/4/
Chương 4: Mối Nguy Cơ Cận Kề
Ánh đèn đỏ yếu ớt chiếu sáng trong căn phòng tối tăm, nơi Holmes đứng im lặng, khuôn mặt lạnh lùng như tảng đá. Harriet và Watson đứng bên cạnh, không ai nói lời nào. Mặc dù công thức toán học cuối cùng đã được giải, và thủ phạm đã lộ diện, nhưng điều khiến họ lo sợ chính là cái bẫy đã được đặt sẵn cho họ.
"Sự tính toán này là quá nguy hiểm," Harriet thở dài, ngước nhìn vào màn hình máy tính nơi những phương trình toán học phức tạp vẫn đang chạy trên màn hình. "Hắn không chỉ giết người theo một quy trình. Hắn đang điều khiển sự sống và cái chết như thể đó là một phép toán, một trò chơi logic mà mọi người phải chơi theo luật của hắn."
Watson nhìn Holmes, ánh mắt không rời khỏi gương mặt lạnh lùng của ông. "Holmes, nếu hắn có thể điều khiển chúng ta theo cách này, thì chúng ta sẽ làm gì? Hắn có thể đã lên kế hoạch cho một vụ tấn công tiếp theo."
"Chúng ta không thể để hắn tiếp tục," Holmes trả lời, ánh mắt của ông sắc bén như dao. "Nhưng tôi đã tìm ra một thứ gì đó. Một sai lầm trong phép toán của hắn."
Harriet vội vã bước lại gần, ánh mắt dò xét. "Sai lầm? Làm sao có thể có sai lầm trong một người như hắn?"
Holmes mỉm cười, nhưng không phải nụ cười vui vẻ. "Hắn quá tự tin vào khả năng tính toán của mình. Hắn quên mất rằng dù có biết bao nhiêu phép toán hoàn hảo đi chăng nữa, thì con người không phải là một công thức. Chúng ta có thể thay đổi, có thể không đi theo những quy tắc mà hắn đặt ra."
Đột nhiên, chuông điện thoại của Watson reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cả nhóm. Cả ba người đều quay sang nhìn, và Watson ngay lập tức nhấc máy.
"Watson," một giọng nói gấp gáp vang lên trong ống nghe, "Tôi đã tìm ra điều gì đó. Hãy đến ngay bến tàu số bảy. Có thể là vụ án cuối cùng."
Không nói thêm lời nào, Watson lập tức cúp máy và quay sang Holmes. "Chúng ta phải đến đó ngay lập tức. Đó là điểm đến cuối cùng."
---
Tại bến tàu số bảy, không khí có gì đó rất khác thường. Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, mang theo cảm giác bất an. Cả ba bước vào, nơi mà ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để chiếu sáng một phần của khu vực tàu bỏ hoang.
"Chúng ta đến trễ," Harriet thì thầm, cảm giác có gì đó không đúng trong không khí. Holmes nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ nhìn quanh.
Bất ngờ, một tiếng nổ lớn vang lên phía bên kia khu vực tàu, và một loạt ánh sáng lóe lên như chớp. Harriet và Watson lập tức lao về phía đó, chỉ thấy một hình bóng đang chạy qua những tấm biển quảng cáo cũ kỹ.
"Holmes!" Watson gọi, nhưng Holmes đã chạy theo hình bóng đó từ lâu rồi.
Harriet và Watson chạy theo, thở dốc, nhưng đột ngột một tiếng rít gió vang lên. Bất ngờ, một cánh cửa bằng thép nặng nề đóng sầm lại trước mặt họ, chia đôi cả nhóm. Harriet kịp nhìn thấy Holmes đứng phía bên kia cửa, cười nham hiểm.
"Chúng ta đã lạc nhau rồi. Và trò chơi chỉ mới bắt đầu," Holmes nói, âm thanh của ông vang lên qua loa phóng thanh.
Harriet vội vã chạy đến, tìm cách mở cửa, nhưng không thể. Watson nhìn cô, vẻ mặt lo lắng. "Đây là một cái bẫy. Thủ phạm đã chuẩn bị sẵn cho chúng ta rồi!"
Bên trong, Holmes đang đối mặt với một hình bóng mà họ đã từng thấy trước đây - chính là kẻ thủ ác, người mà đã khiến cả nhóm phải dấn thân vào vụ án này.
"Ngươi nghĩ mình đã thắng sao?" Holmes cười nhạt, đưa tay ra phía trước như thể thách thức.
Kẻ thủ ác, vẫn là người đàn ông bí ẩn, không nói gì, chỉ vung tay lên và nhấn một nút bấm trên một thiết bị nhỏ. Một loạt đèn đỏ nhấp nháy, và một tiếng rít khẽ vang lên. Toàn bộ khu bến tàu bắt đầu chao đảo, như thể đang bị nén lại dưới một áp lực vô hình.
"Đây là cái giá của sự bất cẩn," kẻ thủ ác cười, ánh mắt gườm gườm nhìn Holmes.
Harriet cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi cô nhận ra một điều quan trọng: toàn bộ khu bến tàu đã bị gài đặt với một hệ thống phản ứng hóa học. Mọi thứ từ các chai hóa chất cho đến các vật liệu dễ cháy đã được bố trí theo một cách cực kỳ tinh vi. Bất cứ sự thay đổi nào trong môi trường đều có thể dẫn đến một vụ nổ lớn.
"Chúng ta cần phải tắt hệ thống này!" Harriet hô lên, trong khi mắt cô đảo quanh tìm kiếm một lối thoát.
"Tôi đã dự đoán được các bước của các người," kẻ thủ ác nói, "Nhưng tôi lại không dự đoán được rằng một ngày tôi sẽ bị đánh bại bởi một người có thể nhìn ra các sai lầm trong trò chơi này."
Harriet lao đến gần hệ thống điều khiển, vươn tay về phía bảng điều khiển, trong khi Watson và Holmes đứng chắn lại để bảo vệ cô khỏi những cú tấn công bất ngờ. Những tiếng va đập và nổ xung quanh vang lên không ngừng, khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Rốt cuộc, Harriet đã tìm ra mã tắt. Cô nhanh chóng nhập vào hệ thống, và mọi thứ dường như lắng xuống. Một tiếng "click" vang lên, và những chiếc đèn đỏ ngừng nhấp nháy. Kẻ thủ ác dường như thất vọng, nhưng hắn vẫn không từ bỏ.
"Không phải kết thúc đâu, Harriet," hắn thở dài. "Mới chỉ là một màn mở đầu thôi."
Cả nhóm nhanh chóng tóm gọn hắn. Nhưng ngay khi họ sắp giải quyết, một thông báo chợt vang lên qua loa phóng thanh: "Chúng tôi đã bắt đầu chu kỳ phản ứng mới. Tất cả các bạn sẽ thấy rõ."
Và trong khoảnh khắc đó, tất cả đều nhận ra rằng trò chơi này vẫn chưa kết thúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro