Chương 32: Một thế giới khác
Law mệt mỏi mở mắt, hắn nhớ rõ ban nãy mình đang chăm sóc cho Nghiên Dương, vì cô ấy sốt cao mãi không giảm nên sau khi tiêm thuốc cho nàng, hắn liền ôm lấy nàng mà ngủ.
Chỉ là vừa ngủ, liền đi đến một nơi kì lạ...
Thật ra kể từ ngày được nàng cứu sống, Law đã phát giác ra cơ thể có rất nhiều điểm kì lạ, tựa như, hắn có thể dễ dàng cảm ứng được nàng, hoặc là...đối với cái ngôn ngữ khác lạ của nàng, đám Bepo không ai hiểu được, nhưng hắn hiểu.
Cũng như lúc này đây, hắn biết rằng mọi người đang nói một thứ tiếng khác lạ, và hắn...hoàn toàn hiểu được.
-"Ghê tởm!!!"
-"Ngươi trông y như một con quái vật vậy?"
-"Chị họ, có phải chị sẽ ăn thịt người không?"
-"Ha ha ha ha..."
-"Nhìn cái bộ dạng đờ đẫn của nó kìa."
-"Từ trước đến nay chưa từng thấy nó cười."
-"Chẳng ai muốn đến gần nó đâu. Thậm chí cả Cha Mẹ và các chị gái của nó cũng không muốn gần gũi với nó"
-"Nghe nói nó suốt ngày lủi nhủi một mình, lặng lẽ như một bóng ma"
-"Thì nó có phải người đâu mà. Nhìn màu tóc và màu mắt nó đi, có ai sinh ra lại trông như nó không?"
-"Tóc xanh xẫm, mắt vàng...ghê người!!"
Từng lời miệt thị cay nghiệt vang lên, Law cau mày nhìn đám trẻ trước mặt, chúng đang...chửi bới và mỉa mai hắn sao?
Tóc xanh mắt vàng thì sao? Đẹp đấy, cái đám nhãi ranh chỉ có một màu này nữa. Tóc đen, mắt đen chẳng có gì đặc sắc.
Hắn vốn chẳng quan tâm đến đám trẻ, nhưng chúng cứ không ngừng vây lấy hắn, lải nhải bên tai thật phiền phức. Law mở miệng, định bụng đuổi chúng đi thì phát hiện, giọng nói của hắn, thế mà lại biến thành một giọng nói trong veo non nớt:
-"Không...không phải đâu... Tôi...Tôi là người mà!...Ông nội...Ông nội nói...nói tôi là...đứa trẻ...xinh đẹp nhất trên đời này."
Cái quái gì đang diễn ra vậy??? Hắn đâu có định... nói như vậy. Hơn nữa, giọng nói này, vốn là của một nữ hài, không phải của hắn!
Trong lúc Law còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì xung quanh lại vang lên một trận cười nhạo.
-"Ha ha ha...Cười chết ta mất"
-"Thiếu Tộc Trưởng đúng là tự tin có thừa"
-"Xinh đẹp nhất trên đời sao? Chị họ, chị đẹp. Chị có đẹp thật đấy...nhưng mà... cũng tởm lắm chị biết không?"
-"Đôi đồng tử dựng đứng của chị nhìn thật đáng sợ."
-"Con người không ai có đôi mắt như vậy đâu."
-"Ngươi là quái vật đấy."
Đây là lời mà một đứa trẻ có thể nói ra hay sao? Tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với hắn, nhưng những lời lẽ kiểu này, chính Law cũng không nghe lọt. Hắn cau mày, định vươn tay đẩy khuôn mặt của đứa trẻ đang dí sát vào mặt mình này đi thì phát hiện, hắn... chẳng làm được gì.
Nhìn những gương mặt xa lạ đang hả hê cười nhạo mình này, Law cuối cùng cũng hiểu, hắn đây là làm sao rồi. Hắn...đang ở trong một cơ thể của ai đó, cơ thể của một bé gái. Từ cách xưng hô và trang phục của đám trẻ xung quanh, hắn hiểu rằng, chủ nhân cơ thể mà mình đang ở này, rất có thể là một tiểu thư con nhà quyền quý.
Cơ thể truyền đến từng trận rùng mình, trái tim co thắt, Law biết, cô bé này... đang rất bối rối và sợ hãi.
Tại sao? Đám trẻ này sao lại đối xử với cô bé này như vậy? Thì ra, mắt vàng tóc xanh không phải là chỉ hắn...mà là..cô bé này sao?
Có người có, màu tóc và màu mắt giống hắn vậy à?
Cô bé này. Nàng...là ai? Tại sao hắn lại ở đây? Hơn nữa còn cùng nàng... đồng thể liên tâm.
Giờ Law mới nhận ra, hắn đang ngồi trên một bãi cỏ, hay nói đúng hơn, cô bé này...đang ngã ngồi trên một bãi cỏ. Ngã xuống, và chết lặng cùng những lời miệt thị.
Hoảng sợ, đau lòng cùng không cam lòng, từng cảm xúc cuồn cuộn đánh úp, cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng, lúc Law cho rằng cô bé sẽ cứ như vậy mà ngồi khóc thì cô bé bất chợt đứng dậy. Mạnh mẽ vùng ra khỏi đám trẻ, hoảng loạn bỏ đi. Bỏ lại sau lưng tiếng cười khoái trí của bọn chúng.
-"Ha ha ha...chạy mất rồi."
-"Nó sẽ không đi mách lẻo chứ?"
-"Lo gì? Gia Chủ không có ở đây, có ai thèm quan tâm đến nó."
-"Ngươi phải hiểu, có thể ở tại Nhà Chính công khai bắt nạt nó như vậy, chính là do có Chủ Mẫu ngầm đồng ý."
...
Cô bé chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi...đi vào một khu vườn rực rỡ. Khu vườn nơi đây thật xinh đẹp, vô số hoa thơm cỏ lạ, nổi bật ở giữa khu vườn là một bữa tiệc trà nhỏ của một quý phu nhân cùng với các con của bà. Cô bé đứng cách họ một khoảng, bóng dáng nhỏ bé nấp sau một cái cây cổ thụ, đem theo ánh nhìn đầy khao khát đến nơi ngập tràn tiếng cười kia.
Tách!
Cuối cùng cũng khóc rồi, Law nhíu mày, hắn...đau lòng quá. Buồn nữa, cực kì buồn, cho dù ban nãy khi bị đám trẻ kia bắt nạt, cô bé này cũng không khóc, vậy mà giờ đây nhìn thấy cảnh tượng kia, lại khóc là sao? Cô bé khóc, làm hắn cũng lây nhiễm cảm xúc mà đau lòng theo.
Chợt từ đằng sau có một bàn tay vươn đến nắm lấy vai cô bé, là một người mặc trang phục nữ hầu, khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói dõng dạc:
-"Thiếu Tộc Trưởng! Người không được tiến đến gần đâu. Chủ Mẫu và các Tiểu Thư sẽ không vui."
-"Nhưng...nhưng...con...con cũng muốn...được ở cùng...Mẹ và các chị"
-"Thiếu Tộc Trưởng!"
-"Vâng...con...biết rồi ạ"
Nữ hầu dẫn cô bé rời đi, dù vậy, cô bé vẫn không ngừng ngoái đầu lại để nhìn về phương hướng Mẹ và các chị của mình. Có lẽ cô bé vẫn hi vọng rằng, họ sẽ thấy và gọi mình đến bên.
-"Thiếu Tộc Trưởng. Đừng nhìn nữa. Người phải về học thôi. Cuộc thí luyện định kì của Gia Tộc sắp đến. Người... không quên lời hứa với Chủ Mẫu đấy chứ?"
-"Không! Nhũ Mẫu...con không quên...con nhất định sẽ..."
-"Hi vọng người làm tốt. Đừng có để Chủ Mẫu phải thất vọng."
Law cảm thấy căn phòng của cô bé này đặc biệt xa, rốt cuộc thì, ai lại sắp xếp một căn phòng vừa cao vừa xa như vậy cho một đứa trẻ cơ chứ? Hắn cảm thấy hai đùi mình cũng muốn nhũn ra luôn rồi, à đùi cô bé này chứ, hắn ké cảm xúc thôi. Vậy mà...cô bé này chẳng kêu lấy một tiếng, vẫn ngoan ngoãn đi theo Nhũ Mẫu mình.
Tại nhóc không kêu gì nên mới bị thế này đấy!
Law nghĩ mình điên rồi, có mỏi mệt nào hắn chưa nếm qua đâu. Nay chỉ vì đi bộ một chút đã mệt muốn đứt hơi, chắc chắn là do cô bé này...tại đứa nhóc này hết.
Tại nàng...mà hắn...thảm hại như thế này đây.
Cuối cùng cũng đến nơi, Law nhìn căn phòng toàn một màu đen, cả ngày rèm cửa đóng kín, khiến cho không gian vốn tăm tối lại càng thêm u ám. Khóe miệng hắn giật giật, một đứa trẻ, đã bị xa lánh thì thôi, còn ở trong cái không gian ngột ngạt kiểu này. Nhóc đó...chịu đựng được sao?
Chịu được, tất nhiên là chịu được.
Vì những ngày sau đó, hắn thấy cô bé không hề ra ngoài dù chỉ một bước. Cả ngày chỉ ngồi một chỗ đọc sách, thức ăn cũng là có người đưa đến. Còn việc tắm rửa...khụ...trẻ con mà...có cái gì đâu mà nhìn, có cái gì đâu mà ngại. Hắn còn là bác sĩ ngoại khoa đó nha.
Cô bé này đọc biết bao nhiêu sách, hết quyển này đến quyển khác, nếu là bình thường, yên tĩnh đọc sách thì Law cũng khá là hài lòng đấy, chỉ là... hắn nghe hiểu được lời mọi người ở đây nói, nhưng hắn...đọc không hiểu a. Nhìn mấy cuốn sách với đống kí tự loằng ngòa loằng ngoằng, Law đau đầu không thôi.
Làm sao để thoát khỏi đây bây giờ?
Hắn bị vây khốn ở đây? Vậy Nghiên Dương và đám Bepo cùng băng Heart...phải làm sao bây giờ?
Nghiên Dương...nàng ấy... đang không ổn một chút nào. Không có hắn, đám Bepo không biết có chăm sóc tốt được cho nàng không? Không có hắn kiểm soát nàng trong Room, nàng có hay không lại tự làm hại bản thân mình?
Đến tận bây giờ Law vẫn không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Rõ ràng vốn vẫn luôn tốt đẹp, ấy vậy mà hắn mới chỉ rời đi một chút, nàng đã biến thành bộ dạng kia. Nàng ấy dường như...chỉ cần hắn lơ là bỏ mặc một chút thôi là nàng...sẽ chết.
Không thể nào. Không thể như thế được. Dù rằng..thời gian bên nhau mới chỉ có một thời gian ngắn như vậy, nhưng hắn...thật sự... muốn có nàng ấy.
Không muốn mất đi nàng, muốn nàng...mãi bên cạnh hắn. Lần đầu tiên trong đời, hắn đối với một người con gái, lại có tình cảm mãnh liệt đến như vậy, dù rằng, đến hình dáng của nàng, hắn còn chẳng biết.
Quay trở lại với bé gái kia, tuy là nhàm chán nhưng ít ra Law không bị cảm xúc của cô bé hành hạ nữa. Nếu không, một đại nam nhân như hắn, lại vì đau lòng mà bật khóc, thì còn mặt mũi nào?
Ở đây đi...ở trong phòng thôi. Đừng đi đâu cả...đỡ mỏi chân. Càng đỡ bị...bắt nạt.
Khi mà Law cho rằng mọi chuyện cứ như vậy bình yên trôi qua thì biến cố đã xảy đến. Trong căn phòng của cô bé này, tất cả một màu đen, ngoại trừ mấy quyển sách, bóng đèn lúc đọc sách, thì còn có một hòn đá nữa. Hòn đá lớn khoảng bằng bàn tay hắn, có hình dạng giống một nụ hoa. Hòn đá ngũ sắc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, xung quanh dường như còn có bụi phấn lấp lánh vẩy ra, dù chẳng biết gì về thế giới này nhưng Law cũng hiểu, hòn đá kia, không phải vật thường. Từ nó luôn tỏa ra một luồng năng lượng mạnh mẽ, hiển nhiên là thứ đồ bất phàm.
Cô bé rời khỏi bàn học, chầm chậm bước đến bên hòn đá, Law không biết cô bé này muốn làm gì, cho đến khi, một cơn đau buốt tận óc lan truyền toàn thân.
A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con bé này vậy mà cầm hòn đá lên đập thật mạnh vào tay mình.
Một tay, hai tay...
Đau đến tê liệt!
Không phải cú đập bình thường, mỗi cú đập đều được tính toán để đập trúng một vị trí đặc biệt nào đó trên bàn tay, điều này khiến cho một luồng năng lượng cuồng bạo từ nơi bị đập đó lan truyền đến kinh mạch, chạy dọc toàn thân, gây ra cơn đau thấu tim.
Đau đớn khiến cô bé ngã xuống đất. Run rẩy giơ hai tay của mình lên, đã đau đến mức mất cả cảm giác.
Ha! Ha ha ha ha ha ha
Law cảm thấy con bé này điên thật rồi. Tự làm tổn thương bản thân, rồi nằm dưới đất cười như điên dại. Một cảm giác kì lạ lan tràn trong lòng, trong đau đớn lại có nhẹ nhõm?
Tại sao vậy? Nhóc con...nhóc rốt cuộc... muốn làm gì?
Chết tiệt!!! Nhưng mà tay đau quá. Mất mặt quá. Con nhóc đáng ghét này... Nhóc..đến tuột cùng là ai vậy?
Cái đứa trẻ bị người thân xa lánh này. Đứa trẻ u ám bị lãng quên trong chính ngôi nhà của mình này. Nó...là ai mới được?
Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay, cô bé ra ngoài rồi. Đi đến nơi, hình như gì mà, thí luyện của Gia Tộc thì phải. Cuộc thi này dành cho lớp trẻ của Gia Tộc, cái thế giới này không có sức mạnh nồng đậm như thế giới của hắn. Tuy nhiên, Gia Tộc này lại có thể dựa vào một vài thủ pháp, mà có thể tập chung hầu hết mọi nguồn năng lượng trên thế gian tại đây.
Và kì thí luyện, chính là để lớp trẻ phô diễn tài năng, có rất nhiều vòng thi, điển hình nhất là vòng thi vẽ trận pháp và bùa chú. Vì thế giới không có năng lượng để duy trì những năng lực nghịch thiên, nên trận pháp và bùa chú vô cùng quan trọng. Nó có thể...gọi đến những sức mạnh to lớn để người thi pháp sử dụng.
Law ngán ngẩm nhìn cô bé này thua te tua.
Chẳng cần đọc được mấy cái dòng công bố thứ hạng kia đâu, Law thừa biết cô bé này xếp hạng chót. Vì sao à? Vì tay con nhóc này đến cầm đũa còn khó khăn, thì lấy đâu ra sức lực mà vẽ bùa với dựng trận pháp, dù là cái nào, thì đều cần lực tay tỉ mỉ thao tác trong một thời gian dài. Đối với đôi tay đau đến thấu tim gan này, nó thắng được mới lạ đấy.
Mà hình như con bé cố tình thì phải, Law cảm nhận được sự vui mừng khi nó biết nó đã thua trong kì thí luyện này.
Thật kì lạ? Người bị xa lánh bỏ rơi như cô bé, vốn nên ở những kì thí luyện này, bộc lộ khả năng cùng thiên phú trác tuyệt, để đổi lấy...càng nhiều tự quan tâm chú ý. Không phải sao? Tại sao nó lại cố ý để thua như vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro