Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

...

Mariefoce.

Sau khi Yoko thành công né tránh đòn tấn công của Akainu và đánh trả, cô nhìn Akainu với một chút khinh thường trong mắt , người đàn ông kiêu hãnh kia dường như không thể tin rằng một ngày nào đó ông ta sẽ bị coi thường như vậy, ông ta nghiến răng sử dụng Haki để khiến đòn tấn công trở nên sắc bén hơn!

Trận chiến giữa Akainu và cô gái sắp nổ ra, cuộc chiến giữa một bạc và một đỏ khá dễ thấy ở Mariefoce, và bóng dáng mà Yoko vốn định che giấu tự nhiên rơi vào mắt của tên ác quỷ với mái tóc vàng và chiếc áo choàng màu hồng lúc đó——

Hắn ta không thể tin nổi nhìn bóng dáng quen thuộc đó, mặc dù chiếc mặt nạ che gần hết khuôn mặt của cô gái, không thể xác nhận đó có phải là cô hay không, nhưng dáng người chiến đấu và đôi mắt giống hệt cô ấy.

Mặc dù lúc này không thể chắc chắn 100% rằng đó là cô gái đó, nhưng Doflamingo vẫn nhớ rõ quyết định mà hắn đã đưa ra ngày hôm đó sau khi không thể tìm thấy cô trên quần đảo.

...Nếu người đó là đứa con gái tên Yoko đó, thì hắn ta nhất định sẽ khiến cô ấy khóc lóc cầu xin !

Khóe miệng Doflamingo chậm rãi nhếch lên, ngay lúc hắn đang muốn đến gần thì thấy Akainu đột nhiên dùng lực càng mạnh hơn tấn công lên cô gái tóc bạc! Tim Doffy như muốn thắt lại khi nhìn thấy nắm đấm nóng bỏng sắp làm tan chảy cánh tay cô gái ấy, Doflamingo chưa kịp phản ứng đã đưa tay ra điều khiển hải quân xung quanh Akainu chặn đòn tấn công của ông ta , bảo vệ cô ấy vào thời điểm quan trọng nhất.

Yoko gần như bị dung nham tấn công, ngơ ngác nhìn rất nhiều lính hải quân bộ trước mặt, họ đều đứng trước mặt cô như thể đột nhiên trở thành đồng đội, cô chỉ biết rằng Akainu đang gặp rắc rối, ông ta trắng trợn tấn công cấp dưới của mình, nhưng không thể tấn công cô ngay lập tức.

Vừa rồi một mạng nhỏ của cô vừa được vớt lên, bây giờ Akainu dường như lại bị vướng vào một tình huống bất ngờ khác, liệu cô có nên tiếp tục tiến lên để ngăn chặn Akainu không? Hay lợi dụng rồi bỏ chạy ngay lập tức?

Yoko có chút bối rối, nhưng sự do dự trong lòng cô chỉ xuất hiện trong chốc lát, một giọng nói quen thuộc lại gọi cô từ xa.

"Chị gái đội mũ tre, hướng này, chạy nhanh lên!"

Yoko vội vàng nhìn lại thấy Râu Trắng ở bên kia đã trở lại tàu hải tặc của Râu Trắng dưới sự che chở chung của Ace và Luffy, nhìn những quân domino trước mặt đang làm việc cho cô. Không có ý định tìm hiểu sự việc nên cô cúi xuống, nhảy lên nhanh nhất có thể rồi giẫm lên đầu những người lính hải quân có mặt tại hiện trường và lao về phía Luffy, người đang vẫy tay với cô.

Bóng người đó giống như một ánh sáng bạc và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Doflamingo.

Con rối do hắn vô thức điều khiển cũng được thả ra cùng với sự biến mất của cô gái, hắn khá bối rối và khó chịu nhìn bàn tay to lớn của mình, trong lòng có chút bực bội.

Tại sao lại giúp cô ấy chặn Akainu trước khi kịp suy nghĩ?

Hắn ta ghét Akainu đến vậy sao? Hay vì cô gái đó trông quá giống Yoko?

Bóng hình đó là cô ấy có phải không? Bất kể quần áo, động tác tấn công hay đôi mắt của cô ấy... đều giống cô gái kiêu ngạo và độc đoán đó.

Doflamingo vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiếc tàu cướp biển của băng Râu Trắng đang dần rời xa, ý nghĩ đuổi kịp và mang đi Yoko xuất hiện trong lòng hắn và bị xóa sạch, dù sao thời điểm lúc này không thích hợp .

Vị đô đốc giận dữ và vô số vũ khí đang ở phía sau hắn ta, nếu hắn ta mạnh mẽ bắt đi cô gái đã công khai chiến đấu với Akainu, hắn ta có thể không thể tự mình thoát khỏi Mariefoce này, nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến địa Shichibukai của hắn ta.

Hắn ta sẽ dễ dàng khiến đứa con gái ngu ngốc đó quay lại và cầu xin hắn ta.

Nhưng không phải bây giờ.

Mặc dù không biết tại sao cô lại kết giao với Mũ Rơm và Ace...

Nụ cười trên môi Doflamingo dần trở nên nham hiểm và phù phiếm.

---Nhưng hắn không quan tâm, hắn sẽ hỏi lại cô ấy vào lần gặp tiếp theo.

Dù sao thì cô gái đó cũng đang ở trong túi hắn.

......

...

Tàu của Râu Trắng chạy ra biển với tốc độ nhanh nhất, gặp phải rất nhiều kẻ truy đuổi, nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi con phượng hoàng mạnh nhất và một số bạn bè của Luffy đã bí mật giúp ngăn chặn, trong trận chiến này, Luffy và Râu Trắng đều bị thương nặng. Họ nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê sau khi con tàu đi vào quỹ đạo ổn định, bác sĩ trên tàu bận rộn đến mức Yoko, người được Luffy mời lên tàu vào thời điểm quan trọng, không còn cách nào khác là phải tìm một góc và nghỉ ngơi tốt.

Yoko cụp mắt xuống, thấy các bác sĩ trên tàu đang cẩn thận cứu chữa vết thương nặng nhất của Râu Trắng và Luffy, cô không có ý định chăm sóc phần cánh tay phải bị magma đốt cháy nên chỉ rút ra tay áo của cô và khử trùng nó. Sau khi làm sạch nó bằng thuốc, cô chườm đá để hạ nhiệt.

Cô đang xử lý thì thấy trên tàu của Râu Trắng có rất nhiều hải tặc không thuộc quyền chỉ huy của ông ta, cô lại tháo mặt nạ ra - những người đến đây đều đến từ mọi hướng, nên cho dù cô có lộ mặt thật thì nó cũng không quan trọng lắm.

Yoko thở nhẹ một hơi, đã lâu rồi cô chưa chiến đấu với cường độ cao như vậy, chỉ cảm thấy một cảm giác mệt mỏi đang ập đến, sau khi thư giãn, cô liền ngủ thiếp đi.

Cô mơ một giấc mơ tương đối rải rác, sau một thời gian dài, giấc mơ đó không còn chứa đựng những âm mưu khiến cô sợ hãi và hối hận trong quá khứ nữa, khi cô tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lặn thể lực của cô cũng đã hồi phục.

Nhưng cô lại không ngủ trên boong mà là trên một chiếc giường nào đó.

Vết thương do dung nham đốt trên cánh tay phải của cô cũng được băng bó cẩn thận, cô bối rối lắc lắc cánh tay, đột nhiên cánh cửa phòng ngủ nơi cô đang nằm mở ra, một chàng trai trẻ có mái tóc đen và đầy tàn nhang, cũng bị băng bó giống cô, bước vào.

Yoko vừa tỉnh dậy, không hề chuẩn bị lại bắt gặp ánh mắt của Ace, người sau nhìn thấy cô tỉnh dậy, cậu ta lao tới chỗ Yoko với nụ cười rạng rỡ, cậu ta đã được tái sinh, vẻ mặt của lúc này thật sảng khoái và trưởng thành bằng một cách nào đó không thể giải thích được.

"Yoko , không ngờ cậu lại xuất hiện ở Mariefoce "

Ace rót cho Yoko một cốc nước, nhìn vào đôi mắt xanh yên tĩnh của Yoko có chút nao núng khi nói: "Luffy vừa nói với tôi rằng cậu đã giúp đỡ nó và yêu cầu thằng nhớc đó đến cứu tôi. Tôi, Tôi thực sự cảm động lắm đấy."

Yoko ở đằng kia ngước mắt lên, chăm chú nhìn chàng trai tỏa nắng trước mặt mà cô đã gần hai năm không gặp, sau một thời gian không gặp, rõ ràng cậu ấy đã trưởng thành hơn một chút so với khi cô rời đi, trước đây cậu ta gần gũi với cô hơn, nhìn người con trai đáng tin cậy mà cô hằng muốn gặp khiến cô thoạt nhìn có chút mất tập trung.

Nhưng không ngờ rằng khi gặp lại Yoko sau khi lấy lại được mạng sống, thái độ của cô ấy vẫn có chút kiêu ngạo - Ace nhìn cô, người đầy vết thương, vuốt cằm nhướn mày, rồi bất ngờ tiến lại gần Yoko, và nói một cách nghiêm túc :

"Nhưng...Yoko,cậu vì cái gì muốn cứu tôi? Cậu thích tôi à?"

Đôi mắt Ace rực lửa và nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc nhưng đỏ bừng của cậu ta đột nhiên khiến Yoko phun nước vào mặt Ace, cậu ta lập tức biến cơ thể mình thành ngọn lửa để tránh tia nước phun ra, rồi mỉm cười để giải quyết ổn thỏa mọi việc cho mình.

"Không thể đâu, Yoko hahaha - cho dù cậu biết tôi là ngọn lửa, cậu cũng không cần phải dập tắt tôi bằng nước mà, phải không?" Dưới vẻ mặt bối rối của Yoko, chàng trai trẻ nhanh nhẹn né tránh các đòn tấn công của Yoko một cách thất vọng, sau đó nắm lấy nắm đấm của cô, Ace, người toát ra vẻ nhiệt tình và vui vẻ, đưa tay kéo Yoko lên khỏi thuyền.

Cậu ta nhìn cô bằng đôi mắt rực cháy, ánh nắng lặn ngoài cửa sổ chiếu vào cơ bắp rắn chắc và vẻ ngoài điển trai của câu ta, tạo cho cậu ta một đường viền vàng tuyệt đẹp.

Sau đó, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười xinh đẹp.

"Tôi đã quyết định rồi Yoko, cậu sẽ...làm thuyền viên của tôi chứ?"

Vẻ mặt của Ace kiêu ngạo và độc đoán, có chút phù phiếm chỉ có ở một chàng trai trẻ.

Nhưng trong nụ cười tràn đầy nhiệt huyết đó, không có gì khiến Yoko khó chịu.

Trái tim cô thắt lại khi nhìn thấy Ace, cô gần như bị thu hút bởi sự nhiệt tình và trưởng thành của cậy ta, tuy nhiên, khi cậu ta vừa định nói thì cửa phòng cô bị đá tung, từ bên ngoài bước vào là Luffy đang đội chiếc Mũ rơm.

" Anh ACE-Em muốn ăn, ăn! Đói chết rồi!"

Thằng nhóc đội mũ rơm với bài phát biểu đặc biệt lớn tiếng bước vào, theo sau là vài thuyền của băng râu trắng đang muốn nhìn lén, Marco sờ cằm bay lên không trung, nhìn vào động tác đang mơ hồ tóm lấy Yoko của Ace, khi Ace hóa đá trước diễn biến quá đột ngột này, Marco lại huýt sáo vui vẻ.

"Wow, đội trưởng đội đọi 2 đã ngay lập tức tấn công vị khách trên tàu ngay sau khi chúng ta đã cố gắng hết sức để giải cứu cậu ta."

Marco vẻ mặt châm chọc, còn Ace thì sợ hãi đến mức buông tay ra, Yoko chưa kịp phản ứng liền ngã xuống đất , ánh mắt rơi vào Luffy, người khởi xướng.

Anh ta chào cô: "chào cô, cô gái mũ tre, hóa ra cô trông như thế này!"

Yoko gật đầu, đứng dậy từ dưới đất, quay lại bắt gặp Ace với đôi tai đỏ bừng, người sau bị ánh mắt bình tĩnh của Yoko nhìn, sau đó tức giận đi ngang qua, nhanh chóng đánh vào đầu Luffy.

"Thằng nhóc ngu ngốc nàyyy!"

"Á, đau quá. Ace,sao anh lại đánh em?"

"Có vẻ như não em trai của Ace thực sự làm bằng cao su đấy"

"Marco, im đi!!"

"Hahahahaha——"

Trên tàu hải tặc vang lên vô số tiếng cười, cuối cùng ,chuyện mà Ace muốn nói với Yoko đã bị quên đi trong hoàn cảnh đó.

Sau cuộc chiến, đám hại tặc lại dùng rượu và thức ăn để hồi phục cơ thể.

Yoko cũng nhận thấy cơn đói của mình nên đã theo Ace lên boong tàu khổng lồ để tham dự bữa tiệc.

Cô ấy vẫn ăn uống thoải mái như mọi khi, thậm chí còn tranh ăn với Luffy và Ace, nhưng có lẽ vì cô ấy là một con thỏ nên không thể cạnh tranh với cái bụng làm bằng cao su của cậu nhóc kia nên cảm giác thèm ăn của cô thực sự vơi đi.

...Chết tiệt.

Yoko cầm cốc bia, nhìn Luffy vẫn đang ăn uống ở đó với ánh mắt không mấy tin được, Ace chạy tới gõ lên trán cô, cười đắc ý rồi lại phàn nàn với cô: "sao lại đi dành ăn với Luffy?"

Nhưng Yoko chỉ ngẩn đầu lên, quay người nhìn biển, không nói lời nào.

Ace dựa vào lan can đứng cạnh cô và nhìn bữa tiệc quá sôi động và không ngừng nghỉ trên boong tàu với ánh mắt đầy cảm động.

Tất cả đều là những điều tốt đẹp khó có được——

Sau bị giam ở Impel Down một thời gian, rồi Ace từu đài tử hình nhìn nơi đồng đội của phải chịu một đòn đẫm máu để cứu cậu, giờ nhìn tất cả đồng đội và em trai vẫn ổn, lần này có chút đỏ mắt.

Lúc này, giọng nói của Yoko cắt ngang dòng suy nghĩ của Ace.

"...Chuyện gì đã xảy ra với Râu Trắng rồi?"

Cô hỏi, mái tóc bạc xinh đẹp tung bay trong không khí.

"Bố vốn đã không được khỏe rồi, lần này bố đang nằm trên giường, tôi nghĩ ông ấy sẽ không thể dậy được trong một thời gian... Tôi nghĩ sau khi rời khỏi được Mariefoce, băng của chúng tôi sẽ có một hướng đi mới."

Ace ánh mắt bình tĩnh, nhưng cho đến bây giờ, cậu chưa bao giờ cảm thấy nhất định phải để Râu Trắng trở thành Vua Hải Tặc hay gì cả, dù sao vào lúc này, có thể bảo vệ được Râu Trắng là niềm hạnh phúc lớn nhất của cậu rồi.

Và sau đó, cậu ta sẽ trưởng thành và không để đồng đội phải vệ nữ mà chân chính bảo vệ lại ông ấy. Cho dù Râu Trắng có thể đứng trước mặt hắn bao lâu đi chăng nữa, tất cả những gì hắn đã gieo trồng trong cuộc hành trình trước đó...

Cậu ta sẽ bảo vệ từng người một.

Đôi mắt Ace trở nên trưởng thành điềm tĩnh hơn, trong lồng ngực nảy mầm bao mục tiêu mới, rồi cậu ta nhớ ra cô gái tóc bạc từng đứng bên cạnh này đang nhìn biển bằng đôi mắt điềm tĩnh.

Đôi mắt cô ấy dường như đang nhìn về phương xa mà không có hứng thú với bất cứ điều gì, cô ấy dường như đang suy nghĩ điều gì đó, như thể cô ấy sẽ biến mất trong khoảnh khắc tiếp theo. Điều này khiến Ace có chút do dự về việc cậu ta và Yoko sẽ gặp nhau như thế nào.

Tại sao người này lại đặc biệt đến cứu cậu ta?

"Yoko , trước khi tôi biết cậu, cậu thật sự đã quen biết tôi đúng không?"

Nghĩ đến đây, Ace lại hỏi một câu kỳ lạ, một câu hỏi mà chỉ nói ra thôi anh cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng khi câu hỏi này đến tai Yoko, cô gái có đôi mắt phản chiếu đại dương rộng lớn thực sự có một chút kinh ngạc trong mắt. Cô ấy dường như suy nghĩ về câu hỏi của Ace một lúc, rồi quay lại nhìn Ace, với khóe miệng cong lên rõ ràng và dịu dàng.

Cô thực sự không có ý định keo kiệt với nụ cười của Ace.

Nụ cười dịu dàng đầy ẩn ý của cô hòa quyện trong ánh trăng trắng, đẹp đến mức khiến trái tim Ace rung động dữ dội.

"...Nếu cậu không nhớ thì cứ cho nó là không phải đi."

Khóe mắt Yoko hiện lên một nụ cười, khi nói lời này, giọng điệu không hề buồn bã mà tràn đầy sự rộng rãi, cô nhẹ nhàng giơ tay lên nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đấm nhẹ vào ngực Ace.

"Sau chuyện này, cậu phải sống thật tốt nhé, Ace."

Dù cậu có gặp nguy hiểm bao nhiêu lần đi nữa thì cô cũng sẽ đến cứu cậu.

Ánh trăng yên tĩnh và đẹp quá.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro