CHƯƠNG 10
Trong phòng không khí ấm áp hòa thuận, một nữ tử hé ra bờ vai trần ngã lên giường, nhìn lại đó chính là người vợ góa của Mã Đại Nguyên. Mà nam nhân áo bào hoa lệ lại ngẩn ngơ đứng ở một bên, thần sắc mang theo khí tức vương giả, đây không phải Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần mà Tiêu Phong đang tìm đó sao. Chỉ là trên ngực của Đoàn Chính Thuần lúc này đang cắm một cây chùy thủ, nhìn tình hình này, lẽ nào đường đường là một Trấn Nam Vương lại đi bắt nạt một góa phụ, mà góa phụ kia lại liều mạng phản kháng? Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn nghĩ không ra.
Hắn vốn định thấp giọng hỏi Tiêu Phong, đột nhiên lúc này rèm cửa được nhấc lên một người bước vào, nói: "Tiểu Khang, ngươi vẫn còn nể tình xưa với hắn, đúng không? Nếu không sao lại tốn bao công sức như thế mà vẫn không giải quyết cho sạch sẽ?"
Tâm Mạnh Tinh Hồn khẽ rung lên. Bản thân vẫn luôn thay Tiêu Phong canh chừng đình viện này, theo lý mà nói nếu có người đến gần, chính mình phải phát hiện đầu tiên, vì sao người này còn có thể vô thanh vô thức xuất hiện như vầy? Nhìn lại thần tình của Tiêu Phong, chính là bộ dạng vừa kinh hoảng vừa tức giận, trong lòng tự biết người này có lẽ là người quen cũ trong bang. Hắn lặng lẽ kéo góc áo Tiêu Phong, ý muốn hỏi, Tiêu Phong trở tay cầm ngược lại tay hắn vỗ nhẹ, ý bảo đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Được, lòng ngươi đã có định liệu, ta đây cũng sẽ theo ngươi yên lặng theo dõi tình hình. Tuy rằng kẻ địch rất mạnh, nhưng hắn vẫn như trước cực độ bình tĩnh.
Người vừa bước vào tiến lên phía trước, "rắc" "rắc" hai tiếng, bẻ gãy cổ tay của Đoàn Chính Thuần, Mạnh Tinh Hồn thoáng chút ngỡ ngàng. Đoàn Thị của Đại Lý nổi danh với công phu Nhất Dương Chỉ thiên hạ vô song, thế mà lúc này lại có thể mặc cho người bài bố, xem ra Đoàn Chính Thuần nhất định là đã bị hạ dược gì rồi, tạm thời bị người khác chế trụ, Tiêu Phong mới vừa rồi có vươn tay đánh vào vách tường xem ra là để cứu mạng hắn. Nhưng với tình hình này, vì sao Tiêu Phong lại không có chút động tác nào như muốn cứu ngươi? Lẽ nào người này cũng không phải là cha ruột của A Châu?
Lại nghe tiếp, đoạn đối thoại của ba người trong phòng khiến hắn ngày càng kinh hãi. Nghe bọn họ tiết lộ một chút manh mối, Đoàn Chính Thuần cùng vị Mã phu nhân này vốn là tình nhân cũ, mà người vừa bước vào phòng chính là Bạch Thế Kính của cái bang, còn nữ nhân kia lại là một thiếu phụ lẵng lơ lén lút sau lưng trượng phu cùng người khác dang díu. Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu, chẳng trách thần tình của Tiêu Phong lại kỳ quái như vậy. Bạch Thế Kính kia chắc cũng là huynh đệ xưa của y, vợ của bằng hữu không thể chạm, thế mà Bạch Thế Kính lại thông dâm với người đàn bà của Mã Đại Nguyên, Tiêu Phong bản tính ngay thẳng như vậy, tự nhiên nhìn không vừa mắt.
Trong phòng hai nam một nữ đột nhiên biến thành đấu khẩu, trong lời nói còn mang theo những ngôn từ ve vãn dâm đãng, Mã phu nhân mị nhãn như tơ nhan sắc tựa xuân, Mạnh Tinh Hồn nghĩ nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng đêm qua khi Tiêu Phong say rượu, mặt trở nên đỏ bừng. Giữa lúc suy nghĩ miên man, chỉ thấy Bạch Thế Kính đang nói chuyện tiến lên vài bước, rút ra cây chùy thủ trên ngực Đoàn Chính Thuần, muốn kết liễu mạng hắn.
Đoàn Chính Thuần phải chết? Như vậy sao được! Nổi oan khuất của Tiêu Phong còn vươn trên người y! Mạnh Tinh Hồn lập tức muốn xuất thủ, đã thấy Tiêu Phong khẽ động chuẩn bị đem chưởng lực xuyên qua vách tường đánh vào trong. Chờ Bạch Thế Kính tiến lên vài bước, liền xuất ra. Thế nhưng ngay lúc ấy, bỗng có một cơn gió nổi lên, hai ngọn nến bị dập tắt, trong phòng nhất thời một mảnh tối thui!
Mã phu nhân sợ hãi kêu lên một tiếng, Bạch Thế Kính quát to: "Kẻ nào?"
Mạnh Tinh Hồn ngưng thần, mơ hồ nhìn thấy một bóng người men theo bóng tối lướt vào. Mặc cho Mã phu nhân gào thét chói tai, Bạch Thế Kinh liên tục quát hỏi, bóng người kia vẫn bất động không lên tiếng, quỷ khí mù mịt. Tiêu Phong thu hồi lại chưởng lực, trở tay cầm lấy tay Mạnh Tinh Hồn , ý bảo tiếp tục ngồi xem chờ ngư ông đắc lợi.
Mã phu nhân vẫn thét lên không ngừng, lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi. Bạch Thế Kính lớn tiếng hỏi nhưng mãi vẫn không có lời đáp, không thể kiềm chế được, hô to một tiếng rồi giận dữ đánh về phía người kia, trong nháy mắt hai người liền dây dưa đấu đá với nhau.
Tiêu Phong, Mạnh Tinh Hồn đều là những cao thủ hạng nhất, tuy rằng thân ảnh kia nằm trong bóng tối, từng chiêu từng thức vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Bạch Thế Kính mỗi chiêu xuất ra đều tàn nhẫn, nhưng thủy chung vẫn rơi vào thế hạ phong, đối phương chiêu thức lại vô cùng quỷ dị, mỗi một lần xuất thủ đều nhắm vào yết hầu Bạch Thế Kính, kỳ quái hơn chính là hai chân chưa từng cong lại, mỗi một lần nhảy về phía trước vẫn luôn thẳng tắp, Mã phu nhân cũng chú ý tới chi tiết này, không khỏi hoảng hốt hô lên: "Cương thi! cương thi!"
Giao đấu qua mấy hiệp, Bạch Thế Kính liền bị quái nhân kia chế trụ, người nọ một tay đánh vào gáy hắn khiến hắn toàn thân bủn rủn, rồi lại vươn tay sờ tới sờ lui trên mặt hắn, cuối cùng dừng ở yết hầu, dần xiết chặt. Bạch Thế Kính hoảng hốt, la lên đến lạc cả giọng: "Đại nguyên huynh đệ, chủ ý này đều là của ả dâm phụ đê tiện kia bày ra, là nàng ép ta, ta chỉ... Ta không thể không làm theo! Lão bà của ngươi đọc lén di lệnh của Uông bang chủ, luôn khuyên ngươi vạch trần thân thế của Kiều Phong, biết ngươi nhất định không chịu... Nàng... Nàng mới nảy lên ý định hảm hại ngươi..."
Mạnh Tinh Hồn cảm giác được thân thể Tiêu Phong run lên, bàn tay đang nắm chặt tay hắn cũng khẽ run, khiến hắn không khỏi bận lòng. Hai người trong phòng kia, hiển nhiên đã xem quái nhân thành quỷ hồn của Mã Đại Nguyên, hắn vốn không tin quỷ thần. Bất quá Bạch Thế Kính vì hoảng sợ tự khai, xem ra Mã Đại Nguyên là bị huynh đệ cùng thê tử của mình hợp mưu hại chết. Tiêu Phong trước đây vẫn luôn đau khổ truy tìm nguyên nhân cái chết và kẻ chủ mưu đã hãm hại Mã Đại Nguyên, hôm nay chân tướng đã rõ ràng, người ra tay lại là huynh đệ thân thiết nhất bên cạnh mình, thì dù cho Mã Đại Nguyên võ công có cao đến đâu đi nữa, cũng khó lòng phòng bị.
Lòng của Tiêu Phong càng trở nên rối loạn: Mã phu nhân vì sao phải hận ta như vậy? Tại sao phải hãm hại ta đến mức tự rơi vào con đường bất nghĩa?
Mã phu nhân chợt phát ra thanh âm thê lương: "Mã đại nguyên, ngươi đến bóp chết ta là được rồi, ta cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng ăn hại của ngươi nữa, một chút chuyện cũng làm không được, ngươi là đồ nhát gan!"
Chỉ nghe vang lên một tiếng "răn rắc", cổ họng Bạch Thế Kính đã bị bóp nát, giãy giũa vài cái rồi bất động, không còn hơi thở. Quái nhân kia đem thi thể ném xuống đất rồi rời khỏi phòng, bay về phía đông bắc. Tiêu Phong lôi kéo Mạnh Tinh Hồn, nhẹ giọng nói: "Truy!" Lập tức đề khí đuổi theo.
Mạnh Tinh Hồn nhìn thoáng qua bốn nữ tử nằm trên đất kia, do dự chớp mắt một cái, cúi người vỗ vào đầu vai A Tử, giải khai huyệt đạo cho nàng ta, thầm nghĩ: "Mã phu nhân không biết võ công, cô nương này có lẽ có thể bảo vệ được phụ thân của mình." Mắt thấy thân ảnh Tiêu Phong ngày càng xa, cũng không kịp cởi bỏ huyệt đạo cho những người khác, lúng túng nhảy lên đuổi theo sát Tiêu Phong.
Mạnh Tinh Hồn khinh công vốn không tệ, đề khí tăng tốc một chút đã đuổi kịp Tiêu Phong, cùng y sóng vai.
Khinh công Tiêu Phong gốc từ Thiếu Lâm, rồi lại được trải qua sự mài dũa của võ công Cái Bang, chỉ dựa vào một trong hai môn phái thôi đã đủ để người ta tán dương, tuy rằng tư thế không ưu nhã tiêu sái như Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự, thế nhưng tốc độ rất nhanh. Mạnh Tinh Hồn cước bộ nhẹ nhàng, hầu như chân không chạm đất, quần áo hắc sắc thập phần quỷ dị cứ vậy mà lướt trên mặt tuyết, không để lại chút dấu vết. Hắn một bên vừa chạy vừa nói: "Chúng ta tại sao phải đuổi theo? Người này rốt cuộc là ai?"
"Ta cũng không biết" Tiêu Phong mở miệng, cước bộ cũng không chút nào chậm lại, "Tuy rằng ta không tin quỷ thần, nhưng Bạch Thế Kính lại nghĩ hắn là Mã Đại Nguyên tất phải có lý do. Mới vừa rồi kẻ kia dùng mấy chiêu để giết người, ta có thể nhìn rõ, từng chiêu đều hướng về yết hầu, đây chính là tuyệt kỹ của Mã gia đệ tử tuyệt không truyền ra ngoài!"
"Chẳng lẽ Bạch Thế Kính tự mình thừa nhận đã giết Mã Đại Nguyên, người của Mã gia đến báo thù?"
"Không thể nào. Ngươi nhìn người phía trước đi, cước bộ ung dung như vậy, hẳn là còn rất dư sức, nhất định là cố ý để chúng ta đuổi theo nên mới thả chậm cước bộ. Theo ta biết được, người của Mã gia, không ai có võ công cao như vậy." Tiêu Phong nói.
"Vậy chúng ta đuổi theo làm gì? Chân tướng cái chết của huynh đệ ngươi không phải đã rõ ràng rồi sao?"
"Người này võ công cao cường lại xuất quỷ nhập thần, luôn cảm thấy có chút giống với vị ân nhân đã cứu ta ở Tụ Hiền Trang kia." Nói đến Tụ Hiền trang, Tiêu Phong lại nhớ đến A Châu, nét mặt trở nên buồn bã, "Ta thấy vẫn còn nhiều điều bí ẩn, muốn giải được có lẽ chỉ có người này, huống chi..."
"Huống chi cái gì?"
Tiêu Phong lắc đầu, nét mặt buồn bã hoàn toàn tan biến: "Cuộc đời này khinh công của ta ít gặp đối thủ, ngày hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, trên đời này ai có thể vứt ta lại phía sau!"
Mạnh Tinh Hồn nhịn không được bật cười. Người trước mắt này từng là bang chủ đứng đầu một bang, lại gặp qua không biết bao nhiên biến cố lớn, lẽ ra nên có cách hành sử trầm ổn một chút, thế nào hôm nay lại lộ ra tính tình trẻ con như vậy?
Bất quá hắn có chút vui mừng mơ hồ, có thể nổi lên tâm háo thắng, đủ để nói rõ những tổn thương tinh thần của Tiêu Phong do cái chết của A Châu cũng đã lui dần. Có lẽ nào thời gian thật sự có thể chữa lành mọi vết thương?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro