/5/
Chương 5: Giải Mã Toàn Bộ và Vén Màn Thủ Phạm
Khung cảnh trong biệt thự bây giờ trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cảm giác u ám như một làn sương dày bao phủ tất cả mọi người, nhưng Harriet biết họ không thể chùn bước. Cô nhìn Holmes và Watson, ánh mắt của họ đầy quyết tâm nhưng cũng không thiếu phần mệt mỏi sau bao giờ phút căng thẳng.
Khi bóng người trong áo choàng đen bước ra từ bóng tối, không khí như chững lại. Harriet cảm thấy một cơn lạnh run rẩy dọc sống lưng. Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn trong hành lang chiếu lên chiếc áo choàng đen của người ấy, nhưng khuôn mặt lại không thể nhìn rõ. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm, không khí dường như trở nên dày đặc hơn.
"Chúng ta đã đi quá xa rồi. Đừng giấu giếm nữa, chúng tôi đã thấy đủ rồi," Holmes nói, giọng trầm và kiên quyết. Anh không hề tỏ ra hoảng sợ hay căng thẳng mà trái lại, có vẻ như sự bình tĩnh đó càng khiến tình hình thêm phần nghiêm trọng.
Người trong áo choàng đen không trả lời, nhưng động tác của anh ta rất rõ ràng: một cử chỉ nhẹ nhàng xua tay, khiến cửa phòng mở rộng hơn, và một bóng dáng nữa bước ra từ bóng tối. Harriet không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Alice đứng đó, nhưng không phải là Alice mà cô biết. Cô ấy mặc một bộ váy trắng, khuôn mặt tái mét, đôi mắt trống rỗng. Điều đó càng khiến mọi thứ trở nên kỳ quái.
"Điều này là sao?" Harriet hỏi, giọng cô không giấu được sự hoang mang. "Alice, cô bị làm sao vậy?"
Alice nhìn cô với đôi mắt không cảm xúc. "Tôi chỉ là công cụ của họ. Họ nói tôi phải làm theo, nếu không sẽ có điều tồi tệ xảy ra."
Watson bước tới gần Alice, nắm tay cô ấy một cách nhẹ nhàng. "Alice, cô không phải là kẻ thủ ác. Chúng ta sẽ giúp cô thoát khỏi điều này."
Holmes lại quan sát người đàn ông trong áo choàng đen, ánh mắt sắc bén của anh không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. "Đây là một trò chơi. Và giờ tôi bắt đầu hiểu."
Người trong áo choàng đen rốt cuộc lên tiếng, giọng anh ta trầm và lạnh lẽo. "Đúng vậy. Tất cả những gì tôi làm đều có lý do. Tôi đã tạo ra mọi thứ từ những yếu tố nhỏ nhất. Để xem liệu các bạn có đủ thông minh để tìm ra sự thật."
Harriet nhìn người đàn ông trong áo choàng đen, một cảm giác bất an lẫn lộn. "Anh là ai?" cô hỏi, tay siết chặt lại như chuẩn bị cho một tình huống căng thẳng.
Người đàn ông mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề toát lên chút cảm xúc nào. "Tôi là một kẻ thích thử thách sự thông minh của những người như các bạn. Tôi là người đứng sau mọi thứ. Người đã khiến Alice trở thành công cụ trong trò chơi này."
Holmes đứng im, ánh mắt chăm chú vào người đàn ông ấy. "Tôi hiểu rồi. Tất cả những trò lừa dối này đều chỉ là sự khởi đầu. Để làm gì? Để khiến chúng tôi bối rối, làm chúng tôi mất phương hướng trong cuộc điều tra."
Người đàn ông trong áo choàng đen cười khẩy. "Không, Holmes. Đó chỉ là một phần. Mục đích của tôi không phải là khiến các người bối rối. Mà là thử nghiệm trí tuệ và khả năng phán đoán của các người."
Watson tiến lên một bước, gương mặt anh hiện rõ vẻ tức giận. "Vậy thì tại sao phải giết người? Những vụ án mạng này chẳng phải quá khủng khiếp sao?"
Người đàn ông gật đầu, đôi mắt anh ta sáng lên một cách lạ thường. "Tôi không giết ai. Ít nhất là không trực tiếp. Alice và những người khác là những người có thể giúp tôi thực hiện mục tiêu của mình. Họ đã bị tôi thao túng."
Holmes tiếp lời, giọng lạnh như băng: "Tôi không hiểu. Mục đích của anh là gì? Tại sao phải gây ra tất cả những điều này?"
Người đàn ông không trả lời ngay, mà chỉ tiến lại gần chiếc bàn thờ, nơi chiếc hộp trước đó đã bị mở ra. Anh ta chỉ vào chiếc hộp đó với vẻ mặt lạnh lùng.
"Trong chiếc hộp này là thông điệp của tôi. Một thông điệp cho những ai đủ thông minh để nhận ra."
Holmes bước tới chiếc hộp và mở ra. Bên trong là một bức ảnh mờ ảo của người đàn ông trong áo choàng đen và một dòng chữ viết tay: "Sự thật luôn là thứ đáng sợ nhất."
Harriet nhìn vào bức ảnh và nhận ra đó chính là người đàn ông trong áo choàng đen. Nhưng không phải là một người bình thường. Đó là một người từng làm việc với cô, một người cô đã quen biết nhưng không thể nhớ ra vì quá lâu rồi.
"Anh là...!?" Harriet thốt lên, không thể tin vào những gì mình đang nghĩ.
Người đàn ông gật đầu. "Chính xác. Tôi là một trong những học trò cũ của bạn. Cũng chính là người đã giúp cô giải quyết nhiều vụ án trước đó. Tôi không bao giờ thực sự biến mất, tôi chỉ luôn chờ đợi thời cơ để tạo ra một thử thách thực sự."
Harriet bàng hoàng, còn Holmes và Watson đều ngỡ ngàng khi nhận ra người đàn ông này không phải là một kẻ xa lạ, mà là một người mà Harriet đã từng có mối quan hệ. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc nhất chính là động cơ của hắn.
Người đàn ông mỉm cười lạnh lẽo. "Tôi không giết người. Tất cả những cái chết đều là tai nạn, nhưng tôi đã tạo ra hoàn cảnh để chúng xảy ra. Và tôi biết rằng chỉ có những người đủ thông minh mới có thể khám phá ra sự thật."
Holmes không còn kiên nhẫn nữa. Anh bước về phía người đàn ông và nắm lấy cổ áo của hắn. "Điều này không phải là trò chơi nữa. Chúng ta sẽ kết thúc nó ngay tại đây."
Harriet vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật. "Anh là kẻ điên rồ. Tôi không thể tin rằng một người như anh lại có thể lợi dụng tất cả chúng tôi."
Người đàn ông mỉm cười một lần nữa, không chút bối rối. "Cảm ơn các bạn đã tham gia trò chơi của tôi. Nhưng đừng lo, tôi sẽ không làm gì thêm."
Cuối cùng, hắn ta cúi đầu, ánh mắt dường như chẳng còn chút tỏ ra tiếc nuối hay hối hận. Và thế là, tất cả những vụ án, những bí ẩn, những nỗi sợ hãi đã được giải mã.
Harriet nhìn vào Holmes và Watson, trong lòng cảm thấy một nỗi mệt mỏi sâu sắc. "Thật là một trò đùa đáng sợ."
"Đúng vậy," Holmes đáp, ánh mắt sáng lên khi nhìn vào người đàn ông đang im lặng. "Và giờ chúng ta đã kết thúc. Nhưng đừng bao giờ quên rằng, không phải tất cả những bí ẩn đều đến từ sự kỳ quái, mà đôi khi, chúng chỉ đơn giản là do những trí tuệ bị lệch lạc tạo ra."
Harriet không trả lời. Cô chỉ nhìn người đàn ông, cảm thấy không thể hiểu hết được những gì anh ta đã làm, nhưng ít nhất, mọi thứ đã kết thúc.
---
Kết Thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro