò Mạnh Vãn Yên dẫn y đi ăn, Sư Vô Độ cũng đi theo bên cạnh, nhìn hai đứa con trai nhỏ nhà mình đều khỏe mạnh, gánh nặng suốt bao nhiêu năm qua của bà cũng hạ xuống sắc mặt tươi tỉnh hơn, bà khẽ cười như lấy lại được sự sống trông ôn nhu hiền hoà.
Sư Thanh Huyền tính tình vốn hoạt bát dễ gần, tiếp xúc với Mạnh Vãn yên chưa đầy mấy tuần liền đổi luôn cách xưng hô
" Vãn Yên tỷ tỷ, xíu nữa ăn xong tỷ dạy ta mấy thứ có được không?"
" Được, vậy nhị thiếu gia muốn học cái gì?" nàng ôn tồn đáp
" Ta muốn học võ nha" nhìn Sư Vô Độ bên cạnh thấy thiếu nên bỗ sung thêm "...học chữ nữa..."
Sư Vô Độ đi bên cạnh mời gằng giọng "Học chữ thì được, còn kiếm thuật võ thuật thì không được... đệ mới ba tuổi" gã lo đệ đệ yếu ớt của gã sẽ bị thương chưa kể ra gió thôi cũng gặp bệnh nên không cho học.
Học...học cái gì sau này ta bảo vệ đệ....:)))
" Đúng đó nhị thiếu gia, đợi người lớn hơn rồi hẳn học...ta cũng chỉ biết mấy cái sơ cấp thôi" nàng khẽ khuyên nhưng trong đầu lại truyền thông linh cho Sư Thanh Huyền
" Tối ta đưa đệ vào không gian của ta tập, nhớ phải chăm chỉ biết không"
Chỉ thấy Sư Thanh Huyền gật đầu còn Sư Vô Độ lại không hay biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình khuôn mặt ra vẻ hài lòng.
3.
" Thanh Huyền trận pháp này đệ thi triển sai rồi làm lại đi"
Sau khi Mạnh Vãn Yên chỉ dạy cho Sư Vô Độ vài đường kiếm thuật thì liền trở về phòng đưa Sư Thanh Huyền vào ảo cảnh mà nàng tạo ra. Nàng chỉ dạy cho Sư Thanh Huyền từ thứ cơ bản đến phức tạp, thời gian trong ảo cảnh so với đời thực chênh lệch khá cao (1 chén trà=1 ngày trong ảo cảnh).
Hai người hăng say ta học người dạy cho đến khi bị Sư Vô Độ gọi dậy
" Thanh Huyền buồn ngủ thì lên giường ngủ đi, coi chừng bị cảm"
Dù cho hơi bất ngờ nhưng y vẫn vui vẻ dạ vâng rồi dang tay để ca bế lên giường đi ngủ, thế là ngủ thật. Nhận thấy đôi mắt hoa đào đã thật sự chìm vào giấc ngủ gã mới khẽ giọng.
" Mấy đường kiếm pháp lúc nãy ta luyện được rồi ngươi ra đây kiểm xem" gã trên người mồ hôi ước đẫm cả áo bào nói với Mạnh Vãn Yên. Nhận ra được sự cố gắng của gã làm nàng nhớ đến a tỷ của nàng, người bảo vệ nuôi dạy nàng từ khi còn nhỏ cho đến lúc phi thăng, cảm xúc dao động khiến nàng nhìn gã bằng con mắt triều mến mỉm cười.
" Nếu đại thiếu gia muốn học kiếm thuật thì cứ gọi ta, ta sẽ dốc hết sức mình truyền đạt"
Hai người cùng nhau đến sân sau của biệt phủ, Sư Vô Độ từ nhỏ đã muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ gia đình của mình vì vậy luôn dốc lòng luyện tập, dù vậy gã vẫn chỉ là tự học so với được chỉ dạy, ngộ nhận kém xa hơn nhiều. Hai năm trước gã đã được cha chấp thuận cho học kiếm pháp nhưng bời vì bệnh tình của đệ đệ trở nặng cộng thêm mọi người đều sợ bị bạch thoại chân tiên ảnh hưởng nên đều tránh xa gia đình gã. Sư Vô Độ nhận ra những bộ mặt giả tạo của họ hàng và những kẻ xua nịnh kia vì vậy việc học kiếm trễ nãi đến tận bây giờ.
" Đại thiếu gia, trong 2 tuần ta sẽ dạy người các kiếm pháp cơ bản, đến khi người đã nắm chắc rồi chúng ta sẽ học cái khó hơn, phiền người chịu thiệt" Mạnh Vãn Yên nhẹ tay lấy khăn lau mặt cho gã, cả đời nàng nhược điểm duy nhất chính là người a tỷ đã mất, Sư Vô Độ cho nàng thấy hình ảnh của a tỷ qua gã. Mạnh Vãn Yên muốn dốc hết sức dạy gã học thuật, đưa những mất mát trước đây của bản thân trở thành động lực tận tình chỉ dạy cho gã.
Người hầu từ bên ngoài chạy vào thông báo với Sư Vô Độ một việc gì đó, gã quay mặt sang chỗ Mạnh Vãn Yên nói
" Người đi theo ta" rồi dẫn nàng cùng đi ra sảnh phủ. Lúc hai người tới nơi thì đã thấy Sư Thanh Huyền đang ngồi trước mặt một đạo sĩ thiếu niên.
Mai Niệm Khanh nhìn Sư Thanh Huyền sơ qua một lược rồi lại nhìn Mạnh Vãn Yên vừa mới đến gật gù bảo với Sư phu nhân.
" Quả nhiên phương án này đã thành công, chỉ cần để Mạnh cô nương ở bên cạnh Sư thiếu gia đến năm 13 tuổi thì Bạch thoại chân tiên sẽ chủ động rời đi"
Sư phu nhân vui vẻ cảm tạ rối rít, mời Mai Niệm Khanh ở lại trong phủ nhưng bị từ chối.
" Xin đa tạ, ta còn có việc cần làm,không tiện ở lại"lại nhìn sang Sư Vô Độ " Đại công tử đây cũng là người có cơ duyên, ta có một người quen ở trên phái Vân Thanh tại Hoa Lưu châu, đợi đến lúc công tử đủ tuổi có thể đến đó học"
Nói rồi đưa ngọc bội ngọc có chữ Nguyên được chạm khắc tình xảo cho Sư phu nhân " Đế lúc đó đưa miếng ngọc bội này đến gặp Hoàn Nguyên chân nhân sẽ được hắn giúp đỡ".
Sư Phu nhân mừng đến sắp khóc, phái Vân Thanh vốn là một môn phái lớn kén chọn đệ tự, nay được phụ trợ bà cầu trời còn không kịp, lại một lần nữa cảm tạ Mai Niệm Khanh đang rời đi.
Sư Vô Độ nhận được ngọc bội từ mẫu thân thì rất vui mừng, nhưng trời sinh mặt gã đã lạnh, càng lớn thì càng mang vài nét kiêu ngạo khó so bì làm cảm xúc vui mừng đó như có như không.
.
.
.
.
Thời gian trôi rất nhanh, chứng kiến hai huynh đệ họ càng ngày lớn, Sư Vô Độ ngay sau khi tổ chức sinh thần thứ 14 liền mang ngọc bội cùng các kiếm thuật học được từ chỗ Mạnh Vãn Yên lên đường đến phái Vân Thanh học nghệ. Ngày gã sắp đi Sư phu nhân dù không nỡ nhưng vẫn đưa bùa bình an làm quà tạm biệt con, Sư lão gia thì dặn dò kĩ lưỡng chỉ riêng Sư Thanh Huyền thì chẳng thấy đâu. Đúng lúc gã sắp lên xe thì đã bị một tiếng của thiếu niên gọi lại, Sư Thanh Huyền làm điển tâm cho ca ca nên đến muộn, y muốn đưa bánh cho ca ca y nếm thử.
" Ca ca huynh nhớ bảo trọng. Đệ lâu lâu sẽ đến thăm huynh" giọng y vô cũng nghiêm túc nhưng lọt vào tai Sư Vô Độ thì chỉ nghe thấy y nũng nịu, làm nũng.
Gã triều mền xoa đầu đệ đệ rồi nhận lấy hộp điển tâm được gói kĩ lên đường.
4.
Những ngày sau khi Sư Vô Độ rời đi, Sư Thanh Huyền bắt tay vào việc luyện tập ngày đêm. Mạnh Vãn Yên nói rằng căn cốt của y khá yếu, luyện tập lâu dài không phải là biện pháp, cần cải thiện căn cốt . Sư Thanh Huyền bị nàng xoay vòng vòng, cho y tự luyện đan rồi tự thử đan, tập luyện suốt cả một năm( trong ảo cảnh) cuối cùng thì y cũng đạt được vài cái thành tựu.
Sư Vô Độ nghe nói là đã được Hoàn Nguyên chân nhân nhận làm đồ đệ, nhờ vào thiên phú bẩm sinh cộng thêm rất chăm chỉ nên được chân nhân ưu ái, Sư lão gia nghe được tin này vuốt ve bộ râu cười vui vẻ.
"Nàng xem con trai ta có giỏi không" Nói với Sư phu nhân
Bà nhìn phu quân với bộ mặt ghét bỏ "nó chỉ là con của một mình ông thôi à, tôi đâu?" Bà ra vẻ giận dỗi nhìn Sư lão gia, thế là ông phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Sư Thanh Huyền. Y đành phải nhịn cười xoa bóp vai cho mẫu thân, nhẹ nhàng dùng tuyệt chiêu làm nũng của y dỗ cho bà vui.
"ha ha được rồi, con đó" bà dùng ngón tay đẩy nhẹ trán Sư Thanh Huyền bảo y
"Gần tới tết nguyên tiêu, con có muốn lên đó chơi với ca ca không? Một mình đứa nhỏ ấy ở trên đó chắc buồn lắm" bà khẽ thở dài "phụ mẫu ở đây ít ra vẫn còn có nhau, già cả rồi chẵn thể đi xa được"
"Dạ được" y mỉm cười ngoan ngoãn nhìn mẫu thân trong lòng lại rất đau xót, phụ mẫu y kiếp trước chết ra sao y còn không rõ, kí ức về thân nhân cũng mơ hồ .
Sư Thanh Huyền lặng lẽ đi về phòng, y nhìn thấy Mạnh Vãn Yên đang thêu thùa liền khẽ nói
"Vãn Yên tỷ tỷ, sắp tới tỉ có đi thăm ca ca với ta không?"
Nàng nhìn Sư Thanh Huyền, đôi mắt đỏ bỗng chuyển thành màu lam như thường ngày, khe khẽ cười gật đầu. Y nhìn nàng mà đánh giá, dù đang đội một lớp da không quá đắc sắc nhưng hành động lại trang nhã, khiến cho giá trị nhan sắc tăng lên. Mái tóc được búi cao như thể đang dìm hàng bản thân vậy, Sư Thanh Huyền rất yêu cái đẹp nha, lúc trước toàn đi cùng Minh...
Y lại nhớ đến hắn rồi, thật vô dụng...
Thấy Sư Thanh Huyền đứng đó loay hoay như một đứa ngốc, Mạnh Vãn Yên khẽ cười kéo y trở lại vào phòng.
"Muốn đến chỗ của ca ca đệ sớm thì phải chuẩn bị đồ trước. Như thế nào, định tặng gì cho ca ca đệ?"Nàng lại tiếp tục thêu
Sư Thanh Huyền đi lại gần mở ngăn tủ đầu giường ra, bên trong là một bộ Đan dược do y luyện chế được ghi công dụng rõ ràng và miếng ngọc bội được chạm khắc rất tinh tế rồi quay lại nói với Mạnh Vãn Yên.
"Tỷ xem thành quả của ta cũng không tệ nha. Ta tính đem tặng hết cho ca ca ta đó" nói rồi cười như một đứa ngốc.
Mạnh Vãn Yên hết nói nổi liền lắc đầu cười ra vẻ bảy phần cưng chiều ba phần bất lực nhìn y, rồi bảo " ngủ đi ngày mai còn lên đường". Nàng bước ra đóng cửa rồi quay đầu bay đi đâu chẳng rõ để lại Sư Thanh Huyền ngồi thở dài. Y lại nhớ Hạ Huyền...nhớ ca ca...nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ. A... điên đầu mất thôi, đến khi nào thì y mới chữa được cái tâm này đây.
Y bây giờ đang nằm trên giường suy nghĩ, liệu Hạ Huyền có trọng sinh giống y không. Không đúng...ta có thể trọng sinh là nhờ Vãn Yên tỷ tỷ, Hạ Huyền chẳng có ai giúp đỡ cả nên chắc chắn sẽ không đâu nhỉ.Y càng nghĩ càng thấy rối liền lăn vài vòng trên giường.
5.
Nhưng đời không như là mơ, Hạ Huyền từ từ mở mắt nhìn về phía đầu giường. Đôi mắt của hắn tĩnh lặng đến lạ, có lẽ hắn cho rằng đây là ảo cảnh của một quỷ quái nào đấy hoặc là giấc mơ mà tâm ma của hắn cứ nhai đi nhai lại để nhắc nhớ hắn trả thù.Hắn nhắm mắt lại trầm tư
...Thù đã trả rồi vậy thứ hắn thật sự mong muốn là gì...Sao bản thân hắn vẫn mơ cái giấc mơ hoang đường này...
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa
"Huyền nhi con đã ngủ chưa?" Là một người phụ đã tứ tuần(ý là cỡ 40 đó bạn)
Hạ Huyền trầm ngâm, giống y như trong trí nhớ của hắn, người mẫu thân hiền hòa luôn quan tâm đến cốt nhục của mình, lo lắng cho con bà vì phải gánh trách nhiệm to lớn trên vai mà mệt nhọc. Dù hắn biết rõ đó không phải là thật nhưng vẫn cất tiếng
"Mẫu thân con chưa ngủ, người cứ vào đi"
Nghe được tiếng của nhi tử bà mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Dù đã có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không giấu được sự xinh đẹp của bà, không phải là nét đẹp đài cát nhưng vẫn đoan trang nhã nhặn.
Bà cười hiền từ nói với Hạ Huyền " Huyền nhi sao lại chưa ngủ, có mệt nhọc gì sao?"
Hạ Huyền lắc đầu " Dạ không người đừng lo, con chỉ là chưa muốn ngủ mà thôi". Chỉ thấy mẫu thân hắn cười lắc đầu bảo hắn ngủ sớm còn bản thân thì lùi lại đóng cửa phòng.
Hắn nhắm mắt lại chờ đợi cái giấc mộng này tan đi nhưng chờ mãi vẫn không được.Hạ Huyền thả linh lực dò xét xứng quanh, bên ngoài rõ ràng không mờ ảo, không có khí tức của quỷ hay là bất cứ thứ gì khả nghi, thật đến mức hắn thật sự nghĩ là thực.
Nhưng ở một nơi nào đó cách không xa nhà của hắn, Mạnh Vãn Yên đã đứng đó lúc nào, đấu lạp của nàng phất phơ trong gió. Nàng vuốt ve cuốn sổ vận mệnh trong tay rồi mỉm cười
"Có lẽ số mệnh của chúng nó đã buộc phải dính đến nhau rồi...là một sợi nghiệt duyên" Nói rồi nàng ta chau mày lại lẫm bẫm" Tên Nguyệt lão này thật là lẫm cẩm ...ta còn lớn tuổi hơn cả lão mà mắt vẫn tỉnh đấy thôi. Giờ việc gì cũng đỗ lên đầu ta làm ta mệt muốn chết, về liền phải để thiên hỏi tội lão". Mạnh Vãn Yên vừa nói vừa nhìn vào ngôi nhà ở phía dưới.
Sư Thanh Huyền thức dậy rất sớm để chuẩn bị lên đường, y nhìn thấy Mạnh Vãn Yên ở phía xa đi tới, trên tay nàng cầm một túi đồ khá to nhìn y rồi mỉm cười.
"Đứa nhỏ ngoan, trời lạnh đệ lên trước đi. Chúng ta phải đi một đoạn đường rất dài đó"
Sư Thanh Huyền háo hức được gặp ca cá mà y mong nhớ, có một chút...một chút thôi muốn xem cách mà mọi người nơi ca ca ở đón Tết.
"Vậy tỷ có biết chúng ta sẽ đi đến những đâu không?" Y muốn biết đoạn đường mình đi liệu có an toàn gì hay không, dù gì trước kia y cũng biết rất nhiều loại chuyện đó nha.
"Ừm, chúng ta sẽ đến thành X rồi đến trấn Y rồi sẽ đến trấn Bác Cổ (đúng tên ko nhỉ) rồi mới tới Hoa Lưu châu" Nàng ta nói nhấn mạnh từ Bác Cổ, đôi mắt xanh lam lại ánh lên chút đỏ thắm lằm Sư Thanh Huyền có chút run sợ.
Y không khó hiểu gì việc Mạnh Vãn Yên biết chuyện của Hạ Huyền và có lẽ nàng đang nhắc y, rất có thể y sẽ gặp người quen cũ.
Không sao đâu, không sao đâu....hahaha...Hạ Huyền huynh ấy cũng không nhớ gì, nếu có gặp thì phải kiểm tra huynh ấy hoặc...xem như mình cũng không nhớ luôn là được. Sư Thanh Huyền nghĩ
Mạnh Vãn Yên đã lên xe, nàng từ tốn nhìn vào mắt Sư Thanh Huyền còn đang hoảng sợ "Đệ tốt nhất không nên nói đệ là người trọng sinh cho bất kì ai, nhất là với người đó thì phải tỏ ra bình tĩnh khi đối mặt"
Sư Thanh Huyền nhìn nàng biết nàng đang nhắc nhở mình vì vậy cũng bớt hoảng khẽ khàn hỏi
"Vãn Yên tỷ tỷ, Hạ Huyền huynh ấy có giống ta hãy không...cũng trọng sinh ấy"
Chỉ thấy nàng ta lắc đầu nói" Ta cũng không chắc"
Lời này thốt ra làm Sư Thanh Huyền có hơi sợ. Nếu Hắn thực sự nhớ thì y phải làm sao, nên nói gì chẳng lẽ đứng trước mặt hắn và bảo kiếp này và kiếp trước không giống, chúng ta coi như không ai nợ ai sao....
6.
Cổ xe đang chạy lên cơn dốc nhỏ, đi theo Sư Thanh Huyền chỉ có một mình Mạnh Vãn Yên thật ra là còn một người đánh xe đi cùng nhưng lại là phân thân của nàng nên không tính.
Sư Thanh Huyền bây giờ đang gõ gõ vào cái bình rượu y đem theo mà tiếc nuối.
"Sắp hết rồi!"
Mạnh Vãn Yên nhìn y cười, chỉ vào chiếc rương nằm sâu trong khoang xe. Sư Thanh Huyền hiểu ý mở rương ra, bên trong có nhiều loại rượu ngon
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro