Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

...

Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, đã lâu như vậy Yoko sớm chút nữa đã quên mất chuyện đó.

Thời điểm đó, cô nhận được chỉ thị từ của Hải tặc Không gian Harusame , lái một con tàu vũ trụ đến một hành tinh xa lạ và dựa trên thông tin do tổ chức cung cấp sau đó tìm và loại bỏ những kẻ phản bội của tổ chức.

Đó là nhiệm vụ đầu tiên của cô về việc ám sát sau khi cô gia nhập Harusame. Trong đoàn Hải tặc Không gian Harusame, mọi người trong Đội 7 mà cô thuộc về đều gọi cô là cỗ máy giết người.Cũng đúng thôi , khi được cựu đội trưởng đón về Đội 7, nơi đầy rẫy các cao thủ Night Rabit , cô chỉ là một đứa con gái gầy gò, thanh tú cùng với nhiều vết sẹo.

Không ai nghĩ rằng cô, một đứa gầy gò tong teo như vậy có thể phát huy được thứ sức mạnh mạnh gì trong các trận chiến.

Họ cho rằng Yoko chỉ là gánh nặng cần, là một thành phần kéo chân sau của họ.

Nhưng không ngờ rằng cô lại là một đứa trẻ như vậy.

...Theo như các thành viên trong nhóm kể thì , đôi mắt của cô lúc đó như đã chết, bất kể họ đưa cô đi du lịch ở đâu, nhìn thấy cảnh đẹp gì, ăn món gì ngon, đôi mắt của cô luôn thiếu sức sống.

Đôi mắt cô giống như một vũng nước đã bị ô nhiễm từ lâu, loại mà cho dù có ném một hòn đá vào cũng không gây ra gợn sóng nào.

Cứ vậy , trong đầu cô dường như chỉ có nhiệm vụ và sữ mệnh của tộc Night Rabbit là giết chóc và chiến đấu, cô phải sử dụng mọi thứ để khiến mình nên mạnh mẽ hơn , loại bỏ các chướng ngại vật, nếu không cô sẽ bị loại bỏ và mất đi vị trí của mình.

Lớn lên với trái tim khép kín như vậy, ngoại trừ đội trưởng, không ai trong đoàn biết cô đã trải qua những gì trước khi gia nhập Đội 7. Họ chỉ biết rằng cô sẵn sàng chấp hành mọi mệnh lệnh từ trên, bất kể là đối thủ hay nhiệm vụ có khó đến đâu cô vẫn sẵn sàng dùng mọi thứ mình có để hoàn thành.

Các thành viên trong đội thậm chí còn không biết cái tên "Yoko" là do đội trưởng hay bố mẹ cô đặt cho cô, họ chỉ cho cô thức ăn và chỗ ở rồi chu cấp cho cô dần dần lớn lên.

...... quay trở lại nhiệm vụ.

Yoko lúc đó mới chỉ là một thiếu nữ, nhận nhiệm vụ đội trưởng giao, cô lái một con tàu vũ trụ đến một thiên hà xa xôi loại bỏ những kẻ chạy trốn khỏi tổ chức. Chuyện này đối với Yoko mà nói thì quá đơn giản, dù sao từ khi gia nhập Harusame, công việc của cô thường là hủy diệt, đây đều là những thứ mà Night Rabit nào có trong tay.

Yoko không phải là đứa ngốc, mặc dù không thích giao lưu với các thành viên trong đội, nhưng cô vẫn có năng lực quan sát hành vi của mọi người hay nhạy bén trong việc dò tìm vị trí của mục tiêu, bằng cách này, quá trình nhiệm vụ diễn ra rất thuận lợi.

Cô tìm thấy thành công thành viên trong nhóm trốn thoát ở một hành tinh kia và giết anh ta bằng phương pháp do tổ chức chỉ định ngay lập tức, cho thi thể vào chiếc túi sau đó mang về tổ chức thị chúng, nhằm cảnh cáo,răn đen các thành viên tay chân không sạch sẽ.

Cô nhớ toàn bộ quá trình của nhiệm vụ đó thực sự rất suôn sẻ, có lẽ vì cô đã mang xác của một kẻ địch mạnh về nên các thành viên trong đội có lẽ sẽ thêm đồ ăn ngon vào bữa tối của cô vì thành tích của cô, đội trưởng cũng sẽ khen ngợi cô.

Mặc dù không có hứng thú với bất cứ điều gì trong số chúng , thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi với mùi xác chết thoang thoảng tràn ngập trong cabin, cô vẫn lái con tàu vũ trụ mà không gặp khó khăn gì, hướng thẳng về pháo đài của Harusame trong vũ trụ.

Thế nhưng trên đường đi, đã có chuyện xảy ra .

Một hố đen mà phi thuyền không thể đoán trước đột nhiên xuất hiện ở một khoảng cách mà cô không thể tránh khỏi, khi dải Ngân hà trước mắt cô dần dần bị bóp méo, một lỗ đen xuất hiện trong vũ trụ.

Yoko biết nó là gì... Theo cuốn sách, đó là một hiện tượng vũ trụ có khả năng bóp méo không gian - Lỗ Đen.

Đó là một cái quả cầu đen tuyền nơi trường hấp dẫn mạnh đến mức không có gì ,không hạt vật chất hay cả bức xạ điện từ như ánh sáng có thể thoát khỏi nó..

Quả cầu đột ngột xuất hiện trước phi thuyền của Yoko, âm thầm nuốt chửng mọi thứ xung quanh kéo nó vào bóng tối.

Nó rõ ràng là vữ thẳm chết người, nhưng đối với Yoko vào thời điểm đó, cô lại chỉ cảm thấy nó là điều kỳ diệu và đẹp đẽ nhất mà cô từng thấy trong đời.

Màu đen thuần khiết dường như dẫn dắt mọi thứ đến tận cùng, màu đen thuần khiết không có bất kỳ tạp chất nào.

​ ...Ở đó tâm hồn cô sẽ được bình yên và thanh thản chứ?

Màu đen thuần khiết bá đạo đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Yoko phát hiện tất cả các nút điều khiển trên tay cô đã nghưng hoạt động, không thể quay phi thuyền lại, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nhìn mình và con tàu dần dần bị hút vào trong lỗ đen đó .

Sau đó, buông mình hoàn toàn chìm vào bóng tối.

......

Bóng tối áp bức chớp mắt bao trùm lấy Yoko, trong không gian không có lấy một chút ánh sáng, cô chỉ có thể ngồi trong phi thuyền lắng nghe tiếng sỏi đá va vào thân tàu, một cảm giác nghẹt thở mãnh liệt quấn lấy cô.

Vẻ đẹp và sự kỳ diệu mà cô cảm nhận được ở hố đen vừa rồi nhanh chóng bị nỗi sợ hãi trong lòng thay thế , hố đen quả thực rất đẹp, nhưng màu đen thuần khiết khiến cô không thể nhìn thấy ngón tay hay thậm chí không thể cảm nhận được sự tồn tại của chính mình đã khiến tuyệt vọng cố gắng đưa tay ra nhéo vào da thịt của chính mình, hy vọng dùng nỗi đau để nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình.

Cô còn sống, cô muốn sống.

Cô vẫn còn sống trong bóng tối này, cô còn tồn tại.

Cô luôn tự nhủ với mình điều này, nhưng vì không nhìn thấy gì, không nghe được gì, không cảm nhận được gì , kết cục là... nỗi sợ hãi trong lòng cô chỉ càng lớn thêm.

Sau đó, có lẽ hơi thở của cô ấy quá dồn dập, quá lo lắng và vì thở dốc quá nhiều cô ngã xuống sàn cabin vì thiếu oxy.

Cảm nhận được hơi lạnh thấu xương từ dưới sàn truyền lên , Yoko tham lam chạm vào cái chạm thực sự của sàn nhà, rồi trong bóng đêm không có điểm kết thúc đó, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

......

...Khi tỉnh dậy lần nữa, cô xuất hiện trên hòn đảo xa lạ đó.

Khi phi thuyền bị phá hủy hoàn toàn, Yoko một mình rơi xuống một mặt biển nào đó, ôm chiếc dù của mình, cô trôi dạt đến một hòn đảo xanh biệt lập.

Cuối cùng sau thoát nạn , Yoko vừa thoát chết trong gang tấc, bối rối mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy trước mắt là một tòa nhà cao tầng, bức tường bên ngoài màu xám , một vịnh không có người ở. Tất cả những thứ này khiến cô bị sốc, cô hiếm khi đến bãi biển, cô cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng không có lý do gì để không hành động, vậy cho nên cô yếu ớt dùng chiếc dù chống đỡ đứng dậy.

Sau đó vô số đầu súng chĩa thẳng vào đầu mình.

Đồng tử của Yoko đột nhiên co lại, trực tiếp dùng tay trái mở chiếc dù che nắng để ngăn chặn vô số viên đạn nóng bỏng đó, rồi bỏ trốn trong vài giờ cùng với nhân viên của viện nghiên cứu trên đảo.

Tuy nhiên, kể cả khi Yoko thành công né tránh tất cả các cuộc tấn công, cô không thể tìm cách rời khỏi hòn đảo sau khi mất tàu vũ trụ -

Toàn bộ hòn đảo thật nhỏ bé và đáng sợ, chỉ cần nhìn ra là có thể nhìn thấy đường chân trời, mặt biển lấp lánh tuy yên tĩnh nhưng Yoko có thể cảm nhận được rằng dưới mặt biển tĩnh lặng đó, có rất nhiều sinh vật đang tỏa ra sát khí.

Với bản năng chiến đấu nhạy bén, cô sớm nhận ra rằng mình đã mất phương hướng khi trốn thoát – hoặc có lẽ vì thể lực đã cạn kiệt trong hố đen, Cô nhanh chóng không thể chịu đựng được thêm cuộc chiến nào nữ, kết quả là các nhà nghiên cứu ấn cô xuống tiêm cho cô bằng nhiều mũi kim gây mê.

Cô lại thiếp đi, tỉnh lại mới được biết mình đã bị tiêm một loại thuốc độc mãn tính, từ ngày đó cô phải ở lại đảo của viện để làm việc cho viện.

Bất ngờ bị xiềng xích, Yoko từng vùng vẫy với hy vọng trở về Harusame, nhưng nhận ra nếu không có phi thuyền, cô chỉ là một tù nhân không thể đi đâu cả.

Vì vậy, cô ở lại viện nghiên cứu.

......

"Chị ơi, tiêm đau lắm, em có thể không tiêm được không?"

"Chị ơi, sao chị không cười?"

"Chị, chị có thể nói chuyện với chúng em được không?"

"Chị ơi, trong sách nói thế giới bên ngoài rất đẹp, có phải vậy không?"

Cólẽ vì đột nhiên bổ sung thêm một cô gái tóc bạc có khuôn mặt nghiêm nghị vào viện nghiên cứu gần như toàn là nam giới nên độ tương phản quá mạnh, sự hiện diện mới mẻ của Yoko nhanh chóng được bọn trẻ chào đón.

Nhưng nổi tiếng là một chuyện, đối với cô, vốn là một cỗ máy giất người, cô chưa bao giờ từng cố gắng "chăm sóc người khác" nên sớm cảm thấy khó khăn trong công việc.

Làm tất cả mọi thứ chỉ để sinh tồn, cô phải tuân theo mọi mệnh lệnh.

Vẻ mặt luôn lạnh lùng, nhưng dù cô có tỏ ra chống cự thế nào, mấy đứa trẻ vẫn luôn chịu khó chạm vào cô bằng đôi bàn tay nhỏ ấm áp , kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích đáng yêu từng chút từng chút Yoko dường như quen dần với nhưngc việc đó.

Nhưng, Điều không thay đổi là mỗi khi Yoko nghe về những câu chuyện cổ tích đó, cô chỉ có thể nhìn chúng bằng đôi mắt trì trệ, kìm nén mong muốn được nói với chúng, nói với chúng rằng khung cảnh cô từng thấy trong quá khứ không phải như thế này——

Thời thơ ấu của cô chưa từng xuất hiện những cảnh đẹp như trong truyện cổ tích, ngay từ lúc bắt đầu mọi thứ cô nhìn thấy đều toàn là màu xám, để rồi sau khi cô gia nhập Harusame , đôi tay cô chỉ toàn nhuốm màu bởi máu đỏ tươi đôi tay ấy chưa từng được dùng để hái những bông hoa thơm.

Cô chỉ dùng tay để đâm thủng trái tim đang đập của người khác, đó là cách cô tiếp xúc với người khác, cô chưa bao giờ thử dùng tay ôm ai.

Thế giới mà cô biết thực sự không như thế này.

Nhưng tại sao những đứa trẻ đó, như những chú chim bị giam cầm, tại sao biểu cảm phong phú đó vẫn luôn hiện lên trên khuôn mặt như vậy?

Yoko không biết, nhưng khi nhìn hết đứa trẻ này đến đứa trẻ khác bị đem đi bán, nhìn đứa trẻ tội nghiệp này nối tiếp đứa trẻ tội nghiệp khác được sinh ra và học tập ở đây, Trái tim băng giá của Yoko lại có những suy nghĩ Sự bất quan kỷ.

( Sự bất quan kỷ – 事不关己 (tóm lại là sự việc với ta chẳng có quan hệ gì, người luôn tự nhận là mình bàng quan, ko quan tâm đến xã hội, tâm bất tại yên :D).

...Sẽ thế nào nếu một ngày cô có thể đưa những đứa trẻ này rời khỏi đây?

Không khỏi ảo tưởng về những điều phi thực tế, dần dần cô đã bước sang tuổi 20.

Bởi vì được tổ chức khen ngợi và tin tưởng vào sự làm việc tận tâm của Yoko, cũng như những tai nạn thường xuyên xảy ra khi các nhà nghiên cứu ra ngoài, Yoko ,người tồn tại với tư cách như là vệ sĩ trong viện, được phép đi theo các nhà nghiên cứu ra khỏi viện. thực hiện một nhiệm vụ khác là đưa bọn trẻ đến nhà đấu giá , Sau đó, trên một hòn đảo, Ace giống như ánh nắng vậy.

Điều này khiến Yoko người đã từ bỏ việc giết chóc nhiều năm, cảm thấy nghi ngờ.

Nếu câu chuyện của cô không phát triển như thế này, nếu cô và mấy đưa nhỏ được sống dưới bầu trời tự do.

Nếu cô không phải sống vì sứ mệnh... không còn hành động vì sứ mệnh nữa.

Để rồi khi tận mắt nhìn thấy khung cảnh tự do lần nữa, liệu những cảm xúc thăng trầm trong cô có khác trước không?

Sự lựa chọn của cô có còn như cũ không?

Ý tưởng táo bạo đầu tiên nảy mầm trong lòng Yoko.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro