Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87

Lời thú nhận bất ngờ của Aiki khiến đại bộ phận những người độc thân có mặt có phần khó chịu.

Sanji ôm lấy trái tim tan nát của mình, nhìn thuyền trưởng Trafalgar lần nữa. Cái mũi không ra là cái mũi và đôi mắt cũng không ra là mắt. Hắn(Sanji) đang rất bực mình.

Một nhóm hải quân lục chiến G5 cũng có cảm nhận tương tự khi nhìn vào tên Thất Vũ Hải trước mặt này, họ cảm thấy ánh mắt của nữ hải tặc kia có phần hơi độc đáo (xấu).

Nami kéo Aiki ra khỏi Law và liếc nhìn đánh giá Law, từ khóe mắt cô, viết rõ ràng hai chữ - kén chọn.

Law vẫn chưa ra khỏi được bầu không khí mơ hồ, vô thức nắm chặt tay: "..."

Bây giờ Caesar đã bị Luffy đánh bại, nhưng vẫn còn có người chưa đến. Aiki nhìn qua thấy ngoại trừ Franky đang ở bờ biển, Chopper và bọn trẻ đều ở đó, và tất cả họ đều có vẻ trong tình trạng tốt. Bên cạnh Luffy còn có một con lươn màu hồng. Những người duy nhất chưa tới Tòa nhà R là Usopp, Brook và Samurai Kinemon.

Trong khi chờ những người khác đến đây, Nami có rất nhiều điều muốn nói với Aiki. Cô ấy kể ngắn gọn với Aiki về những khó khăn mà cô và mấy đứa nhỏ gặp phải khi trốn khỏi viện.

Lúc đó, kẹo đã dần hết, những đứa lớn hơn gần như mất kiểm soát. Nhờ có Chopper đến kịp thời với thuốc an thần, sau đó cái cô Tuyết Nữ kia đã chặn đường và bắt đầu một cuộc ẩu đả lớn, cuối cùng mới đến được Tòa nhà R mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào......

Nami hưng phấn nắm lấy tay Aiki "Cảm ơn cậu, Aiki!" Nếu không có kẹo của Aiki giúp trấn áp, cô không thể tưởng tượng được kết quả bọn trẻ sẽ mất kiểm soát một khi chuyện đó xảy ra, cô, Usopp và Chopper sẽ rất khó khăn và chật vật trong việc kiểm soát tình hình.

Aiki tràn ngập cảm xúc khi nghe Nami mô tả, cô thầm vui mừng vì mình có thể làm bất cứ điều gì có thể để giúp những đứa trẻ tội nghiệp này bớt đau khổ hơn.

Những đứa trẻ vây quanh cô, đôi mắt trong veo tràn đầy sự biết ơn, nhìn đứa nào cô cũng cảm thấy đau lòng.

Cho dù mọi thứ có phát triển như thế nào trong tương lai, những đứa trẻ vô tội vẫn bị sử dụng làm thí nghiệm. Caesar được định sẵn là sẽ không bao giờ được Aiki tha thứ.

Law khẽ cau mày, nhìn quanh đám đông, cuối cùng đi đến chỗ Luffy hỏi: "Nè, nhà Mũ Rơm tên Caesar đâu rồi?"

Luffy chỉ vào một lỗ thủng trên tường minh chứng cho việc nó bị ai đó đấm ra, trả lời không chút áy náy: "À , tuốt ở trong đó đó đã dính chưởng của tôi với cái cổng không biết đã văng xa tới đâu nữa à."

"..." Law cảm thấy đầu hơi nhức nhức "Nè, tên ngốc này, nhà Mũ Rơm!Kế hoạch của chúng ta là bắt cóng hắn mà!?"

Luffy xụ mặt xuống: "Nhưng mà tôi đổi ý, nhìn bắt ghét à, hỏng muốn bắt cóc làm gì nữa."

Trán bỗng nhiên đau nhức, nhưng Law vẫn kiềm chế, kiên nhẫn nói tiếp: "Có thích hay ghét thì cũng phải làm theo kế hoạch!"

"Hừ." Luffy có vẻ chán ghét và không vui.

Law hít một hơi thật sâu, cảm thấy rất mệt mỏi: "Bây giờ lỡ để cho hắn chạy thoát thì phải tính sao đây?"

"Thì tính sau đii.Nãy nổi nóng kiềm hong có được." Luffy thờ ơ nói.

"!!..." Ngã tư trên trán hắn không tự chủ được hiện ra. May mắn , Aiki kịp thời nắm lấy tay Law, khiến hắn cảm thấy bình tĩnh hơn, nếu không bây giờ hắn đã rút kiếm đanh nhau một trận với cái tên Mũ Rơm này rồi.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Aiki, Law bình tĩnh lại, quay đầu lại nói với giọng bực bội: "Kế hoạch không phải thứ có thể tùy tiện thay đổi. Sớm biết từ đầu đã như vậy tôi đã không tin tưởng cậu..."

Đã quá muộn mất rồi, chân đã đặt lên thuyền. Aiki thông cảm an ủi hắn "Không sao, không sao đâu. Bây giờ chúng ta đuổi theo hắn thì vẫn quá muộn."

Tình hình hiện tại là: Caesar đã bị đánh bay, vũ khí giết chóc "Shinokuni" đã tràn vào khu A, và khu B cũng sẽ sớm bị khí độc bao phủ hoàn toàn, phòng nghiên cứu của Caesar đang sụp đổ, đống đổ nát từ trần nhà thỉnh thoảng rơi xuống. Khu R, lối thoát duy nhất, cũng đang đối mặt với sự sụp đổ.

Law hướng dẫn mọi người lên xe chở chuẩn bị trốn thoát, trong khi Aiki hướng dẫn bọn trẻ lên xe trước.

Luffy khoanh tay trước ngực dán mắt vào cánh Cổng số 66, bất động nhìn chằm chằm vào lối đi. Các thành viên khác của Mũ Rơm theo nhịp của thuyền trưởng không lên xe chở hàng mà chỉ ngồi hoặc đứng chờ.

Sỏi rơi xuống càng lúc càng nhanh, sau đó, những tảng đá lớn hoàn chỉnh từ trên trần nhà đang dần tan rã rơi xuống, phát ra một tiếng động lớn. Tòa nhà R sắp sụp đổ.

Law thúc giục: "Mọi người khẩn trương lên xe đi,vì cậu đánh bay Caesar cho hắn cơ hội tẩu thoátneenkees hoạch đang có nguy cơ thất bại!"

"Này! Mũ Rơm!" Hải quân cũng thúc giục.

Các thành viên của băng Mũ Rơm như thể không nghe thấy gì.

Law cau mày, Aiki vỗ vai hắn, nhìn lối đi yên tĩnh, hiếm khi cô tỏ ra lo lắng,"Sao họ vẫn chưa đến? Thời gian không còn nhiều nữa.Để tôi bay ra xem thử nhé?"

Vừa dứt lời, Law liền trừng mắt nhìn lại: "Không cho."

"...Vầng." Aiki đột nhiên mất tự tin thấp giọng nói.

Khí độc tiếp tục tiến đến, đã đến lúc đóng lối đi giữa tòa nhà R và tòa nhà B. Một số người chưa đến điểm hẹn đã lao vào vào phút cuối trước khi lối đi bị đóng thông qua vết nứt vào cửa một cách hồi hộp.

"Hah~" Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Khi mọi người đến nơi, Law đẩy phanh tay nói: "Không còn thời gian nữa đâu, nhanh chân lên!."

Xe chở hàng bắt đầu di chuyển và tăng tốc dọc theo đường ray.

Trong đường hầm liên tục có những tảng đá rơi, xe chở dầu chạy trên đường không bằng phẳng, gây ra va chạm liên tục. Trong đường hầm không có ánh sáng tầm nhìn bị hạn hẹp.

Chopper an ủi những đứa trẻ đang sợ hãi trong khi đập bỏ những tảng đá có thể rơi và làm chúng bị thương.

Brook trông có vẻ hoảng sợ ngay từ khi bước vào. Trên tay cầm một bức tượng đá kỳ lạ, ông đến gần Aiki và nhờ cô giúp đỡ: "Cô Aiki, tôi phải làm sao đây? Anh Kinemon cũng đã bị biến thành đá mất rồi!"

"Này! Đây là Kinemon sao?" Những người không biết tình huống khác nghe Brooke nói như vậy, kinh ngạc nhìn tượng đá "Sao ông ấy lại trở thành như thế này!"

"K-Kin'emon?" Khi nghe đến cái tên Kin'emon, người có phản ứng mạnh mẽ nhất chính là con lươn hồng đang đi theo Luffy. Cậu ta nhận ra búi tóc của bức tượng đá trong tay Brook, cả con rồng nhỏ màu hồng vừa khóc vừa lao về phía đó, nằm đè lên trên tượng đá.

"Nặng quá đó!" Brooke ôm lấy tượng đá, không kịp chuẩn bị chút nữa đã bị đánh ngã khi nhìn con rồng nhỏ màu hồng đột nhiên lao về phía mình, khuôn mặt xương xẩu xám xịt vì sợ hãi "Rốt cuộc ngươi muốn cái gì đây?!"

"Pfft." Aiki cười không mấy thiện cảm.

Có người ngơ ngác, có người chỉ xem náo nhiệt, có người hoảng sợ.

Nami tò mò nhìn chú rồng nhỏ màu hồng, sau đó Luffy giới thiệu với mọi người về cuộc gặp gỡ của mình với chú rồng nhỏ màu hồng Momonosuke.

Móng vuốt của con rồng nhỏ chạm vào khuôn mặt của bức tượng đá. Sau khi xác nhận danh tính của bức tượng đá, nước mắt rơi xuống và nó càng hét to hơn, "Chắc chắn... đúng vậy...Phụ thân, phụ thân ơi!"

"Hả?!"Tiếng gọi phụ thân này khiến mốt số người bất ngờ. Nó gây sốc cho tất cả những người không biết sự thật. Họ nhìn vào bức tượng đá và xác nhận rằng đó là Kinemon trước đây. Sau đó, nhìn vào con lươn màu hồng. Ừm, đây là... cha con.

"Đây là Momonosuke, con trai của ngài Kin'emon..." Brook tiếp tục giải thích tại sao Kin'emon lại rơi vào tình trạng như vậy, "Vừa rồi khi chúng tôi đang giải cứu những đứa trẻ trong phòng , chúng tôi đã gặp một bé gái. Đứa trẻ nói rằng Momonosuke đã biến thành một con rồng nhỏ, và sau đó ông Kinemon cho rằng con rồng mà chúng tôi đã giết trước đó là con trai của ông ấy. Ông ấy hoàn toàn phớt lờ lời khuyên của chúng tôi và bất chấp lao vào khí độc.

"Tôi nên làm gì đây, cô Aiki..." Brook nhẹ nhàng hỏi Aiki.

"Vậy thì đập nát tượng đá đi." Aiki cũng trả lời trôi chảy.

"Có được không?" Giọng Brook lo lắng.

"sa ~" Aiki nhún vai dang tay ra "Phải thử mới biệt được!"

Mọi người: "..."

"Không được!" Con lươn hồng kịch liệt phản đối, gắt gao bảo vệ thật chặt tượng đá, nhưng giây tiếp theo, kèm theo một tiếng "Ục ục" kỳ quái, rồng nhỏ nhẹ nhàng ngã xuống, yếu ớt nói: "Phụ thân, con...con không đói chút nào..."

Aiki nhướng mày cười nhẹ.

Usopp, người bắt gặp nụ cười thoáng qua này, đột nhiên rùng mình. Nụ cười này thật đáng sợ, Aiki-san, thật đáng sợ...

Vì sự đắn đo đề nghị có vẻ quá bất thường của Aiki đã không được chấp nhận, nhưng cô không quan tâm "Đã vậy thì cứ đợi thêm một lát nữa sẽ có cách giải quyết."

Aiki đã nói như vậy, điều đó có nghĩa là Kinemon vẫn có thể được cứu, điều này khiến mọi người tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm.

Xe chở dầu lao về phía trước, càng lúc càng nhanh. Đường hầm phía trước vẫn mờ mịt, "Cách lối ra chắc phải còn một khoảng nữa. Thật là...nhà Mũ Rơm, rốt cuộc thì tên Caesar văng xa tới đâu vậy? " "

Luffy đứng ở phía trước xe nhìn chung quanh, "Chắc xa lắm đấy."

Lúc này, một tiếng gầm lớn đột nhiên vang lên từ phía sau, mặt đất rung chuyển, điều này cũng đẩy nhanh quá trình sụp đổ của đường hầm. Đá rơi xuống mạnh mẽ, Chopper không còn cách nào khác là phải thay đổi hình dạng, bảo vệ những đứa trẻ phía dưới và đấm những tảng đá khác ra xa.

"Đường hầm sắp sập rồi." Aiki liếc nhìn lại. "Vụ nổ có lẽ đến từ SAD."

Trên trán Usopp đổ mồ hôi lạnh, không nói nên lời: "Nổ? Cậu đã làm cái quái gì vậy?"

"Ai biết." Aiki nghiêng đầu nhìn cậu lè lưỡi tinh nghịch.

"Này, ai biết là ý gì chứ?" Usopp càng bất an hơn điên cuồng phàn nàn trong lòng: Uhuhuhu trực giác của cậu đã đúng rồi. Biệt danh "Ác quỷ" của Hải quân thật thích hợp! Cái cô Aiki tưởng chừng như vô hại này thực ra còn đáng sợ hơn tên Thất Vũ Hải kia nữa!

Law ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Chúng ta hiện đang di chuyển trong một đương hầm xuyên núi. Nó mà sập là coi như tiêu."

Usopp: "Sao mà có thể bình luận thản nhiên như vây?!"Anh ta cũng y chang thuyền viên của anh ta vậy.

"Không biết chúng ta sẽ chết vì khí độc hay sập hầm..." Lần này là Robin luôn bình tĩnh. Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô về phía đường hầm dần dần sụp đổ.

Khí độc thấm qua các vết nứt và xé toạc các vết nứt ra, tràn vào đường hầm với số lượng lớn và đuổi theo các xe chở dầu.

"É!" Usopp ôm mặt sợ hãi nhìn như biểu tượng cảm xúc nổi tiếng "The Scream". Cậu ta gần như quên mất trên tàu của họ cũng có một Robin đáng sợ không kém.

Mấy cái người này là loại người quái quỷ gì vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro