Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89

Aiki ngẩng đầu lên chán nản quan sát bến cảng.

Franky và Usopp đang làm việc với Hải quân để cùng sửa chữa chiếc tàu chở dầu bị hư hỏn, Nami được Tashigi gọi sang một bên để thảo luận về vấn đền của những đứa trẻ; Robin đứng cạnh chiếc tàu chở dầu bắt gặp ánh mắt của Aiki khẽ vẫy tay, nở một nụ cười dịu dàng đáp lại cô.

Cảng được chia cắt bởi một đường phân chia rõ ràng, một bên là hải quân, một bên là hải tặc.

"Các nguoiw đưng hòng vượt ranh giới qua đây. Đây chính là ranh giới định mệnh giữa 'Thiện' và 'Ác'! Cấm được qua!" Hải quân của G5 đứng ở một bên ranh giới hét lên với hải tặc phía bên này.

"Chậc ~" Sanji ngậm điếu thuốc, tặc lưỡi khinh thường, cầm trên tay một cái bếp lò khổng lồ ghi ngút khói.

"Haha" Aiki lắc đầu cười khúc khích "Một đám hải quân ngây thơ đến mức bất ngờ đấy." Điều này đúng với đám cấp dưới, mà tên lãnh đạo bọn họ cũng y chang.

"Đúng vậy!" Mắt Sanji đột nhiên thay đổi sang hình trai tim, anh đi vòng quanh Aiki một cách tâng bốc, "Aiki~swang nói gì cũng đúng !"

Brook nhóm bếp cùng Sanji, cũng đáp lại: "Cô Aiki luôn có con mắt nhìn người rất tốt."

"Nào có chứ ~~ khụ." Aiki cố gắng che giấu sự tự mãn trên khuôn mặt của mình. Chuyện gì xảy ra với băng Mũ Rơm vậy? Đừng có khen ngơi. cô suốt thế chứ. Thích lắm á có biết không?

" Mà ~ cậu Sanji nè, chúng ta dựng cài này để làm cái gì vậy?" Brook nghi ngờ hỏi.

"Là bếp lò đấy." Aiki thay mặt Sanji trả lời ông "Tôi rất mong chờ đấy, Sanji-kun." Aiki nghiêng đầu mỉm cười với Sanji.

Cái nghiêng đầu này khiến bàn tay đặt gạch của Sanji bắt đầu chạy nhanh như một cái máy được tra dầu lại, "Vinh dự của tôi ~~~ quý cô Aiki, làm ơn hãy đợi một lát, sẽ xong ngay đây!"

Brook trên trán chảy ra một giọt mồ hôi. Ông duỗi đốt ngón tay xương xẩu lau đi, tiếp tục hỏi: "Bự tới vậy luôn hả?"

"Dù sao ở đây cũng có nhiều người như vậy mà" Aiki trả lời, "Một cái nồi lớn đương nhiên cần một cái bếp lớn. Tôi tin kỹ năng nấu nướng của Sanji-kun có thể làm ra những món ăn ngon nhất kể cả với một cái nồi khổng lồ."

"Là vậy sao? Brook gật đầu, liếc nhìn bức tượng vôi được đặt cách đó không xa. Vẫn còn nhìn thấy bộ dáng ban đầu của chủ nhân bức tượng đá, không khỏi quay lưng lại, đồng cảm kêu lên: "Ông anh Kinemon ơi, tôi thật sự rất đau lòng khi thấy ông như vậy á! Tôi không giám liếc nhìn ông nữa mặc dù tôi không hề có mắt..."

Sau khi khóc một lúc, ông lại miễn cưỡng chuyển sự chú ý sang Aiki "Cô Aiki nè, chúng ta thực sự không thể làm gì được sao?"

Aiki ôm đầu, chớp chớp đôi mắt to, bất đắc dĩ nhìn vào hai hốc mắt trống rỗng của ông: "Tôi đã nói cho ông giải pháp rồi mà."

"Ý cô là đập vỡ tượng đá sao?" Mặc dù trên mặt không có thịt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hoảng sợ trên mặt Brook. Ông nhìn Aiki, xua tay lắc đầu, "Không, không, như vậy quá đáng sợ."

Aiki mím môi, dang tay ra: "Vậy, trong trường hợp này, tôi không thể làm gì được đâu. Rất xin lỗi về sự mất mát to lớn này."

Lời chia buồn sâu sắc này là có ý gì vậy cô Aiki! Hộp sọ Brook lại đầy mồ hôi.

Còn thuyền trưởng Mũ Rơm nào đó hoàn toàn phớt lờ ranh giới mà trò chuyện với tên hải tặc tình nguyện bị bắt, khiến các binh sĩ hải quân bất mãn la ó, hai bên qua lại, cảnh tượng vô cùng sôi động.

Smoker vốn chỉ muốn cấp dưới giữ khoảng cách với những tên hải tặc, đã mất kiên nhẫn trước tiếng ồn ào, ngậm hai điếu xì gà vào miệng  hỏi: "Ai kêu các ngươi làm cái trò trẻ con này vậy hả?"

Người thủy thủ gần nhất trả lời: "Cho nên tốt nhất là tách chúng ra luôn , thưa Phó Đô Đốc!"

Mội hải quân khác cũng chen chúc tới, nói thêm: "Dù sao có đổi ý vẫn thoải mái qua lại với bên đó mà!"

Smoker thở một vòng khói không bình luận gì thêm về hành vi của họ.

Tuy rằng có chút xích mích, nhưng nhìn chung cảng lúc này vẫn duy trì được sự cân bằng tuyệt vời, hải quân và hải tặc chung sống hòa bình, xét theo tình hình hiện tại, những người xui xẻo nhất có lẽ là Caesar và Buffalo đã bị bắt lại, trói bằng còn Đá Biển rồi bị bỏ mặc lạnh cóng ở một góc tuyết.

Bến cảng nhộn nhịp, trong căn phòng bên trong tàu chở dầu, Law đang khám sức khỏe cho bọn trẻ.

Mỗi đứa này đều đã uống thuốc của Caesar một thời gian, chất độc không ngừng tích tụ trong cơ thể. Là một hải tặc, Law chưa từng nghĩ mình sẽ là một người tốt bụng, nhưng đồng thời, hắn vẫn mang trong mình thân phận là một bác sĩ, đương nhiên có thể giúp đỡ một nhóm trẻ em vô tội như vậy.

Với kiến ​​thức uyên bác và kinh nghiệm thực tế phong phú, cộng với khả năng của trái phẫu thuật, không thể không nói rằng tay nghề của bác sĩ Law rất xuất sắc và phương pháp điều trị của hắn cũng độc lạ không ai sánh bằng.

Trước khi điều trị, hắn đã nhiều lần nhấn mạnh - "Trong quá trình phẫu thuật không được phép nhìn trộm!"

Sau đó,  mang theo chiếc tachi dài 2 mét của mình vào căn phòng tạm thời được dùng làm phòng mổ.

"Vâng." Aiki hiểu ý gật đầu, quay người chạy ra cảng xem Sanji nấu ăn.

Bác sĩ Chopper, cũng là thuyền y, nhìn Law chỉ mang theo một thanh đao chứ không phải dụng cụ phẫu thuật gì, trông như sắp giết ai đó hơn là cứu người.

Cậu lo lắng đứng ở cửa phòng mổ, thỉnh thoảng cố gắng ngó vào bên trong.

"Mặc dù Law đã nói là tuyệt đối không được lén nhìn vào trong phòng, nhưng...không biết chúng có ổn không?" Cậu tự nhủ, nghe tiếng trẻ con la hét từ bên trong, càng cảm thấy bất an: "Rốt cuộc anh ta sẽ làm gì với chúng chứ?"

Trong đầu Chopper vẫn đang đoán mò, bên trong lại vang lên một tiếng hét khác, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cậu nhanh chóng mở cửa lao vào: "Law! - Á Á Á Á Á Á Á Á!"

Tiếng hét của bác sĩ Chopper xuyên thẳng qua tấm thép dày của tàu chở dầu, mọi người nghe thấy ở cảng không khỏi tò mò nhìn sang.

"Ủa sau cậu ấy la hét om sòm vậy, Chuyện gì đó Chopper?" Franky đang sửa chữa cột buồm chính của tàu bối rối nhìn Chopper. Anh ta không hiểu điều gì có thể khiến Chopper hoảng sợ như vậy sau khi trận chiến kết thúc.

"Tôi cũng không biết?" Usopp hỏi, "Chopper, có chuyện gì vậy?"

"Hình như là ở phía Chopper và Law" Sanji bình tĩnh hút một điếu thuốc nhìn Aiki "Sao Aiki-san không đi xem thử?"

"Không đâu" Aiki lắc đầu nở nụ cười nham hiểm trên môi "Sự tò mò có thể giết chết một con mèo đấy!... à không, giết tuần lộc mới đúng."

Cô đã chứng kiến ​​cuộc phẫu thuật của Law hai năm trước, khi đó cô không khỏi tham gia vào cuộc vui. Nên hôm nay, sau hai năm, cô đương nhiên sẽ gạt sự tò mò của mình sang một bên.

Cô chỉ cảm thấy tiếc cho chú tuần lộc nhỏ nào đó vì không nghe lời cảnh báo của Law, cô đoán cảnh tượng mà cậu ấy nhìn thấy khi mở cửa sẽ khiến cậu ấy phải suy ngẫm rất lâu.

Chopper chạy đến mạn tàu. Cậu ta sợ hãi đến mức đồng tử giãn ra. Hét lên không mạch lạc với những người bên dưới " Luffy!Cậu phai mau đi ngăn hắn ta lại điiiiiii! H-Hắn ta là kẻ giết người đó "

"Hả?Có chuyện gì vậy?" Luffy nghi ngờ nhìn .

Lúc này, Brook, người đang giúp xếp gạch, đã bị Chopper làm cho giật mình, vừa quay người lại đã đánh đổ bức tượng vôi đứng cạnh.

Cùng với tiếng nứt vỡ, toàn bộ bức tượng đá ban đầu vốn hoàn thiện cũng vỡ tan tành.

"Ớ hơ hơ ~!" Cục gạch trong tay Brook rơi xuống, ôm mặt hét lớn: "Trới ới! Mình cũng là tên giết người!"

Ánh mắt của một số người hướng về phía ông.

Luffy nghiêng đầu, đi theo giọng nói, bối rối nhìn sang: "Bên đó lại chuyện gì nữa dạ?"

"Tôi...Tôi cũng là tên giết người..." Brook nói với giọng hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Aiqi: "Tôi nên làm gì đây, cô Aiki? Tôi cũng đã giết người , ý là ông anh Kinemon đã chết rồi! Nhưng mà Ah...Tôi đã làm bể ông ấy. . .!!!! "

Vậy tại sao lại nhìn tôi? Aiki quay mặt sang một bên để tránh cái nhìn lo lắng xin giúp đỡ của hộp sọ.

"Cai chết tức tưởi nhất là cái chết không còn thây!" Luffy thò đầu qua, tò mò hỏi: "Lấy keo gắn lại được không?"

"Cậu ngốc hả?!" Sanji hét lên không nói nên lời "Làm sao gắn lại đươc!"

Sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi bức tượng đá Kinemon bị vỡ, trong khi bác sĩ Chopper tội nghiệp bị phớt lờ.

Vì không có ai giúp đỡ nên cậu ta chỉ có thể tự mình tìm ra giải pháp. Nghĩ đến đây, Chopper chỉ có thể lấy hết can đảm quay lại phòng mổ đến gặp yêu cẩu Law giải thích.

Bị Brook nhìn chằm chằm, Aiki chỉ đành an ủi: "Bình tĩnh, trước đây ông không nỡ đập vỡ bức tượng đá, nhưng bây giờ nó cũng vỡ mất rồi, cũng không thể làm gì được." Nhặt một cành cây nhỏ chọt theo vết nứt trên vôi "Nát vụn hết chơn rồi..."

"A!" Brooke ôm đầu không biết có nên tiến lên ngăn cản Aiki hay không. "Dừng lại đi cô Aiki! Điều này thực sự quá tàn nhẫn."

"Rắc" "Rắc" Theo chuyển động của Aiki, các vết nứt trên bức tượng vôi tiếp tục rách ra và ngày càng lớn hơn. Brook không thể chịu được lắc đầu gào thét.

Với một tiếng "Rắc-", bức tượng đá đã nứt hoàn toàn.

Brooke: "Ahhh ông Kinemon!!!" Thật bi thảm, thật bi thảm, ông ấy chết không toàn thây...

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, một giọng nói quen thuộc đột nhiên phát ra từ giữa những vết nứt vỡ, "Momonosuke—"

"Úi" Aiki đang ngồi xổm trên mặt đất với một cành cây trong tay, cô không kịp phản ứng lại ngã ra sau mông gần như ngồi xuống đất.

Chân của Sanji theo sát đá nó ra theo phản xạ, "Ông làm gì tiểu thư Aiki vậy hả? Tên khốn kia!!"

Kin'emon vừa được "hồi sinh" lại suýt bị Sanji đá chết.

Brooke hoảng sợ, "Cậu làm cái gì vậy? Cậu Sanji!?"

"Làm sao tôi biết được chứ!" Sanji hét lại. Vừa rồi là phản ứng thái quá. Cùng với tiếng hét của Aiki, cơ thể anh chợt phản ứng trước khi đầu óc kịp suy nghĩ. "Ông nói ổng chết rồi mà giờ có sống sờ sờ kia là sao?!!"

"Nhưng cũng đâu cần mạnh chân dữ vậy chứ?"

"Ai bảo ông ta dọa tiểu thư Aiki! Chuyện ngoài dự tính thôi, ông ý kiến gì?"

"Tui có ý kiền gì đâu..."

Aiki ngồi phịch xuống đất, ném cành cây nhỏ trong tay đi  đang định đứng dậy thì Sanji lập tức chạy tới đỡ cô hết lần này đến lần khác khen ngợi  "Đúng như tiểu thư Aiki đã nói, một khi bức tượng đá bị vỡ, tên Samurai khốn kiếp đó sẽ được sống lại."

Lời khen ngợi của Sanji khiến những mắt hướng về Aiki càng trở nên mãnh liệt hơn..

Tất nhiên, những người khác cũng bị sốc trước cảnh tượng "Tượng đá phục sinh", đặc biệt là nhóm Hải quân. Nhiều anh em của họ đã bị khí độc biến thành tượng đá. Những người vốn tưởng rằng mình sẽ chết sau khi bị biến thành tượng đá lại có thể được sống lại.

Tất cả đều nhìn Aiki bằng ánh mắt: Nữ hải tặc này rốt cuộc là ai vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro