/5/
Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Với Ông Wescott
Khi bức màn đêm bắt đầu hạ xuống, không khí trong lâu đài càng trở nên ngột ngạt. Harriet, Holmes và Watson đã làm việc không ngừng nghỉ, tìm kiếm những manh mối có thể giải thích sự bí ẩn xung quanh những hiện tượng kỳ lạ tại đây. Tuy nhiên, những câu hỏi chưa được giải đáp vẫn còn chất chứa trong lòng họ. Mọi thứ không chỉ là một trò chơi của tâm linh, mà có thể còn có sự tính toán, có chủ mưu đằng sau những gì đang diễn ra.
Hôm nay, họ sẽ đối mặt với ông Wescott, chủ nhân của ngôi nhà kỳ quái này, người đã mời họ đến đây để giải quyết vấn đề. Nhưng trong lòng Harriet, không ít hoài nghi về mục đích thực sự của ông ta. Dù sao thì, một người chủ giàu có như Wescott sao lại cần phải gọi tới Holmes để giải quyết một vụ án có vẻ như chẳng có gì quan trọng?
"Chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề," Holmes nói, mắt anh luôn tỉnh táo, không bỏ sót một chi tiết nào. "Cô có cảm giác gì về ông Wescott chưa?"
Harriet nhún vai. "Cảm giác của tôi về ông ta? Tôi nghĩ ông ta chỉ là một kẻ lắm tiền nhiều của, thích chơi trò mèo vờn chuột với người khác. Hắn ta có thể không phải là kẻ gây ra những sự kiện này, nhưng chắc chắn hắn là một phần trong đó." Cô thở dài, không giấu được sự chán nản. "Và tôi đoán, ông ta sẽ không nói cho chúng ta tất cả sự thật."
"Chúng ta sẽ sớm biết thôi," Holmes mỉm cười. "Đến lúc rồi, chúng ta không thể để chuyện này tiếp diễn nữa."
Khi bước vào phòng khách của lâu đài Wescott, Harriet không thể không cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ. Ngôi nhà rộng lớn và sang trọng, nhưng chẳng có chút gì ấm cúng. Mọi thứ dường như lạnh lùng và tĩnh mịch, không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào, ngoại trừ họ.
Wescott đang ngồi ở ghế, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn thẳng vào ba người họ với vẻ mặt khó đoán. Ông ta cao lớn, ăn mặc chỉnh tề, nhưng có điều gì đó trong thái độ của ông khiến người ta không thể hoàn toàn tin tưởng. Harriet cảm nhận rõ điều đó ngay từ khi bước vào phòng.
"Chào mừng các bạn đến với nhà tôi," Wescott nói, giọng trầm ấm, nhưng không thiếu phần nghiêm nghị. "Tôi hy vọng các bạn sẽ tìm được những gì cần tìm. Nhưng tôi cũng phải cảnh báo, mọi việc ở đây không đơn giản như vẻ ngoài của nó."
Harriet không thèm đáp lại lời chào của ông ta. Cô chỉ bước về phía chiếc ghế đối diện ông Wescott, ngồi xuống một cách thô lỗ, rồi lướt mắt qua căn phòng như thể chẳng có gì hấp dẫn cô.
"Ông có gây thù chuốc oán với ai không?" Harriet hỏi thẳng, giọng cộc cằn, ánh mắt đầy sự thách thức. "Mà người ta chơi ông như vậy? Lôi kéo tôi vào vụ án này, thật bực mình."
Wescott nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng nhưng không hề giận dữ. Ông ta dường như đã quen với kiểu đối thoại thẳng thừng của Harriet. "Cô là người duy nhất tôi có thể tin tưởng," ông ta đáp, giọng điềm đạm. "Và có lẽ, cô là người duy nhất có thể giúp tôi giải quyết chuyện này. Tôi không có kẻ thù nào rõ ràng, nhưng tôi biết có ai đó đang cố gắng làm cho cuộc sống của tôi trở nên bất ổn."
"Vậy tại sao ông lại gọi chúng tôi đến đây?" Harriet bực bội nói. "Ông nghĩ chúng tôi là những kẻ ngu ngốc à? Chỉ vì một vài tiếng động kỳ quái mà ông kéo chúng tôi vào cái đống rắc rối này? Tôi không có thời gian để làm mấy trò ma quái này đâu."
Holmes nhìn Harriet rồi quay sang ông Wescott. "Cô ấy có lý do để nghi ngờ, nhưng chúng tôi vẫn sẽ làm hết sức để tìm ra sự thật. Còn ông, ông có thể cho chúng tôi biết thêm về những sự kiện kỳ lạ đã xảy ra không?"
Ông Wescott chậm rãi đặt ly rượu xuống, rồi thở dài. "Mọi chuyện bắt đầu khi em trai tôi mất tích. Bốn ngày trước, tôi phát hiện ra rằng anh ta đã rời khỏi nhà mà không thông báo với tôi. Tôi không muốn báo cảnh sát, vì tôi biết anh ta luôn có những chuyến đi dài ngày mà không báo trước, nhưng khi tôi không thể liên lạc với anh ấy, tôi bắt đầu lo lắng."
"Thế rồi sao?" Watson hỏi, đôi mắt anh sáng lên, như thể một chi tiết quan trọng đã được hé mở.
"Sau đó, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra," ông Wescott tiếp tục, vẻ mặt trở nên căng thẳng. "Tôi nghe thấy những âm thanh lạ trong nhà, và đôi khi, những đồ vật dường như tự chuyển động. Đặc biệt là vào ban đêm, khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, tôi cảm giác có ai đó đang theo dõi mình."
"Thế rồi, ông mời chúng tôi đến để điều tra?" Harriet hỏi, không giấu nổi sự hoài nghi.
"Đúng," ông Wescott đáp. "Tôi nghĩ có điều gì đó không ổn. Tôi không biết có phải do ma quái hay không, nhưng tôi đã thử hết mọi cách để liên lạc với em trai mình mà không thành công. Cô biết đấy, tôi không phải là người dễ dàng hoảng sợ, nhưng lần này, tôi thực sự cảm thấy bất an."
Harriet lắc đầu, giọng cô vẫn ngập tràn sự khó chịu. "Tôi nói rồi, chuyện này chắc chắn là do một người nào đó trong nhà chơi khăm ông thôi. Đừng nghĩ chuyện này liên quan đến ma quái."
Holmes không đáp lời, thay vào đó anh đứng dậy và đi quanh phòng, mắt anh quan sát mọi thứ kỹ lưỡng. " Ngài Wescott, tôi có thể xem qua thư từ của ngài với em trai mình không?"
Ông Wescott nhăn mặt, nhưng rồi cuối cùng cũng gật đầu. "Tất nhiên, nhưng tôi không nghĩ nó có ích gì đâu. Nhưng hãy cứ thử đi."
Sau khi được xem xét, Holmes nhận ra rằng tất cả những lá thư mà ông Wescott nhận được từ em trai đều bình thường, không có gì bất thường. Không có dấu hiệu nào cho thấy em trai của ông bị bắt cóc hay gặp phải điều gì nguy hiểm. Tuy nhiên, một lá thư gần đây lại viết theo một phong cách rất kỳ lạ, có vẻ như nó không phải do em trai ông viết.
"Lá thư này..." Holmes bắt đầu, mắt anh sắc bén khi nhìn vào từng chữ trên trang giấy. "Ngài có thể xác nhận đây là chữ viết của em trai ông không?"
Ông Wescott nhìn qua và đáp, "Không, đó không phải là chữ viết của anh ta."
Harriet gập lại lá thư, đôi mắt cô sáng lên. "Vậy có thể em trai ngài đang gặp phải một mối nguy hiểm khác, hoặc có thể ông ấy đã trở thành nạn nhân của một trò đùa ác ý."
"Chúng ta sẽ không biết điều gì cho đến khi tìm ra manh mối tiếp theo," Holmes nói, ánh mắt anh như có một cái nhìn xa xăm, dường như đã nhận ra điều gì đó chưa được giải thích.
"Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Harriet hỏi, vẻ mặt vẫn không giấu được sự bất mãn.
"Chúng ta sẽ đi tìm câu trả lời," Holmes trả lời, giọng nghiêm túc. "Chắc chắn sẽ có một thứ gì đó mà chúng ta chưa nhìn thấy."
Harriet đứng lên, một lần nữa không thể kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng. "Tôi chẳng có chút hứng thú nào với cái trò chơi này, Holmes. Nhưng tôi sẽ tiếp tục, chỉ vì tôi không thể để cho ông Wescott này tự gârắc rối thêm nữa. Còn ông, Wescott, nếu ông muốn giải quyết vấn đề này, tốt nhất đừng giấu giếm chúng tôi bất cứ điều gì nữa."
Ông Wescott chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Dường như ông đã hiểu rằng mọi sự im lặng đều không có lợi cho ông trong lúc này.
Trước mắt họ, bí ẩn trong ngôi nhà kỳ quái này chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro