Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78 /Ngoại Truyện 2/

......

...

Dragon's throat and the sea, phòng ăn khách sạn.

Khi Ace thốt ra lời mời trước mặt Law, sự tức giận dường như bốc cháy hoàn toàn mất kiểm soát, Law đứng dậy khỏi bàn ăn và cởi mũ ra, vẻ mặt lạnh lùng thấy rõ, anh hắn hơi cúi đầu, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn thẳng vào Ace, chỉ bằng một cái búng tay nhẹ, anh độc đoán bồng lấy Yoko, người vẫn đang bị Ace khoác vào trong vòng tay.

Lưng của Yoko tựa vào ngực Law, lúc cô chuẩn bị muốn thoát ra, lại cảm thấy cánh tay mảnh khảnh của đối phương trực tiếp vòng qua vai mình, vô thức muốn đưa tay đẩy cánh tay nặng nề của Law ra khỏi vai , Nhưng thiếu niên cao lớn tóc đen lại từ từ cúi xuống, áp má vào tai Yoko một cách thân mật mà biểu tình, tóc trên thái dương hơi chạm vào cổ Yoko , khiến cô cảm có chút ngứa ngáy.

Lập tức dừng lại việc mình đang làm, liếc nhìn chàng trai trẻ đang ôm mình, rõ ràng anh ấy đang không vui.

"Law, Ace chỉ đùa thôi mà..."

Yoko nhận thấy luồng khí khó chịu tỏa ra từ cơ thể Law, liền mở miệng nó đỡ cho Ace, nhưng không ngờ chàng trai mặt đầy tàn nhang đội chiếc mũ cao bồi đằng kia, đối mặt với Law rõ ràng đang không vui, mà cậu ta lại thực sự không hề kiềm chế bản thân và hợp tác với cô, ngược lại,hình như cậu ta còn sơh thế giới này quá hòa bình hay sao mà lại giơ tay phải lên các đầu ngón tay làm động tác chữ "L" bắt chước khẩu súng, đồng thời châm lửa vào ngón trỏ.

"Tôi đâu đùa đâu,Yoko."

Ace nhìn Law trước mặt với ánh mắt rực lửa, dù biết Law là người đàn ông hơn mình vài tuổi nhưng Ace hoàn toàn không có ý nhượng bộ, thay vào đó anh ta nhảy xuống khỏi bàn bar, hai chân trước và sau, từ từ thả bàn tay hình chữ "L" ra chỉ thẳng mặt Law——

" Anh có muốn đấu tay đôi với tôi không? Trafalgar Law..." Ace hơi nâng cằm, nụ cười trên khóe miệng thập phần sáng ngời xinh đẹp: "Anh đã độc chiếm Yoko quá lâu rồi đấy, có lẽ cô ấy cũng muốn cùng tôi đi du lịch khắp thế giới á"

"Chờ chút Ace..." Yoko nhướng mày, thằng nhóc này đang nói cái gì vậy? Nói như vậy không khác nào còn chọc giận Law hơn à?

"Thú vị." Sau khi nghe Ace nói, người đàn ông tóc đen đang ôm Yoko trầm giọng đồng ý - giọng nói khàn khàn, anh thoải mái giơ bàn tay còn lại còn lại lên, một cái màn hình cầu màu xanh nhạt hiện ra phía trên đó, đó là sự chuẩn bị cho trận chiến của Law.

Trước khi Yoko có thời gian để ngăn cản hai người đàn ông này lại, thì hai tên đó đã sử dụng khả năng một đỏ một xanh lao ra ngoài khách sạn bắt đầu chiến đấu rồi.

...Cho nên, một cuộc chiến mà Yoko không hiểu tại sao lại bắt đầu ở Thị trấn Dragon's. Một chàng trai rực lửa với ngọn đủ lửa để làm tan chảy cả mùa đông lạnh giá này và Law, người mặc đồ đen tuyền, chiến đấu trên con phố rộng lớn. Quy tắc đặt ra là không có tòa nhà nào trên đường phố bị phá hủy, bởi vì bị hạn chế, chiến trường của hai người họ nhanh chóng chuyển từ thị trấn chính ra bên ngoài đường phố.

Yoko và Dellinger chạy ra khỏi nhà hàng, lo lăngs nhìn hai người kia, thấy họ nhanh chóng bị thương trong trận chiến, không khỏi hét lên với họ: " Dừng lại nhanh lên!!"

Tuy nhiên, trước lời yêu cầu của Yoko, Law còn đang chiến đấu quyết liệt với Ace, không hề có ý định ngưng tay, Một đôi mắt màu xám nhìn thẳng vào thiếu niên tóc đen đầy tàn nhang nóng bỏng trước mặt, khóe miệng nhếch lên một đường cong khinh thường độc ác.

"Đừng cản trở chúng tôi!"

"Law! Đừng trẻ con như vậy!"

"Đây là cuộc đấu giữa những người đàn ông!"

"hả?!"

"Chỉ cần đứng đó nhìn thôi!"

Law mạnh mẽ trả lời Yoko, và Ace ở đó đã rút ra một con dao găm từ thắt lưng của cậu ta và đối mặt với Kikoku của Law. Hai người đồng loạt bị đẩy lùi ra xa, Ace dùng đầu ngón tay bắn những ngọn lửa như đạn vào Law. Hai tên hải tặc đã lâu không giao chiến đều mang trong mình một đôi mắt sắc bén,mê muội. Đây là đối thủ hiếm có xứng tầm đáng chạm trán ở Tân Thế Giới, cho dù không có lý do gì, bọn hắn đại khái có thể sẽ ở chỗ này chiến đấu ba ngày ba đêm, huống chi là ở trước mặt Yoko...

Nụ cười nồng nhiệt của Ace chợt thấm vào chút tàn ác mà anh từng có với Luffy khi còn nhỏ chơi khăm người khác, Law cũng không hề thua kém chút nào , đôi mắt màu xám của anh phản chiếu đôi mắt đầy nghị lực của thằng nhóc Hỏa Quyền kia , nắm chặt tay siết mạnh hơn Kikoku hơn một chút.

Tiếng lửa cháy ầm ầm , tiếng đao kiếm va chạm nhau vang lên không ngừng, Yoko đứng bên ngoài nhà hàng nhìn vết sẹo bắt đầu xuất hiện trên người hai người, cảm thấy khó hiểu, cô muốn lên tiếng để giải tán cuộc chiến này một lần nữa nhưng bị chặn lại bởi một tiếng nổ lớn hơn.

"Chị Yoko..." Dellinger bên cạnh rõ ràng nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của Yoko, đang định trấn tĩnh chị cả của mình, thì cô gái đã có chút khó chịu, cởi ra chiếc áo khoác cản trở của mình nhét thẳng vào người nó, để lộ bộ sườn xám cổ cao mà cô thường mặc khi chiến đấu.

Dellinger nhìn chị gái với đôi mắt nghiêm nghị trên đầu thêm một dấu chấm hỏi to bự, thấy cô lấy con hổ ngón tay từ trong túi ra với vẻ mặt tức giận rồi đeo vào, cúi người xuống lấy đà, ngay sau đó, chị ấy xuất hiện ngay giữa hai người đàn ông kia, hai tay bắt chéo, chuẩn bị đón đòn tiếp theo của hai người kia——

Tuy nhiên, hai tên đàn ông tràn đầy tinh thần chiến đấu hoàn toàn không thể dừng lại, nhất là khi Ace vừa tung ra một cú đấm lửa, đó không phải là thứ cậu ta có thể thu hồi lại được, nên cậu ta nhanh chóng ngẩng đầu lên và hét tên Law.

"Yoko, đồ ngu ngốc này...Torao!"

Ace buột miệng, Law đằng kia nghe thấy cái tên quen thuộc này, trong nháy mắt lửa giận biến thành hình tam giác ngược -Tại sao thằng anh trai khác của Luffy cũng gọi anh với cái tên này? !Tên đầy đủ đâu?Sao không gọi! Quả nhiên anh vẫn là rất hận ba anh em nhà thắng nhóc Luffy!!!!

Nhưng ưu tiên hàng đầu là Yoko đột nhiên lao ra trước mặt anh ... Law giật giật miệng, Nhưng anh vẫn dừng lại bằng những động tác khó khăn và sử dụng chiêu thức Shambles để kéo trực tiếp Yoko ra khỏi đoàn Hỏa Quyền quay trở lại vòng tay của mình, sau đó anh ôm cô và ngồi xổm xuống để tránh đòn tấn công bằng nắm đấm lửa của Ace. Anh kéo Yoko lăn hai vòng trên nền tuyết để giảm bớt tác động vừa rồi.

Hỏa Quyền của Ace rơi xuống tuyết tạo ra một tiếng nổ lớn, hình thành một cái hố lớn và gần như khiến mọi thứ trên đường bốc cháy. Bepo và những người khác đã nhanh chóng xúc một thùng tuyết lên và lập tức lấy lửa bao phủ lấy nó, dập lửa thành công.

Cảnh tượng gay cấn cuối cùng cũng kết thúc, Ace với vài giọt mồ hôi lạnh trên trán, lại chạy đến bên Law, đưa tay kéo Yoko lên khỏi mặt đất, lại không ngờ, Yoko, người được bảo vệ trong vòng tay của Law, lại không bắt được bàn tay của cậu đang đưa tay về phía cô . Ngược lại, sau khi đứng dậy, lại... giơ tay nắm lấy gáy Law và Ace, giây tiếp theo... cô thô bạo đập đầu hai người bòn họ vào nhau!

Bốp——

"Tôi đã bảo hai người dừng lại, nói tiếng người mà không hiểu hả?"

Yoko giận dữ hét lên, hai tên ngu ngốc không kịp cảnh giác, chỉ cảm thấy một tiếng đạp lớn, đôi mắt tối sầm, cả hai đều ngất xỉu trên mặt đất.

Mà Shachi và Penguin kinh ngạc nhìn hai tên tên hải tặc tai to mặt lớn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, còn Yoko thì vô cảm cầm lấy chiếc áo khoác lông được em trai đưa cho mặc lại đàng hoàng, đôi mắt mờ đi, họ cho rằng ông chủ lớn đã có. đã lấy nó. Không phải quần áo mà là thuốc lá.

Bepo run rẩy ôm Shachi và Penguin: "Từ hôm nay chúng ta trở về tàu đừng cãi nhau nữa được không?"

"Đánh nhau? Tôi sẽ không bao giờ nói lớn nữa!"

"Bepo, chính là cậu đấy, đừng làm gì sai nữa, biết không!"

Ba tên ngốc mãi trêu chọc nhau, trong khi Yoko vô cảm xách hai tên ngốc gây rối từ dưới đất lên, mỗi tay nắm lấy một tên và ngầu lòi quay trở lại nhà hàng

Cứ vậy , cuộc chiến nhàm chán giữa hai tên hải tặc nổi tiếng cuối cùng cũng kết thúc, khi hai tên ngốc đội trên đầu một cục u lớn tỉnh dậy thì đã mười lăm phút sau - về kết quả của sự việc, đương nhiên là mỗi người ăn trọn một đấm nữa từ Yoko trong trạng thái tỉnh táo, sau đó Yoko trước mặt Law từ chối Ace.

"Hahaha...Thật ra tôi cũng biết mà. Vốn dĩ Yoko luôn là một kẻ cứng đầu như vậy." Ace sờ sờ sau đầu, vô tình chạm vào nơi bị đánh, thở hổn hển vì đau , sau đó đưa tay chạm vào đầu Yoko, nhưng lại bị Law hất ra, hai tên đàn ông trẻ con lại tức giận,lại có thể sẽ lại đánh nhau bất cứ lúc nào.

Nhưng Yoko không nói gì, cô ấy chỉ tỏ ra bình tĩnh——

Hai người đàn ông cảm thấy động tác trên tay mình bị đóng băng lại, lập tức trở nên ngoan ngoãn như chó.

Bepo: Tại sao hai cái người này không rút ra được bài học nhỉ?

Dellinger: Nếu mọi người biết đồng minh của Mũ rơm và anh trai cậu ta là những người như vậy thì chắc họ đã khóc từ lâu rồi...

Con nên, Ace đã bị đánh rất nặng khi nói lời tạm biệt...nhưng đúng là xứng đáng, Yoko cảm thấy hơi mệt nên cùng các thành viên khác quay lại nhà tắm của khách sạn để tắm. Về phòng cũng đã mười giờ tối, cũng muộn rồi, lần này cô cũng không có việc gì làm nên định sang phòng Law bên cạnh để tìm anh ấy và nói về chuyện chuyến đi vào thị trấn ngày hôm sau - nhưng khi mở cửa,phát hiện trong phòng riêng của anh ấy không có ai cả.

Anh ấy đi đâu rôi? Yoko giật mình, rõ ràng anh ấy đi tắm cùng lúc với mình,anh ấy cũng không có thỏi quen lang thao sau khi tắm xong... Yoko lấy thẻ ra thẻ mệnh của Law đi theo hướng của thẻ mệnh di chuyển phát hiện Law đang ngồi trên mái nhà.

Tư thế ngồi ở mái nhà của ấy có chút lúng túng, bên cạnh có mấy lon bia, Yoko xoay người nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, thấy anh không chào cô, trí thông minh cảm xúc của Yoko gần đây đã được cải thiện một chút, ngay lập tức nhận ra và hỏi anh: "Anh sao vậy?"

Ngồi đây chẳng nói năng gì, ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc,thấy thứ gì mới lạ à? Chắc hẳn anh ấy đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu

Law có vẻ hơi say, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Yoko, hơi nhướng mày rồi quay lại nhìn bầu trời đêm của Thị trấn Dragon's, trầm giọng nói.

"Không trò chuyện với Hỏa Quyền nữa à?"

"Anh tức giận ?" Yoko nhìn anh với đôi mắt nóng bỏng.

"KHÔNG CÓ."

"CÓ."

Yoko nhún vai, không nói chuyện với Law đang chán nản kia nữa chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, cùng anh nhìn khung cảnh xa xa. Đây là hòn đảo vắng vẻ nhất mà họ từng đến, những hòn đảo khác luôn có một số cửa hàng vẫn mở cửa vào ban đêm , nhưng hiện tại mọi nhà ở Dragon's đều đã tắt hết đèn, các cửa hàng đều đóng cửa cả hòn đảo trở nên rất yên tĩnh.

Đường chân trời xa xa nối liền với biển sao rộng lớn, nhiệt độ lạnh lẽo khiến Yoko cảm thấy mọi thứ không chân thật lắm, xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình cũng không nhích đến gần Law hơn - dù sao thì rõ ràng anh ấy đang gặp rắc rối gì đó, rốt nhất là không nên làm phiền.

Chỉ là...ngồi trên mái nhà yên tĩnh ngắm nhìn biển sao như thế này đã lâu rồi cô chưa được trải nghiệm lại. Yoko nhắm mắt lại, ánh mắt có chút dịu dàng, với lấy lon bia chưa mở bên cạnh Law, bật nhẹ vào miệng lon, mùi bia mát lạnh lập tức tràn ra .

"Law, anh cảm thấy nơi này giống North Blue không?" Sau khi uống bia lạnh, thú vị là nó gây ra phản ứng nóng rát trong cơ thể cô, nhanh chóng làm ấm cơ thể lạnh giá của cô.

Yoko cảm thấy uống bia trong thời tiết như vậy cũng không tệ lắm nên uống nhiều hơn một chút.

"Núi sau đảo Enshi?" rất nhanh ý thức được Yoko đang nói tới phong cảnh kia, trầm giọng hỏi, giọng nói anh có chút khàn.

Yoko không nói gì mà chỉ cụp mắt xuống, đôi mắt xanh long lanh vì bị gió đêm thổi qua. Nhưng dù vậy, cô vẫn nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ hoài niệm, khóe miệng thậm chí còn hơi cười lên.

Điều này bị Law chú ý tới, anh thực sự không hiểu tại sao người phụ nữ bên cạnh lại cười vui vẻ như vậy khi trong anh thì đang tâm tình không tốt, nhướng mày trừng mắt nhìn cô: "Em cười cái gì?"

"Không có gì, Chỉ là một chút hoài niệm thôi." Yoko hoàn toàn cụp mắt xuống, hai tay ôm đầu gối ngồi xuống, đơn giản cuộn tròn thành một quả bóng trong mùa đông lạnh giá, rồi ngước nhìn Law từ giữa hai cánh tay.

Law cảm thấy có chút khó chịu nên liền kéo người phụ nữ vào lòng, ôm lấy cô.

Yoko cũng thoải mái dựa vào anh, yên tâm mà nhắm mắt trong vòng tay anh.

Nhưng lần này Lạc nhìn cô, anh không muốn để cô qua mặt nữa , nhớ đến cảnh cô vừa ăn cơm vui vẻ với một người đàn ông rõ ràng có tình ý với mình. Nhưng cô lại nói với anh rằng Ace chỉ là bạn nó cũng không khỏi kiến anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, sau đó đưa mặt lại gần .

Đột nhiên hôn cô, tiến về phía cô với một nụ hôn nồng nàn cùng lên án, Yoko nửa mở mắt nhìn Law cau lại mày khi hôn cô, sau đó đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy lớp áo trên ngực anh rồi nhắm mắt lại hợp tác với nọ hôn của anh .

Đêm dịu dàng, cả động tác hôn cô cũng rất nhẹ nhàng, chậm rãi đưa tay ôm lấy má cô, hôn đi hôn lại đôi môi mềm mại lạnh lẽo của cô.

Sau đó, anh đẩy Yoko nằm xuống mái hiên, cô vô thức đưa tay ra câu lấy cổ Law, cô cũng nhếch môi đón chào anh.

Một cảm giác tê dại trong cơ thể Law trỗi dậy với những chuyển động cẩn thận của Yoko, thì thầm một tiếng "Room" sử dụng khả năng Trái ác quỷ của mình và để di chuyển hai người họ ở từ mái nhà đến giường trong khách sạn của anh.

"Em không thể hổi hận được nữa rồi ,Yoko."

......

...

Sáng hôm sau.

Trên giường, Law tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nhạy cảm đứng dậy khỏi giường vì cảm nhận được phản ứng bất lợi của Yoko trong lòng mình đối với ánh nắng mặt trời ngoài kia.

Tấm chăn tuột khỏi , lộ ra thân hình lực lưỡng với những đường cơ bắp tuyệt đẹp, dùng tay trái kéo tấm rèm tối qua quên đóng lại - để tránh cho con thỏ nhỏ vẫn còn đang mệt mỏi ngủ say trên giường bị hủy hoại bởi ánh sáng mặt trời.

"Ừm..." Cô gái bên kia phát ra những tiếng động nhỏ, có vẻ như bị quấy rầy bởi động tác định đứng dậy của Law, sốt ruột tiến lại gần anh, Law cụp mắt xuống nhìn cô, nhìn vào rất nhiều dấu vết do anh để lại trên cơ thể trắng hơn tuyết của cô, cảm thấy hơi xấu hổ tai đỏ bừng.

Anh nhanh chóng dùng tấm chăn che đi cảnh xuân suýt lộ ra từ người cô, lại nằm xuống suy nghĩ một lúc rồi lại cẩn thận ôm cô vào lòng, động tác nâng niu như đang đối xử với kho báu quan trọng nhất của mình.

Cô ấy là thứ quan trọng nhất đối với cuộc đời anh.

Luo nhìn Feng Xin bằng ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng.

Nhưng cho dù động tác của Law có nhẹ nhàng đến đâu, Yoko với giấc ngủ nông, đã tỉnh dậy hoàn toàn, từ từ mở mắt nhìn vào ngực Law, cảm thấy cơn đau bên dưới như thể như muốn vỡ ra, cô lại lẩm bẩm tên anh: "Law..."

"Cơ thể em sao rồi?" Anh có chút áy náy.

"Không sao cả." Cảm giác đau đớn này đối với cô chỉ là muỗi, chỉ là cô không thể làm quen được. Dựa vào cơ thể nóng bỏng của Law trong chăn, nhắm mắt lại nghĩ đến việc ngủ một giấc.

Trước đây cô vẫn ổn, nhưng hóa ra cảm giác khi ngủ được người khác ôm lại khiến cô thoải mái đến thế.

Mà Law lại không để cô ngủ mê man như vậy nữa, vì lúc này mọi thứ đều quá đẹp đẽ và không chân thực, anh gọi cô bằng giọng khàn khàn: "...Yoko."

"Ừm?"

"Hình như tôi chưa từng nghe em nói em thích tôi."

Cô không nói gì, dường như đang suy nghĩ một lúc vì lời nói của Law: "Bắt buộc phải nói sao?" Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, nhìn Law với ánh mắt khó hiểu.

"Không cần thiết, nhưng... nó có ý nghĩa xác nhận." Law cụp mắt nhìn , hoặc có lẽ vì lý do nào đó mà anh muốn nghe cô ấy nói ra. Anh đã theo bước chân của Yoko từ trước đến nay, luôn cẩn thận đoán được suy nghĩ của cô, cuối cùng hai người cũng tiến triển đến mức này, Law vẫn là hy vọng nhận được câu trả lời đồng ý từ cô.

Khi Yoko nhận được ánh mắt nóng bỏng của Law, những gì mẹ cô đã nói với cô trước đây hiện lên trong đầu, vì vậy cô bất lực nhắm mắt lại và giải thích trong vòng tay anh: "Em xin lỗi, dù sao thì Night Rabit cũng không có ai cả như vậy cả. Trong tộc không có thói quen tỏ tình như vậy... nếu như thích một người thì sẽ cùng người đó gắn bó với nhau đến suốt cuộc đời, em chỉ là hơi chậm một chút mà thôi."

Law nhìn gò má cô hơi ửng hồng, nghe lời cô rốt cuộc nhận ra những hành vi mình đã làm, câu nói vừa rồi cũng giải thích được tình cảm của cô dành cho anh.

--Ai mời cô, cô vẫn sẽ theo anh, không có việc gì thì sẽ ngồi cạnh anh, khi anh biến mất, cô sẽ ngốc nghếch đi tìm .Kể từ lúc rời đi Dressrosa, Yoko dường như đã có thái độ như vậy.

Hóa ra từ lúc đó, cô như vậy chính là người bày tỏ sự "thích" với anh.

Law lập tức đỏ mặt, Kỳ thật anh đã hiểu lầm tình cảm của cô đối với mình là vì cô đã không nói ra, cho dù hôn cô anh cũng không dám chạm vào, thật ngu ngốc vì đã nghĩ như vậy.

Nghĩ đến đây, Law đã đưa tay về phía cô, muốn ôm cô vào lòng lần nữa.

Nhưng ngay trước khi bàn tay nóng bỏng của anh chạm vào được cô, giọng nói lạnh lùng của cô đã cắt ngang anh.

"...Nhưng Law, em thích anh."

Cô thận trọng nói, dùng đôi mắt xanh mà nhìn anh, Law ngơ ngác nhìn , ngay sau đó toàn bộ khuôn mặt anh nhanh chóng đỏ bừng từ dưới lên trên.

"Em, không phải em nói không biết sao?!"

Hạnh phúc đến quá đột ngột, Law không dám ôm cô, ngược lại chính là Yoko nắm lấy tay anh. Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng rồi mỉm cười nhẹ.

"Nhưng anh đã nói với em câu đó lúc còn ở đảo Enshi mà , đúng không?"

Yoko cụp mắt xuống, ánh mắt rất dịu dàng.

"Khi nghe anh nói vậy, em đã cảm thấy rất vui. Nếu chỉ nghe thôi đã khiên em vui mừng như vậy và em cũng muốn anh được vui , giống như em vậy . Hay để em nói lại nha..."

"Ahhh!!!"

Tuy nhiên, Yoko chưa kịp nói hết lời thì người đàn ông mặt đỏ đã ôm cô thật chặt vào lòng buộc cô phải im lặng.

Giá như một ngày nào đó anh không bị người phụ nữ này khống chế!

Hai má Law nóng bừng như bị lửa đốt, muốn ôm người phụ nữ trước mặt vào lòng, vui mừng đến phát điên: "Yoko, em đúng là người phụ nữ tồi tệ nhất! "

Yoko chớp mắt nhìn chàng trai trẻ đang treo trên người mình như một con chó lớn, khóe miệng từ từ nhếch lên.

"...Nhưng mà em vẫn rất thích anh, Law. Nếu như anh đã muốn nghe, em nguyện ý nói cho anh biết."

"Ahhh!"

"Em bị ngốc đúng không?"

"Câm miệng ngayyyyyyyy!"

Law mặt đỏ bừng, nhưng bàn tay đang ôm cô lại không nhúc nhích chút nào.

Thay vào đó, càng ôm cô chặt hơn.

Bởi anh biết rằng được nghe đó nói "thích" mình và cảm thấy được đáp lại cái "yêu" là điều anh hằng mong mỏi.

Anh đã có được mọi thứ anh muốn từ cô.

............

......

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro