/End/
Chương Cuối: Mánh Khóe Và Cuộc Đối Mặt Cuối Cùng
Cơn gió lạnh vẫn rít qua các cửa sổ, thổi vào căn phòng trống trải, nơi Holmes, Watson, và Harriet đang đối mặt với ông Wescott. Cả ba người đều đứng im, ánh mắt đều không rời khỏi ông ta, người đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành lớn, tay vân vê cuốn sổ tay mà Holmes đã tìm ra trong căn phòng thờ. Đêm tối, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt của Wescott, nhưng ánh sáng yếu ớt không thể che giấu sự căng thẳng trong đôi mắt ông ta.
Holmes đứng thẳng, đôi mắt sáng rực ánh lên sự kiên quyết. "Ông Wescott, tất cả đã rõ ràng rồi. Tôi không thể tin rằng ông lại dùng khoa học và mánh khóe để dựng lên một vụ lừa đảo tinh vi đến như vậy."
"Vâng," Wescott thở dài, đôi vai ông hơi trùng xuống. "Tôi thừa nhận tất cả. Đúng là tôi đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ vì một lý do duy nhất: tôi cần tiền, và tôi cần sự chú ý. Tôi muốn mọi người nghĩ rằng tôi đã bị một thế lực siêu nhiên tấn công, để làm giảm sự nghi ngờ khi tôi thực hiện những hành động lừa đảo trong công việc."
"Ông có biết mình đã đùa giỡn với những cảm xúc và sự tin tưởng của người khác không?" Harriet không kìm nổi giọng điệu tức giận. Cô bước lên một bước, mặt đầy vẻ căng thẳng. "Ông già chết bầm! Làm lãng phí cả thời gian của tôi!"
Wescott không nói gì thêm, chỉ cúi đầu xuống, gương mặt đầy vẻ hối hận.
"Đừng có giả vờ tội nghiệp," Harriet tiếp tục. "Chúng tôi đã phải đối mặt với cái gọi là bóng ma, những âm thanh kỳ lạ, những hiện tượng không thể giải thích. Tất cả chỉ là trò bịp bợm của ông thôi!"
"Đúng," Holmes lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta. "Vậy bây giờ, tôi sẽ giải thích tất cả cho mọi người. Đầu tiên, về cái gọi là bóng ma mà chúng ta đã thấy trong phòng thờ. Tất cả chỉ là một hệ thống quang học đơn giản, sử dụng một tấm gương phản chiếu đặc biệt và những ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, tạo ra những bóng ma ảo."
Watson tiến lại gần, mở miệng. "Vậy chiếc gương có vai trò gì?"
"Chiếc gương chính là thứ tạo ra hiệu ứng đó," Holmes giải thích. "Ông Wescott đã sử dụng một chiếc gương có mặt phản chiếu đặc biệt, được đặt tại vị trí chính xác để khiến chúng ta tưởng rằng mình nhìn thấy bóng ma. Những vết xước trên gương là do ông ta tự tạo ra để thêm phần thuyết phục."
Harriet quay sang ông Wescott, giọng càng thêm khó chịu. "Vậy còn cái gì nữa? Tại sao ông lại tạo ra cái bóng ma với chiếc áo choàng đen và những âm thanh kỳ lạ đó?"
Wescott ngẩng đầu lên, rầu rĩ. "Áo choàng đen mà các bạn thấy, chính là tôi. Tôi tự mặc nó và di chuyển xung quanh nhà vào ban đêm. Những âm thanh kỳ lạ thì là do một bộ phát âm thanh mà tôi đã cài đặt ở những nơi quan trọng, khiến mọi người nghĩ rằng có một thế lực siêu nhiên đang quấy phá."
"Đồ lừa đảo!" Harriet quát lớn, không kiềm chế được cơn giận. "Vậy còn cái chết giả của ông em trai ông thì sao? Cái chuyện ông ấy biến mất một cách bí ẩn?"
"Ah, đó là một phần trong kế hoạch của tôi," Wescott đáp, giọng hơi yếu. "Em trai tôi không hề chết. Cậu ấy chỉ đi du lịch dài hạn, và tôi đã yêu cầu quản gia của mình giúp tôi tạo ra ảo giác về cái chết của cậu ấy. Cậu ta chỉ nghỉ ngơi ở một nơi khác và không muốn dính dáng đến những rắc rối của gia đình. Quản gia là người đã đóng vai em trai tôi, khi cậu ấy mặc bộ đồ đen và mang mặt nạ."
"Ông... thật là ngu ngốc," Harriet gắt lên, sắc mặt tức giận. "Vậy ông bảo cái vụ cô gái người hầu cứ chạy qua chạy lại suốt đêm thì sao? Thậm chí còn nói dối là nghe thấy tiếng bước chân?"
"Thực ra, tôi đã lợi dụng chính cô hầu gái của mình," Wescott thú nhận. "Cô ấy chỉ nghe thấy tiếng bước chân do tôi tạo ra. Cô ấy tưởng rằng có ai đó đi qua nhưng không nhìn thấy, và cô ấy đã lan truyền tin đồn về những tiếng bước chân đó. Tôi thậm chí còn sai cô ấy kể lại với các bạn rằng cô ấy đã thấy bóng dáng của một người khác trong nhà, để gây thêm sự hoang mang."
"Thật vớ vẩn," Harriet lắc đầu, giọng đầy khinh miệt. "Ông tưởng chúng tôi ngu ngốc đến mức nào sao? Dám đùa với sự bình tĩnh và lý trí của chúng tôi như vậy."
Holmes tiếp tục: "Và cuối cùng, còn về những câu chuyện ma quái và linh hồn, đó chỉ là những lời dối trá được thêu dệt để khiến ông trở thành nạn nhân của một thế lực siêu nhiên. Thực tế, tất cả những hiện tượng này đều có thể giải thích được bằng khoa học và lý trí."
"Vậy là, ông chỉ muốn làm tất cả những điều này để đẩy mọi người vào tình trạng hoang mang, hòng làm mờ đi những hành động sai trái của mình?" Watson hỏi.
"Đúng vậy," Wescott thừa nhận, không còn vẻ kiêu ngạo như trước. "Tôi đã làm mọi thứ để lừa dối các bạn và che giấu những sai sót tài chính của mình. Tôi nghĩ nếu tôi có thể làm cho mọi người tin vào những câu chuyện về bóng ma và sự siêu nhiên, thì chẳng ai sẽ nghi ngờ tôi về những hành động lừa đảo mà tôi thực hiện."
Harriet nhìn ông ta, giọng lạnh lùng. "Ông đã thành công một phần, nhưng cuối cùng thì tất cả đều bị vạch trần. Ông không thể che giấu được sự thật lâu đâu."
Holmes cuối cùng lên tiếng, mắt sáng ngời: "Tôi đã làm rõ mọi thứ. Ông Wescott, ông đã dùng chính trí thông minh của mình để tạo ra một mớ hỗn độn, nhưng cuối cùng, sự thật đã chiến thắng. Và giờ đây, ông sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm."
Watson bước đến gần ông ta, cầm lấy tay của Wescott và giữ chặt. "Chúng tôi sẽ thông báo cho chính quyền về tất cả những gì ông đã làm. Ông sẽ không thoát khỏi trách nhiệm."
Ông Wescott nhìn quanh, đôi mắt hoảng loạn nhưng cuối cùng, ông đành cúi đầu nhận tội. "Tôi đã sai... Tôi thật sự đã sai."
Harriet hậm hực đứng bên cạnh, nhưng cô không thể giữ được sự bình tĩnh nữa. "Ông nghĩ có thể lừa được ai sao? Tất cả những trò chơi vớ vẩn này, ông đã khiến chúng tôi mất cả một ngày trời, suýt chút nữa thì bị cuốn vào nó. Ông đúng là một thằng lừa đảo! Tôi không thể chịu nổi nữa. Ông đã làm mất thời gian của tôi một cách vô ích!"
Wescott không thể nói gì thêm, chỉ cúi đầu trong sự xấu hổ. Mọi thứ đã kết thúc. Kẻ lừa đảo đã bị bắt, và mọi mánh khóe đã bị lột trần.
Vụ án cuối cùng đã được giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro