Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Đài quan sát trên cột buồm chính của Sunny đóng vai trò là phòng tập thể dục hàng ngày của Zoro. Ban đầu nó chỉ được trang bị nhiều thiết bị thể dục khác nhau, nhưng giờ đây nó có một chiếc giường gấp với một chồng tạp chí xếp cạnh giường.

Phía trên tạp chí là một cái tổ nhỏ mềm mại, ở đó có một quả bóng lông nhỏ bông xù chỉ to bằng lòng bàn tay, bộ lông rất mềm mại khi thấy có người tới, nó mở to đôi mắt nhỏ tròn như hạt đậu đen, tò mò nhìn xung quanh.

"Ara Ara." Robin mỉm cười.

Aiki đưa tay ra, con chim lười biếng giẫm lên lòng bàn tay của Aiki. "Đây là Kuku" Aiki giới thiệu "Thú cưng của tôi. Loài này chưa rõ là gì, nhưng chắc chắn không phải là một con chim bình thường." Hoặc ít nhất nó không phải là một con chim bình thường, cũng có thể là một con rồng.

Cái đánh của Kuma hai năm trước đã đưa cô đến hướng Đảo Vanilla, và nơi đổ bộ chính xác là Đảo Zoo nơi băng Heart từng đi qua.

Nhờ ở lại Đảo Zoo trước đó nên cô đã có hiểu biết chung về tình trạng của hòn đảo nếu không, là một cô gái đơn độc đột nhiên rơi xuống một hòn đảo hoang sẽ phải đối mặt với một thử thách sinh tồn ở nơi hoang dã ngoài đời thực và cơ hội sống sót sẽ rất mong manh.

Trong hai năm (chính xác là một năm bảy tháng), cô luôn ở trên hòn hoang đảo biệt lập đó, ban ngày luyện tập năng lực Trái Ác Quỷ, ban đêm trở về tháp nho nghỉ ngơi.

Một ngày nọ, bằng trực giác nhạy bén của mình, cô cảm nhận được có một thế lực bí ẩn đang kêu gọi mình. Đó là nhịp điệu nguyên thủy đến từ mầm sống của hòn đảo, được dẫn dắt bởi trực giác, cô lần nữa đến nơi mà cô và Law đã phát hiện ra vàng.

Bằng một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, cô nhặt được quả trứng hỏng, thứ mà cô và Law cho là không có dấu hiệu của sự sống. Một cảm giác ấm áp và tuyệt vời lan ra từ lòng bàn tay, có thể kết luận ngay: Chính vỏ trứng đang thở. Quả trứng chết này đã lấy lại được sức sống.

Cuộc sống này thật kỳ diệu.

Aiki đã canh chừng suốt nhiều đêm. Cuối cùng, chú chim non đã thoát ra khỏi vỏ và một cuộc sống mới tuy mong manh nhưng cũng tuyệt vời đã đến.

Vì tiếng kêu "kuku" của nó nên Aiki đã đặt tên cho nó là Kuku. Nó được mọi sinh vật yêu mến, có thể nói là nó rất hài lòng với hòn đảo hoang đầy rẫy nguy hiểm này.

Khi rời khỏi ZOO, Aiki đương nhiên mang theo nó đi. Kuku không phải là một con chim bình thường. Cô vẫn tin vào suy đoán của mình rằng Kuku có lẽ là một con rồng – kể cả khi nó trông tròn trịa, đầy lông, dễ thương và nhỏ bé, một ngày nào đó nó sẽ phát triển thành một con rồng bay cool ngầu.

Còn Law, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng muốn Law nhìn lại sự sống được sinh ra từ phép màu này.

Trên Đảo Zoo có rất nhiều tấm bia đá khắc chữ cổ được giấu kín. Trước khi rời đi, Aik có ý thức sao chép dòng chữ trên những tấm bia đá và mang chúng theo làm hành lý.

Cô đưa chỗ sao chép ấy cho Robin.

"Chị Robin, tôi có một yêu cầu!" Aiki chắp hai tay lại và nhìn Robin với ánh mắt cầu xin, "Xin chị hãy cho tôi theo học cổ ngữ với chị!"

Robin đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chuyển sang trầm ngâm: "Tại sao vậy? Cô có biết điều đó rất nguy hiểm không."

"Nguy hiểm... đúng vậy, nhưng không phải chị luôn ở trong tình huống như vậy?... Không sao, tôi cũng có một nhóm đồng đội rất mạnh, thuyền trưởng của tôi sẽ bảo vệ tôi."

"Vậy sao..." Tay cô vô thức chạm nhẹ vào chỗ xoa trên tay mình, vẻ mặt hài lòng, mỉm cười gật đầu: "Được thôi."

"Yay ~ Cảm ơn chị, chị Robin!" Aiki không khỏi vui vẻ mà ôm lấy Robin. Xét đến chiều cao 1m88 của Robin, Aiki chỉ có thể ôm eo cô và giải thích: "Thật ra, tôi không có bất kỳ cân nhắc sâu rộng nào trong việc học cổ ngữ, cũng như không có lý tưởng lớn lao nào. Khả năng nhận thức của tôi có thể vượt qua mọi thăng trầm của quá trình phân tích. Ý thức tự nhiên về sứ mệnh và sự cấp bách đã thôi thúc tôi. Nếu tôi muốn thay đổi tương lai đã biết, tôi phải đi theo con đường này. "

"Thay đổi tương lai?" Robin lại mỉm cười, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Aiki, như đang suy nghĩ điều gì đó, mấy giây sau, cô mới chậm rãi mở miệng khen ngợi: "Nguyện vọng của cô đầu bếp cũng khá tham vọng đây!"

"Hehehe, nào có chứ~" Aiki nói một cách quyến rũ, "Chị Robin, tôi vẫn mong chị gọi tôi là Aiki."

Điều Aiki không nói chi tiết với Robin là cô có một nỗi ám ảnh, buông bỏ không có nghĩa là từ bỏ. Vì cô, một người ngoài cuộc, có khả năng nhìn thấu tương lai và thay đổi nó nên cô phải tận dụng nó đến cùng.

——" Sống lại từ đống tro tàn, thắp lại ngọn lửa đầu tiên." Đây là tín hiệu cô nhận được khi đứng trước một tượng đài lốm đốm đổ nát ở Zoo. Nếu muốn miêu tả cảnh tượng đó thì sẽ là: Tựa như một luồng điện quang truyền thẳng từ bàn tay chạm vào bia đá đến Thiên Linh Cái, cả người sững sờ trong giây lát.

(Bàn gốc là天灵盖/ tiānlínggài / Thiên Linh Cái, đầu lâu ,đỉnh đầu)

Thì ra mọi việc đều có sự sắp đặt riêng của nó, và cô có cảm giác: có thể mình đã tìm ra một giải pháp tuy nguy hiểm nhưng hoàn hảo.

Aiki: "Tôi không biết mình có tài năng này không, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Robin mỉm cười động viên: "Nào! Aiki-san..." Cô gái xinh đẹp này trong cơ thể có một sức mạnh thần kỳ. Cô ấy có những khả năng thần bí mà mọi người đều mơ ước. Điều khó hiểu là lại bị ám ảnh bởi việc thay đổi tương lai.

Cô ấy đang sống, và toàn bộ cơ thể cô ấy tràn đầy sức sống.

Mọi người không thể không bị thu hút bởi cô ấy.

Robin cũng nhận thấy có một số tờ báo cũ được đặt ngay ngắn trên đầu giường của chiếc giường gấp đơn giản, có thể thấy rõ dòng tiêu đề của các tấm áp phích có ký tự lớn "Vương Hạ Thất Vũ Hải-Trafalgar Law ".

Nhà khảo cổ (bụng đen) quen suy nghĩ bằng tư duy lý trí đang thầm nghĩ: câu chuyện về vị thuyền trưởng trẻ tuổi cùng với cô đầu bếp xinh đẹp và chuyến hành trình của Heart chắc cũng phải rất thú vị.

—————————————————

Dưới đáy đại dương tối tăm, một cuộc phiêu lưu đang chờ đợi băng Mũ Rơm.

Quái vật biển khổng lồ Kraken, con tàu ma huyền thoại, sự khiêu khích nhàm chán của những người mới đến và vụ phun trào núi lửa bất ngờ dưới đáy biển.

Aiki đã nghĩ đến sự phấn khích trên đường đến đây, nhưng thực tế còn thú vị hơn cô mong đợi.

Là một người sử dụng năng lực trái ác quỷ, Aiki chỉ cảm thấy hơi hoảng sợ khi cô và những người khác bị cuốn vào những con sóng lớn của biển sâu. Yếu ớt ngước mắt lên và nhìn thấy bóng dáng đầu bếp tóc vàng đang bơi về phía mình với đôi tay dang rộng. Đó là Sanji.

Còn nữa , tóc của Zoro thực sự trông giống như tảo xanh trôi nổi dưới biển sâu...

Yên tâm rồi.

Mí mắt cô nặng như chì, cơ thể cô chìm xuống không kiểm soát được, mắt nhắm lại mặc dòng nước trôi đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, phía trước sáng ngời.

Trong vực thẳm của biển sâu, Đảo Người Cá là nơi sẽ tỏa sáng. Vậy đây là - Đảo Người Cá?

"Này, cô tỉnh chưa?"

Một giọng nam lười biếng và thiếu kiên nhẫn vang lên bên cạnh.

Aiki đang nằm ngửa như một con cá mắc cạn, nhìn khi nghe thấy âm thanh quay lại.

Kiếm sĩ tóc xanh ngồi khoanh chân cách cô không xa, nửa thân trên trần trụi, vừa nói vừa vắt chiếc áo thấm đẫm nước biển.

"Zoro-kun!" Aiki đột nhiên ngồi dậy từ dưới đất, giọng nói đầy kinh ngạc "Là anh đã cứu tôi!"

"Mỗi người một lần, hòa nhau."

Hóa ra đây chính là điều anh ta quan tâm. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Aiki luôn cảm thấy Zoro nói lời này thanh âm có chút nghẹn ngào, có chút không cam lòng, có chút áy náy.

Chết tiệt, bộ lọc ban đầu của cô thực sự khiến cô cảm thấy người đàn ông to lớn đầy gân này lúc này cực kỳ đáng yêu.

Không ngừng muốn trêu chọc anh ta ...

Aiki tiến lại gần Zoro vài bước, càng tiến gần hơn, đôi mắt cô sáng ngời và tràn đầy nhiệt huyết "Cảm ơn anh rất nhiều!"

"Này, cô đứng lại gần quá đấy..." Zoro khó chịu lùi lại, nhanh chóng mặc lên chiếc áo không thể ép ra được một giọt nước nào nữa.

Aiki không quan tâm, tiếp tục đến gần: "Ở quê nhà tôi có câu kinh Phật 'Một ly một chén, phải chăng là định trước?' Nghĩa là mọi việc đều có nhân quả. Nếu hai năm trước tôi không liều chết ở Sabaody cứu anh khỏi đô đốc, cho dù bị Kuma đánh, thì hôm nay, sau hai năm, trên đường đi tìm thuyền trưởng, tôi cũng sẽ không được anh cứu."

Zoro: "..."

"Dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng này của anh! Nói cũng đúng, mọi chuyện dường như đã được định sẵn. Hai năm trước và hai năm sau, giữa chúng ta đã có một duyên phận tuyệt vời như vậy, anh có nghĩ vậy không? Zoro-kun!"

Zoro: "..."

Zoro: "Đủ rồi, tôi biết rồi."

Đầu của Aiki đã ở trước mặt hắn ta, không có cách nào rút lui. Zoro lúng túng quay đầu lại nhìn nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Aiki.

Trong thâm tâm, hắn đang phàn nàn. Người phụ nữ này ngầm nhấn mạnh "liều chết" và "đô đốc" gần như nói rõ với hắn ta rằng cô là liều mạng để cứu hắn, nhưng hắn lại cứu cô chỉ bằng tấm lòng tốt nhỏ bé. Cả hai đều không tương đương.

Chết tiệt, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng quả thực là như vậy: trên thuyền của bọn họ cũng có người có năng lực, hoàn cảnh lúc đó, hắn muốn cứu ai cũng không được, chỉ có thể tóm lấy cô ấy người ở gần nhất, sau đó họ cùng nhau lao tới đây.

Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn rất không cam lòng....

Hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh bị nữ đầu bếp đáng sợ và dâm đãng này ép buộc hắn báo đáp.

Dù là Robin hay Nami trên tàu, nữ nhân làm cướp biển có thể đừng đáng sợ đến vậy được không?

"Đi thôi, nữ nhân." Zoro đứng dậy, sắp xếp vị trí của ba thanh kiếm quan trọng nhất, tức giận nói.

"Ồ." Aiki cũng đứng dậy, nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: " Nhưng mà đi đâu vậy?"

"Thật rồi!" Zoro xoa xoa mái tóc xanh trên đầu, nhìn xung quanh, dùng giọng điệu kiêu ngạo cùng bất lực nói: "Mấy người đó lại bị lạc rồi, xem ra tôi phải tìm lại bọn họ."

Aiki: "..."

Sau hai năm, không hiểu sao tên mù này lại dành được thành tích là người đầu tiên đến địa điểm tập trung (à không, giờ hắn ta vẫn còn một mắt).

Quên đi, dù sao theo cốt truyện, hắn quả thực là người đầu tiên từ Đảo Người Cá đến Long Cung Thành, bất kể có vô tình hay không, cũng chỉ cần đi theo hắn.

Aiki thôi không suy nghĩ nữa nhận mệnh mà đi theo Zoro "Zouro-kun, chúng ta hãy thảo luận về việc này trước đã. Anh có thể gọi tôi bằng tên không? Tên tôi là Melody Aiki, gọi là Aiki cũng được."

Zoro: "Hả? Cô vừa nói gì cơ? Đầu bếp cuồng dâm số 2?"

Aiki: "..."

Aiki: Tôi phần nào hiểu được tại sao Sanji-kun luôn muốn đứm nhau với Zoro-kun...

Ngay cả khi lọt top  những anh chồng đẹp trai , cô vẫn cảm thấy Zoro đáng bị đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro