Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Kết Thúc Của Một Hành Trình


Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu le lói chiếu lên chiếc bàn đá. Harriet cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi nhìn vào cuốn sách vừa mở ra trước mặt. Những ký tự kỳ quái đó không chỉ là một sự mơ hồ, mà là một phần của điều gì đó lớn lao, đen tối và khó hiểu. Cô đưa tay chạm vào các trang giấy, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ bên trong cứ ám ảnh cô, khiến cô phải rụt tay lại.

"Holmes, chúng ta đã đi quá xa rồi," Harriet thở dài, giọng cô không giấu được sự lo lắng. "Cuốn sách này có thể là chìa khóa mở ra một thứ không thể kiểm soát."

Holmes ngẩng lên, mắt anh lóe lên một tia sáng của sự quyết tâm, nhưng cũng có chút u ám trong đó. "Điều này có thể dẫn chúng ta đến tận cùng của mọi bí mật, Harriet. Tuy nhiên, nếu ta không hành động ngay bây giờ, những gì chúng ta khám phá sẽ trở thành sự hủy diệt."

Watson đứng bên cạnh, nhìn vào cuốn sách mà họ đang nắm giữ. "Vậy chúng ta cần làm gì? Liệu đây có phải là mục tiêu mà nhóm người kia đang tìm kiếm không?"

Holmes im lặng một lúc lâu, đôi mắt anh dừng lại ở một trang trong cuốn sách, nơi những ký hiệu dường như phát ra ánh sáng mờ nhạt. "Đúng vậy. Họ không chỉ tìm kiếm một mảnh ghép, mà là cách để mở một cánh cửa. Và một khi cánh cửa đó được mở ra, họ sẽ không thể quay lại."

Harriet nhìn vào anh, rồi quay lại nhìn chiếc hộp gỗ. "Có lẽ chúng ta nên phá hủy cuốn sách này trước khi quá muộn."

"Không." Giọng Holmes cương quyết. "Nếu chúng ta phá hủy nó, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được tất cả những gì đang diễn ra. Cuốn sách này không phải là thứ có thể bị phá hủy. Nó là thứ duy nhất có thể giúp chúng ta hiểu được âm mưu này."

Ngay lúc đó, một tiếng động khẽ vang lên từ phía cửa ra vào. Cả ba người đều quay lại. Bóng người trong bóng tối, mờ mờ ảo ảo, bước vào với một dáng vẻ mà họ đều cảm nhận được - không phải ai khác, mà là một trong những kẻ đã theo họ suốt hành trình này.

"Đứng lại!" Harriet rút dao, nhưng bóng người đó nhanh chóng xuất hiện ngay trước mắt họ.

"Không cần phải làm thế," một giọng nói trầm thấp vang lên từ người đàn ông đó. "Tôi đã chờ các ngài lâu rồi."

Holmes nhận ra ngay. "Ông... Ông chính là người đứng sau tất cả, phải không?"

Người đàn ông mỉm cười, nhưng không có vẻ gì là thân thiện. "Đúng vậy. Và cuốn sách này... sẽ đưa tôi đến với sức mạnh mà tôi mong muốn từ lâu. Chỉ cần một vài bước nữa thôi, và tôi sẽ có tất cả."

Harriet không hề chần chừ. Cô lao về phía người đàn ông, nhưng một tiếng nổ lớn vang lên, khiến mọi thứ xung quanh chao đảo. Cuốn sách trong tay Holmes bị văng ra, và một cơn gió mạnh từ đâu đó bắt đầu thổi qua căn phòng, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt. Người đàn ông đứng đó, không hề bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, và cúi xuống nhặt cuốn sách lên.

"Đừng làm thế!" Holmes hét lên, nhưng người đàn ông chỉ mỉm cười lạnh lẽo.

"Đã quá muộn rồi, Sherlock Holmes. Cửa đã mở rồi. Và các ngươi không thể ngừng lại."

Những ký tự trên trang sách bắt đầu sáng lên, ánh sáng mạnh mẽ và kỳ lạ. Cả căn phòng như bị bao phủ bởi một sức mạnh siêu nhiên, và Harriet cảm thấy chân mình như bị đóng chặt, không thể di chuyển.

"Chúng ta phải dừng hắn lại trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn!" Watson hét lên, cố gắng di chuyển về phía người đàn ông, nhưng tất cả đều vô ích. Anh ta đã mở một cánh cửa mà không ai có thể ngăn cản.

Căn phòng bỗng nhiên rung chuyển, như thể cả ngôi nhà này đang bị lôi kéo vào một vũ trụ khác. Và rồi, mọi thứ chìm vào bóng tối.

Một giờ sau...

Harriet mở mắt. Cô nằm trên mặt đất, cảm thấy đau nhức khắp cơ thể. Nhưng khi cô nhìn xung quanh, căn phòng đã không còn như trước. Tất cả những gì cô nhìn thấy là sự hoang tàn, những bức tường nứt vỡ, và một khoảng không trống rỗng. Người đàn ông kia đã biến mất.

Holmes và Watson cũng đã tỉnh dậy, cả ba người đứng lên, mỗi người đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Chúng ta đã làm gì?" Harriet lẩm bẩm, nhìn quanh.

Holmes nhìn quanh, đôi mắt anh sáng lên như thể đã có một sự hiểu biết. "Không, chúng ta không thất bại. Nhưng có lẽ, chúng ta đã đưa tất cả vào một trạng thái mà chúng ta không thể lường trước."

Watson không hiểu. "Tình huống này... có phải là dấu chấm hết?"

Holmes lắc đầu. "Không phải. Nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị cho những gì sẽ đến. Cuốn sách này, không phải là tất cả. Nhưng nó đã mở ra một cánh cửa mà chúng ta chưa thể hiểu hết. Và nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ, hậu quả sẽ rất lớn."

Harriet nhìn vào cuốn sách trên tay Holmes. "Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"

Holmes nhìn vào cô, ánh mắt đen đặc đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ ngăn chặn cánh cửa đó - trước khi thế giới này phải trả giá."

Căn phòng giờ đây không còn dấu hiệu của sự an yên trước kia. Những bức tường nứt vỡ, những vết nứt như thể đang dẫn vào một nơi không thể đoán trước. Mọi thứ xung quanh đều có vẻ đã thay đổi. Harriet nhìn vào cuốn sách trên tay Holmes, nó không còn sáng lấp lánh như trước. Nhưng cô cảm thấy rằng cuốn sách này chính là chìa khóa của tất cả những gì đang xảy ra.

Holmes nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bàn, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào các ký tự kỳ quái trên bìa. "Chúng ta không thể chỉ đứng đây và chờ đợi điều tồi tệ nhất xảy ra. Cần phải hành động ngay lập tức."

Watson nhìn quanh, rồi ánh mắt anh đột nhiên trở nên nghiêm trọng. "Holmes, tôi không nghĩ chúng ta còn nhiều thời gian nữa. Mọi thứ đang thay đổi nhanh chóng. Những dấu hiệu mà chúng ta tìm thấy, chúng không phải chỉ là trùng hợp."

Harriet gật đầu, cô cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cảm giác bức bối, nghẹt thở dường như đang lan tỏa khắp căn phòng. "Vậy chúng ta phải làm gì? Hắn ta đã mở cánh cửa ấy rồi."

"Đúng vậy," Holmes nói, ánh mắt lạnh lùng, "và giờ chúng ta phải làm mọi cách để đóng nó lại trước khi quá muộn."

Lần đầu tiên kể từ khi cô gặp Holmes, Harriet cảm thấy một sự bất an mạnh mẽ trong lòng. Cô biết rằng đây không phải là một vụ án bình thường. Những gì đang xảy ra không thể giải quyết bằng những phương pháp thông thường. Họ đang đối mặt với thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng.

"Cánh cửa," Holmes tiếp tục, "không chỉ là một lối đi vật lý. Nó là một cánh cửa giữa các thế giới, giữa hiện thực và một nơi khác, nơi những sinh vật không thuộc về thế giới này tồn tại. Và nếu nó mở rộng hoàn toàn, tất cả sẽ bị cuốn vào."

"Chúng ta không thể để điều đó xảy ra," Harriet nói, giọng cô có chút nghẹn lại. "Nhưng chúng ta không biết gì về cách đóng cánh cửa đó."

Holmes im lặng một lúc lâu, rồi anh nhìn vào cuốn sách một lần nữa. "Cuốn sách này chứa những bí mật. Nó có thể chỉ cho chúng ta cách đóng cánh cửa đó lại. Nhưng... chỉ khi chúng ta hiểu được tất cả những gì đã xảy ra."

Harriet thở dài, rồi quay lại nhìn Watson, người đang đứng bên cạnh cô. "Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Chúng ta không thể chỉ đứng đây và hy vọng mọi thứ tự khắc kết thúc."

Watson gật đầu, ánh mắt quyết tâm. "Chúng ta phải tìm ra hắn ta và ngừng mọi thứ trước khi quá muộn. Hắn ta không thể thực hiện kế hoạch này."

"Đúng vậy," Holmes nói, đôi mắt anh sáng lên. "Chúng ta cần phải tìm cách đi đến nơi hắn đang ở và ngăn cản hắn trước khi hắn thực sự khai thác sức mạnh từ cuốn sách này. Chúng ta phải hành động ngay lập tức."

Với quyết tâm sắt đá, nhóm của họ tiếp tục hành trình, lần này không chỉ là một vụ án, mà là cuộc chiến ngăn chặn sự diệt vong. Họ đi qua những con phố tối tăm, qua những cánh cửa đóng kín, với một mục tiêu duy nhất - ngừng lại trước khi quá muộn.

Cuối cùng, họ đến một khu vực hoang vắng, nơi không ai dám bén mảng. Một ngôi nhà cũ kỹ, ẩm mốc đứng sừng sững trong bóng đêm. Đây chính là nơi mà người đàn ông kia đã chọn để thực hiện kế hoạch của mình.

Khi họ bước vào trong, không khí trở nên nặng nề, và tiếng gió hú như tiếng thì thầm của những linh hồn bị lãng quên. Từng bước chân của họ vang lên trên nền đất lạnh lẽo. Holmes đi đầu, Harriet và Watson theo sau.

Rồi họ thấy hắn. Người đàn ông ấy đứng đó, đôi mắt đầy khao khát và những vết nứt trên khuôn mặt hắn như một bản đồ dẫn đường đến sự diệt vong. Hắn không ngạc nhiên khi thấy họ, mà chỉ mỉm cười lạnh lẽo.

"Cuối cùng các ngươi cũng đến," hắn nói, giọng trầm và đầy âm u. "Nhưng đã quá muộn. Cánh cửa đã mở, và không ai có thể đóng nó lại."

Harriet rút dao, nhưng Holmes ngừng cô lại, ánh mắt anh bình tĩnh đến lạnh lùng. "Chúng tôi sẽ không để hắn làm được điều đó," Holmes nói, giọng anh chắc nịch. "Không ai có thể mở cánh cửa này nếu không biết cách. Và chúng tôi sẽ học cách đóng nó lại."

Người đàn ông chỉ mỉm cười. "Các ngươi không thể ngừng được. Tôi đã chờ đợi quá lâu."

Lúc đó, Harriet cảm nhận được sự chuyển động mạnh mẽ từ cuốn sách trong tay Holmes. Những ký tự trên trang sách sáng lên một lần nữa, như thể đang gọi thứ gì đó từ phía bên kia. Cả căn phòng rung chuyển, và một cơn gió mạnh mẽ từ đâu đó kéo tới, mang theo tiếng thét vô hình của những linh hồn bị giam cầm.

Holmes nhìn chằm chằm vào cuốn sách, đôi mắt anh sáng lên. "Để tôi làm." Anh nhanh chóng lật một trang trong cuốn sách, và rồi những ký tự lạ lùng bắt đầu sắp xếp lại, tạo thành một vòng tròn sáng rực.

Người đàn ông hoảng hốt bước về phía cuốn sách, nhưng đã quá muộn. Những ký tự sáng rực trên trang sách bùng lên một ánh sáng chói lòa, cuốn hắn vào một cơn lốc mạnh mẽ, khiến hắn gào thét, nhưng không thể thoát ra.

Với một tiếng động vang trời, tất cả những gì còn lại trong căn phòng chỉ là sự im lặng. Cánh cửa đã đóng lại, và bóng tối dần tan biến. Họ đứng đó, thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cơn ác mộng đã qua.

Harriet nhìn vào Holmes và Watson. "Chúng ta đã ngừng được nó, phải không?"

"Chưa," Holmes trả lời, giọng anh trầm tĩnh. "Chúng ta chỉ tạm thời ngừng được nó. Nhưng sự thật là, những cánh cửa như thế này không bao giờ thực sự đóng lại. Chúng ta chỉ đang tạm thời giữ chúng ở lại."

Harriet nhìn ra ngoài, qua cửa sổ nơi ánh sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu ló rạng. "Vậy thì, chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu."

Holmes mỉm cười. "Đúng vậy. Và chúng ta sẽ luôn ở đây để ngăn chặn những điều khủng khiếp từ việc xâm nhập vào thế giới này."

Cuộc hành trình của họ chưa bao giờ kết thúc. Và họ biết rằng, dù đối mặt với bao nhiêu cánh cửa, họ sẽ không bao giờ quay lại.

Những ngày sau đó, cuộc sống trở lại bình yên như trước, nhưng với Harriet, Holmes và Watson, họ biết rằng những cánh cửa của thế giới này luôn tiềm ẩn những mối nguy hiểm chưa thể đoán trước. Cuộc chiến mà họ vừa trải qua chỉ là một chương nhỏ trong câu chuyện vô tận về những điều kỳ bí ẩn sâu trong bóng tối. Nhưng ít nhất, họ đã giữ vững được sự cân bằng, ngăn chặn được một mối đe dọa lớn lao.

Harriet, dù vẫn giữ thái độ lạnh lùng như xưa, không thể không cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình. Cô đã học được nhiều điều từ cuộc gặp gỡ này, từ Holmes, từ Watson, và từ chính những thử thách mà cô phải đối mặt. Cô biết rằng những ngày tiếp theo sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, cô đã tìm được những người đồng hành mà cô có thể tin tưởng.

Holmes, với ánh mắt sắc bén và trí tuệ vượt trội, biết rằng cuộc chiến của họ vẫn chưa kết thúc. Những mối đe dọa luôn tồn tại trong bóng tối, và chỉ có một cách duy nhất để đối mặt với chúng: tiếp tục tìm kiếm sự thật, không bao giờ dừng lại.

Watson, với trái tim nhân hậu và lòng kiên cường, tiếp tục là người bảo vệ, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè và đồng đội. Anh hiểu rằng mỗi vụ án, mỗi bí mật, là một thử thách không chỉ về trí tuệ mà còn về phẩm chất con người.

Và thế là, họ tiếp tục cuộc sống của mình, trong ánh sáng và bóng tối, chiến đấu vì những điều đúng đắn, và đối mặt với những cánh cửa chưa bao giờ thực sự đóng lại.

Cuộc hành trình chưa bao giờ kết thúc.

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro