
Chương 53
"Thiên thần...đi mất rồi..." Sanji đặt một tay xuống đất, quét đôi chân thon dài rồi lại đứng dậy, hút điếu thuốc cuối cùng, thở dài hướng lên trời đầy tiếc nuối.
"Không sao " vỗ nhẹ lớp bụi trên bộ vest, đứng ngang hàng với những người đồng đội luôn kề vai sát cánh, dù đối thủ là ai, họ chưa bao giờ thua về mặt khí thế.
"Lady, mời vào trong." Anh ta hét lên với Shakky và Kami "Mục tiêu của tên này chắc chắn là chúng tôi."
" Human Weapons ", trông giống hệt như "Bạo chúa" Bartholomew Kuma, một trong những Thất Vũ Hải, trong mắt có một tia sáng lóe lên, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, năng lượng laze vàng tiếp tục hội tụ trong lòng bàn tay.
Shakky và Kami đã đưa Hachi vào quán bar, trong đám người còn ở bên ngoài, ngoại trừ Luffy bị hôn mê sớm do cuộc đấu tay đôi trong quán bar kinh hoàng, vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm túc.
"Lùi lại, Luffy."
"Nhất định phải tránh đòn mà hắn sắp tung ra đó, đó là sóng xung kích."
Sóng xung kích? Không đúng, cậu bọn họ đã thấy nó, nó là tia laser.
Nhưng tại sao lại là laser?
Một cảm giác bất hòa kỳ lạ nảy sinh trong tâm trí Zoro và Sanji, những người từng chiến đấu với gấu trước đây.
Luffy nhanh chóng sang Gear 2.
Nhưng dù vậy, ba lực lượng mạnh nhất kết hợp với đòn tấn công mạnh mẽ cũng chỉ khiến hắn ta văng xa hơn mười mét, đối với người máy PX, nhũng đòn đánh đó không hề bị ảnh hưởng.
Vết thương chưa lành của Zoro lại hở ra, mặc dù dọc đường đi không ngừng chiến đấu, bị thương, trưởng thành và ngày càng mạnh , nhưng cho đến nay, chưa có vết thương nào đáng sợ như thế này, nghiêm trọng như ở Thriller Bark.
Trận chiến với sự chênh lệch rất lớn về sức chiến đấu này, bất lợi của băng Mũ Rơm tiếp tục gia tăng.
Không thể chịu thua. Phải mất rất nhiều nỗ lực mới có thể đến được đây. Nếu bây giờ bỏ cuộc thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Đối với nhóm người này mà nói, từ bỏ - tuyệt đối không có trong từ điển!
Phải mất rất nhiều công sức và nỗ lực của toàn băng. Cuối cùng đã đánh bại được con robot PX hung hãn.
PX-4.
Thật là một mã số không may mắn.
Ngay cả Luffy cũng sẽ gục ngã vì kiệt sức sau một trận chiến toàn lực. Sanji luôn là người âm thầm giúp đỡ mọi người lấp đầy những khoảng trống trong trận chiến. Anh đang thắc mắc người trước mặt giống hệt "Thất Vũ Hải" đó là ai, bây giờ nhìn thấy mật mã, anh ta không ngốc, lập tức có thể khẳng định chắc chắn phải có nhiều hơn một tên to lớn như thế này.
"Chúng ta nên tìm một chỗ trốn trước đã .Giờ mà bị tìm ra....thì...chắc chắn sẽ vô cùng mệt mỏi đó."
Nói xong không bao lâu, lo lắng của anh ta liền thành hiện thực.
Một người đàn ông đầu dưa hấu, đeo đai bụng mang theo một chiếc rìu chiến khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước mặt nhóm người này cùng với một robot PX khác.
"Lại thêm một Thất Vũ Hải nữa kìa!" Usopp và Chopper cùng lúc kinh hoàng.
"Cho dù chúng là hàng thật hay hàng giả thì chũng ta đã quá mệt mỏi không còn đủ sức lực để đối đầu với chúng nữa.Tiêu rồi." Sanji nói.
Robin chú ý đến một chi tiết đầu tiên, "Hắn vừa mới nói, pacifista..."
"À, Pacifista..." Sanji suy nghĩ một lúc, "Quý cô Thiên Thần hình như đã nhắc đến 'Pacifista ' trước khi rời đi, vậy vào lúc đó cô ấy là muốn nhắc nhở chúng ta về điều này, có phải không?"
"Không, chuyện đó không còn quan trọng nữa—" Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ đâu đó, trả lời câu hỏi của Sanji.
Mọi người không khỏi ngẩng đầu tìm kiếm trên bầu trời và ngọn cây.
Vô ích, họ phải hướng sự chú ý trở lại người đàn ông lạ mặt trước mặt.
Người đàn ông tự nhận mình là người kín miệng nhất này tên là " Sentomaru ", và robot mà hắn ta mang theo là "PX-1".
Đối với nhóm người vốn đã kiệt sức, nói đơn giản, họ không còn cách nào có thể chiến đấu được nữa, nhất là khi một trong số họ, một chiến binh mạnh mẽ, bị thương nặng còn chưa hồi phục.
Giải pháp duy nhất bây giờ là——
"Chạy thôi, ra khỏi đây, không tiếp tục đánh nữa !" Luffy ra lệnh "Mau chia ra và trốn đi."
"Mọi người ơi, hẹn gặp nhau ở tàu Sunny nha."
—— "Chạy mau, tôi sẽ tận lực hỗ trợ cậu." Giọng nữ không xác định được phương hướng lại vang lên.
Trước mặt Sentomaru và PX-1, họ trông đặc biệt xấu hổ ngay cả khi trốn thoát. Tệ hơn là, một luồng ánh sáng vàng, Đô đốc Hải quân Kizaru đã xuất hiện.
Sóng ánh sáng phát ra từ tay xuyên qua cơ thể Zoro và khiến anh ta ngã xuống chỉ trong một phát bắn.
"Zoro!" Luffy hét lên. Đối mặt với Sentomaru, cậu không kịp tách ra, chỉ có thể nhìn Zoro bị đánh gục, không thể cử động.
"Quá trễ cho người rồi Zoro à, 120 triệu tiền thưởng là con số không hề nhỏ, Thợ Săn Hải Tặc Roronoa Zoro.Ta có nghe qua ngươi là một kiếm khách cực kỳ giỏi ,nhưng giờ lại gục sau chiêu đầu tiên, chắc là ngươi tả tới lắm rồi hả." Kizaru nhếch môi tục tĩu và từ từ giơ chân phải lên, ánh sáng laser chói mắt ngưng tụ trên bàn chân"Giờ thì ngươi hãy an nghỉ đi."
Ánh sáng vàng càng ngày càng chói mắt, gần như khiến người ta chói mắt.
"Không thể nghư vậy được! Zoro sẽ chết sao!"
" Zoro! Hãy mau chạy đi"
"A, nên làm gì đây, Zoro! Ai đó đến cứu cậu ấy đi!"
Mọi người quay về phía Kizaru và Zoro với vẻ mặt kinh hãi và tuyệt vọng.
Thời điểm tuyệt vọng như vậy, mọi người đều không chịu bỏ cuộc, tiếp tục sử dụng chiêu thức của mình vào Kizaru, nhưng mọi đòn tấn công đều vô ích trước Kizaru, một người sử dụng năng lực trái hệ Logia.
Cái chân đã được nhấc lên từ lâu của Kizaru sắp rơi xuống.
Aiki cuối cùng không nhịn được mà bật ra.
—— "Tôi sẽ không để ông bắt nạt anh ấy!"
Cùng với một cơn gió bạc, bóng dáng Aiki không biết từ đâu xuất hiện, bay qua tầm mắt của Kizaru với tốc độ đáng kinh ngạc và giật lấy Zoro khỏi chân ông ta một cách chính xác.
Aiki thề: Nhờ khóa huấn luyện địa ngục trước đây của Law mới có sức bùng nổ mạnh mẽ như vậy, nói thật, cô chưa bao giờ ngồi trên một chiếc ô tô với tốc độ cao như vậy trong hai đời.
Đã cứu được... rồi?
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn sợ hãi.
Aiki hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của Zoro, hắn không rõ là bị đang ôm hay treo, nhưng bản thân hắn giống như đang hôn mê.
"Tch, đồ đầu rêu khốn khiếp" Sanji đến giải cứu nhìn thấy cảnh này không khỏi phàn nàn: "Tôi biết dũng cảm mà, à, tôi không ghen tị lắm đâu."
"Ồ~ Kỳ lạ nhể, vừa rồi vẫn còn ở đây mà~" Kizaru thản nhiên thở dài, quay lại nhìn Aiki, ánh sáng trên đầu ngón tay không ngừng "Bỏ cuộc đi, không thể mang hắn đi được đâu."
Cô làm sao lại bị Zoro mê hoặc như vậy rồi? Aiqk nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy Zoro, âm thầm tăng tốc độ, đã là... cực hạn.
"Tin tôi, em mạnh mẽ hơn em nghĩ rất nhiều." Giọng nói của Law xuyên thấu tâm trí cô, cô có thể làm được, tiếp tục thở và tập trung.
Các ion ánh sáng vàng đuổi theo hướng cô đi với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được, Aiki gặp phải khó khăn khi né tránh.
Cánh đau quá, chắc bị thương rồi. Kizaru, bà già rán này đừng cho là bà ta không biết gì, đã muốn xả nước ra thì nên xả kỹ hơn!
Trên trán Aiki đổ mồ hôi, hơi thở nặng nề nhưng vẫn chấp nhận. ——Dù sao anh ta cũng thuộc Top Nam Thần của cô, dù thế nào đi nữa cũng không thể buông tay.
.....................
#Về lý do tại sao một cô gái lại có thể mạnh mẽ đến thế#
Aiki: Có lẽ bạn nên hỏi những người có sức ăn lớn trong băng Heart tại sao họ lại ăn ngon như vậy [cười vui vẻ]
Yêu cầu để trở thành đầu bếp trong nhóm hải tặc: nấu ăn giỏi; khỏe mạnh để có thể gánh được một nồi lớn!
Có trời mới biết cô đã phải hy sinh bao nhiêu để giữ cho cánh tay của mình không bị đô to.
Hơi xa chủ đề quá, Aiki rất biết ơn: cô có sức mạnh như bây giờ vào những thời điểm quan trọng, cô biết ơn Law vì đã cùng luyện tập cả ngày lẫn đêm cũng như sự động viên của anh ấy khi cô suy sụp. Vậy cho nên cô phải chạy về thật nhanh, mọi người đang đợi cô cùng ra khơi.
——Tất nhiên cô biết rằng dù có xuất hiện ở đây hay không, mạng sống của băng Mũ Rơm sẽ không gặp nguy hiểm, và cuối cùng mọi người đều sẽ bị Kuma đánh bay.
Dù biết trước kết quả nhưng cô vẫn đến mà không nói cho Law biết, chỉ vì sẽ cảm thấy đau lòng. Cô cảm thấy tiếc cho những người không còn là tranh giấy nữa, so với vết thương nặng nề về thể xác thì vết thương tâm hồn còn khó chịu hơn. Nghĩ rằng chỉ cần lời nói của cô có thể mang lại cho họ một chút an ủi, cô đã đến.
Không có thời gian để Aiki kịp thở, Kizaru biến thành các hạt ánh sáng, đột nhiên xuất hiện phía trên Aiki, ông ta giơ cao hai chân lên, đôi chân rực rỡ ánh sáng vàng.
Aiki hít một hơi lạnh! ! ! Chết tiệt! Ông nghiêm túc đó à?
Mặc dù ông Kizaru thường rất đáng sợ chỉ bằng một cú cắn, nhưng khả năng tạo ra siêu tân tinh chỉ bằng một cú đá của ông không phải là điều bạn có thể tự hào.
Không phải ông ta là diễn viên Hollywood sao? Không phải đã đồng ý thả hổ về rừng sao? Huhuhu, anh ơi, cứu em với!
Onii-sama không nghe thấy tiếng Aiki gọi, nhưng vào lúc tưởng như sẽ phải chết, ông Rayleigh đã đá vào cú đá tốc độ ánh sáng của Kizaru, làm ra vẻ bạo ngược.
"Cuối cùng thì ngươi cũng chịu suất hiện?" Kizaru bỏ đôi chân đang giơ lên của mình ra, " 'Minh Vương' Rayleigh."
Rayleigh cười lớn, nhưng ánh mắt dần dần trở nên sắc bén hơn "Ta không thể để ngươi hạ bọn trẻ được. Bởi vì thời đại của tụi nhỏ chỉ mới bắt đầu thôi."
Sự ra đời của câu nói nổi tiếng get√
Uhuhuhu, ông bác Rayleigh đẹp trai quá...
Aiki nhân cơ hội đưa Zoro tìm một hướng khác để trốn thoát, không quên nói với Luffy: "Mũ Rơm-ya, chưa phải lúc để thư giãn, mau bảo mọi người trốn đi!" À, lạ thật, Mũ Rơm-ya, tên gì mà kỳ vậy? Quả thực là bị Law lây nhiễm rồi.
Luffy gật đầu, hít một hơi và hét lên với những người khác: "Mọi người nghe đây! Chỉ cần nghĩ cách thoát khỏi chỗ này....Bởi vì ngay lúc này, chúng ta không cơ hội để đánh bại bọn chúng đâu."
Mục tiêu tấn công của PX-1 đã bị khóa vào Zoro và nó không ngừng truy đuổi Aiqi.
Aiki cảm thấy thể lực của mình gần như kiệt quệ, nhưng may mắn thay, Sanji, Usopp, Brook và những người khác cover theo để giúp cô.
Nói trắng ra, thời điểm này, về cơ bản đã là cùng đường.
Tiếp theo, đã đến lúc Kuma thật xuất hiện. Aiki thầm nói trong lòng: Mình đã làm rất tốt rồi, chỉ còn một bước cuối cùng trước khi "sứ mệnh" của mình hoàn thành.
Aiki nghiêng người sang một bên, suýt chút nữa đánh rơi Zoro, cảm thấy mình không còn chịu nổi sức nặng của một người đàn ông trưởng thành trên người nữa, cô quyết định đặt anh ta xuống, đứng thẳng trước mặt anh ta, Aiki quay mặt về phía mọi người và hét lớn:
"Cuối cùng, có một điều rất quan trọng tôi muốn thông báo cho các cậu biết, đó là sự thật! Xin hãy lắng nghe ——"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro