Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

...

Đại Hải Trình, Thorson.

Để tránh khỏi tầm ngắm của hải quân, tàu của băng hải tặc Heat lặng lẽ cập bến ở vịnh, một bầy thuyên viên hơn 20 người cuối cùng đã được giải thoát khỏi chuyến hành trình dài vui vẻ nhảy khỏi boong tàu.

"AAAAA, lần trước ở quần đảo Neno tôi không được nghỉ ngơi thoải mái... Lần này tới đất liền thật rồi! Đất lền!" Shachi và Penguin vui vẻ chạy quanh bến tàu.Nói không vui là nói dối, vì sau lần đầu gặp phải sự cố ở quần đảo Neno, cả nhóm lại ra khơi mà không được nghỉ ngơi trên đất liền. Hành trình trên eo biển lớn không hề dễ dàng gì, Shachi và những người khác phát điên sau khi thiếu thốn đất từ ​​lâu.

Trở thành hải tặc vẫn phải thỉnh thoảng phải cập bến vào đảo và đi đến nhiều hòn đảo khác nhau để làm những việc như vậy!

"Đồ ăn ngon! Phong cảnh đẹp! Những cô gái xinh đẹp! Những cô gái ngực to! Những cô gái dễ thương!" Penguin giơ tay lên trời và hét lên.

"...Những thứ cậu quan tâm chỉ có phụ nữ thôi à?" Shachi âm thầm phàn nàn.

"Sao vậy, Shachi, chúng ta đi tìm một cô gái đi!!" Sau khi Penguin vui vẻ nói xong, cậu ta dẫn theo người bạn thân nhất của mình biến mất ở vịnh vào của Thorson, để lại Law ở lại cùng với những người còn khác.

Law giận dữ hét tên hai thuyền viên không đáng tin cậy kia, nhưng có lẽ hai người này biết quá rõ tính tình của thuyền trưởng nhà mình nên đã cắm đầu bỏ chạy mà không ngoảnh lại, cho dù Law có bắt được họ.

"Được rồi, đội trưởng, đừng tức giận..." Bepo thận trọng di chuyển, ngay khi cậu đang có ý định bí mật đuổi kịp hai tên kia, vẫn là bị Law tóm được bắt Bepo phải đứng lại trong sự thất vọng.

"Cậu giúp tôi làm xong việc rồi đi đâu thì đi . Nếu muốn chơi, chẳng phải còn có nhiều thời gian sao?"

"Dạ......"

Không thể thoát khỏi số mệnh, Bepo lập tức chán nản , cúi người về phía trước, sau đó được người lái thuyền trên tàu kéo đến khu vực gần tàu ngầm, ngoan ngoãn giúp đỡ mang ra nhiều dụng cụ sửa chữa.

Law hài lòng liếc nhìn rồi quay mặt về phía những thuyền viên còn lại.

"Trong năm ngày tới, các cậu có thể tự do đi lại, nghỉ ngơi, không nên tập tring quá lộ liễu. Những người trước đây đã được tôi giao nhiệm vụ hãy cố gắng làm hết sức và báo cáo qua sên truyền tin. Tôi và Yoko có việc phải làm, nếu có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với các cậu sau."

Law, mang theo Kikoku trên lưng, lặp lại những gì anh đã nói trước khi xuống tàu với ánh mắt lạnh lùng, trước khi xuống tàu, anh sắp xếp các nhiệm vụ khác nhau cho các thuyền viên , một số người là mua báo,sách mới trên đảo, lương thực, chăm sóc hai đứa trẻ ,mua dược liệu v.v.

Law thấy các thuyền viên đã ghi nhớ sự sắp xếp, ra hiệu cho Yoko theo mình, hai người đi về phía con đường từ vịnh vào thị trấn.

"...Anh định bỏ Bepo ở lại thật à? Cậu ấy trông khá đáng thương."

Yoko, quay đầu lại nhìn Law và hỏi xem các thuyền viên đã rời đi như thế nào. Law cúi đầu, bình tĩnh giải thích: "Tàu ngầm của chúng tôi thỉnh thoảng cần được sửa chữa và kiểm tra. Đáng lẽ việc này phải được thực hiện ở đảo trước đó rồi , nhưng chúng tôi đã gặp phải trường hợp khẩn cấp."

"Ý tôi không phải vậy , anh chỉ để lại một thợ đóng tàu và Bepo thôi à?"

"Tôi không lo lắng về kỹ thuật của thợ đóng tàu và phải có một người ở lại để xử lý các tình huống khẩn cấp. Khả năng bất ngờ chạm trán hải quân là rất cao... Công việc canh gác lần lượt được các thuyền viên đảm nhiệm."

Law bình tĩnh giải thích, Yoko gật đầu, lúc đầu cô còn tưởng là Law ngược đãi động vật - hóa ra là đã có sự sắp xếp rõ ràng nên cô cũng không phản đối.

Cầm ô đi theo Law nhìn về phía thành phố chính Thorsen khi họ dần dần đến gần.

Đây là hòn đảo văn minh nằm trong Đại Hải Trình, có phong tục dân gian giản dị, nguồn tài nguyên dồi dào, thực sự là nơi đáng để neo đậu . Yoko lặng lẽ cầm ô đi theo Law, trong đầu lại nghĩ về "nhiệm vụ" mà Law đã nói với cô trước đây.

Lần này họ cập bến Thorson, ngoài việc sửa chữa tàu, bổ sung vật tư và bồi thường thời gian nghỉ ngơi cho các thuyền viên , quan trọng là việc anh và cô sẽ mua dược liệu để làm thuốc giải độc trên đảo, theo danh mà Yoko thu được. Law đã đưa ra một phân tích vào đêm hôm sau - thuốc giải đúng là tương ứng với chất độc, nhưng bản thân thuốc giải cũng có một số điểm yếu. Mặc dù một liều duy nhất giúp loại bỏ một lượng lớn chất độc, nhưng một số chất độc có thể vẫn sẽ còn tồn tại trong cơ thể.

Anh ấy thực hiện một số điều chỉnh trong danh sách thuốc, đồng thời dự định mua thêm một số dược liệu thông thường để thử nghiệm để tìm ra loại thuốc giải độc tốt hơn.

Yoko rất ủng hộ đề nghị của Law, vì không am hiểu về khía cạnh này nên cô quyết định bán sức lực của mình để giúp Law hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm dược liệu.

"Trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi đẫ."

Law nghiêng đầu giải thích với Yoko, sau đó chuyển sự chú ý đến các cửa hàng khác nhau trên đường phố chính của Thorson, nơi này rất nhộn nhịp, ngoài họ ra, còn có rất nhiều người rõ ràng là người ngoài tới hoặc là hải tặc lang thang trên đường phố, có lẽ vì còn có binh lính của đất nước đang canh giữ khu vực, nên bọn chúng bình tĩnh và không gây rối, người dân dường như đã rất quen với việc đó.

Nhưng dù vậy, Law cũng không ngu ngốc đến mức sắp xếp cho tất cả thuyền viên của mình nghỉ ngơi trong cùng một khách sạn, thay vào đó, anh ta ra lệnh cho mọi người giải tán , hành động một cách khiêm tốn, lần này anh đi cùng với Yoko, Bepo có lẽ sẽ quay lại tìm họ sau.....còn Shachi và Penguin có lẽ đã tới quán bar nào đó tán gái rồi, Law không phản đối, chỉ cần không tiêu hết tiền là được.

Vì vậy, sau khi đi bộ trên đường hơn nửa giờ, Law và Yoko tìm được một khách sạn tương đối bình dân, hỏi thuê hai phòng giá rẻ, sau đó nhàn nhã đi theo Yoko đến một nhà hàng trên phố Thorson để ăn trưa.

Những chuyện này đều do Yoko yêu cầu, khi Law hỏi cô muốn mua thuốc trước hay mùa đồ dùng cá nhân trước, cô ấy lại nói là muốn đi ăn trước.

Không thể cưỡng lại đành phải im lặng theo cô đến nhà hàng ngồi xuống, sau đó gọi món hải sản - vì hai người đã lớn lên trên ở đảo Enshi nên họ có niềm yêu thích đặc biệt với các món hải sản bọn họ thường dành thời gian đi đến những vùng biển sâu để đánh bắt thậm chí kể cả các loại hải sản nước ngọt nữa.

Yoko gọi một đĩa lớn tô cơm hải sản, vừa ăn vừa nhìn khung cảnh người ra vào từ của sổ khách sạn, hồi lâu sau mới nhận ra Law vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm.

Lúc này cô còn đang cầm trong tay cái càng cua, có chút nghi hoặc đối với Law ánh mắt, nhướng mày nhìn nhìn lại anh , yêu cầu một lời giải thích cho mục đích nhìn chằm chằm vào cô.

Law vẫn đang cầm thìa nhìn vào mắt cô ,cụp mắt xuống, rồi cười khẩy, trong mắt tràn đầy bất lực và bao dung, hiển nhiên có cảm xúc lẫn lộn.

"Anh làm sao vậy?" Yoko cuối cùng không nhịn được mà hỏi.

"Không có gì, chỉ là không ngờ ngày đi du lịch với em lại đến như thế này ." Law ngồi đối diện với Yoko, động tác tùy ý có chút lười biếng, chiếc mũ đốm hơi che đi lông mày, trên môi nở một nụ cười nhếch mép, khiến Yoko có chút không rõ lời này lúc này nói là có ý gì, là khen hay chê.

Nhưng Yoko cũng bị lời nói của Law nhắc nhở.

Giờ đây cả hai đang cùng ngồi bình thản trên một hòn đảo xa lạ thực hiện một nhiệm vụ mới hoặc hướng tới cùng một mục tiêu. Dường như điều này chưa từng xảy ra trước đây, cô biết Law đã khao khát được đi du lịch cùng cô từ trước, nhưng cô vẫn luôn hành động một mình...

Chà,những ngày tháng như này đúng là tuyệt nhỉ?

Yoko chân thành suy nghĩ, nhưng không nói ra , chỉ cụp mắt xuống, ôn hòa mỉm cười rồi tiếp tục ăn.

Mà Law cũng hiểu rằng Yoko đang có tâm trạng tốt nên lại thẳng lưng lặng lẽ dùng bữa.

Không khí ở thị trấn trung tâm Thorson sôi động và nhộn nhịp , nhưng Yoko và Law lại ngồi lặng lẽ trong nhà hàng dùng bữa, trong tâm trí họ nó chỉ là một cảnh đẹp đơn giản.

......

Sau khi dùng bữa xong, hai người nhanh chóng bắt tay tiếp tục hành trình mua dược liệu, lần lượt ghé thăm các cửa hàng dược, mua một số dược liệu cần thiết rồi trở về khách sạn , hoàn thành hầu hết các hạng mục trong danh sách, trời đã tối trước khi họ kịp nhận ra.

Yoko ngồi xổm trong phòng Law đếm đồ, Vô tình thấy ánh đèn trên con đường chính của Thorson đã mờ đi, thay vào đó là ánh đèn vàng ấm áp và tiếng nhạc chậm rãi phát lên.

Đó là một bản nhạc có chút sôi động, tiếng trống lục lạc xen lẫn tiếng sáo nhàn nhạt, giai điệu du dương vang lên từ cửa sổ khách sạn, Yoko ngước mắt lên thấy Law đang ngồi trầm ngâm gần bệ cửa sổ. Đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống đường phố.

"Anh quan tâm đến lễ hội à?"

Yoko đứng dậy khỏi công việc thu thập dược liệu, đi đến bên cạnh Law cùng anh nhìn ra đường - vừa rồi trên đường đi mua thuốc, cô phát hiện ra các cửa hàng khắp phố đều treo cờ nhiều màu sắc và những chiếc đèn lồng nhỏ, sau khi hỏi, mới biết được bắt đầu từ hôm nay, Thorson sẽ tổ chức lễ hội kéo dài hai ngày để chào mừng sự ra đời của hoàng gia Thorson.

Khi ra khơi sẽ luôn có những ngày may mắn như vậy. Vì mỗi hòn đảo đều có văn hóa và lễ hội riêng, nếu may mắn thỉnh thoảng sẽ được tham gia một số lễ hội .

Đồ ăn ngon, trang trí đẹp, không gian dễ chịu.

Yoko cũng thích loại bầu không khí này.

Tuy nhiên, Law lúc này trông lại có vẻ chán nản, khiến Yoko thấy có chút kỳ lạ.

"...Anh không muốn đi xem à?"

Cô lại nhẹ nhàng hỏi, Law quay lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh của Yoko, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, chậm rãi thở ra.

"Tôi không đi, tôi không thích loại cảnh tượng náo nhiệt này."

Law hơi cúi đầu, vành mũ phủ lên khuôn mặt, Yoko không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng Yoko biết ... giọng điệu hết sức bình tĩnh của Luo lúc này chỉ là để giấu đi điều gì đó.

Anh ấy đang nói dối, anh ấy chắc chắn không ghét lễ hội.

Ánh mắt nhìn về phía con phố vừa rồi đầy ắp sự nhớ nhung, lưu luyến.

Anh ấy nhớ phần nào về quá khứ à?

...Là những việc xảy ra trước khi lưu lạc đến đảo Enshi?

Yoko nhớ rằng Law đã sống hòa thuận với gia đình ở thành phố trắng Flevance trước khi gia nhập gia tộc Don Quixote. Là lễ hội quê hương hay......

Yoko không biết, nếu Law không nói, cô sẽ không có cách nào biết được.

Cô chỉ biết rằng lúc này cô muốn cùng Law đi đến lễ hội sôi động và ấm áp dó.

Nghĩ là làm Yoko đưa tay nắm lấy cổ tay của Law, nắm lấy bàn tay to lớn nóng bỏng của anh ấy, Law đang định xuống lầu tìm chỗ ăn tối thì giật mình, quay người lại thì đụng phải đôi mắt xanh dịu dàng của Yoko.

"Chúng ta đi?" cô hỏi.

"Em muốn mua gì?" Law nhìn cô gái thấp hơn anh một cái đầu trước mặt, có chút không kịp phản ứng.

"Lễ hội." Yoko trả lời nhanh chóng, trong mắt có một chút độn viên và dịu dàng.

Law dừng lại một lúc, nhưng trước khi để anh phản ứng, bằng một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, Yoko đã kéo anh về phía lối vào lễ hội.

>>>>

Thị trấn chính Thorson, lễ hội.

Yoko nắm lấy tay người nào đó đang không vui, vào con phố nơi tổ chức lễ hội.

Hàng trăm quầy hàng được dựng cạnh nhau trên con phố rộng dẫn vào lâu đài, bán đủ loại đồ ăn nhẹ và phụ kiện do người dân Thorson làm. Âm nhạc và các buổi biểu diễn tiếp tục diễn ra trên sân khấu trung tâm, trẻ em từ mọi nhà nắm tay nhau chạy trên đường phố sôi động.

Mặt trời đã lặn, Yoko không cần phải mang theo ô ra ngoài, lúc này đang bước đi nhẹ nhàng và thư thái.

Chỉ có chàng trai trẻ đi theo cô là ủ rũ là còn có chút căng thẳng.

"Chàng trai trẻ,có muốn mua thứ gì đó để tặng cho bạn gái không nè!"

Lúc này, Yoko đang cầm theo một con mực nướng dừng lại trước quầy phụ kiện, có lẽ ánh mắt cô đã dừng lại ở quầy hàng khá lâu, còn "cậu bạn trai " đằng sau cô ấy, Law, vốn chỉ là một người bạn đồng hành đi cùng, đã bị người bán hàng phát hiện.

Người bán hàng khéo léo nhặt một số đồ trang trí làm bằng dây thừng nhiều màu sắc đặt chúng vào đôi bàn tay trắng trẻo của Yoko, sau đó đưa cho Law xem - những món đồ trang trí nhỏ đó rất phù hợp với Yoko.

"Em thích cái nào? Tôi mua cho em."

Law cũng cầm Kikoku trong tay, anh ta không có khiếu thẩm mỹ đối với những đồ trang sức tinh xảo như vậy , cũng không hay tham gia lễ hội, nhưng vì không muốn làm Yoko cụt hứng ,anh không mặn không nhạt đáp lời một cách thẳng thắn .

Lời nói có chút lạnh lùng, sắc mặt cũng không được tốt, quầng thâm dưới mắt khiến anh ta trông có vẻ hơi u ám, bà chủ đang giới thiệu sản phẩm cũng nao núng trong giây lát. Cảm nhận được sự ngưng tụ trong không khí, bà chủ chớp mắt ngập ngừng liếc nhìn Yoko.

Mà Yoko cũng biết Law không có hứng thú nên cũng lắc đầu từ chối lời đề nghị của bà chủ, sau đó dẫn đầu cùng Law rời khỏi quầy hàng.

Cô chỉ sánh bước với Law trên đường phố lễ hội, mua đồ ăn vặt, tuy nhiên, khi Yoko ăn xong bữa ăn nhẹ lần thứ mười, Law vẫn cầm trên tay con cá nướng mà Yoko đã đưa cho anh lúc đầu, anh cắn một miếng rồi vứt phần còn lại đi.

Rõ ràng đây là một trải nghiệm mua sắm hiếm có với Yoko, nhưng đôi mắt của Law lại hoàn toàn đổ dồn vào lễ hội, cẩn thận nhìn mọi thứ trong lễ hội, như muốn in mọi thứ vào đầu mình nhưng lại không dám chạm vào.

Anh chỉ nhìn mọi thứ bằng đôi mắt vô hồn, những suy nghĩ quay cuồng trong đầu.

Ngay cả khi Yoko đang nói chuyện với anh, anh vẫn không phản ứng cho đến khi nhìn thấy một cặp trẻ em đang chơi đùa phía trước mình.

​Đó là một đôi hài tử nhìn qua chỉ có bảy tám tuổi, chỉ cao bằng bắp đùi của Law, cậu bé cao hơn mỉm cười kéo cô em gái nhỏ hơn mình, trong tay cầm một cây gậy mạch nha trong suốt như pha lê .

Tầm nhìn của Law bị lóa mắt trong giây lát, ngay cả bước chân của anh cũng dừng lại.

'Anh ơi, anh ơi, hôm nay chúng ta cùng nhau đi dự lễ hội nhé! '

'Không, anh rất bận. '

'Anh hai! Rõ ràng là anh đã hứa với Lammy sẽ đi chơi với em mà! '

'Không được, Lammy. '

Nhìn đứa bá gái cùng cậu anh trai chạy trốn, một số ký ức chôn sâu trong tâm tim Law dần hiện lên, nhớ lại về quá khứ ở Flevance xa xôi, lời hứa giữa anh và em gái Lammy .

"Cùng cô ấy đi dự lễ hội" - một yêu cầu giản đơn và tầm thường.

Nhưng anh lại không làm điều đó.

Kết cục cuối cùng của Lammy là một cái chết đau đớn.

Trong lồng ngực Law đau đớn khó tả, đôi mắt vốn đã vô định, vết sẹo càng sâu hơn, bị mắc kẹt sâu trong ký ức bị nguyền rủa, không thể thoát ra, cho đến khi đột nhiên đứng giữa đường và bị người qua đường tông phải. Sau khi va phải , anh mới định thần lại, vô thức tìm kiếm Yoko trong đám người.

Đúng rồi, vì bị phân tâm quá lâu,chẵng lẽ để lạc mấy Yoko rồi sao?

Law trong giây lát cảm thấy hoảng sợ, vội vội vàng vàng quay người lại thì đụng phải đôi mắt quá đỗi dịu dàng của cô gái.

Đôi mắt xanh trước đây của cô gái chuyển sang màu tím lộng lẫy dưới ánh đèn màu cam của lễ hội, đôi má trắng ngần của cô ấy nhuốm một chút ấm áp, bao gồm cả mái tóc dài màu trắng bạc.

Cơn gió chiều nhẹ nhàng thổi mái tóc bạc của cô bay lên, tạo thành một vòng cung mờ nhạt trong không khí. Cô chỉ đứng đó, không nói một lời , đợi anh, với ánh mắt dịu dàng.

"Yoko..." Anh gọi tên cô trong sự bàng hoàng và mất mát, giọng điệu mong manh.

Cô gái mỉm cười với anh, sau đó đi tới chậm rãi nắm lấy cổ tay Law, nắm chặt bàn tay đang lo lắng đến đổ mồ hôi của anh, tiếp thêm sức lực để đỡ anh.

"Tôi ở đây mà, đừng sợ." Cô gật đầu nói, sau đó nhìn bàn tay vẫn còn hơi run run của Law.

Anh ấy hiếm khi tỏ ra yếu đuối và hoảng sợ như vậy, chắc chắn Law đã phải trải qua những điều khá đau đớn trong quá khứ mà cô chưa từng trải qua cùng anh. Những hình ảnh và ký ức đó, dù Law có miêu tả thế nào đi chăng nữa, cô cũng khó có thể hiểu hết được.

Cô có thể không thể chữa lành vết thương cho anh ấy, nhưng chí ít cô có thể ôm lấy anh khi anh ấy lạc lối.

Yoko nghĩ như vậy, đưa tay nắm lấy tay Law, dần dần dẫn anh ra khỏi địa điểm tổ chức lễ hội, dẫn Law đến một tháp đồng hồ yên tĩnh cách xa nơi ồn ào và náo nhiệt đó.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy móc nhẹ nhàng của những bánh răng đang quay đều đặn trong tháp đồng hồ.

Họ đã đi rất xa khỏi lễ hội, Law và cô đang ngồi trên tháp chuông cao chót vót với chiếc khăn choàng trên vai, nhìn ra đèn lồng lễ hội đầy màu sắc.

Lòng Law dần dần bình tĩnh lại, bất đắc dĩ nắm tay cô gái, hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tựa vai vào những cây cột của tháp chuông.

Sau đó, hắn nhẹ giọng nói: "Hơn mười năm qua tôi không dám tham gia lễ hội nào."

Trên đỉnh tháp chuông yên tĩnh, nơi âm nhạc lễ hội gần như không còn nghe được, giọng nói khàn khàn trầm thấp của Law giải thích với giọng điệu bất lực, ánh mắt chưa bao giờ đặt ở tay Yoko mà ngược lại nhìn sự sôi độn tấp nập ở phía xa: "Hôm nay nếu em không kéo tôi đi, tôi sẽ không bước vào."

Yoko không trả lời Law mà chỉ lặng lẽ nhìn khung cảnh Thorson, một tay vẫn giữ nắm lấy bàn tay Law, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự ẩm ướt và run rẩy trong lòng bàn tay của anh, khiến cô không đành lòng buông tay anh ra.

Anh ấy sợ cái gì, nếu hành động này có thể mang lại cho anh ấy một chút cảm giác an tâm, cô luôn có thể duy trì nó cho anh.

Law nhìn Yoko không hỏi thêm nữa, giống như lúc trước, anh kéo cô nằm ngửa trên mái ngói dốc, vứt bỏ sự náo nhiệt bên dưới, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao rộng lớn.

Giống như lần trên vách đá phía sau đảo Yoko , chỉ có hai người nằm ngắm sao.

"Yoko , em còn nhớ tôi có em gái không?"

Law nhẹ nhàng hỏi, giọng nói khàn khàn và trầm gần như bị gió thổi bay.

"Tôi đã từng hứa với Lammy rằng sẽ cùng đi lễ hội với con bé, nhưng tôi đã không giữ lời hứa.Để rồi bây giờ...dù cho tôi có muốn ,cũng không thể cùng con bé đi lễ hội được nữa."

Ánh mắt Law có chút buồn bã, trướm mặ là bầu trời đầy sao lấp lánh nhưng anh không có ý định nhìn.

"Xin lỗi, tôi tưởng anh muốn tới, nên mới kéo anh đi cùng."

Yoko nhẹ nhàng xin lỗi.

"Không có, phải là tôi cảm ơn em mới đúng."

Đa để anh thẳng thắn nhìn vào điểm yếu của chính mình, cô ấy cùng anh đi vào nơi mà anh ấy sợ hãi như lại khao khát.

Cho đến hôm nay anh mới biết rằng lễ hội lại là một nơi sôi động và ấm áp như vậy Không phải vô cớ mà Lammy muốn cùng anh đi chơi , nhưng lúc đó anh chỉ muốn học tập y thuật của mình. Sau đó, Lammy cũng đổ bệnh, anh chỉ muốn học y thuật với hy vọng cứu được Lammy ...

Nhưng cuối cùng, anh lại mất tất cả.

Những ký ức khi xưa ùa vào vết sẹo chưa lành trong tim anh, khiến anh đau đớn vô cùng.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, lúc này anh phải tự mình đứng dậy, anh đã là thuyền trưởng của một băng nhóm hải tặc, đồng thời cũng có những mục tiêu của riêng mình...

Anh cho rằng mình thực sự đã được Yoko thúc đẩy.

Law bắt đầu suy nghĩ về những chuyện mà mình không thể buông bỏ, nhưng những chuyện đó đêm nay lại đặc biệt trở nên dễ dàng, khiến anh cảm thấy mình có thể làm được mọi việc.

Làn gió ấm áp thổi qua trên má anh, dần dần, một cơn buồn ngủ ập đến, Law, người hôm nay cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, nhẹ nhõm nhắm mắt lại nằm trên tháp đồng hồ.

Chẳng mấy chốc, âm thanh đều đều phát ra từ hướng của anh ấy.

Yoko nhận thấy được anh ấy ngủ không được yên giấc, cô từ từ ngồi dậy từ mái hiên.

Cũng giống như trước đây, Law, một thanh niên, dù có ngủ quên cũng sẽ cau mày, dù có ngủ quên cũng sẽ gặp ác mộng, trong đêm phải thức dậy rật nhiều lần.

Đến lúc nào anh ấy mới có thể được thả lỏng...

Tay vẫn bị anh ấy nắm chặt, không có ý định buông ra, cô chỉ khuỵu gối ngồi trên mái hiên, nhìn xuống khung cảnh toàn bộ hòn đảo, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi như anh.

......

...

Dù ngủ ngoài trời nhưng đối với Law lại là một giấc ngủ ngon đến không ngờ.

Anh không gặp ác mộng , giống như đêm đó ngủ trong phòng với Yoko, ôm Yoko trong tay, anh đã thực sự ngủ ngon lành cho đến sáng.

Hoạt động lễ hội buổi tối đã kết thúc, bầu trời xám xịt, nhiệt độ se lạnh và dường như mặt trời sắp mọc. Lạw quay đầu lại nhìn Yoko đang một tay ôm đầu gối ngủ nghiêng đầu sang một bên, sau đó đưa tay ôm cô lên.

.

"Law?" Giọng cô không rõ ràng, như bị động tác của anh đánh thức.

"Trời sắp sáng rồi, tôi đưa em về khách sạn."

Anh biết Yoko không thể di chuyển dưới ánh mặt trời, sau bế cô lên , anh ta chỉ nhấc nhẹ tay lên sử dụng khả năng trái ác quỷ của mình dễ dàng trở về thị trấn từ đỉnh tháp, sau đó quay trở lại khách sạn đặt cô trong vòng tay anh nằm xuống.

Law biết đêm qua Yoko ngủ không được thoải mái lắm nên để cô ngủ bù một lát.

Còn anh ở bên cạnh Yoko, kéo rèm cửa phòng lại, ngăn chặn tất cả ánh nắng có hại đối với cô ,anh bước đến những túi vải chứa đầy dược liệu và tiếp tục công việc còn dang dở mà Yoko để lại trước khi đến lễ hội tối qua.

Đếm được một túi, anh lại nhìn khuôn mặt đang say ngủ không phòng bị của cô.

Sau đó, quay lại tiếp tục làm việc, trên môi nở nụ cười điềm tĩnh.

Thực sự không ngờ rằng có một ngày cô thỏ này sẽ nhận ra cảm xúc của anh.

Đây có thể coi là... một trong những lý do khiến anh luôn thích cô.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro