Chương 73
...
Dressrosa, Lâu đài.
Khi Yoko tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình đang ở trong một phòng giam riêng, tay chân bị khóa bằng còng sắt nặng nề ở cổ tay và mắt cá chân, cô không còn sức để cử động.
bị đánh thuốc mê...?
Yoko nhìn khung cảnh chồng chéo và rải rác trước mắt, bộ quần áo cô mặc đã dính rất nhiều máu, phía trên bụng có vài vết thương do năng lực trái ác quỷ của Doflamingo xuyên thủng, nó vẫn còn đó, nhưng nó đã được băng bó ,cô cũng không biết ai đã làm điều đó cho mình.
Không, nhìn mấy mẩu tàn thuốc ngoài phòng giam bị giày cao gót giẫm nát, chắc hẳn Baby-5 đã ở đây.
Yoko nhắm mắt lại, mái tóc bạc vì mồ hôi dính vào má, lúc này cô khá xấu hổ thở hổn hển, ý thức của cô mờ đi vài lần rồi cô mới tỉnh lại, lặp đi lặp lại, cho đến khi tên đàn ông cáo 3 m mặc một bộ đồ khoa trương đến tìm cô.
"Fufufu... Yoko, em có biết hiện tại mình đang ở đâu không?"
Người đàn ông mở cửa phòng giam, bước những bước lớn đi về phía Yoko, rồi ngồi xổm trên mặt đất, dang rộng hai chân đưa tay nhéo cằm Yoko.
"Dree...rosa..."
Tầm nhìn của Yoko bị phân tán, bởi vì trong đầu cô đang rất hỗn loạn, cô không biết người trước mặt là ai, sau khi nghe câu hỏi cô chỉ biết ngoan ngoãn trả lời.
Doflamingo nhìn bộ dáng ngoan ngoãn lễ phép của cô, tâm tình khá tốt nhếch lên khóe môi, sau đó nói với Yoko: "Nếu em bằng lòng ở lại gia tộc, ta sẽ thả em ra, thỏ nhỏ."
Yoko cau mày khi nghe những lời đó, sau đó cúi đầu xuống, cảm thấy giọng nói của hắn vẫn vang vảng lên bên tai, cô không thèm nghe xem hắn ta đang nói gì chỉ vô thức từ chối.
"Tôi không...khụ!"
Cô chưa kịp nói hết câu, Doflamingo nghe được lời từ chối của cô , không ngần ngại kéo sợi tơ về phía mình, để lại vài vết xước trên người cô, máu từ vết thương rỉ ra ngoài thấm ướp bộ sườn xám của cô .
Hiện tại trên cơ thể Yoko gần như không có chỗ nào còn lành lặn cả, nhưng có lẽ là do đã được gây mê nên kể cả khi bị Doflamingo tấn công, cô cũng không cảm thấy đau đớn gì nhiều.
Nhưng điều đó thật tệ, cơ thể cô đã mất kiểm soát, các cơ quan khác nhau do có thuốc gây mê nên hoạt động bị đình trệ, điều này dễ dẫn đến việc mất máu quá nhiều cô có thể dễ dàng mất mạng.
Yoko khó nhọc ngước mắt lên, liếc nhìn bóng hồng lủng lẳng trước mặt, mở miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện đầu mình đau như muốn nứt ra,cô không thèm nói gì nữa.
Có nói thêm gì nữa hắn củng chả nghe lọt.
......Hơn nữa, cô không muốn nói dối nữa.
Cô đã hoàn thành mục tiêu và nhiệm vụ của mình, chặng đường tiếp theo cô chỉ sống vì bản thân, có thêm một giây nữa, cô không muốn làm thuộc hạ của người này nữa.
Doflamingo bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt dường như đã mất đi ý thức, thấy cô dù bị giam cầm cũng không chịu thỏa hiệp, hắn đưa tay thô bạo nhéo cái cằm nhỏ của cô, nâng đầu cô lên lần nữa.
Ccó lẽ do động tác của Doflamingo quá lớn khiến mặt dây chuyền mà Yoko đeo bị lỏng và rơi xuống đất, một quả cầu thủy tinh nhỏ lăn ra , Doffy nhận ra rằng nó có thể là mặt dây chuyền bị bị cắt đứt bởi cuộc tấn công của hắn ta vừa rồi.
Thứ mà trước đây anh đã để ý thấy Yoko đeo.
Bây giờ nó vẫn còn ở đó... Doflamingo tiếp tục giữ Yoko làm con tin, dùng sợi tơ giữ chiếc mặt dây chuyền nhỏ trong tay, tấm thẻ mệnh bên trong đó đang run rẩy khiến hắn khá tò mò.
"Cô bé, chủ nhân của tấm thẻ mệnh này là ai?" Doflamingo nắm lấy má Yoko, kéo cô về phía mình hung hăng hỏi.
"Trả cho tôi..." Hơi thở của Yoko ngày càng yếu ớt, hơi thở của ngày càng dồn dập.
Đôi mắt xanh của cô ấy mất đi sự lấp lánh , chúng chỉ phản chiếu mơ hồ hình bóng của Doflamingo. Nhưng khi biết người trước mặt chính là người đàn ông đó, sự bướng bỉnh từ trong xương cốt khiến cô càng có chút phản nghịch, cô khó khăn cau mày, sau đó hỏi hắn ta: "Dofl... amingo, sao đây .Anh muốn nhốt tôi...ở đây à?"
"Fufufu...Ta đã nói rồi mà, chỉ cần em hứa sẽ ở lại, ta sẽ thả em ra."
"Tôi... không... đồng ý." Yoko nhìn không rõ biểu cảm của hắn, hắn vẫn nhếch lên khóe miệng, máu chảy ra từ trán cô, trên đôi má tái nhợt của cô hiện lên một nụ cười buồn: "Anh, lẽ nào lại có tình cảm với tôi à Doffy?"
"Tôi tưởng...anh chỉ...chơi đùa với tôi thôi chứ..."
Yoko không thể nói hết lời trong một hơi, nhưng ít nhất cô đã nghiến răng mà nói những gì mình muốn truyền đạt với Doflamingo bằng một giọng điệu thấp, khi người đàn ông vạm vỡ nghe thấy những lời đó, nụ cười của hắn ta dần dần trở nên vặn vẹo, thô bạo buông cô ra, đầu của Yoko bị hất sang bên kia, tiếp theo, cô cảm thấy một loạt cú đá phát ra từ cơ thể mình.
Tên khốn đó đấm đá cô không thương tiếc như muốn trút cơn giận lên cô, nhưng dù vậy, Yoko cũng chỉ nghiến răng chịu đựng những cú đấm và đá, cho đến khi Doflamingo chuẩn bị quay người bỏ đi, hắn ta nói một các yếu ớt .
"Việc vừa rồi... coi như đó là sự trừng phạt mà anh dành cho tôi vì tội phản bội, anh đã trả thù xong rồi , vậy ,từ nay về sau, tôi sẽ không còn mác nợ gì anh nữa...."
Cô bướng bỉnh mỉm cười, khóe miệng tràn ra nhiều máu hơn, tầm nhìn của cô đã bị máu làm mờ đi, cô thậm chí không nhìn về phía Doffy, chỉ dựa vào hơi thở c mà cảm nhận được phương hướng tồn tại của hắn .
Mingo dừng lại một lúc vì lời nói của cô, rồi tức giận quay đi mà không thèm nhìn lại.
......
...
Chỗ khác.
Law, người đang đến Dressrosa, không biết gì về việc Yoko đã bị bắt, tuy nhiên, ngay khi đang rảnh rỗi được một chút, anh gọi điện cho Bepo và những người khác.
Đường dây bên kia nhanh chóng được kết nối, con sên liền liền có vẻ mặt đang khóc, giọng nói của ba người trực tiếp truyền đến từ bên kia, kêu lớn: "Đội trưởng!!!"
"Là tôi đây, tôi có bị không điếc."
Law nhếch khóe miệng để xoa dịu ba anh chàng vui tính ở đó, sau đó thẳng thắn báo cáo tiến độ của mình với họ: "Tôi đã rời khỏi Punk Hazard. Các cậu ở Zou hãy chuẩn bị tàu ngầm."
Dù sao, việc phá hủy Nhà máy Smile của Doflamingo chậm nhất sẽ hoàn thành trong vòng một tuần, hiện tại còn thành lập liên minh với Luffy Mũ Rơm, Và anh cảm thấy hối hận sau khi lên tùa của bọn họ, tại sao con khỉ này và thuyền viên của cậu ta lại ồn ào như vậy.
"Ôi! Đội trưởng cuối cùng anh cũng rời khỏi Punk Hazard! Vậy anh có gặp chị Yoko chưa?"
"Yoko?" Law nhướng mày: "Tôi không thấy cô ấy, cô ấy tới gặp tôi à?"
"Đúng!! Cô ấy đã lên đường tìm anh từ hơn nửa tháng trước. Anh chưa gặp cô ấy sao? Chẳng lẽ khoảng cách giữa Zou và Punk Hazard lại xa đến vậy. Quả thực, bọn tôi đã phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được Zuo..." Bepo bên kia vẫn đang nói không ngừng, nhưng Law nhanh chóng không nghe nửa sau lời nói của Bepo. Rốt cuộc, điều anh quan tâm là tại sao Yoko và anh không gặp nhau trên đường.
Không lẽ cô ấy bị lạc rồi?Khống đúng cô ấy còn có Sailor hộ trợ, Yoko vẫn còn tấm thẻ sinh mạng của mình, dù có đi lạc thì cô ấy cũng biết cách quay đầu và sẽ tìm được anh trên con tàu hải tặc của Mũ Rơm.
Đúng rồi , thẻ mệnh ......
Law chỉ cần lấy thẻ sinh mệnh ra xác định xem hướng đi của cô có ngược lại với mình hay không. Nghĩ như vậy, Law và Bepo trao đổi vài câu rồi cúp máy, sau đó lấy thẻ cứu mạng của Yoko từ trong túi của mình ra.
Annh thấy tấm thẻ của cô ấy đang dần di chuyển về phía Dressrosa.
Nói cách khác, vị trí của cô không đối lập với anh.
Law bối rối nhướng mày, đang nghĩ xem tiếp theo nên lamg gì , đột nhiên lại cảm thấy một cảm giác nóng rát xuất phát từ tấm thẻ mệnh trong tay, sau đó nó lại bắt đầu bỏng rát trong lòng bàn tay anh!
Law trong lòng đột nhiên thắt lại, bất an nhìn lá tấm thẻ mệnh đã cháy dở trong lòng bàn tay, trực tiếp đứng dậy khỏi boong tàu, nhìn về hòn đảo duy nhất trước mặt——
Dressrosa.
Cô ấy đang ở Dressrosa?
Và đang gặp nguy hiểm!
Không cần suy nghĩ nhiều, lấy con bọ truyền tin của mình ra và gọi cho Yoko, may mắn thay, con sên nhanh chóng kết nối, ngay lúc Law còn đang luống cuống, điện thoại ở bên kia con sên có âm thanh được trả lời.
Law không cần suy nghĩ mà hét lên, giọng điệu hoàn toàn mất đi âm điệu: "Yoko?!Yoko, hiện tại em đang ở đâu?!"
Anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện ôm lấy con sên nhỏ đôi mắt tròn xoe màu xám, tuy nhiên, ngay khi anh nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời từ Yoko, thì một giọng nói mà anh ghét cay ghét nhất phát lên từ đâu dây bên kia.
"Fufufu... Law đó à, mày quên gì à?"
Là giọng nói của Doflamingo mà Laww cực kỳ quen thuộc, giọng điệu kiêu ngạo nhưng cũng có chút thoải mái, giống như lúc vừa nói chuyện điện thoại với hắn ta.
Nhưng điều khác biệt so với vừa rồi là Doflamingo bên kia rõ ràng đã sử dụng sên truyền tin của Yoko để trả lời cuộc gọi của anh , điều đó cũng có nghĩa là... Yoko đang nằm trong tay anh ta.
"Doflamingo——!"
Luo ôm con sên truyền tin, gào thét tên hắn ta một cách đau lòng, đôi mắt trở nên điên cuồng khi anh tưởng tượng về những gì tên đó sẽ làm với Yoko trong đầu, những đường gân trên trán anh đập mạnh và thở dốc:"Yoko ở trong tay ngươi phải không!? Ngươi mà làm gì cô ấy...ta..."
"Thì ra tấm thẻ mệnh mà cô gái bé nhỏ ấy luôn đeo là của mày à."
Doflamingo bên kia điện thoại giọng điệu khá bình tĩnh, thậm chí còn có chút khó chịu: "...Cuối cùng ta cũng có được câu trả lời."
"Nhưng thật đáng tiếc..."
"Cô gái nhỏ đó, tao sẽ không trả lại cho mày đâu."
Giọng điệu của hắn đầy hàm ý, cuối cùng còn có chút vui mừng, không đợi Law phản hồi, hắn nhanh chóng cúp điện thoại, giọng nói của Doflamingo bị cách ly khỏi micro nên chỉ còn lại Law, lý trí cậu bị đứt gãy cái phực.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro