Chương 59
.......
Tàu hải tặc băng hải tặc Heart.
Khi từ "du hành thời gian" xuất hiện từ miệngYoko , Law cảm thấy khó chấp nhận.
Nhưng anh không biết rằng những điều và trải nghiệm khiến anh ngạc nhiên hơn nữa lại thực sự xuất hiện từ miệng Yoko - ví dụ như những gì đã xảy ra khi cô đến viện khi còn là một cô gái nhỏ tuổi và những gì cô từng làm trong học viện. Cho đến khi cô hai mươi bốn, viện nghiên cứu nổ tung, kể từ đó cô bị đẩy ngược về đảo Enshi, cơ thể cô bắt đầu trở nên kỳ lạ, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rất nhiều sinh vật kỳ lạ.
..Cho nên khi Yoko và Law gặp nhau, không chỉ đơn giản là một Yoko mười ba tuổi.
Đó là Yoko, người trở lại cơ thể mười ba tuổi với linh hồn hai mươi bốn.
Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên cô đột nhiên bị dịch chuyển đến một nơi mới, cô vốn là lính đánh thuê ở thế giới khác.
"Em đang giỡn hả..."
Law nghe một loạt chuyện vượt quá lẽ thường, nhìn cô gái tóc bạc đang ngồi trên bàn mổ, thấy cô ấy đang nhìn mình với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, anh lắc đầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đưa tay che mặt, cau mày che giấu vẻ hoảng sợ nhẹ khi không theo kịp diễn biến của tình hình.
"Tôi không có nói dối anh."
Yoko cụp mắt nhìn thiếu niên tóc đen, nhìn anh ấy cau mày, không nói gì, chờ cho anh ấy dùng thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Law dần dần ghép chuỗi các sự kiện này lại thành một bức tranh hoàn chỉnh trong đầu, cuối cùng giải thích một số điều mà trước đây anh chưa hiểu.
Đúng , những manh mối này gộp lại cuối cùng cũng khiến Law hiểu ra.
Tại sao anh cứ cảm thấy được sự trưởng thành trong tâm hồn một con nhóc nhỏ tuổi ngay từ lúc gặp Yoko, cuối cùng giải thích tại sao anh chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về chủng tộc "Night Rabit" sau khi ra khơi, cả việc anh không thể làm gì với bệnh tình của Yoko.
Vậy thì khá rõ ràng tại sao Lian lại nói rằng cô ấy chỉ còn lại sáu năm - đó là điều đương nhiên, hóa ra con số chính xác này không phải đến từ phán đoán của y học mà là từ trí nhớ và kinh nghiệm vững chắc của Yoko.
Bởi vì thời gian ở viện ban đầu đã dừng lại khi cô hai mươi bốn tuổi, nên vì cuộc sống thứ hai này của cô đã được ban cho bởi những đứa trẻ có siêu năng lực trong viện, nếu không thể quay cứu những đứa trẻ đó và ngăn chặn lại những trước khi vụ nổ lớn xảy ra thì cái chết sẽ đến với cô. Cô gái mang tên Yoko hai mươi tư tuổi sẽ không còn tồn tại.
Vậy thì điều này cũng lý giải tại sao Yoko và Lian như có điều gì đó muốn giấu anh, đồng thời cũng giải thích tình trạng thể chất của Yoko lúc này...
Cơ thể của cô ấy có lẽ đã được tạo ra, nên không giống như người thường, anh không thể sử dụng các phương pháp thông thường để chữa trị hoặc kéo dài tuổi thọ cho cô ấy. Có lẽ tất cả những gì anh có thể làm cho Yoko là đưa cô trở lại đảo ấy , nơi mọi việc bắt đầu.
Nếu không, cơ thể chứa đựng linh hồn của cô sẽ sớm sụp đổ cùng với số phận định mệnh của viện nghiện cứu.
Law bình tĩnh nhìn người con gái trước mặt rồi lại thở dài.
Anh thực sự không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến vậy.
"Law, Anh có thấy khó khăn khi chấp nhận tôi như thế này không?"
Cô nhìn vẻ mặt của anh đã nghĩ ra câu trả lời, Yoko ngập ngừng hỏi - cô chưa bao giờ nói với ai rằng mình đến từ thế giới khác, và cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích cho người khác về thân thể của mình vào lúc này. Bởi vì ngay cả bản thân cô đối với tất cả những điều này còn thật khó tin và khó chấp nhận nữa là.
Vì vậy cô cũng sợ khi nói ra tất cả mọi chuyện cho Law nghe, anh ấy sẽ khó tiếp nhận.
...Cô sợ không được Law chấp nhận.
Sau khi nghe câu hỏi của Yoko, Law dường như nghe thấy sự yếu đuối và lo lắng mơ hồ trong giọng nói của cô, anh bất lực cười khẩy, sau đó đưa tay kéo cô gái ngồi ở mép bàn mổ vào lòng.
Sau đó, anh ôm cô vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ cô, ngửi mùi hương trấn an trên mái tóc cô.
"...Liệu có một ngày nào đó tôi không chấp nhận em không?"
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào hõm cổ, mang đến cho cô cảm giác vừa ngứa vừa nóng.
Hai má Yoko hơi đỏ lên, bởi vì cô rất quan tâm đến câu trả lời của Law, nên cô đặc biệt ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, Thái dương của anh làm tai cô nhột nhột, một lúc sau, cô nghe thấy anh tiếp tục nói.
Giọng nói khàn khàn và trầm thấp nhưng cũng lộ ra chút cưng chiều mà bất lực.
"Mỗi ngày tôi chỉ nghĩ làm sao để được em chấp nhận."
Đầu ngón tay anh luồn vào trong tóc Yoko , nhắm mắt lại trên cổ cô, hơi thở đều đặn và nóng hổi của anh phả vào cổ cô, nghe anh nói những lời đau buồn, trong mắt Yoko rưng rưng, có một cảm giác nóng hổi và ẩm ướt trong chốc lát.
Tứ chi của cô rõ ràng lạnh lẽo, nhưng nguyên nhân gì khiến cô có ảo giác ấm áp vào lúc này?
Có phải vì nghĩ đến vẻ mặt hốc hác và mệt mỏi của anh ấy khi hết lần này đến lần khác cố gắng đánh thức cô dậy? Hay nghĩ đến quầng thâm dưới mắt anh ấy do anh ấy thức khuya điều chế thuốc và nghiên cứu các phương án y học ? Hay nghĩ đến nụ cười tự mãn mà anh ấy thể hiện khi luôn chấp nhận mình vô điều kiện chỉ vì cô nấu cho anh ấy món cá nướng?
Yoko vô tình đưa tay chạm vào gáy Law, nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh.
Đôi khi, trong mắt cô, anh chỉ là cậu bé đội chiếc mũ đốm mà cô đã cứu trên Đảo Enshi.
Nhưng đôi khi...anh ấy thực sự đã trở thành một người đàn ông, một người mà cô có thể dựa dẫm vào.
Cảm giác ấm áp và buồn bã này là lần đầu tiên cô được trải nghiệm qua.
...Những lời mà cô muốn bày tỏ với Law lúc này là gì.
Law liên tục nói "chấp nhận", nếu cô nói ra, liệu anh ấy có vui không?
Cô muốn anh ấy mỉm cười, nhưng chấp nhận có nghĩa là gì?
Nghĩ đến đây, Yoko lại nhẹ nhàng nói, giọng điệu gọi cô đầy cảm kích và bối rối.
"Law, tôi..."
--Bùm!
Tuy nhiên, ngay khi Yoko thành công sắp xếp lời nói, một tiếng ầm ầm đột nhiên cắt ngang lời nói của cô... Không chỉ vậy, thậm chí còn gây ra hàng loạt tiếng động lạ từ tàu ngầm, đèn chùm trên trần phòng mổ cũng rung lắc.....Mọi người gọi Law , người đang ôm Yoko, phản ứng và ngẩng đầu lên lần nữa.
"Có thứ gì đó va vào tàu ngầm. Tôi ra ngoài xem xét."
Đôi mắt của Law lập tức trở nên nghiêm túc khi cô nhìn Yoko , cô nhận được ánh mắt của anh, hiểu rõ , bước đi của anh vội vàng bước lên boong tàu.
...
Trời đã chạng vạng , toàn bộ mặt biển mang một màu cam ấm áp.
Trên mặt biển lấp lánh, Law cúi đầu nhìn sang mạn tàu ngầm , thấy... một chiếc tàu ngầm khác, một chiếc tàu ngầm nhỏ, có lẽ nhiều nhất có thể chứa được vài người.
"......Tàu?"
Law vốn tưởng rằng vật mình va phải là thứ thông thường gì đó giống như một tảng đá ngầm, bỗng nhiên có chút bối rối, nhưng ngay khi anh chuẩn bị sử dụng năng lực của mình để trục vớt chiếc tàu ngầm nhỏ lên , thì nghe thấy một tiếng kêu.
"Sailor!" Yoko mở to mắt, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
"Em biết nó?" Law nhìn cô.
"Đây là tàu ngầm của tôi... Law, giúp tôi lấy lại con tàu này."
Yoko trả lời như vậy, Law gật đầu và yêu cầu thuyền viên mở lối vào dưới nước của tàu ngầm và để tàu ngầm nhỏ tiến vào cabin. Về phần mình, anh theo Yoko xuống phía dưới cabin để gặp " tàu ngầm".
Bật đèn ở cabin phía dưới, Yoko nhìn thấy chiếc tàu ngầm bị hư hỏng nhẹ. Hơn nữa bởi vì xung quanh tàu ngầm vẫn còn một chút nước biển nên Law không tiến lên, Yoko lập tức đến gần, vỗ nhẹ vào cabin rồi mở cửa tàu ngầm.
Sau đó, một đứa trẻ tóc vàng mặc đồng phục thủy thủ đi ra khỏi tàu ngầm.
"Sailor?" Yoko bắt lấy đứa trẻ, sau đó nhìn vào la bàn vĩnh cửu và hải đồ nắm chặt trong tay, đứa trẻ tóc vàng trả lại cho cô với đôi tay run rẩy và nhắm lại lần nữa. Đôi mắt thở hổn hển nhưng canh tay của cô ây.
" Sailor, cậu đã thành công tiến vào vùng biển đó chưa?"
Yoko nhìn vào hải đồ mà Sailor liều mạng mang về, nghĩ đến Sailor người mà cô đã bí mật nhờ tìm đường cho cô - Bởi vì Sailor là một loại Youmu giỏi chèo thuyền, sử dụng năng lực của mình có thể dễ dàng đi đến những nơi mà ngay cả Feng Xin cũng không thể đến.
Đáng lẽ cậu ấy phải tìm được một lối đi khả thi theo chỉ dẫn của Yoko.
Nhưng khi trở b]về cậu ấy lại trông quá mệt mỏi.
"Thật lòng cản ơn. Với thông tin cậu mang về về lối vào và thuốc của Law... chúng ta có thể khởi hành ngay lập tức. "
Yoko biết ơn ôm lấy Youmu đã làm việc cho mình kể từ khi cô ra khơi, cô thở dài và vui mừng vì mọi chuyện cuối cùng đã đi đến giai đoạn cuối cùng, đồng thời cô cảm thấy đau lòng khi Sailor phải tuyệt vọng tìm kiếm thông tin cho cô.
Cô định nói điều gì đó để an ủi đứa trẻ xinh đẹp mặc đồng phục thủy thủ trên tay, nhưng cô nghe thấy một âm thanh ùng ục cường điệu phát ra từ bụng Sailor.
... Trông cậu mệt mỏi quá,là do đói à?
Yoko giật mình, sau đó bất lực nhếch miệng cười , sau đó ôm lấy Sailor đi về phía nhà bếp của băng hải tặc Heart với vẻ mặt yêu mến, về phần Law, anh nhìn chằm chằm vào khí chất mẫu tử của Yoko toát ra.... trong lòng tôi lại có một cảm giác bất tuân.
Còn chưa để anh kịp mở miệng bày tỏ sự khó chịu trong lòng thì Bepo bên cạnh đã dẫn đầu kể lại mọi chuyện.
Cậu ta duỗi móng vuốt gấu thịt ra, sau đó đưa tay vỗ nhẹ đầu Law: "Đội trưởng, tôi biết anh ghen tị với đứa trẻ đó, nhưng nếu có quay trở lại, chị Yoko cũng sẽ không ôm anh như vậy đ..."
Bepo chưa kịp nói hết lời, Law đã dùng cùi chỏ đánh mạnh vào bụng Bepo, rồi bóp cổ giết chết những lời hả hê của Bepo.
Law nhếch miệng đi theo bước chân của Yoko, ánh mắt trẻ con không chịu thừa nhận thất bại: "Này Yoko,làm cho tôi một phần như tên đó nữa!"
Về phần Beppo, cậu ta đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt đau khổ, không có anh em hay thuyền viên nào đến giúp đỡ mà ngược lại, bọ họ chỉ nhìn cậu ta với vẻ mặt "hết thuốc chữa".
Thuyền viên A: Cứ nói thuyền trưởng thích làm cha dượng là được rồi, sao cậu lại còn đi chọc anh ấy làm gì ?
Thuyền viên B: Bepo, không phải bình thường cậu rất thông minh sao?
Penguin: Hahahaha Bepo, cậu cũng có ngày hôm nay!
Shachi: Tôi nghĩ cậu là đứa không có tư cách nhất đi chỉ trích người khác đấy, Penguin.
Bepo: QAQ...
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro