Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79 /Ngoại Truyện 3/

......

1.

Đại Hải Trình.

"Này, Bepo, cậu đã bao giờ thấy chị Yoko ghen chưa?"

"Chưa nha, với tính cách của chị Yoko, chị ấy làm gì biết ghe chứ. Dù sao đội trưởng của chúng ta cũng thích chị Yoko nhiều như chị ấy muốn... "

Sau bữa tối, Dellinger, người đang uống trà chiều với Bepo trên đảo, chớp mắt hỏi lại.

"Ồ , đúng đó,Law mới phải là người ghe tị! Lúc tôi còn ở gia tộc Don Quixote, tôi lại không biết anh Law lại là một người đàn ông như vậy. Dellinger ăn đầy miệng bánh ngọt, trong khi shachi chớp mắt, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, bất cứ người khác phải nào tiếp cận gần cô ấy đội trưởng thế nào cũng sẽ ghen khùng lên."

"Cho dù là Ace mà chúng ta đã gặp thị trấn trước đây, Shachi hay tôi,hoặc bất kỳ bác sĩ tàu nào trên tàu, ngay cả những đứa trẻ như Dellinger, và lần cuối cùng chị Yoko vô tình ngủ quên dựa vào con gấu Bepo. Chà, trên mặt tên thuyền trưởng ngu ngốc đó thế nào cũng viết ra hia chữ 'bất mãn' cho coi."

Shachi gật đầu với vẻ mặt "Tôi hiểu, hiểu quá mà", sau đó chống cằm nhìn Dellinger bên cạnh, là đứa trẻ nhỏ nhất trên tàu hải tặc, Yoko đã đích thân đưa nó trở về. Trên thực tế, Shachi và Penguin cũng thực sự yêu mến Dellinger.

"Trở lại vấn đề ban đầu, Yoko có biết sẽ ghen không vậy?" Dellinger chớp chớp đôi mắt ngây thơ, tò mò hỏi.

Bepo, Shachi và Penguin đều đồng thời im lặng, một lúc lâu sau, họ lần lượt đưa tay lên vẫy tay lắc đầu.

"...Không thể nào, không thể nào."

"Dù sao bên cạnh đội trưởng cũng không có nữ nhân ngoài khác,chị Yoko còn có thể ghe được sao?"

"À, thuyền trưởng không nổi tiếng lắm..."

...

Bên kia,Yoko, người bị đánh giá là "không biết ghen tị", đang uống rượu với Law "không nổi tiếng" trong một quán bar khác trong thị trấn, hình như trong thị trấn đang giảm giá bia, Mấy người đẹp ôm lấy Law, xoa xoa thân thể anh ta, như muốn khiến một anh chàng trông có vẻ giàu có như Law phải móc tiền ra mua thêm đồ uống.

Law bị mỹ nhân áp sát vẫn bình tĩnh, định từ chối thì cảm nhận được một luồng khí lạnh từ vị trí bên cạnh ùa vào.

Hóa ra là do Yoko nhìn thấy Law bị hai cô gái trẻ xinh đẹp "bụ bẫm" ôm lấy nên nhanh chóng mất bình tĩnh.

Một luồng khí lạnh bắt đầu truyền ra từ chỗ ngồi của Yoko, hai cô gái đáng yêu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Yoko, lập tức buông Law trong tay ra, lùi lại vài bước chạy đi tìm một khách nhân khác.

Còn Law, anh nhìn nhau với Yoko ngồi bên cạnh, lúc định giải thích rằng anh chưa bao giờ nhìn người phụ nữ nào cả, Yoko ở đằng kia đã uống cạn cốc bia trước mặt, cầm chiếc ô lên, vẻ mặt vô cảm, ủ rũ rời khỏi quán.

Mà Law đổi theo cô với tinh thần vượt qua cái chết, thận trọng gọi nàng: "Yo-Yoko... này!"

Có chút bối rối đuổi theo cô gái, nhưng trước khi để anh kịp giải thích xong, cô gái đột nhiên biến mất tại chỗ, giây tiếp theo, cô dùng nắm đấm đấm thật mạnh vào mặt Law!

"Y... Này!" Law thậm chí còn không thể hé lên , giây tiếp theo đã bị Yoko đá xuống đất với vẻ mặt lạnh lùng, cô dùng nắm đấm đấm vào mặt anh , tạo ra bên cạnh một vết nứt giống như mạng nhện trên toàn bộ con phố.

Cát bụi bay tung lên, Law ngồi dưới Yoko trợn mắt đầu hàng một cách đáng thương.

"Này Yoko,nghe anh giải thích đã... cứ vậy sẽ chết người mất!"

"Dù sao thì anh cũng chỉ thích kiểu em gái như vậy thôi!"

Rút nắm đấm sâu vài centimet từ đất ra, phủi sạch cát bụi bám trên đó, một hình cung lần nữa đáp vào mặt Law.

"Anh không có, Anh không có hứng thú với họ chút nào!"

"Robin và Nami đều đã nói với tôi lúc trước , rằng không có người đàn ông nào mà không nhìn vào phụ nữ."

Yoko nghiêm túc nói, đôi mắt xanh tràn đầy quyết tâm. Còn Law thì bị cô đè xuống đất, chết lặng, không ngờ cô lại thực sự nghe theo lời Robin nói, mặc dù Yoko đôi khi sẽ học được những điều ngẫu nhiên từ miệng người khác,tuy được gọi mộc cách hoa mỹ là Night Rabit nhưng có tính cách hơi đơn giản và hành động thì thô lỗ, nên cô ấy sẵn sàng học hỏi mạch suy nghĩ của một người bình thường khác ... Làm sao anh có thể ngờ rằng mỗi lần cô đi nói chuyện điện thoại với những cô gái khác, tất cả những gì cô tiếp thu được chỉ là những thông tin kiểu này nó sẽ chỉ mang tính quyết định kết án tử hình cho anh thôi.

"Anh thực sự không có hứng thú với họ." Law giơ tay đầu hàng và thừa nhận sai lầm của mình: "Đừng nghe những lời vô nghĩa của họ ."

"Em......"

"Nói mới nhớ, không ngờ ngay cả em cũng biết ghen tị... Không biết anh nên vui hay nên buồn bây giờ... này này này này!"

Không ngờ, Law còn chưa kịp nói xong thì Yoko lại dùng nắm đấm tức giận đấm vào bụng Law, cảm thấy mình bị thương nặng và ngất xỉu trên mặt đất.

Yoko khi bị chỉ ra là mình đang ghen, cô tức giận bỏ chạy, đỏ mặt cầm dù, quyết định rằng sẽ không quay lại với Law nếu anh ấy không mang theo thứ gì tốt để dỗ dành cô.

Về phần bộ tứ ngu ngốc chứng kiến ​​đội trưởng bị trực tiếp đè xuống đất rồi bị Yoko đánh cho bất tỉnh trong nhà hàng, vì không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người nên đành phải lắc đầu thở dài.

Bepo: Có cần đi qua đỡ đội trưởng lên không?

Penguin: Cần chớ...

Shachi: Đoán xem lần này là vì cái gì?

Delinger: Tôi không biết,nhưng chắc chắn là do Law là người sai rồi , đúng không?

Beibo: Tôi đồng ý, chị Yoko của chúng ta chắc chắn sẽ không gây rối vô lý.

Penguin: Đồng ý.

Shachi: Nhất trí.

Tôi cảm thấy rất đau lòng, tôi không làm gì sai cả Law: ...mmp, mấy người còn nhớ thuyền trưởng của mình là ai không?

......

...

2.

Băng hải tặc Mũ Rơm.

Bầu trời trong xanh, vì có chuyện muốn bàn với Luffy nên Law để băng hải tặc Heart ở lại tàu, cùng Yoko đi một chiếc tàu ngầm nhỏ đến gặp băng hải tặc Mũ Rơm cách họ không xa.

Hai bên có thể coi là đồng đội từ lâu rồi, Yoko không chỉ cùng sát cánh chiến đấu với Luffy trong Marineford mà còn là người quen của Ace. Nami và Robin thường xuyên giữ liên lạc...vì vậy khi Yoko người mà họ đã không gặp gần hai năm lên tàu, băng Mũ Rơm nhiệt tình quyết định tổ chức một bữa tiệc cho cô và Law.

"Sanji!!Mở tiệc thôiiiiiiii!!!!"

"Ồ, tôi hiểu rồi!"

"Ê, Đầu bếp lông mày xoắn, lấy hết rượu ra đây!"

"Ngươi mỗi ngày đều uống phải tảo biển hôi thối sao?!"

"Hả?????ngươi nói gì cơ?!"

Zoro và Sanji ngày nào cũng đánh nhau, trong khi Nami đang bận vẽ hải đồ ở phía bên kia, bước ra nhìn thấy Luffy đang hưng phấn vì được tổ chức một bữa tiệc, liền tát mạnh vào sau đầu Luffy. : "Đồ thuyền trưởng ngu ngốc, cậu chỉ nghĩ đến bữa tiệc thôi à?!"

"Mặc dù tôi cũng muốn tổ chức một bữa tiệc cho Yoko và những người khác, nhưng để tôi nói cho cậu biết, đây là lần cuối cùng trong tháng này!"

Nami nghiến răng nghiến lợi nói - dù sao thì Luffy đã tổ chức tiệc cả một tuần nay. năm ngày trước bọ họ gặp Koala và Sabo cũng tổ chức một bữa tiệc. Vài ngày sau gặp Aokiji trên đường cũng mở tiệc. Ace ngày hôm trước đi ngang qua lại tiếp tục mở tiệc ... cậu ta mỗi ngày đều muốn mở tiệc. Còn không phải chỉ là một cái cơ thôi hay sao chính là muốn Sanji nấu cho cậu ấy một bữa ăn thịnh soạn chứ gì?

"Hểh..." Luffy cau mày có chút không hài lòng.

"Trên tàu chúng ta sắp hết thức ăn rồi! Ngoài ra, cậu phải để Sanji nghỉ ngơi nữa chứ!" Nami chắp tay nhìn đám thuyền viên nam hoàn toàn vô tâm, sau đó cô nghiến răng nghiến lợi kéo tai Luffy, hét lên từng chữ.

"Tiểu thư Nami, cô đang quan tâm đến tôi sao?" Sanji tiến lại gần Nami với ánh mắt yêu thương.

"Vậy tôi rút lại câu vừa rồi!" Nhưng Nami đã đá anh ta ra.

"Tch, Nami keo kiệt quá..." Luffy đau khổ trừng mắt nhìn cô.

"...Cậu vừa nói gì cơ?!" Nami và Luffy đánh nhau hàng ngày.

Robin nhún vai ở bên cạnh, cô không chịu trách nhiệm về cuộc cãi vã với Luffy, mỉm cười chào đón Yoko từ tàu ngầm, nói với cô: "Tôi đã đóng gói một số cuốn sách mới, cô có thể mang về xem."

"...Ừm, tôi cảm ơn." Yoko khẽ gật đầu với Robin. Đứng trên boong tàu ngầm nhìn băng hải tặc Mũ Rơm đang đấm nhau mỗi ngày. Nghe Nami nói về nguyên liệu, cô từ tàu ngầm lấy ra một chai rượu quýt lớn, cùng với rau và nước sốt mà cô và Law mua khi đi ngang qua đảo ngày hôm qua.

"Về phần nguyên liệu và rượu, chúng tôi cũng đặc biệt mang đến rồi đây."

Cô trực tiếp nhảy lên boong tàu với mấy cân đồ đạc, nặng nề đặt xuống, bên kia, Zoro hai mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy đến ôm lấy bình rượu Yoko mang đến, lén uống một ngụm rồi giơ ngón tay cái lên: "Đây có phải là loại quýt mà cô đã nói với chúng tôi lần trước không?"

"Ừ, tôi xử lý theo phương pháp đã học được khi ở North Blue." Yoko gật đầu.

Nami: "Ồ ồ ồ Đó có phải là quýt cô mang về từ chúng tôi lần trước không? Tên ngốc Zoro rất thích loại rượu này. Chúng tôi không thể tự mình làm ra nó có mùi vị như vậy được. Anh Trafalgar, anh quá khách sáo!"

"Không phải tôi, là Yoko tự làm." Law nhún vai, mặc dù anh không hiểu tại sao mình lại đối xử tốt với nhóm ngốc nghếch trước mặt như vậy,nhưng vì trông Yoko có vẻ vui nên anh mới để cô theo.

Bữa tiệc cứ thế bắt đầu sau một thời gian dài.

Xét đến sự thiếu hụt nguyên liệu của băng Mũ Rơm, để báo đáp chai rượu quýt, Zoro thậm chí còn vui vẻ ra biển cùng Usopp và những người khác bắt cá, chuẩn bị làm món cá nướng yêu thích cho Law và Yoko .

"Con nhóc đó... hôm nay có vẻ tâm trạng rất cao hứng." Law, đội một chiếc mũ đốm, khoanh tay nhìn Yoko, người đang quay vòng cùng băng hải tặc Mũ Rơm, nhìn cô ngồi giữa Nami và Robin đang nói cười, anh đã nói chuyện với Luffy về những việc mà anh đã đồng ý giải quyết.

Sau đó, nó đã xảy ra vào thời điểm này.

Sanji từ trong bếp bưng ra mấy đĩa cá nướng đặc biệt, bữa tiệc cá biển chấm nước sốt đặc biệt khiến người ta hưng phấn Nami dùng động tác điêu luyện dành lấy mấy phần đuôi cho Yoko, mọi người đều chuẩn bị ăn, nhưng Yoko lại cảm thấy dù thế nào đi nữa cũng không thể đưa thức ăn vào miệng được.

"Có chuyện gì vậy Yoko-chan?"

Nami là người đầu tiên nhận ra sự khó chịu của cô, trong khi Yoko khẽ nhướng mày, che miệng không nói một lời và chạy về phía sau tàu, nôn mửa.

"Yoko?" "Yoko-chan?" "Cô bị sao vậy?!"

Những giọng nói lo lắng của băng hải tặc Mũ Rơm lần lượt vang lên, Chopper và Law gần như đồng thời đứng dậy, nhanh chóng chạy đến chỗ cô gái sắp ngã gục vì nôn mửa ở đằng kia đỡ cô ấy ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu tiên Law nhìn thấy Yoko nôn mửa mặt mày tái xanh như vậy, bình thường cô ấy không bị chóng mặt nôn mửa, thậm chí còn không bị cảm lạnh thông thường, đó sẽ là kết quả trực tiếp của trận chiến, vì vậy có thể nói rằng lúc này anh ta khá sợ hãi.

"Yoko,cô cảm thấy khỏ chịu ở đâu?"

"Tôi ngửi thấy mùi cá đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn..."

Yoko cau mày suy nghĩ trong giây lát, trong lúc nhất thời nghĩ rằng lời nói của mình không thích hợp lắm, dù sao cũng là đồ ăn do Sanji đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, nói như vậy không tốt, vì thế liền giải thích thêm vài câu với Chopper: " Gần đây chuyện này thỉnh thoảng xảy ra với tôi nên đó không phải là vấn đề của Sanji-san đâu."

"Gần đây hay bị vậy?" Chopper khá nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt.

"Đúng vậy, cho dù tôi thích thứ gì cũng không ăn vào được, tôi chỉ có thể cho mấy thứ chua chua vào miệng. Không muốn ăn ,tôi chỉ muốn ngủ thôi ... Gần đây tôi hình như đặc biệt không chịu nổi mùi tanh."

Yoko nói điều này, suy nghĩ một lúc cuối cùng nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ ... tôi có thể mắc chứng biếng ăn."

Night Rabit·Thiếu kiến thức chung·Yoko đi đến kết luận này dựa trên kinh nghiệm thường ngày của cả đời cô, trong khi Chopper bối rối trong giây lát và lắc đầu, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, rồi hỏi Yoko: " Mặc dù có thể là chứng biếng ăn nhưng... để đề phòng, tôi sẽ hỏi cô vài câu, được không?

"Được." Yoko rất tin tưởng Chopper.

"Đàu tiên, gần đây cô có cảm thấy cần đi tiểu thường xuyên hơn không?"

"Ừ, có đấy."

"Xin lỗi, hai tháng qua có kinh nguyệt không?"

"Không......"

"Nhiệt độ cơ thể của cô dường như đang ở mức cao?"

"Phải."

"Có dễ bị đau bụng không? Cho dù khẩu vị giảm đi, vẫn cảm thấy quần áo ngày càng chật?"

"Đúng rồi!" Yoko sau đó lắng nghe rất nhiều câu hỏi của Chopper, cô ngạc nhiên nắm tay Chopper nhìn cậu ta với ánh mắt ngưỡng mộ: "Tại sao chỉ cần nhìn vào là cậu có thể biết được vậy? Kỹ năng chữa bệnh của cậu thậm chí còn tốt hơn cả Law!"

Yokok nhìn Chopper như nhìn thấy một bác sĩ thần kỳ, cô dang tay ra ôm Chopper, rồi nhìn cậu ta với ánh mắt lo lắng: "Vậy, chứng biếng ăn của tôi... liệu có chữa khỏi được không?"

Chopper tỏ ra bối rối, nhìn Law bên cạnh, người đã không nói nên lời, bằng ánh mắt bất lực, thầm hỏi -làm sao mà có thể không chán ăn được cơ chứ?

Law đặt tay lên trán , rồi lắc đầu - Cô ấy offline nhiều hơn vào những lúc như thế này, anh đã quá quen rồi.

Yoko chớp mắt – bọn họ đang nói về cái gì vậy?

Law nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đỏ tai mắng cô: "Đồ ngốc... dù nhìn thế nào thì cũng biết là em đã mang thai rồi mà , sao ngốc quá vậy?"

Law giận dữ nói xong, sau đó, toàn bộ băng hải tặc Mũ Rơm đột nhiên im lặng.

Yoko chớp mắt bối rối: Meo, meo, meo?

Luffy: ...Chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc nhé?

Sanji: Luffy, im đi.

......

Trong trường hợp này, Yoko , người vô cớ phát hiện ra mình có thai, có chút bối rối, bị Law đỏ mặt kéo lại ngồi xuống, Sanji đặc biệt làm cho cô một ít đồ thanh đạm hơn , đợi cô ăn xong bữa ăn thì trời đã khuya.

Law, người hoàn toàn không chuẩn bị gì cho việc đột nhiên trúng số, nhìn Yoko và im lặng suy ngẫm ,nhận ra gần đây mình đã làm việc đó "thường xuyên" hơn, còn cố tình không thực hiện bất kỳ biện pháp an toàn nào, dù sao anh và Yoko cũng gần như ở độ tuổi mà người bình thường sẽ kết hôn, nhưng ...

Thật sự có một đứa con của anh và Yoko ở trong bụng cô ấy sao...

Law nhìn người phụ nữ bên cạnh rõ ràng còn có chút bối rối, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, uống mấy ly bia của mình, trong lòng có men rượu, anh rất thoải mái, đơn giản tựa đầu vào vai cô, một lúc sau, còn ôm lấy vai Yoko cười khúc khích.

"......Có chuyện gì với anh vậy?"

Yoko, người vẫn đang ăn một bữa ăn bổ dưỡng ở đó, bối rối nhìn Law, người đang cười đến mức mũ sắp rơi cô muốn đưa tay ra đỡ nhưng anh chàng đã lợi dụng việc say khướt ngã mà vào vòng tay Yoko, sau đó ôm bụng tiếp tục cười khúc khích, thỉnh thoảng lẩm bẩm...

"con gái......"

"Anh nói gì vậy?"

"Yoko...nếu là con gái...tên nó nên đặt là gì..."

Người đàn ông tóc đen say khướt, ôm lấy Yoko không buông, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn không cách nào che giấu, hai má đỏ bừng, cười toe toét, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ ba tuổi sắp được nhận kẹo. Yoko đặt tay lên vị Bác sĩ ngoại khoa tử thần, kiêu ngạo cợt nhả có chút bất lực, sau khi suy nghĩ, cô nhẹ nhàng hỏi: "Có con là điều khiến anh hạnh phúc như vậy sao..."

Còn Law, người dường như đã biến thành một đứa bé, đã say không thể trả lời cô.

"...Đương nhiên là vui rồi. Dù sao, quê hương của cậu Torao chẳng phải đã bị Chính phủ Thế giới xóa sổ rồi sao? Anh ấy không có người thân ruột thịt trên thế giới này nữa... và đây là con của cô và anh ấy, đứa trẻ sẽ trở thành gia đình của anh ấy." Franky xoa cằm trả lời câu hỏi cuảYoko, nhìn nụ cười hạnh phúc vô thức trên môi Law, vô tình trong mắt anh lại bắt đầu khóc sướt: "Huhuhuhu hình ảnh cảm động làm sao"

"Có phải con của cậu đâu, đừng có khóc coi, sẽ làm Yoko xấu hổ!" Nami hung dữ phàn nàn.

"Yoko không mong muốn đứa nhỏ này à?" Robin ở bên kia tò mò hỏi. Kể từ khi phát hiện ra chuyện vừa rồi, khuôn mặt của Yoko không hề thể hiện sự phấn khích rõ ràng như Law. Cô có chút lo lắng không biết Yoko có thực sự... mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ hay không?

Khi Robin hỏi câu hỏi này, băng Mũ Rơm ngay lập tức im lặng.

Yoko mím môi khi nghe thấy lời này, chỉ đưa tay ra che bụng, liếc nhìn cha của đứa trẻ đang nằm trong lòng mình.

"Tôi chỉ lo lắng mình không thể làm một người mẹ tốt." Yoko cụp mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngôi nhà cũ của cô trên hành tinh Night Rabit, một ngôi nhà có trẻ con sẽ thật sự rất hạnh phúc sao ? Cô chưa bao giờ trải qua một mái ấm khiến cô cảm thấy thoải mái, và nếu đứa trẻ được sinh ra trên thế giới này, liệu cô có thể mang lại tình yêu thương cho con mình không?

Đây là một số câu hỏi rất khó.

Ngay khi Yoko cảm thấy ngày càng mất tự tin, một hộp sọ với cái đầu nổ tung đột nhiên bước tới chỗ cô và chơi một giai điệu bằng đàn violin.

"Nếu như cô đã lo lắng đến vậy, sao không từ bây giờ thử học tập xem!" Brook vẻ mặt quái dị nói.

Yoko hơi giật mình, cô có nên học từ từ không?

Nhưng có vẻ như đây là phương pháp duy nhất còn lại.

Yoko cười nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, tôi sẽ cố gắng."

Mọi người trong băng hải tặc Mũ Rơm cũng nở nụ cười tích cực với cô.

"Này, hehe! Thật hiếm khi được vui vẻ như vậy! Tiểu thư Yoko, để tôi tặng cho cô một bản nhạc nhẹ nhàng giáo dục trước khi sinh! Cho trẻ sơ sinh nghe nhạc cũng là một cách rèn luyện tính cách tốt cho bé -"

"Brook, rõ ràng là ông chưa có con phải không?! Ông còn biết chơi những bài hát dành cho bà bầu!"

"Đúng vậy, bởi vì tôi đã là một bộ xương, chưa từng cùng mỹ nữ làm tình..."

"Im đi! Đừng nói nữa! Nếu còn nói thô tục như vậy, tôi sẽ ném ông xuống biển!"

"Nói mới nhớ, cô nên chọn một thanh kiếm cho con mình trước khi nó chào đời phải không?! Hãy đê nó học kiếm thuật và trở nên mạnh mẽ hơn! Sau đó hãy đến và đánh bại tôi, kiếm sĩ giỏi nhất thế giới hahahaha!"

"Ngươi trở thành số một thế giới hồi nào...Tất nhiên là nên học nấu ăn để nấu ra những món ngon cho con mình rồi!"

"Chờ một chút,không phải đứa nhỏ nên làm bác sĩ sao , giống như bố nó ấy?"

"Nào, nào, thế một đứa trẻ biết vẻ hải đồ thì sao???"

"Tôi có thể chế tạo robot cho trẻ em..."

"Hãy để tôi kể cho đưa nhỏ ấy ấy nghe "Truyền thuyết về Usopp"!!"

Các thành viên của băng hải tặc Mũ Rơm đang hỗn chiến, Yoko nhìn họ bằng ánh mắt ấm áp, một lúc lâu sau, cảm thấy Law trên đùi mình đã ngừng cười, thay vào đó anh ấy đưa tay ra chạm vào má Yoko, ra hiệu cô nên chú ý đến mình.

Không biết anh ấy đã tỉnh dậy sau cơn say từ khi nào, anh ấy chỉ nhìn cô với đôi mắt rực cháy.

"Vậy... em vẫn thấy khó chịu à?"

"Anh đã nghe thấy hết rồi à."

"Sẽ ổn cả thôi , tôi đã ở đây rồi."

Law nằm trong lòng Yoko nhìn khuôn mặt xinh đẹp ,hồi lâu, đôi bàn tay chai sạn của anh xoa xoa đôi má mịn màng của cô, lông mày đầy trìu mến dịu dàng.

"Anh sẽ bảo vệ em và con của chúng ta."

"......Ừm."

" Lần này chúng ta hãy quay lại tìm một nơi thích hợp để an cư lạc nghiệp nhé. Nếu có thể, anh muốn xem chuyện gì đang xảy ra ở Flevance cũ."

"Được."

Khóe miệng cô từ từ nhếch lên, sau đó cô lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn Law.

Ánh trăng ngoài kia thật đẹp.

......

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro