Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76 (Hoàn)

...

Sau trận chiến, Dressrosa.

Khi Yoko tỉnh dậy lần nữa, cô phát hiện ra mình đã được đưa vào một trong những ngôi nhà riêng ở Dressrosa - sau khi hỏi thì biết được đó là nhà của Kyros và trận chiến giữa Luffy và Doflamingo đã kết thúc, Doflamingo không thể không bị tống vào ngục.

Sau khi thư giãn, cô phát hiện hầu hết các vết thương trên cơ thể mình đều đã được chữa lành một cách thần kỳ, tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của công chúa xinh đẹp của tộc Tí Hon Totoland và Leo có khả năng khâu các vật khác lại . Cô nhìn bộ quần áo có phần rách nát trên người, chỉ tìm một tấm chăn choang lên, sau đó dùng nạng chống đi, phớt lờ lời khuyên của Robin và những người khác, chạy ra ngoài nhà tìm Law.

"Thẻ mệnh của Law đã được khôi phục về trạng thái ban đầu..."

Yoko cụp mắt xuống nhìn tờ giấy trắng còn nguyên vẹn bên trong mặt dây chuyền, dấu vết bị đốt cháy trước đó đã không còn nữa, cô nghĩ rằng Law đang ở đâu đó trên đảo vào lúc này thì cũng sẽ ở trạng thái an toàn và khỏe mạnh. Yoko đi suốt chặng đường nhìn thấy hình dáng ban đầu của Dressrosa từ xa nhà của Kyros, những món đồ chơi khiến cô tò mò vài năm trước đã không còn tồn tại, giờ đây mọi ngôi nhà ở Dressrosari được giải phóng đều là khung cảnh chung sống hòa hợp giữa con người với nhau. Có lẽ họ quá vui mừng khi được đoàn tụ với những người thân yêu của mình. Có lẽ họ đã quá vui mừng khi được đoàn tụ với những người thân yêu của mình, dù lâu đài và đất nước có bị cướp biển tùy tiện phá hủy nhưng người dân không hề quan tâm mà thay vào đó họ bắt đầu công cuộc khôi phục và xây dựng khá lạc quan.

Dần dần, Yoko cũng từ bỏ ý định tìm kiếm Law, thận trọng bước vào thị trấn chính Dressrosa, dự định nhìn một chút đất nước mà cô có thể sẽ không quay lại lần nữa, đất nước nơi cô từng sống trong gần hai năm.

"Cô bé xinh đẹp này, cháu là trong trận chiến bị thương sao? Để chúc mừng giả vương thất thủ, ông già tới chiêu đãi cháu mấy cái bánh bao!"

Ông chủ đang làm từ thiện ven đường mỉm cười nhét hai cái bánh bao vào tay Yoko, cô có vẻ hơi xấu hổ nhưng không từ chối mà tiếp tục tiến về phía trước trong thị trấn với một chân bị gãy.

Có vẻ như sự phá hủy thực sự khá triệt để...

Chỉ vì con người ta vẫn còn ở đó thế nên đất nước này dường như chẳng mất gì cả.

Yoko thận trọng tiến về phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng ùng ục phát ra từ bụng dưới, cô nhận ra rằng mình đã bất tỉnh suốt một ngày cho nên rất đói cần tìm một công viên vắng vẻ, cẩn thận ngồi xuống ghế và cắn một miếng bánh bao nhỏ.

Nhiều điều cô đã trải qua ở Dressrosa lúc trước lướt qua tâm trí cô như một chiếc đèn lồng quay vòng, khiến cô cảm thấy buồn bã, khi cô chuẩn bị rời đi, một giọng nói trẻ tuổi vang lên từ phía sau cô.

"Tốt thật đó, chị Yoko. Không ai nhận ra chị, thậm chí có người còn coi chị như nạn nhân còn cho chị bánh bao nữa. Còn tôi thì khác ,nếu tôi lộ mặt, tôi sẽ bị đánh như một con chuột trên đường phố—— "

Đó là giọng nói mà Yoko quen thuộc, cô mở to mắt nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt có phần hốc hác của Dellinger. Giống như cô, cậu ấy khoác áo choàng đứng ở một nơi khuất trong công viên vắng người, khi ánh mắt chạm vào Yoko, cậu nhóc chậm rãi bước đến bên cạnh cô.

Sau cuộc chiến , sau khi gia tộc tan vỡ, cậu không có nơi nào để đi, càng khó có khả năng xuất hiện khệnh khạng trên đường phố, có lẽ sau khi chứng kiến ​​thiếu chủ bị bắt đi trong vài ngày nữa, cậu sẽ quay trở lại là một con cá chọi—— Rốt cuộc, không có chỗ cho nào chứa chấp cậu trong thế giới của những đứa trẻ loài người.

Dellinger lúc này đi tới, cậu kỳ thực chỉ là muốn cùng Yoko nói chuyện, dù sao cậu cũng biết chị gái cúa hắn Yoko , nhất định sẽ cùng Law rời khỏi Dressrosa. Có lẽ cậu và cô sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng không ngờ rằng đi theo Yoko suốt một chặng đường từ thị trấn Dressrosa đến công viên, việc đầu tiên cô gái làm sau khi nhìn thấy cậu là đưa ra vong tay ôm cậu vào lòng.

Dellinger, người từ khi còn nhỏ chưa từng được Yoko ôm, có chút bối rối, vội vàng cắn vào vai cô, nhưng Yoko chỉ khẽ cau mày rồi đưa tay chạm vào cai sừng trên đầu Dellinger.

Hành động này là thứ Dellinger rất yêu thích khi còn nhỏ, sự vuốt ve dịu dàng từ Chị Yoko.

Cậu mở to mắt, hơi há miệng đầy máu, muốn nhìn Yoko, nhưng lại nghe thấy cô nói trước, cô nói: "Dellinger, tôi thực sự xin lỗi vì đã rời đi mà không nói với em trước đó."

"...Sau chuyện này, em có định rời Dressrosa với tôi không? Tôi không biết Law dự định đi đâu tiếp theo, nhưng có thể sẽ có một nơi mà em thích trên những hòn đảo khác ở Tân Thế Giới. Em có thể sống ở đâu và có một cuộc sống mới."

Cô cẩn thận ôm đứa bé, trong khi Dellinger ngơ ngác nhìn về phía trước, tưởng tượng ra cảnh tượng mà Yoko đã dựng lên trong đầu, hồi lâu, cậu yếu ớt đưa tay ra ôm lại Yoko, rồi bật khóc.

"Em đi, chị Yoko, chị cho em đi cùng với..."

"Được......"

......

Vội vàng quyết định đưa Dellinger rời khỏi Dressrosa, khi Yoko trở về nhà của Kyros, cô gặp Law, người đã đợi cô rất lâu, cách anh ấy vác Kikoku rất giống như cầm gậy tre đánh trẻ con, anh giận dữ trừng mắt nhìn Yoko đang đi đi lại lại với một chân bị gãy, không nói một lời bế cô lên, xách cô trên vai.

"Tôi bảo họ nói với em là tôi sẽ về sớm, tại sao lại còn chạy ra ngoài? Em muốn tôi đánh gãy nốt cái chân còn lại không?" Law quay lại nhìn cô gái mình đang bế lên, ánh mắt dữ tợn: "Mà ra ngoài tìm tôi thì cũng quên đi . Chẳng phải em có thẻ mệnh của tôi sao, sao đến khi trời tối mò như thế này mới chịu mò về ?"

Giọng điệu siêu hung dữ của anh ấy giống như một bà mẹ già vậy, nhưng có trời mới biết anh ấy đã lo lắng đến mức nào khi thấy cô đã mất tích khi trở về nhà Kyros, vết thương của cô không hề nhẹ hơn anh, vốn là anh muốn đợi cô tỉnh lại đứng dậy và hồi phục và hỏi cô ấy làm thế nào mà để bị Doflamingo bắt được, dù sao thì cô ấy cũng đã ngất xỉu sau khi nhìn thấy anh vào ngày hôm đó.

"Law, trước hết hãy nghe em nói..." Yoko cau mày, sốt ruột che miệng anh lại để kết thúc kiểu cằn nhằn này, dùng giọng điệu nghiêm túc ngắt lời anh: "Em muốn cùng đưa Dellinger rời khỏi Dressrosa..."

"Hả?!" Ánh mắt của anh lập tức trở thành hình tam giác ngược đầy tức giận: "Em thích nhận trẻ con đến mức nào vậy?!"

"Dellinger không còn là một đứa trẻ nữa, nó đã mười sáu tuổi rồi!" Yoko sửa lại Law. Cô ghét Law vì đã miêu tả cô thành một kẻ biến thái như shotacon.

"Mười sáu tuổi lại càng không thể!" Law tức giận đến không muốn từ bỏ, chẳng phải là mười sáu tuổi, hai năm nữa sẽ trở thành nam nhân sao? Chẳng phải như vậy còn nguy hiểm hơn à? Anh không muốn Yoko tùy tiện giữ lại thêm bất kỳ thằng nào bên cạnh mình nữa, phải biết rằng thằng nhóc này là một sát thủ trẻ tuổi... Không, bao gồm cả Doflamingo...

Law tức giận đến mức sau nhiều lần cân nhắc, vẫn quả quyết nói không.

Yoko cũng cảm thấy ậm ừ nên chỉ đơn giản là duy trì động tác bị anh ôm eo và bắt đầu tranh cãi với anh.

Về phần Dellinger được Yoko bảo đứng đợi từ xa, nhịn không được, cuối cùng từ trong bóng tối đi ra, sau đó cậu ta ngáp một cái, đi ngang qua Law và Yoko, lại vỗ vai Law: "Đừng lo lắng, anh Law, cho đến khi tôi trưởng thành, tôi sẽ không tấn công chị Yoko..."

"Vậy trong thời gian đó thằng nhóc mày sẽ tìm cơ hội ném ta xuống biển trước khi trưởng thành??"

Dellinger bật cười, Khi Law và cậu ta nhìn nhau, anh lập tức tức giận, sau đó xách Yoko lên như một con gà, và phàn nàn như một người đàn bà oán giận chồng: "Yoko,em giải thích đi ! Làm thế quái nào mà em lại cặp kè với con nhóc kiêu ngạo đó vậy?!"

Yoko:Từ lúc tôi làm việc ở đây rồi...

Delinger: Từ hôm nay mình có nên mặc quần áo nam không?

Law: Mài không có quyền lên tiếng thằng ngãi kia! !

Dellinger: ...Chị Fengxin, anh Law thật tàn nhẫn với em, huhuhu.

Yoko: ... Law (瞪.jpg)

Law:......

Cứ vậy, băng hải tặc Heart không hiểu sao lại có thêm một thành viên mạnh mẽ, thật khó hiểu và cũng không có bất kỳ cảm giác bất tuân nào, cậu ta gia nhập đội còn lại ở nhà của Kyros. Ba ngày sau, cậu theo Law lên tàu hải tặc cùng Law đến Zuo, đó là câu chuyện sau này.

Mọi chuyện ở Dressrosa cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, vì đã đánh bại được Doflamingo nên tiền thưởng cho Law và Luffy Mũ Rơm đã lên tới 500 triệu beli, những sự kiện này cùng với việc Luffy nhận hơn 5.000 người gia nhập hạm đội của mình một cách khó hiểu đã được đăng trên báo và lan truyền khắp thế giới. Doflamingo cũng bị cầm tù, phần còn lại của kế hoạc là đồng minh Law và Luffy sẽ đánh Kaido, kẻ đang bị Luffy chọc giận.

......

Vì vậy, một thời gian dài đã trôi qua.

Trên đường rời Zou và đi đến Wano Quốc, chân của Yoko gần như đã lành hẳn.

Cách đây không lâu khi cô quay lại Zou, cô đã bị Law ép ngồi trên xe lăn một cách ngu ngốc, toàn bộ quá trình thậm chí còn bị giám sát bởi toàn bộ thành viên băng hải tặc Heart, bao gồm cả Dellinger. Là một con thỏ đêm, cô cảm thấy mình bị đối xử tàn nhẫn. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương nặng nề.

May mắn thay, cô đã biến trở lại thành một con thỏ sống động trước khi đến đất nước Wano nên đã có thể giữ được nhân phẩm của mình.

Hôm nay, trên đường đến Wano quốc, vì không quen với sự xuất hiện đột ngột của vài người trong băng hải tặc Mũ Rơm trên tàu , nên cô gõ cửa và đến gần phòng làm việc của Law, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh bàn làm việc của anh.

Law hơi bất ngờ trước hành động vô cớ của cô, anh đang phân loại xu hướng trên thế giới, tháo ra cặp kính nhìn lại cô gái tóc bạc trước mặt.

Nhưng không nhìn thì không sao, một khi nhìn vào, anh sẽ cảm thấy hóa ra kể từ khi rời Punk Hazard, anh và Yoko chưa bao giờ có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Ngày hôm đó, cái con thỏ kiêu ngạo này không biết cắn nhầm thuốc gì lại tức giận đến mức ném thuyền trưởng từ tàu ngầm xuống tuyết?

Nghĩ đến đây, Law lại hỏi: "Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"

Yoko bất lực nhìn chằm chằm Law, đôi mắt xanh trong như vịnh chiều, những điều đã trải qua trong vài tháng trước lướt qua trong đầu cô, một lúc lâu sau, cô cụp mắt xuống trả lời: "Cũng không hiết nữa, có lẽ là vì trong khoảng thời gian này, em đã hoàn thành hết những việc mình đặt ra, bây giờ quá rảnh rỗi, em cũng không biết mình nên làm gì nữa."

Cô thì thầm, Law tháo kính ra, nhìn cô, trong cơn choáng váng, anh cũng cảm thấy mình có cảm giác giống như Yoko – cuối cùng anh cũng đã giải quyết được mối hận thù lớn nhất của mình ở Dressrosa, anh chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ có lúc sống trong tư thế sảng khoái như vậy, thậm chí còn nghĩ đến nửa sau của cuộc chinh phục tân thế giới cùng Mũ Rơm.

Nghĩ đến đây, anh đứng dậy, dựa sát cạnh Yoko.

Cảm thấy nhẹ nhõm trở lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô gái, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô tựa hồ cảm thấy tư thế này có chút lúng túng, liền cau mày, đơn giản đem đầu Law đặt lên đùi mình, cúi đầu nhìn vào đôi mắt xám sâu thẳm của anh.

Trong mắt hai người hiện lên một chút cảm xúc gì không cần phải nói, một lúc lâu sau Law mới đưa tay chạm vào gò má của Phong Tín.

"Nếu đã không biết phải làm gì thì từ giờ em đi theo tôi nhé?" Law nhìn đôi mắt xanh luôn tiếp thêm sức mạnh cho mình, rồi lại chớp mắt, khóe miệng nhếch lên bất lực: "Mặc dù, tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo."

Anh thẳng thắn nói ra những lo lắng của mình đối với Tân Thế Giới, nhưng không ngờ Yoko sau khi nghe anh nói những lời như vậy cũng không có phản ứng lại sự bối rối của anh, chỉ lẵng lăng mà nhìn thẳng vào anh rốt cuộc cô đồng ý với giọng lạnh lùng: "Được."

Điều này khiến Law kinh ngạc, anh nhìn cô thật sâu, ánh mắt có chút dịu dàng.

"Em sẽ theo tôi tới bất cứ nơi nào tôi đi chứ?"

"Sẽ."

"Sao đột nhiên lại quyết định như vậy?"

"Khi bị giam ở Dressrosa, em đã có một giấc mơ thật dài, sau cùng rốt cuộc nhận ra...hy vọng duy nhất mà em muốn là cùng anh sống một cuộc sống giản đơn ở đảo Enshi." Yoko chớp mắt : "Không biết tại sao, nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, em cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhẹ nhõm đến mức muốn khóc".

Law nghe cô miêu tả vụng về như vậy, đưa tay kéo cô lại gần mình hơn, trêu chọc cô với ý đồ xấu xa: "Em rất thích đỏa Enshi nhỉ?"

Yoko mỉm cười nhẹ và thận trọng trả lời anh: "Không, sẽ rất vui nếu được đến thăm những hòn đảo mới khác. nơi anh có thể học được những điều khác... có thể lúc đoánh sẽ không còn thích ăn cá nữa."

"Ví dụ?"

"Một nơi giống như nhà của Kyros, bên ngoài có cánh đồng hoa... Dù cơ thể em không thể phơi nắng quá lâu nhưng em cũng thích ngắm hoa.Nhưng những việc vào ban ngày phải do anh làm. "

"Em không làm việc vào ban ngày phải không?"

"Sẽ thật tuyệt nếu nó ở sâu trong núi. Em săn bắn giỏi hơn, nhưng với kỹ năng mèo ba chân đó của anh"

"Này, em vừa nói lên suy nghĩ của mình phải không??"

Law giật giật khóe miệng, nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khóe miệng cô gái nhỏ đang ghét đó mắng mình, trong lòng dần dần mềm mại trở lại——

Suy cho cùng, đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Law, nằm trong vòng tay của người mình thích, nhìn cô ấy mỉm cười dịu dàng miêu tả tương lai, mỗi bức tranh cô miêu tả đều có một vị trí của mình, nh có thể nhìn thấy khung cảnh giống cô qua lời nói của cô.

Anh nghĩ như vậy, nhìn vào ánh mắt Yoko lộ rõ ​​tình cảm không hề có ý định che giấu.

Vì vậy, do sự cần thiết thúc đẩy, Anh cẩn thận ngẩng đầu lên trong vòng tay cô gái, rồi nhẹ nhàng áp môi mình vào đôi môi mềm mại của cô. Niêm phong lại tất cả tương lai mà cô không có thời gian để kể hết.

...Bằng tất cả tình cảm mà anh có thể trao đi.

Một căn phòng đẹp.

......

#Hoàn chính văn#


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro