Chap 4
Nghe con 'Dokkaebi' đó nói đến việc trả phí thì có một số người dường như không hiểu ý nó cũng có một số hiểu nhưng là hiểu theo hướng lệch tần số.
Một người đàn ông rụt rè giơ tay lên, nói:
"Ngài…. Ngài có cần tiền không?"
Tôi đang tự hỏi rằng tên này có bị dở hơi nào trong tình huống này lại nói như vậy cơ mà tên này quen quá hình như tôi có biết một chút về tên này do ấn tượng không tốt nên cũng không tìm hiểu gì nhiều lắm và Dokja-ssi có vẻ đã nhớ ra tên này rồi hình như là trưởng phòng tài vụ của công ty anh Han Myungoh.
"Yoo Sangah-ssi. Đó chẳng phải là Trưởng phòng Tài chính Han sao?"
"…Đúng vậy."
Quá rõ ràng. Hắn là loại người bám dù điển hình trong công ty, là người cần tránh số một của nhân viên mới. Nhưng một người như hắn tại sao lại đi tàu điện ngầm chứ?
'Tôi có thể đưa ngài tiền. Ngài cầm đi.'
Trưởng phòng Han rút danh thiếp của mình ra, mọi người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt cổ vũ tôi thì lại nhìn hắn bằng ánh mắt phán xét và khinh bỉ.
"Ngài muốn bao nhiêu? Một triệu?? Hai triệu??…"
Số tiền mà hắn đưa ra thậm chí còn lớn hơn nhiều so với tiền lương của một vị trưởng phòng. Có tin đồn Han Myungoh là con trai út của một ông chủ nắm cổ phần trong công ty. Anh giờ chắc nghĩ có nằm mơ cũng không có nhiều tiền như hắn (anh lầm to rồi trong tương lai anh còn giàu hơn hắn nữa kìa:).
【Hrmm…? Ngươi định cho ta tiền sao?】
"Đúng vậy! Đúng vậy. Hiện tại, mặc dù tôi không mang theo nhiều tiền lắm… Nhưng nếu như ngài thả tôi ra khỏi đây, tôi có thể đưa cho ngài nhiều hơn nữa."
'Quả là ngây thơ' tôi cười nhạt tiếp tục theo dõi.
【Tiền…. rất tốt. Một loại vật chất mà con người các người chấp nhận với nhau】
Tên trưởng phòng nghe thấy vậy, ánh mắt liền sáng lên, trong đầu thầm nghĩ, 'Đúng vậy, đúng vậy, có tiền là có tất cả. Thật đáng thương cho ngươi.'
"Hiện tại, tôi chỉ có bấy nhiêu…."
【Nó chỉ áp dụng trong không gian và thời gian của các ngươi】
"Hả?"
Đột nhiên, một ngọn lửa bùng lên, tấm séc trong tay tên trưởng phòng bốc cháy. Tên trưởng phòng hét toáng lên.
Lúc này tôi phải cố lắm mới kìm được cái cơn buồn cười lại nếu không chắc tôi cười đến sáng mai mới dừng được đấy:).
【Đống giấy vụn đó không có giá trị trong thế giới vũ trụ bao la. Nếu ngươi còn dám làm như vậy nữa, đừng hỏi tại sao đầu người lại bay.】
"U-Uhhh…"
Nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm tất cả mọi người có mặt ở đây. Kim Dokja dường như hiểu suy nghĩ của họ, bởi vì mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kịch bản trong cuốn tiểu thuyết đó còn tôi thì sao nhể à chỉ việc ngồi xem như đây là một bộ phim phát sóng trực tiếp vậy.
「 Cái quái gì sẽ diễn ra tiếp theo đây?」
Kim Dokja và tôi không hẹn mà cùng có một suy nghĩ.
【Phìu, trong lúc các ngươi ồn ào như thế này, nợ nần của ta càng thêm nhiều hơn. Ok. Được rồi. Thay vì cứ phải giải thích đi giải thích lại trăm lần, không bằng cho các người tự mình trải nghiệm nó không phải nhanh hơn sao?】
Hai cái sừng của con dokkaebi dài ra như cần ăng-ten. Cơ thể của nó trôi nổi chạm tới trần toa tàu.
Đây rồi thứ mà tôi chờ đợi nó đã bắt đầu.
Sau đó, âm thanh tin nhắn vang lên.
【Kênh #BI-7623 đã mở.】
【Các chòm sao đã vào.】
Một cửa sổ nhỏ hiện ra trước mặt mọi người.
【Kịch bản chính bắt đầu!】
+
•《Kịch bản chính #1》• – Chứng minh giá trị của mình
Thể loại: Chính
Độ khó: F
Điều kiện hoàn thành: Giết ít nhất một sinh vật sống.
Thời gian: 30 phút
Thưởng: 300 vàng
Thất bại: Chết
+
Con 'Dokkaebi' mỉm cười, sau đó trở nên trong suốt và biến mất.
【Chúc các ngươi may mắn. Hãy cho ta xem một câu chuyện thú vị nào】.
Nói rồi con 'Dokkaebi' đó biến mất để lại cho khoang tàu sự hỗn loạn và sợ hãi.
Một số người bắt đầu tìm cách thoát khỏi khoang tàu, một số người thì gọi cho cảnh sát và tôi có thế thấy cô Yoo Sang-Ah cũng đang cố gắng gọi cho cảnh sát.
"Cảnh sát, họ không trả lời! Tôi… Tôi nên làm gì đây.???"
"Bình tĩnh, Yoo Sangah-ssi"
"Yoo Sangah-ssi. Cô đã bao giờ chơi game do nhà phát hành phát triển chưa? Cái game mà thế giới bị hủy diệt và chỉ có vài người còn sống ý?"
"Hả?? Anh nói cái gì vậy…."
"Hãy nghĩ về nó. Tưởng tượng rằng chúng ta đang ở trong trò chơi đó."
Yoo Sangah thầm liếm môi .
"Trò chơi…"
"Đơn giản lắm. Đừng do dự khi tôi nói cô làm gì. Hiểu chưa?"
“Tôi… Tôi hiểu rồi. Vậy tôi nên làm gì?”
"Ở yên đây."
Cuối cùng, tôi có thể thấy anh Dokja cũng kiểm soát được nhịp thở của mình. Đó là điều cần thiệt với anh và Yoo Sang-Ah sự thích nghi với thế giới hiện tại
Quan sát xong thì tôi liền cuối mặt xuống nhìn con châu chấu trong tay.
'Nên làm nhiệm vụ trước đã' tôi bóp chặt tay ghiền nát con châu chấu.
【Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ và nhận được 300 coin】
'Tự nhiên thấy phần thưởng ít...' tôi chỉ biết thở dài nhìn.
Tôi nhìn qua chỗ Kim Dokja thấy anh chăm chú quan sát từng cảnh một.
Giống như nhân vật Neo trong phim Ma trận – người nghi ngờ hiện thực. Người quan sát, đặt câu hỏi, rồi cuối cùng cũng bị thuyết phục. Mặc dù không hiểu lý do tại sao, nhưng tôi cá là anh biết chắc chắn một điều “Con đường sinh tồn” đã trở thành hiện thực.
Nghĩ đi nào… Làm thế nào để sống sót được trong thế giới này?
Trong lúc quan sát anh đã thấy tôi cùng sự bình thản thờ ơ,tôi biết anh đang nhìn nên nhìn lại và cười nhẹ với anh.
Có lẽ bây giờ anh ấy đang tự hỏi tôi là ai nhể?
____________________
Chú thích:
• Coin = vàng
"..." lời nói
'...' suy nghĩ
[....] lời Hệ Thống Xuyên Không và Kĩ Năng.
【...】 lời của Dokkaebi và các chòm sao
•《...》• Thông báo nhiệm vụ
「...」 lời suy nghĩ của nhân vật phụ hoặc chính
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro