Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70

......

Băng hải tặc Râu Trắng , trên tàu.

Sau khi vết thương Luffy và Ace gần như hồi phục với tốc độ không phải của con người một cách khó hiểu , đã đến lúc nhóm người phải chia tay nhau mà không hề hay biết. Trong mấy ngày này, Yoko cũng đã quen với Luffy một chút, cậu nhóc ngẫu nhiên từ trên trời rơi xuống Mariefoce nayd đã nhận ra rằng năng lực hiện tại của mình và các thuyền viên không đủ để tiến vào Tân Thế Giới. Cô đã nghĩ ra một giải pháp.

Hãy để những người bạn đồng hành của cậu hoãn ngày gặp mặt và hãy nâng cao sức mạnh của nhau trong vòng hai năm.

Sau khi đưa ra quyết định này, Luffy sẵn sàng quay trở lại Mariefoce, chỉ để nhắn tin cho đồng đội một cách trắng trợn nhất.

Như vậy, lúc này cũng có nghĩa là Yoko nhất định phải ra khơi, cô đã cùng Law ước định sẽ trở lại tàu của anh ấy, cho nên cô tuyệt đối sẽ không thất hứa.

"Yoko , về lời mời bị Luffy cắt ngang ngày hôm đó..."

Khi Yoko đang dọn dẹp căn phòng mà mình đã sử dụng, chàng trai tóc đen tình cờ xông vào thoáng thấy cô gái đang thu dọn đồ dùng, điều này vừa đúng, giải thích cho quyết định rời đi của cô.

Lời nói của Ace đột ngột dừng lại, anh ngơ ngác nhìn cô gái.

Cô xuất hiện trước mặt anh như một cơn gió, cứu anh rồi rời đi như một cơn gió. Đối với Ace, sự tồn tại của cô giống như... thiên thần hộ mệnh vậy.

Nghĩ như vậy, Ace bước tới nắm lấy cổ tay của Yoko, và hỏi cô một lần nữa với vẻ mặt nghiêm túc: "Yoko ,cậu không định ở lại đay thật à? Tôi đã nói với bố già rằng tôi muốn cậu gia nhập băng hải tặc của chúng tôi."

Yoko chớp mắt nhìn chàng trai trẻ có làn da rán nắng trước mặt, nhìn đôi má hơi đỏ bừng và vẻ hoảng sợ trong mắt cậu ta, một lúc lâu sau, cô rốt cuộc mới mỉm cười nhẹ nhàng.

Mấy ngày nay, bản thân Yoko cũng không nghĩ tới chuyện đó——

Cô không phải nghe thấy lời mời của Ace ngày hôm đó mà là chỉ đang cố giả vờ như không nghe thấy mà thôi.

Cô luôn nghe Ace nói muốn mời cô làm cộng sự của mình, nhưng sau khi cứu thành công những đứa nhỏ trong viện và Ace, Yoko lần đầu tiên sống mà không phải lo lắng, cô đặc biệt hy vọng rằng mình có thể lựa chọn cẩn thận những gì mình sẽ chọn cho con đường tiếp theo của mình.

Vậy đâu mới là nơi khiến cô muốn ở lại?

Yoko phát hiện câu hỏi này đã sớm có câu trả lời ,thực ra cô muốn quay lại tàu hải tặc của Law - không vì lý do gì cả, có thể vì cô và Law đã sống với nhau như người nhà quá lâu, có lẽ cô đã trở nên phụ thuộc vào anh ấy.

Có những lúc Lạc Phong Tâm lo lắng cho anh, có những lúc anh không thể buông tay, nhưng cũng có những lúc anh khiến cô muốn dựa dẫm vào anh, loại quan hệ tương trợ và tin tưởng lẫn nhau này, và sự thật là cô nợ Luo rất nhiều lời hứa... ...Cô ấy muốn kết thúc.

Vì vậy, cho dù kiếp trước người mà cô ngưỡng mộ nhất đang đứng trước mặt cô với ánh mắt nóng bỏng mời gọi lần nữa, cô cũng không thể đồng ý được.

Nghĩ đến đây, Yoko nhẹ nhàng đưa tay gỡ bàn tay to lớn của Ace ra khỏi cổ tay mình, sau đó ngước mắt nhìn vào ánh mắt của Ace nhìn nó một cách cẩn thận.

"Xin lỗi Ace... lần này tôi đã có hẹn rồi, tôi phải quay lại gặp người đó."

Câu trả lời của cô đã rõ ràng, mặt dây chuyền chứ thẻ mệnh mà cô chưa bao giờ rời khỏi cơ thể đang đung đưa nhẹ nhàng giữa xương quai xanh, nó ngoan ngoãn nói cho cô biết phương hướng vị trí của Law.

Hướng cô đang muốn tới, đúng vậy, cô muốn đi tìm anh ấy.

Ace nhìn khóe miệng Yoko cong cong, lại bị hấp dẫn bởi sự dịu dàng tỏa ra từ cơ thể cô, hồi lâu không biết trả lời thế nào, cũng vì thế, Yoko mới chủ động mở miệng.

"Như đã nói trong bữa tiệc, hãy hứa với tôi rằng cậu sẽ luôn sống."

Cô cụp mắt xuống, tuy rằng kiếp này cô không còn là người được Ace cứu nữa, sự tiếp xúc của cô với cậu ta cũng ít hơn nhiều so với kiếp trước, nhưng cô vẫn sẽ không quên chút ấm áp mà cậu ấy đã trao cho cô trong quá khứ.

"Yoko , nhưng tôi..."

Ace nhìn biểu hiện của cô gái khi cô chuẩn bị nói lời tạm biệt, cảm thấy đầy miễn cưỡng.

"Địa cầu là một hình tròn ,vậy nên sẽ có ngày chúng ta sẽ gặp lại mà , phải không?"

Yoko nắm lấy tay Ace và nói những gì Ace đã từng nói với cô, sau khi nhìn rõ vẻ mặt choáng váng của Ace, cô đặt một mảnh giấy trắng như tuyết vào tay Ace.

Đó là tấm thẻ sinh mệnh của cô.

Nghĩ đến đây, ký ức của Yoko dần trùng lặp với ngày hôm đó khi cô và Ace cùng nhau leo ​​lên ngọn núi đảo nhịch, cô nhớ rằng lúc đó cô đã hỏi Ace một câu hỏi - nếu Ace muốn troa thẻ mệnh cho ai đó thì nó ý nghĩa sẽ là gì.

Khi đó cậu ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, cậu ấy chỉ nói sẽ không tùy tiện đưa thẻ mệnh cho người khác mà muốn làm một tấm cho em trai mình... còn nói đùa rằng nếu là Yoko thì có lẽ cậu sẽ trao cho cô một mảnh sinh mệnh hoặc cho cô một con ốc sên truyền tin.

Khi đó cô không khỏi bật cười, ngoan cố cự tuyệt cậu ta, cô đối với thẻ mệnh của cậu ta một chút cũng không có hứng thú, nhưng cô hy vọng cậu ấy có thể tự chăm sóc tốt cho mình.

Không ngờ sau một thời gian lại có ngày cô giao lại tấm thẻ sinh mạng cho Ace... Nghĩ đến đây, Yok lại cười, hai má hơi ửng đỏ, nụ cười quá đáng yêu.

"Mặc dù cậu nói... chính là tôi chỉ muốn cho cậu một con sên thôi, nhưng vừa lúc tôi còn thừa một cái thẻ mệnh, cho nên tôi sẽ cho cậu."

Cô gái nhắc lại lời Ace từng nói, chàng trai cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhìn nụ cười xinh đẹp của cô ấy làm tim cậu ta đập như sấm. Sau đó, cậu ta lấy trong túi ra một tấm thẻ mệnh khác, xé một mảnh lớn nhét vào lòng bàn tay cô rồi tức giận quay đi.

"Được rồi,đâu cần phải trả thù tôi như vấy chứ? Giao cho cậu đấy."

Cậu chàng sờ gáy, tai hơi đỏ lên.

"Nhân tiện, vì cậu đã không muốn lên tàu của tôi,vậy cho tôi phương thức liên lạc mới đi. Tôi thực sự không biết tại sao cậu lại thả con sên ban đầu của mình ra. Tsk, điều đó thực sự khó chịu. ".

Thấy cậu ta như vậy Yoko chỉ mỉm cười vui vẻ, đưa tay đấm cậu, bảo cô sẽ gọi lại cho cậu sau, rồi nhảy khỏi boong tàu của băng hải tặc Râu Trắng, hạ cánh cạnh trên chiếc tàu ngầm mà Sailor đến đón.

Ace nhìn chiếc tàu ngầm của cô gái dần biến mất dưới đáy biển, thậm chí cả bóng đen trên con tàu cũng biến mất, tầm nhìn của đôi mắt đen của anh cũng dần dần mờ đi.

Mãi về sau, khi nghe thấy tiếng cười giễu cợt của Marco, cậu bé Hỏa Quyền mới chịu hồi phục sau khi chìm xuống, bắt đầu đại chiến với Phượng hoàng không biết bao nhiêu lần.

"...Pfft, Ace, rõ ràng là cậu đã bị bỏ rơi."

"Này Marco!!! Đứng lại!"

"Không nhá, sao không học tập đi người bố mà cậu ngưỡng mộ nhất sẽ không bị phụ nữ vứt bỏ... ông ấy mới là người bỏ rơi họ!"

"Đúng vậy, Ace, cậu thực sự còn quá trẻ."

"Sao bố lại cười thế, bố già!!!!"

Tiếng nô đùa tiếp tục vang lên trên con tàu của băng hải tặc Râu Trắng, khung cảnh quá đẹp hòa quyện vào ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn, khiến sự kiện kết thúc một cách hoàn hảo.

......

Sau khi chia tay Ace, Yoko trở lại cuộc sống của chính mình với tâm trạng vui vẻ, cô nhanh chóng sử dụng thẻ mệnh để tìm ra vị trí của Law. Điều khiến cô ngạc nhiên là Law lại ở cùng Luffy Mũ Rơm trên đảo phụ nữ.

Nghe Law kể lại, đó thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời đối với Yoko.

Hóa ra Law và Luffy quen nhau là vì vào ngày Luffy trở về Marinefoce để rung chuông, Law tình cờ đi ngang qua đã phát hiện ra cậu ta, không biết là vì sự xuất hiện đột ngột của bác sĩ khiến cậu ta vui mừng đến mức vỡ òa, dù sao thì anh ấy cũng có lòng tốt mà nói với Luffy rằng nếu cậu ta không nhận sự chữa trị của anh ấy, cậu ta chắc chắn sẽ chết sớm , nên họ đã đã đưa Luffy, người đang cô đơn, lên tàu băng hải tặc Heart và thực hiện một cuộc kiểm tra thể chất quy mô lớn.

Sau đó, không biết bằng cách nào, dưới sự bảo vệ của Boa Hancock dành cho Luffy, tàu hải tặc của Law được phép thả neo ở đảo phụ nữ trong vài ngày, chỉ để cho Luffy được phẫu thuật nghỉ ngơi.

"...Vậy cho nên anh thả neo ở Đảo Phụ Nữ?"

Yoko nhìn Law, người đang nằm bên ngoài tàu cướp biển như một ông già, với vẻ khinh thường, người sau liếc nhìn Yoko, mồ hôi lạnh chảy xuống, sau đó bất mãn nói: "... Tôi không có vào , người duy nhất nhìn trộm chỉ có Shachi và Penguin."

"Anh không bận tâm à?"

"Làm sao có thể? Tôi căn bản không có hứng thú với loại phụ nữ đó."

Mong muốn sống còn của Law rất cao, bất kể trong lời nói của Yoko có ý nghĩa sâu sắc nào khác hay không, tóm lại, việc phủ nhận là cần thiết, để không phải đào những cái hố không cần thiết cho bản thân.

"Ồh, vầy à." Yoko nhướng mày, sau đó ngồi xuống bên cạnh Law đang liếc nhìn mình, đã lâu không gặp, nhìn cô ấy tự mình trở về, rốt cuộc cô vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. . .

Sau đó, giữa hai người là một khoảng im lặng kéo dài.

Sau đó, anh ấy và cô lại nói cùng lúc——

"Law/Yoko——"

"Anh nói trước/em nói——"

Lời nói của Yoko và Law chồng lên nhau tận hai lần, hai người nhìn nhau, Yoko là người đầu tiên lên tiếng để giải quyết ổn thỏa: "Những gì tôi muốn nói có thể rất dài, vì vậy anh nói trước đi."

Cô muốn nói với Law về việc ở lại trên con tàu hải tặc của anh ấy, sau đó cô sẽ kể cho anh ấy nghe những gì cô đã trải qua ở Marinefoce, đó thực sự là một câu chuyện dài nên cô đơn giản nhường cơ hội cho Law.

Thấy cô đã quyết định, Law gật đầu không chút do dự nói.

"Vậy Yoko... Tiếp theo tôi có chuyện muốn nhờ em."

"Huh?" Yoko nhìn về phía Law, đây có thể là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời như vậy từ miệng Law, nhưng khi cô nhìn vào vẻ mặt trang trọng trên khuôn mặt của Law, cô trực tiếp cảm nhận được Law sẽ yêu cầu cô làm gì tiếp theo,chắc chắn nó không phải là một điều dễ dàng.

​ ​

"Tiếp theo, tôi dự định một mình đi đến Punk Hazard, một hòn đảo ở Tân Thế Giới... Việc này có thể sẽ mất nhiều thời gian, vì vậy khi tôi rời đi, tôi hy vọng em có thể giúp tôi đưa Bebo và những người khác hướng đến Zuo.

Law nói xong một hơi, Yoko có thể thấy rõ sự quyết tâm rõ ràng dưới đôi mắt sâu thẳm và khôn ngoan của Law. Khi cô đến, trong lòng chỉ có ý định "đi theo Law" nhưng chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt của anh ấy từ chối, Yoko chỉ cảm thấy lòng mình thắt lại, nhưng khi mở miệng lại không hiểu sao lại mất dũng khí để thẳng thắn từ chối.

Vì vậy, cuối cùng mọi suy nghĩ của cô chỉ có thể rút gọn thành một chữ "Được" đơn giản.

Vì anh ấy đã sắp xếp rõ ràng trách nhiệm của cô, cô còn có thể nói gì nữa đây.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro