/2/
Chương 2: Tòa Lâu Đài Wescott
Tòa lâu đài Wescott hiện ra trong màn đêm mờ ảo, những ngọn tháp cao vút như những móng vuốt vươn lên trời, và những bức tường đá xám xịt như muốn nuốt chửng ánh sáng. Cánh cổng sắt cao chót vót sừng sững phía trước, như một chứng nhân câm lặng của nhiều thế hệ đã sống và chết tại đây. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến không khí càng trở nên ngột ngạt, như thể không chỉ thời gian mà cả không gian này cũng đang chìm trong sự đè nén.
Sherlock Holmes và Watson đã bước vào tòa lâu đài từ khi mặt trời vừa tắt hẳn, và giờ họ đứng giữa sân, im lặng quan sát mọi thứ xung quanh. Harriet đứng một bên, tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt không giấu vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô không tin vào những câu chuyện ma quái này, nhưng sự tò mò đã khiến cô không thể rời đi.
"Là ở đây, thưa các ngài," Lord Wescott cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ vào một cánh cửa gỗ lớn ở cuối hành lang. "Đây là phòng của Reginald."
Holmes không nói gì, chỉ quan sát cánh cửa một cách kỹ lưỡng, rồi quay sang Watson và Harriet. "Cô không cảm thấy có gì kỳ lạ sao? Bóng tối bao trùm khắp nơi này, nhưng không có vẻ gì là của một câu chuyện đen tối thông thường."
Watson liếc nhìn quanh, rồi gật đầu. "Đúng là có điều gì đó bất ổn."
Harriet bĩu môi. "Tôi đã bảo rồi, đây chỉ là một trò lừa bịp. Một tên ngốc nào đó muốn thử cảm giác giết người thôi." Cô tiến lại gần hơn, chạm tay vào sàn gạch lạnh. "Có thể, ai đó đã tạo ra cái này để dọa người khác."
Holmes gõ nhẹ vào cửa phòng của Reginald, nhưng không có ai trả lời. Ông từ từ đẩy cửa ra, và một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt họ. Phòng ngủ của Reginald trống trơn, ngoại trừ một chiếc giường lớn không hề có dấu vết của ai nằm trong đó. Nhưng điều khiến họ chú ý hơn cả là trên sàn nhà, một hình vẽ bằng phấn trắng, hình như một biểu tượng cổ xưa, đã được vẽ lên.
Holmes bước vào, cúi xuống xem xét hình vẽ kỹ hơn. "Đây là... một biểu tượng của một lời nguyền, đúng không?"
Watson liếc nhìn qua vai Holmes. "Lời nguyền? Nhưng tôi không hiểu, đây là cái gì?"
Harriet nhướng mày, nhìn vào hình vẽ một cách lạnh lùng. "Một trò đùa của kẻ nào đó. Những người hầu chắc chắn đã nghe câu chuyện này và tự dựng lên nó." Cô tiến lại gần hơn, chạm tay vào sàn gạch lạnh. "Có thể, ai đó đã tạo ra cái này để dọa người khác."
Lord Wescott lùi lại một bước, vẻ hoảng sợ vẫn chưa buông bỏ. "Không, không phải vậy! Tôi đã thấy cậu ấy... Cậu ấy đã để lại dấu vết này trước khi biến mất! Và các hạ biết không, ngay khi tôi chạm vào nó, tôi cảm thấy mình bị đè nén, như thể có cái gì đó ngăn tôi thở."
Holmes đứng thẳng người dậy, mặt không biểu lộ cảm xúc. "Lạ thật. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ cái gọi là 'lời nguyền' này chỉ là một phần của một trò lừa đảo. Nhưng tôi sẽ không loại trừ khả năng có một thủ đoạn nào đó đang diễn ra."
Harriet lắc đầu. "Tôi nói anh nghe, lỡ vụ này là bịp thì sao? Phí thời gian... Ông Wescott nè! Chắc em trai ông đi du lịch dài hạn mà không thông báo cho ông thôi!" Harriet bực bội lên tiếng, không dấu nổi sự khó chịu. Cô nhìn Holmes với vẻ ngao ngán. "Thật sự mà nói, tôi chẳng thấy có gì đáng để chú ý cả."
Holmes không vội phản bác, mà chỉ hướng ánh mắt thâm trầm về phía chiếc giường. "Có thể. Nhưng không có điều gì là ngẫu nhiên ở đây. Hãy tìm hiểu những chi tiết này thật kỹ, mỗi thứ đều có thể là một manh mối."
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ hành lang, làm cho cả ba người giật mình. Lord Wescott lao vội ra ngoài, và họ thấy một trong những người hầu đứng đó, mặt tái xanh, mắt mở to sợ hãi.
"Thưa ngài! Có chuyện... có chuyện gì đó trong phòng. Tôi vừa thấy bóng người!" người hầu nói với giọng run rẩy.
Harriet không còn kiên nhẫn nữa. "Cái quái gì vậy? Cô gái? Chắc có nhìn nhầm đấy!" cô nói với giọng không thể kiềm chế được sự bực bội. "Những câu chuyện này thật sự làm tôi phát ngán. Cô ta chắc chắn nhìn nhầm thôi."
Holmes, tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự tò mò trong ánh mắt. "Vậy sao? Được rồi, chúng ta sẽ đi cùng cô để kiểm tra lại."
Cả bốn người nhanh chóng đi ra hành lang và đến phòng của người hầu. Đúng như lời của cô ta, một bóng người thấp thoáng di chuyển trong phòng, nhưng khi họ bước vào, căn phòng trống trơn, không có ai.
Watson nhìn xung quanh, thở dài. "Có lẽ chỉ là sự hoảng loạn vô lý mà thôi."
Harriet quay sang Holmes. "Nói tôi nghe, Holmes, anh không nghĩ rằng vụ này quá rối rắm sao? Có gì đó đang khiến mọi người sợ hãi mà chẳng có lý do gì rõ ràng."
Holmes vẫn im lặng, mắt vẫn sắc bén quan sát mọi góc cạnh trong phòng. "Cái mà cô gọi là 'rối rắm' này, Harriet, có thể chính là mấu chốt của vụ án. Mọi thứ đều có lý do, dù là nhỏ nhất."
Harriet không thể phủ nhận điều đó, nhưng sự khó chịu trong lòng vẫn không thể tan biến. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy màn đêm dày đặc đang bao trùm lâu đài, và cô biết, chuyến đi này sẽ không đơn giản như cô tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro