Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

......

Nửa đầu của Grand Line, Quần đảo Neno.

Yoko cầm lấy lá thư mời do Doflamingo đưa cho cô ,dễ dàng lẻn vào khu vực đấu giá. Thật nực cười khi nói rằng cô trở lại Dressrosa chỉ sau một đêm và nhìn thấy hai tấm thiệp mời từ ngăn kéo trong phòng hắn.

--Có vẻ như kế hoạch ban đầu của hắn là đi cùng cô.

Nhưng hiện tại cô đương nhiên không thể đồng ý, vết bầm trên tay cô vẫn còn chưa lành.

Nói đến đây, Yoko cũng tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu cô trở về gia tộc trễ ... Gladius chắc chắn sẽ cho cô nổ tung thành các vì sao - dù sao thì chính cô là người đã ấn vào trán trái của Doflamingo lên bàn, sau đó đập chai rượu vào đầu bên phải của hắn ta.

Không, không chỉ Gladius, Diamante, Lao G hay thậm chí cả Trebol đều sẽ đến đồ sát cô . Doflamingo thậm chí có thể... để Hải quân đưa ra thông báo truy nã cô và để thế giới bắn cho cô thành một cai tổ ong cũng nên?

Yoko nghĩ đi nghĩ lại, khi cô đang còn cảm thấy đau đầu khi nghĩ về chuyện đó, con sên truyền tin mà cô mang theo lại vang lên. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, co sên đã thay đổi thành biểu cảm của Trebol ——

"Yoko!!! Cô đã đi đâu vậy?!" Con sên mũi chạy quá mức, nhìn thấy điều này, Yoko có vẻ chán ghét đưa con ốc sên đi xa hơn một chút.

"... Quần đảo Neno, thiếu chủ hẳn là biết chuyện này." Yoko cụp mắt xuống nhìn con ốc sên, trong long có cảm giác xung đột, tại sao Trebol dường như lại không biết gì? Hay là Doflamingo vẫn chưa trở về lâu đài?

"Còn dám nhắc đến Doffy! Ta chắc chắn sẽ cho cô một bài học nhớ đời ! Tại sao không ngăn Doffy lại khi ngài ấy say rượu?!" Trebol tức giận nói. Yoko nghe xong có chút bối rối rồi ai oán hỏi lại: "Tôi không ngăn cảng anh ta lúc nào? Rõ ràng là tôi..."

"Đêm đó cô chỉ lo ngủ, không quan tâm đến việc Doffy say khướt và phát điên...

..." Trebol  nói trong nước mắt và đau khổ khi nhìn thấy Doflamingo một mình trở về lâu đài với miếng băng gạc trên trán ,hắn ta bị dọa muốn xỉu.

Ngay lúc Yoko cảm thấy sự hiểu biết của Trebol dường như có chút khác biệt với tưởng tượng của mình, thì lại có một âm thanh kỳ lạ khác từ con sên truyền tin , sau đó, con sên trước mặt được thay thế vẻ mặt của Doflamingo, khóe miệng nhếch cao

Trong lòng Yoko thắt lại, lại nghe được lời nói đầy ẩn ý của tên đàn ông: "Ai say mà phát điên? Ta chỉ bị ngã... Cô có nghĩ vậy không? Cô bé."

Yoko không trả lời, nhưng có lẽ cô cũng đoán được ý của Doflamingo, hắn không nói cho người nhà biết việc cô đã làm, cốt là bảo vệ địa vị của cô.

Nhưng cô không đánh giá cao cách giải quyết của hắn ta chút nào

Doflamingo thấy cô không phản hồi, hắn lại hỏi: "Này, không phải ta đã nói cũng muốn đến Quần đảo Neno sao? Tại sao cô lại đi một mình?"

"...Anh biết mà." Yoko nhìn vào con sên trước mặt và bình tĩnh trả lời.

Hắn biết, hắn biết lý do tại sao cô lại đến Quần đảo Neno một mình, và hắn cũng biết đêm đó hắn đã làm gì với cô, đây không phải là sự thật mà hắn có thể dễ dàng che đậy chỉ bằng những lời nói dối. Nghĩ tới đây, Yoko trong ngực như có lửa đốt, đành tùy tiện nói dối như hắn ta : "Buổi đấu giá bắt đầu rồi, tạm biệt."

Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Bên kia căn phòng, con sên của Doflamingo đã đi ngủ, nhìn xuống vật nhỏ mà không hề tức giận. Ngược lại hắn cảm nhận được Yoko đang giận dỗi đối với mình, cảm thấy có chút thú vị.

Cô bé đang tức giận - hắn nên đợi cho đến khi cô bình tĩnh lại rồi mới đưa cô về.

Hắn đang mơ tưởng, trong tâm trí nhớ lại cái đêm mà hắn cùng đôi môi của cô khóa chặt lấy nhau.

......

Sau khi cúp điện thoại, Yoko cảm thấy có chút bực bội.

Tức giận vì sự vô liêm sỉ của hắn ta, tức giận vì hắn ta giả vờ mất trí nhớ, tức giận vì giọng điệu tự cho là tốt cho cô.

Chuyển sự chú ý sang công việc, Yoko lại bước vào địa điểm đấu giá. Đó là một địa điểm đấu giá được giám sát và xem xét rất nghiêm ngặt. Đúng như nhưng thông tin Doflamingo cung cấp cho cô, hai trong số các sản phẩm đều đến từ nghiên cứu đó. Vì vậy, Yoko đã sử dụng tiền tiết kiệm của mình để mua lấy một đứa, rời khỏi chỗ chờ nhân viên hậu trường giao "hàng" mà cô đặt.

Yoko đã kiểm tra và sau khi xác nhận là đúng, cô nhờ người gửi đứa trẻ đến một địa chỉ trong quần đảo, sau đó rời khỏi nhà đấu giá.

Vì vật phẩm đấu giá đã được xác nhận là đã bán nên những người ở viện chắc chắn đã nhận được phần thưởng từ cô, Kết quả là họ chắc chắn sẽ phải rời đảo mà không có hàng hóa trong tay, nhưng lối thoát từ nhà đấu giá lại dẫn đến mọi hướng của quần đảo. Nếu chọn sai hướng, chắc chắn cô sẽ bỏ lỡ cơ hội bắt giữ ai đó.

Nhưng may mắn thay, cô vừa để Youmu mình mang theo lẻn vào hậu trường của nhà đấu giá và đi theo người đó.

Đây là vũ khí độc nhất của Yoko và là một kỹ thuật mà hầu hết mọi người không bao giờ có thể phát hiện ra - cô đã học được nó từ Lian trên đảo Enshi. Nghĩ như vậy, Yoko ngẫu nhiên nhặt một hòn đá trên mặt đất, trước tiên lấy sơn đặc trưng của Lian từ trong túi ra và vẽ một trận pháp trên đá, linh lực phát huy tác dụng, viên đá hấp thụ linh lực của chỗ dựa bị treo lơ lửng trong không khí. Đứng dậy và đi theo hướng Youmu đang đi.

Đây không phải là linh lực của chính Yoko, bởi vì cô không phải lúc nào cũng có thể học được các chiêu thức của Lian, nên cô lấy đạo cụ từ anh ta để có thể sử dụng ngay lập tức - ví dụ như sơn được ngâm trong sự chỉ dẫn và linh lực của Lian, anh ấy nói, chỉ cần nhớ các bước tìm đá và vẽ hình đúng.

Thân hình của Yoko di chuyển trong bóng tối của thị trấn, cô giống như một con mèo trắng như tuyết, nhanh nhẹn tránh sự theo dõi và tầm nhìn của bất kỳ ai, dễ dàng đi đến một trong những lối ra cách nhà đấu giá 3 km, có lẽ là ở gần bến tàu để người bán có thể rời đi bằng tàu bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, việc "rời đi an toàn" đối với hai nhân viên của viện nghiên cứu đã là điều không thể.

Đôi mắt xanh của Yoko nhìn chằm chằm vào những người đàn ông có dấu vết Youmeng trên cơ thể họ trong bóng tối, họ ăn mặc giống như cư dân trên đảo, dường như mọi thứ đã được thực hiện để hòa hợp với bầu không khí xung quanh. Nhưng đối với Yoko, người đã chuẩn bị từ trước, sự tồn tại của hai người càng chói mắt càng tốt.

Cô không suy nghĩ nhiều, ánh mắt rơi vào hai người giống như tầm ngắm của súng bắn tỉa, cô chỉ nhìn thấy hai người đang tiến vào cabin, một giây tiếp theo, bắp chân cô tập trung sức lực, tốc độ nhanh như báo đã thành công lẻn vào.

Cửa cabin vừa đóng lại, trong buồng lái chật hẹp có Yoko và hai người đàn ông của viện nghiên cứu.

Kết quả là rõ ràng.

Thấy Yoko đứng đó nhìn họ, trong khoảnh khắc một đôi mắt xanh chạm vào mắt hai người, cô cúi người về phía trước và tiến lến, người đàn ông chỉ cảm thấy dường như có một luồng ánh sáng trắng và bóng tối nhanh chóng lướt qua trước mặt anh. Mặt anh bị tóm lấy một cách thô bạo và giơ lên. Sức lực của người đó mạnh đến mức chỉ sức mạnh của xương ngón tay cũng khiến mặt anh đau nhức.Chỉ là, trước khi anh có thể tập trung sức mạnh để chống cự, anh đã bị ném một cách thô bạo về phía đối tác của mình.

Hai người bất ngờ bị ném vào nhau, cảm thấy đầu đau như búa bổ, chưa kịp chạm tay vàosúng đã cảm giác như bị một cú đấm thật mạnh vào bụng lần nữa, nội tạng nổ tung đến mức không cơ thể con người nào có thể chịu đựng được. Trong cơn đau đớn, họ rên rỉ và ngất đi hoàn toàn.

Sự hỗn loạn bắt đầu đột ngột và kết thúc nhanh chóng.

Yoko nhìn hai người đàn ông bị cô gạt sang một bên trong giây lát, bằng một đôi mắt xanh lam vô cùng tàn nhẫn.

Đầu tiên cô ta giật lấy la bàn vĩnh cửu trên tàu của họ, sau đó lợi dụng lúc hai người đàn ông đang ngất xỉu để lấy ra mọi thứ họ có - ghi chú nghiên cứu, chìa khóa, thẻ mật khẩu, tất cả la bàn, thư từ, giấy phép, tiền ........

Yoko cụp mắt nhìn thu hoạch của mình, khi giá trị tồn tại của hai người đó bị cô làm cho trống rỗng, nắm đấm nắm chặt của cô trong giây tiếp theo biến thành hình dạng một con dao cầm tay. ​

Sau đó - cô giơ con dao lên và thả nó xuống, khiến cơ thể dưới chân cô lập tức hình thành một dòng máu.

......

Sau khi khởi động con tàu không người lái, Yoko quay trở lại đất liền với thu hoạch của mình.

Rửa vết máu trên con dao bằng nước sạch , lại chìm vào suy nghĩ sâu sắc.

Đã lâu rồi cô không làm việc này - tay cô đầy máu. Nhưng để câu giờ cho bản thân, cô phải làm điều này. Bởi vì những người ở viện rất thận trọng, nếu một hoặc hai nhà nghiên cứu gặp tai nạn, họ nhất định sẽ phát hiện ra... và để tránh cho sự tồn tại của mình bị lộ, cô phải xóa sổ hai người đó.

Dần dần điều chỉnh lại tâm lý, chỉnh trang lại bộ quần áo lộn xộn, sau đó che giấu dấu vết chiến đấu trên người.

Cô vẫn còn việc phải làm - vừa rồi cô đang tìm kiếm rất nhiều thứ hữu ích trên tàu, bao gồm cả ghi chú nghiên cứu và la bàn vĩnh cửu, chỉ cần có la bàn vĩnh cửu, cô có thể đi đến nơi đó bất kể hòn đảo thế nào di chuyển.

Tuy nhiên, làm thế nào cô có thể vượt qua những dòng hải lưu hỗn loạn và tránh được những quái vật biển cũng như những sinh vật tiên tiến giống vua biển được bố trí đặc biệt xung quanh viện nghiên cứu lại là một chuyện khác mà cô phải chuẩn bị. Miễn là cô tìm ra con đường tốt nhất.

Còn lực lưỡng vũ trang bên trong viện nghiên cứu... Trong đầu Yoko rối bời, cảm thấy mình đã thành công tiến thêm một bước lớn, cô mua bữa trưa ở một nhà hàng gần đó và chuẩn bị đi đến nơi ở mà cô đã chuẩn bị trước đó, cùng với hai đứa trẻ cô đã cứu gặp nhau. Tuy nhiên, ngay khi Yoko chuẩn bị bước vào phòng, sên truyền tin trên người cô đúng lúc lại vang lên.

Yoko, vốn đã có chút khó chịu, dừng lại và trả lời điện thoại.

Anh ta là tên đàn ông kiêu ngạo và kiêu ngạo.

"Mọi chuyện thế nào rồi? Thu hoạch tốt chứ?"

Hắn gọi cô ngay khi cuộc đấu giá kết thúc, như thể đang ở gần cô.

Yoko biết rằng cô đã lấy manh mối của hắn ta để làm gì đó, thì cô nhất định phải ở trong tầm mắt của người đàn ông đó, nhưng lúc này cô thực sự không muốn chú ý đến câu hỏi của Doflamingo nữa, vì vậy cô hít một hơi thật sâu và nói rõ ràng với hắn ta.

" Doflamingo, Một năm đã trôi qua lâu rồi."

"...Tôi ở ngay tại đây, bỏ rơi anh cùng gia đình anh."

Giọng nói của cô trong trẻo và lạnh lùng, nhưng qua tai Doflamingo thì không hề như vậy.

Quả bom Trebol dự đoán cuối cùng cũng phát nổ rồi.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro