Chương 2: Lời hứa.
Bỗng trước mặt Huyết Ngạn xuất hiện một chiếc bánh bao nhân thịt thơm lừng. Huyết Ngạn mắt sáng lóe ngẩn đầu nhìn lên.
Là một nam hài tử dung mạo rất xinh đẹp, mái tóc dài màu tím, đôi mắt tím nhạt, trong suốt. Sao lại đẹp như thế này? Ghen tỵ quá! Lão nương cũng muốn có đôi mắt như vậy... đôi mắt... đúng rồi đôi mắt của nàng! Không có linh lực nàng không thể làm đôi mắt của nàng biến đổi được, nó vẫn là đỏ như máu! May mà đây chỉ là một đứa nhóc, phù...
"Cho ta sao?" Huyết Ngạn nghiên nghiên đầu nhìn nam hài tử đó, đưa tay chỉ vào mình ngây ngô hỏi.
"Ân, ngươi có vẻ rất đói, ta có hai chiếc, cho ngươi một cái." Nam hài cười đến vui vẻ nói.
"Cảm ơn." Huyết Ngạn cười cười nói, đưa tay ra nhận lấy, nàng hiện tại đói sắp chết rồi, trong đầu hiện tại chỉ có ăn và ăn, không hơn.
Tiểu nam hài thấy Huyết Ngạn nhận lấy bánh bao nhân thịt xong liền ngồi xuống bên cạnh Huyết Ngạn, nhìn nàng ăn, tuy rất nhanh nhưng mà lại tao nhã, không giống như những tên ăn mày khác.
"Ngươi rất đói sao? Đã bao nhiêu ngày không ăn gì rồi?" Tiểu nam hài nhìn Huyết Ngạn hỏi.
"Không biết nữa, nhưng mà rất lâu rồi, lâu tới mức ta sắp chết vì đói rồi." Huyết Ngạn nuốt miếng bánh cuối cùng xong liền nhìn tiểu nam hài cười hắc hắc trả lời. Bây giờ nàng mới biết bánh bao mà cũng ngon như vậy, lúc trước sao không phát hiện nhỉ? Đỡ đói một chút rồi.
"Bánh bao ngon không? Còn đói không? Cho ngươi nè." Tiểu nam hài nhìn Huyết Ngạn như vậy thì có chút thương tiếc, đưa chiếc bánh bao còn lại cho Huyết Ngạn, hắn không đói, đây chỉ là quà vặt hắn tình cờ mua ăn thôi.
"Ngon lắm! Cảm ơn ngươi nha, ngươi thật tốt, sau này ta nhất định sẽ báo đáp lại ngươi." Huyết Ngạn vui vẻ cực kỳ nói, ánh mắt sáng như sao chớp chớp mà nhìn tiểu nam hài, đưa tay ra nhận chiếc bánh bao còn lại, hí ha hí hửng ăn.
"Đôi mắt của ngươi thật đẹp và cũng rất đặt biệt." Tiểu nam hài nhìn đôi mắt của Huyết Ngạn có chút yêu thích nói. Đôi mắt đỏ như máu, lại trong veo không tạp chất, cao lãnh quý phải, rất là đẹp, làm cho người ta muốn trầm luân vào trong đó, không muốn ra ngoài.
"Của ngươi cũng rất đẹp, nếu ngươi thích thì sau này chỉ cho mình ngươi xem." Huyết Ngạn cười nói, dù sao nàng cũng định che đi đôi mắt này, nó quá nổi bật ở nơi phàm nhân này, còn tu tiên giới thì cũng sẽ có nhưng mà rất ít, đôi dị mâu không phải ai muốn có thì sẽ có, nó rất đặt biệt, chỉ có những người đặt biệt mới có, nhận được sự ưu ái của Thiên Đạo.
"Thật sao? Ngươi đừng đùa nha, nếu mà chỉ để cho một mình ta thấy thì ngươi sau này liền bịt mắt lại, cam chịu làm người mù à? Hừ hừ... không tin đâu." Nam hài đương nhiên sẽ không tin rồi, hắn rất thông minh nha.
"Ha ha... không muốn thì thôi." Huyết Ngạn cười nhẹ nói.
"Muốn chứ, ngươi làm được không?" Nam hài tử bĩu môi nói.
"Được chứ sao không được?" Huyết Ngạn hất mặt cao ngạo nói.
"Vậy sau này chỉ được để cho ta xem thôi đấy, người khác thì không được." Nam hài tử mặt nghiêm túc nói.
"Phốc... ha ha... hảo a! Ta hứa với ngươi, nhìn ngươi bây giờ giống như là lão cụ non vậy, ha ha..." Huyết Ngạn nhìn vẻ mặt của nam hài nhịn không được cười phá lên, tiếng cười phá lệ trong trẻo dễ nghe, lại có chút tà mị, thấm lòng người, khiến người ta muốn quên mà quên không được.
Nam hài tử nghe vậy thì đen mặt lại, sao ai cũng nói hắn như vậy hết nhỉ? Nhìn giống sao???
"Ha ha ha... nè, ngươi tên là gì nha? Ta là Huyết Ngạn." Huyết Ngạn cười cười nói, đưa tay lên lau đi nước mắt đang muốn chảy ra.
"Ta tên Bách Lý Không Thành, ngươi không có họ à?" Bách Lý Không Thành nhíu nhíu mày lại hỏi, nhìn rất đáng yêu.
"Họ hả? Ta không có họ." Huyết Ngạn mặt mày tỉnh bơ nói, Huyết Ngạn là tên mà Minh Vương cũng là sư phụ đặt cho nàng.
"Ừm." Bách Lý Không Thành gật gật đầu, xem như đã biết.
"Ngươi có muốn tu tiên không? Ta xem ngươi cũng rất có cốt cách nha, Tu Tiên á, mạnh lên có thể bạo vệ người nhà và người thân mà ngươi muốn bảo vệ." Huyết Ngạn cảm thấy không khí có chút im ắng xuống dưới liền bắt đầu chuyển chủ đề nói. Nàng thích không khí náo nhiệt hơn, càng náo nhiệt càng tốt.
"Tu Tiên? Tất nhiên là muốn rồi! Ta là con cháu gia tộc Tu Tiên đó nhé! Ngươi nghe đến Bách Lý Gia Tộc chưa?" Bách Lý Không Thành hưng phấn nói, ánh mắt sáng lóe lên, cực kỳ đẹp mắt.
"Chưa nghe qua." Huyết Ngạn lắc lắc đầu nói, nàng mà nghe qua thì nàng đã là thần rồi, mà khoan... sao nghe quen quen vậy nhỉ? Bách Lý gia... Bách Lý Không Thành... chậc, lộn xộn quá, nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu.
"Cái gì chưa nghe qua? Mà cũng đúng, ngươi là tên ăn mày sao có thể biết được những thứ này chứ. Aizz... ta cũng nên về thôi, lần này trốn ra ngoài chơi, gặp ngươi, ta xem hai chúng ta cũng có duyên, túi tiền này cho ngươi, đủ cho ngươi dùng mấy năm không lo đói." Bách Lý Không Thành có chút king ngạc nói khi nghe Huyết Ngạn nói là không biết đến Bách Lý gia, nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, gãi gãi mái tóc nói, sau đó rời đi.
"Có duyên sẽ gặp lại, nhóc con thú vị ha ha... cũng may ngươi giúp ta không là ta sẽ ngẻo thêm một lần nữa rồi." Huyết Ngạn nhìn bóng của Bách Lý Không Thành đã đi xa, cười nhẹ lẩm bẩm, sau đó đứng dậy rời đi miếu hoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro