Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

......

Nửa đầu Gand Line Quần đảo Neno.

Trước khi dừng lại ở khách sạn thuê, Yoko một tay cầm sên truyền tin, một tay cầm đồ ăn mang đi, mỗi lời nói đều rất nghiêm túc.

Nhưng những lời nói chắc nịch của cô lọt vào tai Doflamingo, rõ ràng là những lời hắn không thể chấp nhận, Hắn luôn là người duy nhất đuổi người khác đí, làm gì có cái chuyện để cho người khác nói rằng họ muốn rời xa gia đình hắn? Hắn cau mày, biết rằng lời nói của Yoko rất có thể là vì cô đang tức giận về chuyện xảy ra đêm đó, nên hắn hạ giọng khuyên bảo cô: "...Không có sức mạnh của tôi, em không thể thành công."

"Anh sai rồi." Yoko cụp mắt xuống nói, trong khi cô đang đợi, lũ trẻ trong phòng khách sạn đã mở phòng trước cho Yoko vào. Cô đặt hộp đồ ăn mang về lên bàn rồi bước đi tới ban công tiếp tục đàm phán với Doflamingo.

"Tôi đã có được manh mối mà tôi muốn tìm, tôi không cần phải dựa vào sức mạnh của anh nữa."

"Fufu...cô bé, em nghiêm túc đấy à? Em không phải không biết rằng có rất nhiều mối liên hệ đằng sau cái viện nghiên cứu mà em muốn giải phóng. Em nghĩ rằng một mình em có thể đánh bại tất cả à?"

Doflamingo vừa nói lời này, đầu bên kia của Yoko dường như có chút im lặng - một lúc sau, hắn mới nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô từ micro.

Tiếng cười đó có chút thẳng thắn nhưng cũng chút bất lực mà Doflamingo không hiểu được.

Lâu lắm rồi hắn mới nghe được.

"...Đúng là một mình tôi không thể làm được."

Yoko cụp mắt , tựa vào lan can, nhìn hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn ăn hộp cơm, ánh mắt có chút dịu dàng: "Cho nên , tôi chưa bao giờ có ý định sẽ đánh bại nó, mục tiêu của tôi chỉ là thâm nhập vào viện, để tham nhập vào cũng không hề dễ dàng gì , trước đây tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể tới gần được hòn đảo.".

"Kỳ thực hiện tại tôi cũng không biết nên làm như thế nào, cho dù có lấy được thẻ thông hành, cuối cùng cũng chưa chắc có thể chạm vào viện nghiên cứu kia, cho nên tôi chưa bao giờ quyết định sau đó nên làm gì." Bởi vì ánh mắt của cô đang tập trung vào hai đứa trẻ, Yoko , người không nhận thức được rằng mình đang nói chuyện với Doflamingo, vô tình nói với giọng điệu thở dài.: "... Tham vọng của tôi không lớn, không giống như anh."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, đây cũng là lần đầu tiên Doflamingo nghe thấy Yoko nói ra những suy nghĩ hoặc nói một chút về bản thân như vậy, nghe giọng điệu có chút mệt mỏi nhưng nghiêm túc của cô, Doflamingo tựa hồ cảm thấy hắn hiểu rõ Yoko hơn một chút.

Chỉ là hắn ta vừa bước một bước về phía cô ấy, lại nhận ra rằng tấm lòng rộng mở của cô gái dành cho hắn đều dựa trên quyết định chấm dứt của cô.

Cô sẽ bỏ chạy , giống như mọi khi đi theo hắn hoặc rời khỏi hòn đảo mà không để lại dấu vết. Hắn biết cô thực sự có thể làm được điều đó.

Doflamingo đứng trước phòng làm việc của mình, cầm con sên truyền tin trong tay, từ vị trí trong phòng của mình nhìn ra ngoài cửa sổ khung cảnh Dressrosa, hắn có thể nhìn thấy người ra vào ở bến tàu, sau đó là biển và bầu trời.

Hắn ta siết chặt đầu ngón tay trên bệ cửa sổ, vì quá căng thẳng và sốt ruột, hắn ta thậm chí còn cào vào mép bệ cửa sổ tạo ra các vết nứt lúc nào mà không hề hay biết.

Đúng, cô thực sự có thể làm được.

Việc cô ấy sẽ không bỏ chạy luôn là mong muốn đơn phương của hắn sao?

Những đường gân trên trán Doflamingo giật giật, hắn nhớ tới cô đã đem đứa nhỏ tên Eddie từ nửa năm trước đem đi, cũng cũng không đem về bất kỳ đứa trẻ nào từ nhà đấu giá về Dressrosa mà cô luôn quay về một mình.

Căn phòng của cô cũng chưa bao giờ để lại dấu vết nào của cuộc đời cô, chỉ có đồ đạc và quần áo được sắp xếp cho cô. Đêm đó , cô rời đi một mình, ngay cả chiếc sườn xám hắn đưa cô vẫn còn trên giường.

Cô chưa bao giờ có ý định ở lại, ngoại trừ những thông tin ban đầu cô nói muốn lấy đi, cô cũng không mang đi, chỉ có hắn cho rằng mình đã thành công trói buộc cô vào bên người mình, quá tự phụ vào bản thân mà không nhận ra những manh mối này.

Sau đó hắn mới nhận ra rằng việc cô rời đi thật dễ dàng.

Cảm giác bị phản bội khiến Doflamingo nổi cơn thịnh nộ - hắn biết cô không còn con tin nào ở Dressrosa, và hắn cũng không còn cách nào khác ngoài dùng lời nói ra lệnh cho cô.

"Ta chỉ nói lại một lần thôi, quay lại ngay."

......

Giọng nói khàn khàn thành thục của người đàn ông phát ra từ con sên , Yoko đặt con bọ lên lan can, nghe những lời nói độc tài và phẫn nộ của người đàn ông, đôi mắt xanh của cô dần dần trở nên sâu thắm.

"Tôi sẽ không quay lại." Yoko kiên quyết nói, thực tế, tại thời điểm này, sự tức giận của cô đối với Doflamingo vốn đã tiêu tan, cô sẵn sàng giải thích sự việc với hắn ta, để mọi chuyện có thể dễ dàng đến và đi. : " Thời gian thỏa thuận đã trôi qua từ lâu rồi."

"Vậy là em định rời đi sau khi biết rất nhiều thông tin về gia tộc của ta?"

Như thể đã kiệt sức, hắn ta chỉ đơn giản nói ra những lời đe dọa - một lời ám chỉ vô liêm sỉ: nếu cô đột ngột rời đi, hắn ta có thể tùy ý ra tay tấn công cô, buộc cô không thể rời đi và gặp nhiều chướng ngại vật trên đường.

Lúc này, mặc dù Yoko đã sớm đoán được, nhưng cô vẫn có chút bất lực.

"...Hành vi của anh luacs này có khác gì một đứa con nít không?"

Cô không sợ những lời đe dọa của hắn, cô chỉ không hiểu tại sao hắn lại phải như vậy. Yoko tưởng tượng hắn ta sẽ trông như thế nào ở đầu bên kia của điện thoại, nghĩ đến bộ dạng tuyệt vọng và cuồng loạn của Dellinger khi không đạt được thứ nó muốn, hành vi đe dọa của Doflamingo vào lúc này thật sự giống như đứa trẻ đó.

"Loại người như tôi anh muốn bao nhiêu chẳng được, anh sẽ sớm tìm được người khác thôi."

"Đừng bắt ta phải nói lại lần thứ ba, em có quay lại không?"

"Không về!" Yoko cau mày, cô có chút khó chịu. Nhìn vẻ mặt ủ rũ trên khuôn mặt của Dendenmushi, Yoko nói một câu khác: "... Doflamingo, trong lòng anh không phải luôn cảm thấy cho dù tôi có phản bội cũng không thể tạo ra sóng gió gì sao? Bây giờ mọi chuyễn vẫn ổn, vậy , tại sao anh lại tức giận? "

"......Câm miệng!"

Doflamingo ngắt lời cô, cảm thấy mỗi lời cô nói đều chạm vào chỗ đau của mình, cuối cùng hắn bóp nát tấm ván gỗ trên bậu cửa sổ, nghĩ ngợi một hồi, hắn từ bệ cửa sổ nhảy xuống, phía sau truyền đến vài tiếng hét.

——Thiếu chủ, ngài đi đâu thế? !

Hắn không đáp lại mà thay vào đó bỏ đi những lời lẽ gay gắt với Yoko.

"Cô gái, tốt nhất em đừng chạy trốn khỏi tôi."

---Nó có ý nghĩa tương tự như "Tôi đang đến đưa em trở về."

Anh ta muốn đến bắt cô á?

Yoko bối rối trong giây lát, hoảng sợ cúp điện thoại, nhìn con sên truyền tin ngủ say, cô tóm tắt lại điểm mấu chốt của cuộc gọi trong đầu – hắn ta thực sự muốn đưa cô về!

Không thể để bị bắt được, ít nhất là không phải bây giờ!

Hắn ta phải mất bao lâu để đến hòn đảo này được? Nếu dùng tối đa năng lực của trái ác quỷ để tới, nhất định có thể đến đây trong vòng chưa đầy bốn giờ, hắn biết tàu ngầm của cô trông như thế nào, hắn cũng có rất nhiều mối quan hệ, bắt đầu từ lúc cô cúp máy, hắn nhất định sẽ dùng tốc độ mà cô không thể tưởng tượng được ra lệnh cho lực lượng tai mắt trên đảo ngăn cản cô ra khơi!

Chiếc tàu ngầm nguyên bản của cô đã không thể sử dụng được nữa, quá dễ bị đánh chặn, quan trọng hơn là còn có hai đứa nhỏ nữa đang cần cô bảo vệ, hắn nhất định sẽ lợi dụng điểm yếu này .

Cần phải tìm cách khác để thoát khỏi hòn đảo này, không thể dùng thuyền của mình, nhưng lẻn lên thuyền hải tặc khác cũng không thực tế cho lắm, lúc này cô chắc chắn sẽ không có được thuyền mới.

Yoko cau mày, cô nghĩ Doflamingo muốn bắt cô, thực sự không ngờ nó lại thành ra thế này: Hắn ta đích thân đến. Nhìn con sên trong tay thấy có một cuộc gọi mới đến, là của Doflamingo, âm thanh Bleple Bleple khiến Yoko càng thêm khó chịu , cô không thể kiềm chế được, thiết bị điện thoại của con sên bị cô tháo dỡ và nó đã được giải phóng.

Sau đó chỉ một giây sau, cô lại hối hận, lỡ như hành vi này của cô khiến Doflamingo tức giận thì sao? Điên rồi, hoảng loạn điên lên mất , vì đã làm việc bên cạnh hắn cả năm trời nên cô biết rất rõ hắn sẽ dễ dàng tìm được cô.

Cô không sợ trở thành kẻ thù của hắn, nhưng cô thực sự không thể làm được trước khi việc ở viện nghiên cứu được hoàn thành.

Nghĩ đến đây, Yoko lập tức thay một bộ quần áo, mặc áo choàng, vào phòng bế đứa trẻ đi, tuy nhiên, ngay lúc cô đang bối rối và có chút tuyệt vọng, mặt dây chuyền trên ngực cô lại bất ngờ rung chuyển.

......Là thẻ mệnh của Law.

Đồng tử của Yoko đột nhiên co lại, xét theo phản ứng của thẻ sinh mệnh, cô chắc chắn mình đang ở rất gần với chủ nhân của nó. Law đang ở trên cùng một hòn đảo với cô? Yoko sửng sốt một chút, vừa rồi còn đang nghĩ đến Doflamingo, cô hoàn toàn không chú ý đến nó.

Đây có phải là trường hợp xấu nhất? Là địa ngục à?

Nếu Doflamingo đến bắt cô và gặp Law ở nơi này, còn Law không ngờ tới... Yoko bất động đứng đó, không thể để hai người họ gặp nhau! Phải giấu cả Law đi!

Chạy trốn... Một quyết định như vậy xuất hiện trong đầu Yoko , nhưng ngay khi cô bước đi, một lựa chọn mới lại xuất hiện.

Không, vấn đề không phải là che giấu Law.

Sao không cùng anh ấy trốn thoát khỏi hòn đảo này?

Yoko chưa bao giờ cảm thấy suy nghĩ của mình nhảy nhanh như vậy, nhớ lại cái đêm cô nói lời tạm biệt với Law trên đảo Enshi, anh ấy đã xấu hổ như thế nào và cô đã kiên quyết ra sao đối với anh ấy. Nhưng chỉ trong đêm trăng sáng đó, cô mới thực sự cảm nhận được tình cảm của chàng trai ấy dành cho mình.

Trớ trêu thay, cô không ngờ rằng mình sẽ vì trốn khỏi Doflamingo mà gặp ngay lúc này Law...Nhưng, hết đường rồi.

Yoko bế hai đứa trẻ lên nhảy khỏi tầng hai của khách sạn, sau đó, theo hướng của mặt dây chuyền, nhanh chóng chạy trốn giữa quần đảo Neno, cho đến khi...

Ở giữa con phố chính, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ với mái tóc đen ngắn, mặc áo len màu vàng và đội mũ đốm.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro