Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

...

Băng hải tặc Heat , trên tàu.

Lúc Law kéo Yoko đi, vẫn còn nghe thấy tiếng đám thuyền viên kia còn đang gào hét "sự lãng mạn của đàn ông", Yoko nhìn Law với vẻ thắc mắc, cố bảo anh đi chầm lại, nhưng cuối vẫn bị anh kéo nhanh vào phòng.

"Đồ ngốc này!"Câu đầu tiên lại là trách móc cô.

"...Anh sao vậy?" Yoko nhướng mày nhìn Law, sau đó đưa tay kéo lại cổ áo cô, Law vừa rồi đi quá nhanh, làm cổ áo lại bị lệch lộ ra nửa vai.

Law nhìn động tác nhỏ của cô, vành tai đỏ bừng, xấu hổ đành quay đi chỗ khác, cùng với sự ngượng ngùng đó đi đến tủ quần áo của mình, lục tìm những bộ quần áo có kích thước nhỏ hơn từ vài năm trước.

Thứ anh đưa cho cô là một chiếc áo len màu đen vàng thứ mà anh hay mặc, trên đó có in logo của băng hải tặc, anh đã may vài chiếc, chiếc này này còn khá mới nên càng xấu hổ hơn khi cho cô mượn.

Có điều cái mới này sive vẫn còn hơi to, chiều dài chỉ đến giữa đùi của Yoko, chắc là không sao đâu ... cổ áo lại chỉ tương đối vừa đủ treo trên xương quai xanh đối hẹp gầy của Yoko, vấn đề là chỉ cần Yoko vận động mạnh thì cổ áo sẽ trễ xuống ngay .

Bình thường Law nghĩ con gái mặc đồ trễ vai cũng không có vấn đề gì cả, anh cũng không phải là người đàn ông bảo thủ, xét cho cùng thì trên thế giới này, mỗi hòn đảo đều có phong cách ăn mặc khác nhau, Nếu anh đến một đất nước có khí hậu nóng nực, nơi đường phố có lẽ đầy những cô gái ngực khủng mặc bikini, anh sẽ không đỏ mặt như thế này.

Nhưng anh không quen với việc Yoko mặc như vậy , dù sao Yoko thường hay mặc những bộ sườn xám được cắt may khéo léo và có cổ cao, cô ấy không thích hở cổ chứ đừng nói đến xương đòn. Cho nên bây giờ lại mặc loại quần áo tùy tiện khoe ra làn da trắng như tuyết , phô ra gần hết xương quai xanh như vậy đối với anh nó quá kích thích.

Mà đó còn là áo của anh nữa, điều này có nghĩa là quần áo anh ấy thường mặc cô ấy cũng có thể mặc được , ngay cả của những tên đàn ông cũng sẽ được.

Chưa kể thân hình nhỏ nhắn của cô đang cố gắng nâng đỡ toàn bộ chiếc áo lớn, tay áo quá dài, dáng đi nhẹ nhàng, tư thế có chút .......đáng yêu.

Law không thể để nữ nhân nhu nhược này lang thang trên thuyền toàn nam nhân trong khi ăn mặc như vậy được, thứ này chỉ cần mình anh thấy là đủ rồi, trước khi để Shachi và Penguin thấy được, anh nhất định phải tìm ra cách khác.

Cũng không muốn cô mặc quần áo của người khác nên lựa chọn duy nhất còn lại là tìm quần áo cũ của anh.

Yoko bất lực đứng trước cửa phòng Law, thấy anh tự nhiên tức giận như vậy, bước tới gần, khó hiểu nhìn: "Anh sao vậy?"

Lông mày cô hơi nhướng lên, giống như vừa mới tắm xong, làn da trắng ngần ửng hồng, khi đến gần, mùi sữa tắm dễ chịu trộn lẫn với nhiệt độ cơ thể ấm áp hiếm có của cô lướt qua Law một cách nguy hiểm, khiến anh cứng người.

"Em... đừng tới đây!"

Law, người thì trông có vẻ khoa trương như vậy nhưng thực ra lại rất ngây thơ, giơ tay đẩy mặt Yoko ra.

Nhưng Yoko dù sao cũng là Yoko, nếu cô ấy không muốn thì không ai có thể đẩy được cô, cô chỉ bình tĩnh đứng đó nhìn Law đẩy nhưng không thể di chuyển cô.

"Em... tránh ra!" Law quay đầu đi, không muốn nhìn thấy cảnh tượng mát mẻ đó nên tiếp tục đẩ cô với khôn mặt đỏ bừng.

Yoko có chút bất đắc dĩ, thấy hắn có vẻ không kiên nhẫn như vậy, chậm rãi lùi lại một bước, chán ghét nhận xét: "Anh thật kỳ quái."

Law giật giật khóe miệng, đè nén ý muốn tranh cãi với Yoko , quay đầu đi, tiếp tục tìm kiếm quần áo cũ của mình - nhưng dù có tìm thế nào cũng không tìm được, cho dù có là quần áo cũ. Những chiếc áo anh mua khi từ khi ra khơi ba năm trước đối với Yoko cũng là quá rộng.

Vì vậy, ngay khi aw không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phại cho ra một quyết đingj giữ hai lựa chọn là "Phải cho tàu nhanh chó cập bến để mua cho cô"hoặc "tự tay may cho cô ấy", lúc này đột nhiên một con gấu trắng xông vào phòng.

Dùng hết sức tông cửa phòng Law ra, sau đó hưng phấn chạy vàovới vẻ mặt như muốn chuộc tội, đôi mắt lấp lánh ánh sao: "Đội trưởng, Đội trưởng! Tôi tìm thấy quần áo cũ của chị Yoko ne! "

Bepo hưng phấn chạy đến, thân hình mũm mĩm chạy về phía trước trong phòng Law, nhưng có lẽ bởi vì cầm thứ gì đó trong tay không nhìn thấy đường đi Bepo lại nhất quyết chạy về phía Law, vô tình đụng phải lưng Yoko.

Không ngờ, Yoko lại bị thân hình to lớn cuat Bepo hất về phía trước, buộc phải rơi vào vòng tay của Law, mũi của cô va vào bộ ngực cứng rắn của Law khiến cô nhăn nhó vì đau đớn.

Mà Law cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng và mềm mại rơi vào trong ngực mình, vô thức đưa tay ra bắt lấy, nhìn xuống rồi lập tức dừng lại.

​ ...Đây là cái kiểu góc nhìn gì vậy!

Cơ thể Law ngay lập tức cứng đờ, đôi mắt anh trở nên trắng dã vì hình ảnh kích thích trước mắt.

Yoko vẫn chưa hay biết gì, thay vào đó, cô đứng dậy khỏi vòng tay Law, đưa tay phủ phủ ống tay áo, Sau đó quay lại phàn nàn với Bepo,co gấu bắc cực di chuyển qua vụng về: "Bebo,cậu vẫn hấp tấp như trước."

Cô rất thành thật, Bepo khiến cho mọi người không khỏi lo lắng từ lúc còn ở đảo Enshi , nhưng cô không biết ra nói điều này có thích hợp hay không, dù sao Bepo cũng không phải là con người, có lẽ không nên lấy tiêu chuẩn này để cân nhắc ,nhưng không muốn lừa cậu ấy đến hai lần trong một ngày.

"Thực xin lỗi,chị Yoko!" Bepo trong mắt tràn đầy nước mắt, cậu cũng không muốn đâu, nếu có thể, hắn thật sự muốn mình thông minh hơn. Cho nên vừa rồi để xin lỗi, còn đi lục lọi tủ đựng găng tay của cabin, còn tìm thấy quần áo cũ của cô, không nghĩ khi xông vào lại lỡ đụng trúng Yoko lần nữa.

Bepo thất vọng cúi đầu, Yoko lại không đành lòng trách móc cậu ta, cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai cậu ta rồi đưa tay nhận lấy chiếc hộp từ tay Bepo,từ bên trong lấy ra được một bộ quần áo.

......Đúng thật là đồ của cô.

Yoko nhìn chiếc sườn xám mà cô đã để lại ở đảo Enshi với vẻ kinh ngạc.

"Sao những bộ quần áo này lại ở đây..." Yoko xoa xoa họa tiết được thêu trên đó, ánh mắt trống rỗng.

"Tôi đã mang theo chúng khi bọn tôi ra khơi. Dù sao , nếu không mang đi, nó cũng sẽ bị dân làng vứt bỏ. May mắn là thuyền trưởng lúc đó đã cho phép..." Bepo nước mắt lưng tròng giải thích. Còn Yoko cụp mắt nhìn những bộ đồ đã lâu không mặc này, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên một tia dịu dàng.

Tất nhiên, Law không lex nào lại bỏ lỡ sự ấm áp hiếm có trong mắt cô, anh bị vẻ mặt dịu dàng của cô làm cho phân tâm đến mức không biết Yoko đã rời khỏi phòng từ lúc nào rồi.

...Khoảng nửa giờ sau, Yoko tìm thấy một bộ quần áo gần như không thể mặc được trong hộp các tông trong phòng của mình.

Chung quy những bộ quần áo này là được chủ một tiệm may trên đảo Enshi đặc biệt may cho cô, và cô thì không phải là người hay may quần áo mới nên đã rất đắn đo khi chọn từng kiểu dáng, màu sắc ,những thứ trước mắt này nó đầy ắm những kỉ niệm.

Vì vậy, thứ cuối cùng cô mặc vào là chiếc sườn xám thêu hoa sẫm màu mà cô đặt trước ngày sinh nhật của Law – tuy hơi chật ở ngực nhưng vẫn mặc được, còn đỡ hơn là mặc áo len của Law .

Yoko ngắm nhìn mình trong gương ,chậm rãi nhếch lên khóe miệng, mặc bộ quần áo quen thuộc, nhiều loại cảm giác an tâm và hoài niệm gần như tràn ngập trong lồng ngực cô.

Không ngờ Yoko lại có thể lấy mặc lại mấy bộ quần áo cũ của mình đổi lấy việc bị Bepo tạt sơn, tâm trạng của cô dần dần tốt lên mà không rõ nguyên nhân.

Vì vậy, cô nhanh chóng đưa ánh mắt về lọ thuốc đã đặt xuống lúc trước khi tắm, vội vàng đi tìm Law, lập tức nhờ anh ấy làm thuốc giải độc cho cô.

Buổi chiều bị Bepo làm gián đoạn, nhưng Yoko không bao giờ quên nhiệm vụ.

Sau khi thay quần áo, cô đương nhiên sẽ làm lại ngay.

Về phần Law, khi đối mặt với sự ủy thác đột ngột của Yoko, ban đầu anh có chút ngạc nhiên, vì trước đây Yoko rất hiếm khi nhờ vả anh làm điều gì đó cho cô, cô ấy là loại người sẽ tự mình giải quyết mọi việc... ...

Nói một cách đơn giản, nếu bọn họ gặp một phó bản, Yoko chắc chắn sẽ là người đâu tien xông lên , không nói một lời sử dụng tất cả các chiêu thức của mình giải quyết, sau đó hoàn toàn bỏ lại Law ở phía sau, để lại anh ta đứng đó với vẻ mặt bối rối.

Đã nhiều năm như vậy, Yoko chưa bao giờ nhờ Law giúp đỡ như thế này.

...Dù có ngạc nhiên đến thế nào, Law vẫn biết mình phải cho cô một câu trả lời. Dù saovốn là muốn tìm biện pháp để Yoko đưa anh đi cùng, vì điều này anh phải tìm cách nhúng tay vào kế hoạch của Yoko, hiện tại đây là cơ anh cần phải nắm chặt lấy.

Anh tự tin trong lĩnh vực chế tạo thuốc, giờ đây chỉ bằng một cái liếc mắt anh thậm chí còn có thể nhìn ra những phương pháp giải độc, đồng thời cũng biết những tác dụng phụ có thể xảy ra khi sử dụng lâu dài loại thuốc này và dùng nó để tạo ra một loại thuốc hay phương pháp điều trị có thể đào thải hoàn toàn độc tố ra khỏi cơ thể chỉ là chuyện đơn giản mất vài đêm.

Nhưng Law rốt cuộc lại thích tự tìm chết , anh ta lấy danh sách thuốc Yoko đã sao chép, vì muốn nhìn thấy vẻ mặt của Yoko xấu hổ rồi sau đó cầu xin anh ta. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác: "Em cho rằng tôi rất nhàn hạ sao? Tôi không tùy tiện làm thuốc cho người khác."

Đôi mắt lảo đảo ,anh giả vờ lạnh lùng nhìn Yoko, một tay cầm danh sách thuốc, tay kia giữ chặt gọng kính.

Yoko đứng đó nhìn vẻ mặt bất mãn của Law, cảm thấy lời nói của anh như dội một gáo nước lạnh vào người cô, cô chớp mắt, trong đầu hiểu ra ý muốn trong lời nói của Law, cô nghĩ ý của anh ấy là "Không", vẻ mặt có chút khó xử.

Nhưng cô thì không thích ép buộc hay cầu xin người khác.

Nếu Law đã không muốn thì thôi vậy, Yoko nghĩ.

"Vậy được ." Yoko tính toán một lúc lâu, đôi mắt xanh đầy vẻ bình tĩnh và thấu hiểu: "Đúng là nghiên cứu của anh rất bận,có lẽ trên tàu còn nhiều bác sĩ khác nữa? Tôi đi hỏi họ thử xem."

"......hả?!"

Cảm thấy diễn biến có chút không đúng với kịch bản lý tưởng, Law nhất thời bối rối.

Sau đó nhận ra...hóa ra tsundere không thể áp dụng được với cô ấy! Cô ấy có phải là trai thẳng không? ?

"Dừng . Dừng ! Đầu óc em có vấn đề à?!"

"Sao thế,không phải nó bất tiện với anh sao?"

"Tôi nói ta bất tiện khi nào... Tôi giúp em , giúp em là được chứ gì, đồ khốn!"

"...?"

Yoko nhướn mày nhìn con chó tự nhiên dừng xù lông lên.

......Người này thật kỳ lạ.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro