Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

/3/

Chương 3: Bóng Ma trong Lâu Đài

Căn phòng ngủ của Harriet vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh mịch từ đêm qua. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh sáng nhạt của buổi sáng chiếu rọi qua những tán cây cổ thụ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn gỗ. Cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác không thoải mái về những gì đã xảy ra tối qua, khi cả lâu đài dường như chìm trong một bầu không khí dày đặc sự sợ hãi vô cớ.

Holmes và Watson đã đi khắp nơi, điều tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách của lâu đài, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có một mối nguy hiểm thực sự. Cả hai đã bỏ lại Harriet ở lại phòng ngủ, để cô có thể "nghỉ ngơi" trong khi họ tiếp tục công việc.

Harriet không thể kiềm chế được sự thất vọng. Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn, rồi lại nhìn ra cửa sổ, lòng bồn chồn không yên. Cô không phải người thích ngồi một chỗ lâu dài, và việc bị bỏ lại một mình trong căn phòng tối tăm này càng làm cô cảm thấy chán nản hơn.

Cô đứng dậy, tiến lại gần cửa phòng và mở hé ra. Bên ngoài, mọi thứ vẫn yên tĩnh. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự thay đổi, chỉ có không khí lạnh giá lan tỏa trong hành lang rộng lớn. Harriet kéo áo choàng lên, quyết định sẽ rời khỏi phòng và đi tìm Holmes và Watson.

Khi cô bước ra khỏi phòng, bóng dáng của Holmes và Watson đang thoáng hiện ra từ cuối hành lang. Watson mệt mỏi và Holmes vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có. Harriet không thể kiềm chế được sự bực bội và bước nhanh về phía họ.

"Đã tìm thấy gì chưa?" cô hỏi, giọng khô khốc, không giấu nổi sự thất vọng.

Holmes nhìn cô, không ngạc nhiên. "Không có gì cụ thể, nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng có điều gì đó không ổn trong ngôi nhà này."

Harriet bực bội lắc đầu. “Không tìm thấy gì đúng không? Tôi nói rồi! Có kẻ doạ người khác thôi! Chắc hẳn là một trò đùa thôi, không có gì nghiêm trọng đâu!" Cô nhìn qua vai Watson, rồi tiếp tục với vẻ cằn nhằn. "Chúng ta lãng phí thời gian ở đây rồi. Ta về đi, Holmes! Đây không phải là công việc của chúng ta."

Watson bước lại gần, vẻ mặt có chút căng thẳng. "Harriet, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng đừng vội đánh giá thấp tình hình. Tại sao lại có những biểu tượng kỳ lạ, những chuyện bí ẩn xung quanh mà chúng ta không thể lý giải ngay lập tức?"

Harriet hít một hơi thật sâu, không muốn tiếp tục tranh luận. Cô cảm thấy như mọi thứ đang dồn lại vào những chi tiết vô lý và không có điểm dừng. “Tôi không thích kiểu điều tra mơ hồ như thế này. Lẽ ra, chúng ta có thể quay lại London từ lâu rồi, nhưng anh cứ khăng khăng..."

"Chúng tôi không thể bỏ cuộc khi chưa tìm ra sự thật, Harriet," Holmes cắt lời cô, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô. "Không có điều gì là ngẫu nhiên trong một vụ án. Cái mà cô cho là ‘trò đùa’ có thể là dấu hiệu của một cái gì đó lớn hơn."

Harriet nhăn mặt, không thèm phản bác lại. Cô chỉ cười khẩy. “Vậy thì anh có thể tự tìm ra mà không cần tôi ở đây.”

Watson lắc đầu, mỉm cười. “Cô không thể rời đi khi mọi thứ chưa được làm sáng tỏ, Harriet.”

Cả ba cùng đứng trong hành lang một lúc lâu, im lặng. Harriet quay lưng bước đi, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa. Cô quay lại phòng của mình, đóng cửa lại thật mạnh. Cảm giác cô đơn bao trùm, nhưng ít nhất, đây là điều duy nhất cô có thể làm được trong lúc này.

Bất chợt, một tiếng động từ phía hành lang làm cô giật mình. Đó là một tiếng gõ cửa. Harriet nghiêng đầu, bối rối. Cô không nhớ là có ai ở ngoài phòng mình. Cô đứng dậy, với tay nắm chặt tay nắm cửa và từ từ mở ra.

Bên ngoài không có ai.

Chỉ có một mảnh giấy nhỏ được nhét vào khe cửa. Harriet nhặt lên và mở ra.

"Cô sẽ phải hối hận vì đã không tin tôi. Ngày mai, khi bóng đêm xuống, mọi thứ sẽ thay đổi."

Harriet cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Mảnh giấy này rõ ràng không phải của ai trong nhóm. Ai đó đang cố gắng chơi trò chơi với họ, và Harriet có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng bắt đầu dâng lên. Cô đóng cửa lại, bước về phía giường và suy nghĩ.

Đêm qua có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng giờ đây, có gì đó bắt đầu trở nên thực sự lạ lùng. Mảnh giấy không phải là trò đùa nữa.

“Có lẽ tôi đã sai rồi,” Harriet tự nhủ, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận điều đó với Holmes hay Watson.

Nhưng rõ ràng, có điều gì đó đã bắt đầu chuyển động trong bóng tối, và họ không thể dễ dàng rời đi như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro