
Chương 71
Aiki và những người khác cưỡi trên Râu Nâu, gặp Brook thành công trên đường tiến về viện nghiên cứu.
Từ xa, họ nhìn thấy một chiếc tàu chiến bị tách làm đôi, lơ lửng trên không một cách kỳ lạ kết hợp với bờ biển tạo thành một tác phẩm nghệ thuật khổng lồ có tính thẩm mỹ cũng kỳ lạ nốt.
"Đó là cái gì? Đó là một chiến hạm !" Luffy, người đang ngồi trên vai Râu Nâu, mở miệng ngạc nhiên và đưa tay ra trước mắt để nhìn xung quanh. Usopp, người đang ngồi trên lưng cá sấu, cũng tò mò thò đầu ra.
Aiki liếc nhanh, tim cô lỡ nhịp, nhanh chóng kéo Usopp lại, bịt miệng cậu ta, giơ ngón trỏ lên miệng làm động tác im lặng.
Nhìn phong cách này, tựa hồ thuyền trưởng của cô đã ra tay, tâm tình Law lúc này nhất định rất không tốt.
——Có vẻ như bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để gặp lại. Cô đã có thể cảm nhận được nhịp đập điên cuồng của trái tim mình, mô não bắt đầu tê dại, phản ứng trực giác của cơ thể không ngừng hét lên: Không tốt rồi, cực kỳ tệ luôn.
Usopp bị bịt miệng, tuyệt vọng gật đầu, mặc dù Robin bối rối nhưng vẫn gật đầu hiểu ý, trong khi Zoro quay đi.
Aiki chỉnh lại tư thế chui vào trong áo choàng, cố gắng che đậy bản thân.
Khoảng cách ngày càng ngắn lại nhịp tim ngày càng nhanh.
Tại cổng chính của viện, xung đột giữa Law và G5 tiếp tục leo thang. Sức mạnh của Shichibukai ở trước mặt. Dù quân G5 có lợi thế về quân số, Law vẫn có thể tự mình chặn bước tiến của quân G5.
Người duy nhất có sức mạnh sánh ngang với anh ấy là Smoker, người giữ chức Phó đô đốc.
Tuy nhiên, Smoker chỉ trụ được hơn chục hiệp. Khi nhóm Luffy đến viện nghiên cứu thì đã bị Law lấy đi trái tim và bị đánh ngã xuống đất.
"Nè nè!" Luffy với đôi mắt sắc bén đã vẫy tay chào đón Luo một cách nhiệt tình trước khi anh ta đến gần, hai hàm răng to trắng ngần gọn gàng tỏa sáng rực rỡ, "Thì ra là anh đó hả? Là tôi nè , nhớ không hả? Cảm ơn ngày trước đã giúp tôi nha!"
"Trafalgar Law" Robin thì thầm "Cậu ấy thực sự đang ở trên đảo."
"Anh ấy tên là ,Trafagar Siêu Nhân Gao gì đó....!" Luffy quay sang họ và giải thích ngắn gọn về mối quan hệ giữa cậu ấy và Law "Mọi người biết không? Cũng nhờ có anh ấy mà tôi mới có thể thoát ra khỏi trận đại chiến hai năm trước, không những vậy anh ấy còn trị thương cho tôi nữa. Anh ấy cũng giúp cho ông Jinbe cả hai người đều là ân nhân cứu mạng của tôi."
Sau đó, cậu ta nhảy khỏi Râu Nâu, dang rộng cánh tay cao su lao thẳng về phía Law.
"Nhà Mũ Rơm." Bước chân của Law dừng lại, vẻ mặt thờ ơ có chút vặn vẹo.
"Thiệt không ngờ là chúng ta có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này ha" Luffy mỉm cười chào hỏi "Khoảng thời gian đó thực sự cảm ơn anh rất nhiều!"
"..." Law nheo mắt nhìn một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Vậy là cậu vẫn còn sống tốt, Nhà Mũ Rơm " Dù là về mặt thể chất hay tâm lý, xét theo tình huống, cậu ta đã hoàn toàn vượt qua được tình thế tuyệt vọng cận kề cái chết. Khả năng hồi phục của cậu ta thực sự rất đáng ngưỡng mộ. "Ngày trước tôi ra tay tương trợ không phải vì để cậu nhớ ơn, đó chẳng qua chỉ là....hành động tùy hứng. "
"Tôi chỉ làm theo thỏa thuận." Law nói.
Khi nhìn thấy trận chiến khốc liệt của Marineford trên truyền hình, hắn nảy ra ý tưởng này, vốn là một ý tưởng bất chợt, cho đến khi đến chiến trường, đầu bếp nhỏ trong thư đã nhắc đến: " Law, làm ơn, xin anh hãy xin hãy giúp đỡ Luffy Mũ Rơm một chút." vì lý do nào đó hiện lên trong đầu hắn.
『Những hạt giống rải rác một cách tình cờ chắc chắn sẽ nở hoa bất ngờ ở thế giới mới"』... ?
Chậc. Hắn và đầu bếp nhỏ luôn có một phương châm làm việc là như nhau, đến việc cố ý vô song, hắn thực sự không thể làm gì được cô, nên tự nhiên ra tay giúp đỡ.
Tất cả chỉ là vì hắn muốn hoàn thành thỏa thuận đơn phương với đầu bếp nhỏ mà thôi, vì vậy , hắn không cần Mũ rơm cảm ơn.
"Làm theo...thỏa thuận?" Luffy nghiêng đầu, có vẻ bối rối "Quên đi, dù thế nào đi nữa, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, dù sao cũng cảm ơn anh."
"Không cần đâu.... Suy cho cùng cậu với tôi đều là hải tặc. Đừng quên điều đó.."
"Chà~ mặc dù chúng ta đều là kẻ thù nhắm đến One Piece, nhưng tôi đã nhận được sự giúp đỡ từ anh hai năm trước" Luffy lại mỉm cười "Tôi sẽ nhớ ơn này."
"..." Law không thích nói cùng một điều hai lần, đồng thời cũng không muốn cùng Luffy vướng víu. Law tách đôi chân dài của mình quay người rời đi.
Được che giấu bởi thân hình to lớn của Râu Nâu, tâm trạng của Aiki rất căng thẳng, đôi tai lúc nào cũng vểnh lên, cô đang chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Law và Luffy ——Hy vọng cái đầu nhỏ của Luffy chưa thiết lập được phương trình "Thuyền trưởng mà cô ấy nói đến chính là Trafalgar trước mặt", Aiki cầu nguyện như thế.
Cứ tưởng chiến thắng đã trong tầm mắt, ai biết đó chỉ là phát bắn thử của Luffy, tên cô cuối cùng cũng được nói ra từ chính miệng Luffy.
"Đầu tiên là Aiki, sau đó là Jinbe, và bây giờ thật may mắn khi được gặp anh ở đây."
Đột nhiên nghe đến cái tên này, con ngươi Law bỗng chốc co rút, bước chân khựng lại.
"Eh? Cậu sao vậy?" Luffy tò mò hỏi, nhìn vào đôi mắt của Law lập tức trở nên u ám và đáng sợ.
Aiki (=口=): Xong rồi!Chết!Chắc!Rồi!
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao nhiệt độ lại giảm xuống nữa vậy?" Usopp thu thập áo khoác thì thầm gần Robin.
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ ~" Brook ôm đầu hộp sọ bằng cả hai tay "Thuyền trưởng của cô Aiki trông thật đáng sợ Yohoho"
Dừng lại đi, đừng nói nữa, dọa chết bảo bảo rồi, theo bản năng, cô che mặt lại, không dám thò ra ngoài xem chuyện gì đang diễn ra.
Cô cảm thấy lạnh quá, thời tiết lạnh quá, và trái tim cô cũng lạnh quá...
Cảnh tượng đoàn tụ kiểu này hoàn toàn khác với cảnh đoàn tụ cảm động mà Robin mong đợi. Nhìn vẻ mặt của Thuyền trưởng Trafalgar, trông đáng sợ đến mức trông như thể có thể xé xác mọi người bất cứ lúc nào. Chẳng trách Aiki, người rõ ràng rất mong được trở về, lại không khỏi thở dài khi nhắc đến thuyền trưởng của mình.
So sánh cảnh họ đoàn tụ với Luffy sau hai năm, Robin nhìn Aiki với ánh mắt đặc biệt phức tạp, mơ hồ có chút......thương hại?
"Aiki, em..."
"Suỵt!" Aiki vẫn giữ tư thế im lặng không ngừng cầu nguyện trong lòng "Anh Law không nhìn thấy mình, Anh Law không nhìn thấy mình..."
Bịt tai cướp chuông·Phiên bản hải tặc.
Law cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang Râu Nâu, đôi mắt xám của hắn ta tràn ngập sự lạnh lùng, Kikoku từ từ rút ra khỏi vỏ trong tay, lưỡi đao sắc nhọn chĩa thẳng vào Râu Nâu.
Nói chính xác hơn thì là ai đó đang trốn đằng sau Râu Nâu.
"A? Anh đang làm gì vậy, Torao?" Đây là giọng của Luffy.
Torao là cái quái gì vậy? Những đường gân nổi lên trên trán Law nếu hắn ta không phải có chuyện quan trong hơn cần phải làm thì hướng của lưỡi kiếm sẽ phải là cậu.
"Hiền giờ tôi đang không có kiên nhân, tôi đếm đến ba, tự mình bước ra." Anh cao giọng, bình tĩnh nói.
Aiki ôm đầu: Chúa ơi , cứu với! Có người muốn giết toiiii!
"Một—— "
Aiki: Cứu với, cơ thể cô bắt đầu run rẩy rồi...
"Hai——"
Aiki: Uhuhuhu, giúp với! Liệu cô sẽ bị cắt thành mấy khúc nếu ra ngoài bây giờ ?
"Ba——"
Aiki: Ahhh, sao nhanh thế? Anh có thể cho tôi vật lộn thêm một chút nữa được không? QAQ
"Rất tốt, có vẻ như em đã đưa ra lựa chọn của mình." Giọng nói của Law không có chút cảm xúc nào, nhưng nó khiến Aiki toàn thân run rẩy.
Aiki vốn đã yếu ớt, trong chớp mắt, bản năng sinh tồn khiến cô quyết định nghiến răng đứng dậy.
Phật——
Với đôi cánh trắng vẫy, Aiki bay qua đầu Râu Nâu run rẩy bay đến trước mặt Law "Thuyền trưởng ơi..."
Đôi mắt của Law hơi nheo lại, vành mũ hạ xuống che đi đôi mắt của hắn, không ai biết trong mắt hắn có bao nhiêu cảm xúc đang chảy trong cái nhìn này.
"Thì ra em vẫn còn nhớ tôi là thuyền trưởng của em..." Giọng điệu cố ý kéo dài nghe như đến từ địa ngục cực lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả tiếng gió lạnh gào thét ở đảo băng này.
"Là do trường hợp lúc đó quá khẩn cấp. Lúc đó tôi nhớ có để lại một lá thư..." Đây là lời giải thích đã muộn màng sau hai năm, lời nói đã được cân nhắc kỹ lưỡng hiện ra trên môi cô, cùng với tiếng gió tuyết gào thét, cảnh tượng quen thuộc từ hai năm trước lại xảy ra: Kikoku vẫn được rút ra khỏi vỏ.
Aiki vô thức lùi lại vài bước để né tránh.
Thanh đao dài đuổi theo cô, đôi cánh sau lưng dường như có khả năng tự nhận thức, khiến Aiki liên tục né tránh, vì vậy đôi cánh tưởng chừng mềm mại nhưng thực chất lại cứng hơn thép này đã thay Aiki chặn các đòn của Law
"Này, Torao , anh đang làm gì vậy!" Mọi chuyện đột nhiên diễn biến theo chiều hướng không ngờ tới. Luffy lo lắng nhìn cố gắng ngăn cản anh ta bằng một cú đấm "Aiki là thuyền viên của anh mà!"
Law trừng mắt nhìn cậu rồi nhanh chóng dừng lại.
Phù~ Vẫn còn sống, Aiki thở phào nhẹ nhõm nhìn Luffy một cách biết ơn.
Hôm nay quả thực không phải là thời điểm tốt để đoàn tụ.
Aiki: Vậy là tôi không còn là người thương nhất nữa sao?
Kikoku vẫn chưa được tra vào vỏ của nó, lưỡi kiếm tràn ngập cảm giác ớn lạnh khiến Aiki cảm thấy sợ hãi.
"Thuyền trưởng ơi, em sai rồi." Làm người phải biết co biết duỗi, nhưng đôi mắt to của Aiki lại sắp khóc, cô bắt đầu giả vờ đáng thương "Tôi thực sự biết mình sai, lẽ ra tôi không nên không từ mà biệt (Nội tâm gào thét: Rõ ràng tôi đã để lại một lá thư!!!) Tôi đã đếm ngón tay mỗi ngày trong hai năm qua, đếm khi nào có thể được gặp lại. Tôi thực sự siêu! siêu! nhớ anh luôn ó. "
Law: "..."
Đối mặt với cô nàng giả bộ đáng thương, Law hừ lạnh một tiếng, hắn đã sớm nhìn thấu bản tính của đầu bếp nhỏ này từ lâu rồi, chỉ là không nói cho cô biết mà thôi.
Nhìn thấy đám sương mù còn sót lại trên mặt Law dường như đã tan đi một chút, Aiki thầm vui mừng mà nói tiếp "Tôi vừa mới bước đến Tân Thế Giới đã rất nóng lòng được gặp anh, Thuyền trưởng ơi! Uhuhuhu, tôi rất nhớ anh nhiều lắm á, anh Law..."
Law: "..."
Nhấc trường kiếm từ hư không trong tay lên, Law lạnh lùng nói: "Thu cánh lại, dang rộng hai tay, không được cử động."
"Vâng." Aiki ngoan ngoãn gật đầu, làm theo chỉ dẫn của Law, thu cánh, đứng dậy, dang rộng hai tay, nhắm mắt lại không dám cử động.
"Room——" Law lại mở ra không gian.
Aiki cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không khỏi nhìn xuống quần áo của mình, không, chiếc áo choàng mà cô giật được đã bị Law cởi ra.
Bây giờ cô đang mặc một thân quần áo mùa hè mát mẻ, đứng trong cơn gió lạnh buốt.
Đây là kiểu tra tấn mới gì vậy? Đồ rẻ tiền! Không phải đã xin lỗi anh rồi sao? !
Nếu vẫn chưa bình tĩnh lại thì cứ nói với cô, cô vẫn còn có thể dỗ dành mà......
Aiki sắp khóc nhưng vẫn không dám cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro