Vụ Án Ngớ Ngẩn Nhất.
Một ngày mùa thu ảm đạm tại Luân Đôn. Mưa phùn lất phất qua ô cửa sổ của 221B Baker Street, phủ lên thành phố một vẻ u ám lười biếng. Harriet ngồi trên ghế, tay khuấy tách trà một cách vô thức, ánh mắt vô cảm nhìn ra bên ngoài. Watson đang chăm chú đọc báo, còn Holmes thì uể oải nằm dài trên ghế bành, miệng ngậm tẩu thuốc, đôi mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà như thể đang mong chờ một vụ án thú vị nào đó.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Mrs. Hudson ló đầu vào, trên khuôn mặt bà hiện rõ vẻ buồn cười pha lẫn bối rối.
“Một quý ông đang ở dưới nhà, nói rằng có một vụ án quan trọng.”
Holmes lười biếng ngáp dài. “Lại một vụ giết người chứ gì?”
Mrs. Hudson nhún vai. “Chà, ông ấy có vẻ rất hoảng loạn. Tôi nghĩ tốt nhất là cậu nên tự nghe ông ấy nói.”
Holmes liếc nhìn Harriet và Watson, rồi thở dài đứng dậy. “Chúng ta đi xem thử nào. Hy vọng đây không phải là một vụ mất mèo.”
Khi cả ba bước xuống cầu thang, họ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng chờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Thám tử Holmes, bác sĩ Watson và cô Harriet! Tôi cần các vị giúp đỡ!” Người đàn ông gần như lạc cả giọng.
Holmes khoanh tay, nghiêng đầu nhìn ông ta. “Nói đi.”
“Tôi là William Carter. Sáng nay, tôi đến nhà bạn mình, ông Henry Oakley, và phát hiện ông ấy nằm bất tỉnh trên sàn với một vết thương trên đầu! Tôi sợ rằng ai đó đã cố giết ông ấy!”
Harriet nhướn mày. “Ông ấy còn sống không?”
William gật đầu lia lịa. “Có! Tôi đã gọi bác sĩ ngay lập tức. Ông ấy vẫn bất tỉnh, nhưng bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng.”
Holmes thở dài, quay sang Harriet và Watson. “Vậy thì không có án mạng. Chúng ta có cần đi không?”
Watson cau mày. “Holmes, một vụ tấn công cũng quan trọng mà.”
Harriet khoanh tay. “Có nghi phạm nào không?”
William lắc đầu. “Tôi không biết. Nhưng tôi tìm thấy một cái búa dính máu gần đó. Tôi nghĩ đó là hung khí.”
Holmes nhún vai. “Được rồi, đi thôi. Nhưng tôi linh cảm vụ này sẽ cực kỳ nhàm chán.”
---
Khi đến nhà của Henry Oakley, cảnh sát địa phương đã có mặt. Một viên thanh tra tiến đến chào Holmes, Watson và Harriet.
“Nạn nhân vẫn còn bất tỉnh nhưng bác sĩ nói ông ta sẽ ổn thôi,” viên thanh tra báo cáo. “Vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là bị đập mạnh vào đầu.”
Holmes nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ đều bừa bộn, nhưng không có dấu hiệu của một cuộc vật lộn dữ dội. Chiếc búa nằm dưới đất, vẫn còn dính máu. Harriet cúi xuống nhặt nó lên, quan sát cẩn thận.
“Không có dấu vân tay.”
Holmes tiến lại gần bàn trà, nơi có hai tách trà chưa uống hết. Anh nhướn mày. “Có vẻ như nạn nhân quen biết hung thủ.”
Viên thanh tra gật đầu. “Chúng tôi cũng nghĩ vậy.”
Watson nhìn quanh. “Có ai ra vào nhà ông Oakley tối qua không?”
William Carter vội nói. “Có! Một thanh niên trẻ tuổi tên Edgar Williams. Cậu ta là học trò cũ của Henry. Tôi thấy cậu ta rời khỏi đây vào tối qua.”
Holmes thở dài, quay sang Harriet. “Cô nghĩ sao?”
Harriet khoanh tay, vẻ mặt trống rỗng. “Tôi nghĩ chúng ta đang theo đuổi một kẻ cực kỳ ngu ngốc.”
Holmes cười nhạt. “Vậy thì đi gặp Edgar thôi.”
---
Khi cả ba đến nhà Edgar Williams, hắn tỏ ra vô cùng hoảng sợ khi thấy cảnh sát xuất hiện trước cửa.
“Tôi không giết ai cả!” Edgar kêu lên.
Holmes bước vào, ngồi xuống ghế, nhìn hắn chằm chằm. “Không ai chết cả. Nhưng hãy nói cho tôi biết, tại sao cậu lại đánh Henry Oakley?”
Edgar há hốc miệng, mặt tái mét. “Tôi… Tôi không có ý làm vậy! Tôi chỉ muốn biết cảm giác khi… khi đánh ai đó vào đầu thôi.”
Cả phòng chìm vào sự im lặng.
Watson thốt lên: “Cậu làm vậy chỉ vì tò mò sao?”
Edgar gật đầu, trông như sắp khóc. “Tôi… tôi đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám. Tôi muốn biết cảm giác của một kẻ giết người thật sự. Nhưng khi tôi làm xong, tôi hoảng quá nên bỏ chạy.”
Holmes nhắm mắt, đưa tay lên xoa thái dương. Harriet thì thở dài chán nản.
Viên thanh tra còng tay Edgar lại. “Cậu bị bắt vì tội hành hung.”
Edgar hoảng hốt. “Nhưng tôi không cố giết ông ấy! Tôi chỉ muốn thử thôi!”
Holmes đứng dậy, lắc đầu. “Tên ngốc.”
Harriet quay sang Watson. “Vụ án này đúng là chán nhất từ trước đến nay.”
Watson gật đầu. “Thật mất thời gian.”
Holmes, Harriet và Watson rời khỏi hiện trường. Khi trở lại Baker Street, Holmes ngả người xuống ghế, thở dài chán nản.
“Nếu vụ tiếp theo cũng ngớ ngẩn thế này, tôi thà nghỉ hưu sớm còn hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro