Chương 72
...
Tân Thế Giới, Đảo Fergus.
Sau khi rời Zou, Yoko lái chiếc tàu ngầm mini mà cô cất giữ trong tàu ngầm của Law hướng về Punk Hazard được chỉ bởi tấm thẻ mệnh . Ngoài ra, vì Zuo thực sự cách Punk Hazard một khoảng khá xa nên chuyến đi của Yoko cũng kéo dài một thời gian dài , khoảng nửa tháng.
Tai nạn cũng xảy ra trong khoảng thời gian này.
Ngay khi Yoko rời hòn đảo nhỏ nơi cô dừng chân để tiếp lương thực, một sát ý mạnh mẽ đột nhiên ập đến từ bầu trời nơi cô đang đứng, cô chỉ cảm thấy một bóng đen lướt qua mình. Đầu cô vô thức bắt gặp bóng dáng người đàn ông mặc áo choàng màu hồng.
...Doflamingo!
Lúc này hắn đang dùng trái tơ trên bầu trời hướng về phía Punk Hazard, dù sao mới nửa giờ trước hắn đã nhận được cuộc gọi của thằng nhóc kiên ngạo Law rằng nó đã cướp đi những thuộc hạ quý giá của hắn. —— Caesar. Hơn nữa, nó còn chém thuộc hạ là Baby-5 và Buffalo thành từng mảnh, nếu Doflamingo không xông tới đó ngay, có thể hai người bọn chúng sẽ làm mồi cho bọn Hải Vương dưới biển ăn nên Doflamingo đành phải rời đi.
Từ sáng đến giờ chỉ gặp toàn là những chuyện không vừa ý, cho nên khi Doflamingo lao từ Dressrosa đến Punk Hazard, toàn thân hắn toát ra một áp lực khó có thể bỏ qua, áp lực mà hắn không che giấu đã trở thành sát khí và cáu kỉnh mà Yoko cũng cảm nhận được.
Gần như cùng lúc đó, Yoko vội vàng nhảy xuống tàu ngầm để không bị Doflamingo bắt được, chuẩn bị lặn xuống nước để tự bảo vệ mình.
Nhưng có lẽ vì cô đã quá vội vàng hoặc quá hoảng sợ với bước đi này, luồng khí đáng ngờ mà cô vô tình rò rỉ cuối cùng đã bị Doflamingo trên bầu trời chú ý đến, hắn ta vẫn đang nắm lấy những đám mây bằng sợi tơ trong tay thận trọng di chuyển về phía nó là chiếc tàu ngầm một người mà hắn sẽ không bao giờ quên.
...... là thuyền của cô gái đó.
Nếu không phải lúc này hắn tâm tình không tốt, chắc chắn sẽ không chú ý tới loại hành động không có gì đáng chú ý này, Doflamingo tâm tình nhất thời cứng đờ, chuẩn bị không chút do dự đi tới Punk Hazard, hắn cong lên khóe môi.Từ trên trời sà xuống, dang rộng hai tay rồi gập lại, vô số sợi chỉ vô hình rơi xuống từ trên trời như những sợi dây thép sắc bén, rồi cắt đứt chiếc tàu ngầm một cách gọn gàng như sashimi!
Một tiếng vang, chiếc tàu ngầm thép vỡ thành từng mảnh rơi xuống biển, cô gái bên trong ôm lấy Sailor thoát khỏi ranh giới sinh tử, giơ cây dù lên chặn cú đá của người đàn ông.
"Fufufu...Yoko , không ngờ lại gặp được em ở đây!"
Nụ cười trên môi Doflamingo rất phù phiếm, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, cảm giác bực dọc từ sáng đến giờ đột nhiên đã biến mất, hắn không quan tâm đến những ngôi nhà xung quanh, tiếp tục tấn công Yoko, thấy rằng cô ấy thực sự đang tự vệ. Nhìn cô sử dụng Haki vũ trang của mình, nụ cười trên môi hắn ta càng ngoác ra.
"Fufufufufufu! Thật thú vị! Có vẻ như em đã học được một số kỹ năng mới sau khi rời đi nhỉ!"
Trong gia tộc Doflamingo, về cơ bản chưa có người phụ nữ nào học thành công Haki vũ trang, nên khi nhìn thấy Yoko có thể sử dụng thành thạo kỹ năng này, hắn lại càng muốn có cô hơn.
"Doflamingo..." Yoko cau mày, khi cô nhìn thấy Sailor đã trốn thoát thành công xuống đáy biển, cô thả lỏng tay chân ra và đấu tay đôi với hắn ta, trên thực tế, cô đã nhận được vài thứ làm từ hải lâu thạch như lúc cô sử dụng trước đây ở Marinefoce và đeo nó trực tiếp vào.
Tên đàn ông bên kia cũng đã đáp xuống một mái hiên, hắn và Yoko nhìn nhau trong gió, chiếc áo choàng lông vũ màu hồng giữa không trung thay đổi hình dạng, bản thân hắn cũng khom lưng đứng nhìn Yoko vẻ mặt hưng phấn ngày càng lộ rõ.
"Cô bé à, tôi thực sự không thích em gọi tôi bằng tên đầy đủ như thế đâu"
Hắn ta chạy trên mái hiên với tốc độ cao, lại dùng tay rút ra những đường tơ vô hình của , chém về phía cô, đồng thời thoải mái nói với cô: "Em có thể học như những người phụ nữ khác gọi tôi là Doffy.Còn nếu không được thì hãy gọi tôi là Thiếu chủ nhé!"
"Anh không còn là ông chủ của tôi nữa, Doflamingo!"
Yoko né đòn bằng một cú lộn ngược gọn gàng duyên dáng, nhìn thấy nhiều tòa nhà trong phút chốc bị cắt thành từng mảnh, trán Yoko toát mồ hôi, sau đó cô giơ tay lên và nhặt một tảng đá nặng vài trăm kg ném về phía Doflamingo!
Nhưng hắn chỉ đứng đó cười ngạo nghễ, sau đó chẻ nó thành hai mảnh, vô số mảnh nhỏ từ trên trời rơi xuống rải rác trên bến tàu, khiến một nhóm người dân vô tội phải chạy trốn vào thị trấn.
Hai con người có sức mạnh hủy diệt tự do chiến đấu trên đảo, chẳng mấy chốc toàn bộ bến tàu chỉ còn lại một đống mảnh vụn hỗn loạn chói mắt, thoạt nhìn giống như bị thiên thạch vũ trụ tấn công vậy.
"Doflamingo, không có lý do gì để anh và tôi đánh nhau cả!"
"Đây là điều em muốn nói với ta sau khi đào tẩu khỏi gia tộc sao ?"
"Chúng ta đã thỏa thuận một năm, và tôi cũng chẳng nợ gì anh cả!"
"Vậy sao? Hãy nghĩ xem...ta đã nhất quyết yêu cầu em ở lại!"
Độ cong của miệng người đàn ông nhếch lên cao hơn, ngay sau đó, hắn ta cúi xuống như một con báo và chạy về phía Yoko với tốc độ nhanh nhất, sau đó sử dụng khả năng của trái tơ muốn xé xác cô ấy không chút do dự.
Sau đó, hắn ta thậm chí còn xé chiếc dù của cô thành từng mảnh!
Yoko trợn to hai mắt, trong lòng gào thét, sau đó vội vàng trốn vào trong bóng tối giữa nhà. Giống như một con chuột trên đường phố, cô tránh đi tránh né các đòn tấn công của Doflamingo hết lần này đến lần khác.
Yoko thở hổn hển, nắm chặt tay, luôn ở tư thế phòng thủ, chỉ vì lúc này cô đang đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng chói lóa gần như khiến da cô phát ra tiếng kêu, thời gian và địa điểm của trận chiến đối với cô rất quan trọng. Tình thế khá bất lợi, lúc này cách duy nhất để cô có thể trốn thoát khỏi Doflamingo là lẻn xuống biển, tuy nhiên, tên đàn ông đó... đã phá hủy tàu ngầm của cô ngay từ lúc bắt đầu!
Nghĩ đi, nghĩ đi...
Yoko lộn nhào để tránh mái ngói từ trên trời rơi xuống, đồng thời đang suy nghĩ có nên trốn vào thị trấn hay không, sự sợ hãi trong mắt mọi người khi họ bỏ chạy khiến cô không dám tiến về phía trước.
Nếu cô còn tiến sâu hơn vào thị trấn này, mọi thứ bên trong có thể bị Doflamingo phá hủy ngay lập tức! Cô không thể, không thể cứ tiến về phía trước như thế này được.
Khi cô đang nghĩ như vậy, Yoko định chạy đến một nơi khác, ai biết, khi cô vừa tập trung sức mạnh chạy về phía trước, cô phát hiện ra con đường trước mặt đã bị chặn bởi một rào chắn trong suốt!
Cô đưa tay chạm vào rào chắn trong suốt phát hiện...
Rào cản này ở đâu ra? Rõ ràng đó là sợi chỉ của Doflamingo, cái lồng làm bằng sợ tơ của hắn! Chiếc lồng đã bao bọc toàn bộ bến tàu rồi, cô có muốn trốn cũng không thể trốn thoát được, Yoko dùng hết sức lực đấm vào chiếc lồng tơ, nhưng viên hỉa lâu thạch ngón tay đã vỡ tan, chiếc lồng không hề di chuyển.
Mà Doflamingo cũng lợi dụng sự run rẩy của sợi tơ để tìm ra Yoko ở đâu, vì vậy hắn từ trên trời đi xuống, vô cùng hứng thú đứng sau lưng Yoko, cười ngạo mạn: "Không cần giãy giụa nữa đâu... em biết đấy , sau khi khả năng lực Trái ác quỷ của ta thức tỉnh, chiếc lồng này thậm chí có thể nhốt toàn bộ Dressrosa."
Thân hình cao lớn vạm vỡ của Doflamingo dần dần tiến đến gần con thỏ trong chuồng, thậm chí còn bồn chồn đặt tay lên vai Yoko, bàn tay to lớn nóng bỏng chạm vào làn da của cô, khơi dậy sự phản kháng của Yoko từ tận đáy lòng.
Vì vậy, cô cau mày, quay lại vung nắm đấm về phía Doflamingo, nhưng sau đó hắn né được dễ dàng lại nhìn con thỏ với bộ dạng đang xù lông lên với vẻ thích thú.
"Em không thể trốn được đâu."
Chỉ cần hắn muốn, tất cả những gì còn lại chỉ là gắn sợi tơ vào cơ thể cô, cô sẽ hoàn toàn bị hắn điều khiển, thậm chí nếu muốn còn có thể đưa cô trở lại Dressrosa mà không cần tốn nhiều công sức.
Doflamingo nhìn Yoko đang cô trốn thoát nhưng lại không thể, cười phấn khích mà giễu cợt.
Nhưng Yoko làm sao có thể là người chịu nhượng bộ được, đôi mắt xanh của cô hiện lên sự tức giận, nghĩ đến làn da của mình đang gào thét dưới ánh mặt trời, cô nghiến răng ổn định lại trái tim của mình, ngay sau đó cô gạt tay hắn ra nắm độc được bọc Haki nặng nề giáng xuống mặt đất nơi cô đang đứng!
ầm ầm! Bùm!
Trong phút chốc, tất cả những nơi có thể chạm đất trong toàn bộ vịnh đều bị nắm đấm của Yoko làm cho nát thành từng mảnh!
Vô số mảnh vỡ bay lên trong không trung, nơi Doflamingo đáp xuống trong nháy mắt biến thành một đại dương rộng lớn, các mảnh vỡ lọt qua từ khe hở giữa cái lồng, một lần nữa mở rộng không gian lồng chứa Yoko và Mingo.
Khi nhìn thấy vô số nước biển dần dần hòa vào khu vực mình đang đứng, nụ cười trên mặt Doflamingo ngưng lại, hắn cau mày nhảy lên cao, nhìn sợi tơ của mình dần biến mất khi tiếp xúc với nước biển.
Hắn không ngờ rằng cô sẽ dùng cách này phá ngục của hắn, nhưng hắn cũng không đủ kiên nhẫn để lãng phí thời gian với Yoko ở đây nữa, với suy nghĩ này, Doflamingo một tay nắm lấy mây trên bầu trời, lại giơ tay lên, bắt đầu nhắm vào thời điểm cô gái chuẩn bị lặn xuống nước để trốn thoát, đồng thời đưa tay dùng sợi tơ xuyên qua cơ thể cô!
"huh!"
Yoko sắp nhảy xuống nước thành công lại bị treo lên cao bằng những sợi tơ như một con rối, máu chảy ra theo mấy sợi dây cứng ngắc, cô đưa tay ra nắm lấy những sợi dây được điều khiển bởi Doflamingo muốn thoát khỏi hắn. Hắn vôn đang rất vội, chỉ cần dùng sức một chút là đã kéo được con thỏ vốn đã mệt mỏi vì chống chọi dưới nắng vào lòng.
Đặt bàn tay to lớn trực tiếp quanh eo cô, che vết thương vẫn đang chảy máu của cô, sau đó đưa mặt lại gần tai Yoko từ phía sau đọc tài mà tuyên bố: "Việc cố gắng bỏ nhà đi từ đây là kết thúc, Yoko."
Sau đó, hắn ta đưa tay véo thật mạnh vết thương trên người cô, chỉ nghe thấy cô gái hét lên trong vòng tay mình, sau đó đổ mồ hôi mà lạnh ngất đi. Doflamingo nhìn con thỏ đang xấu hổ trong lòng mình, thấy việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời dường như đã gây ra tổn thương rất lớn cho làn da của cô, hắn đơn giản khoác áo choàng lên người cô, sau đó đưa cô đến Punk Hazard nơi có Baby -5 và Buffalo .
Về phần chuyện giữa Law và Caesar...
Vẻ mặt của Doflamingo trở lại vẻ nham hiểm, lúc này hắn đã có được "cái lợi bất ngờ", việc của Law đợi hắn quay lại Dressrosa nhốt con thỏ bướng bình này lại rồi sẽ xử lý thằng nhóc đó sau!
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro