
Chương 37
...
Dressrosa.
Lý do Doflamingo mời Yoko đến đấu trường cung không phải vì lý do nào cả, gần như có thể tóm gọn lại chỉ là một ý thích bất chợt - bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy rằng với tư cách là thuộc hạ của mình, con nhóc Yoko này thực sự quá giản dị.
Doflamingo rất hiếm khi ở lại lâu đài vì hắn có rất nhiều việc khác nhau phải làm, chính vì vậy mà mỗi khi quay trở lại lâu đài, các thành viên trong gia đình sẽ luôn nồng nhiệt chào đón và trò chuyện sống động với hắn.
Nhưng thường thì trong những cảnh như vậy, lại không thấy Yoko đâu cả.
Là do cô không phải là chỉ huy cấp cao trong gia đình mà chỉ là một trong những thuộc hạ của hắn nên sẽ không ăn tối cùng mọi người - ngoài ra, cô cũng là người rất giỏi chơi trò mất tích. Ví dụ như tối nay, cô ấy cùng Dellinger từ thành phố trở về sau khi mất tích cả ngày. Cô chỉ nói với hắn ta rằng cô định rời đảo để điều tra địa điểm buôn người số 20 rồi lại biến mất, hắn quay lại định nói thêm một lời với cô nhưng lại không thấy người đâu.
Rõ ràng là cô ấy không hề giản dị như vậy lúc còn ở trên tàu.
Chẳng lẽ là do gia đình hắn chưa chấp nhận cô sao? Đó là lý do tại sao cô ấy luôn loại bỏ toàn bộ sự tồn tại của mình.
...Cho dù lý do là gì, Doflamingo, người đánh giá cao thái độ làm việc thực tế của Yoko, hắn hy vọng có thể mang Yoko đi cùng vào ngày thi đấu ngày mai. Nếu mọi việc suôn sẻ, hắn muốn giao cho cô gái đó nhiều công việc hơn.
Về phần đi ra ngoài cùng nhau, yêu cầu này đối với hắn cũng không phải là quá đột ngột, dù sao bình thường khi hắn ra ngoài sẽ mang theo một hai chỉ huy đi cùng, Yoko là hắn có ý định bồi dưỡng, cho nên giao lưu cũng không có gì tổn hại.
Nghĩ tới đây, Doflamingo sau bữa tối không chút do dự đi tới phòng Yoko, chuẩn bị nói cho cô biết chuyện này.
...Không ngờ con nhóc đó đó lại ngủ sớm vậy, không ngờ chuyến ghé thăm đột ngột này lại có thể chứng kiến cảnh cô gặp ác mộng, điều này thực sự khiến hắn bất ngờ.
"...Câu trả lời đâu?" Nhớ lại điều này, Doflamingo cúi đầu nhìn Yoko, hắn đã đưa ra lời mời vậy rồi, gia hỏa này sẽ không ngu ngốc mà từ chối chứ?
"...Không quan trọng, tình cờ tôi cũng có điều muốn nói với anh." Yoko bất đắc dĩ đứng dậy khỏi giường, đưa tay kéo lên chiếc váy hở hang của mình, nhân cơ hội vuốt lại mái tóc bạc bị giấc ngủ làm rối tung
Giọng cô rất nhẹ, như thể lo lắng sẽ đánh thức Eddie đang ngủ trong góc phòng cô ấy.
Dường như đây là lần đầu tiên Doflamingo tiếp xúc với cô như vậy trong một căn phòng vào ban đêm, ánh trăng lọt vào phòng qua khe hở giữa rèm cửa sổ, ánh sáng trắng như tuyết phủ lên mái tóc dài màu bạc của cô.
Đôi mắt xanh của cô ấy tỏa sáng rực rỡ trong đêm.
Đúng là một cô gái xinh đẹp.
Chỉ tiếc là không đủ gợi cảm , không phải là kiểu hắn thích.
Doflamingo nhìn cô, bởi vì nghe thấy câu trả lời của cô, khóe miệng hắn vô thức nhếch lên cao hơn — rồi quay người rời đi.
"Vậy sáng mai đợi ta ở phòng ăn."
"Này!"
"Cô có ý kiến?"
"......KHÔNG."
......
Sáng hôm sau.
Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần một chút, nhưng Yoko thực sự không ngờ rằng khi Doflamingo yêu cầu cô tập trung tại phòng ăn vào buổi sáng, cô lại thực sự phải đợi cả nhà họ dung bữa.
Đứng trong góc, Yoko cảm thấy sự hiện diện của mình cực kỳ đột ngột, đầu tiên là cô né tránh những hạt đậu sốt cà chua do Baby5 bắn ra, sau đó phải tránh những quả trứng luộc bay từ Jora với vẻ mặt chán ghét...
...Đây là đấu trường à?
Yoko cau mày chỉ đơn giản là mở chiếc ô ra để tránh những miếng bánh kem ngọt ngào bắn về phía mình.
"...Fufufu, chào buổi sáng, hôm nay thật sự rất biết hợp tác đấy."
Như thể nhận ra sự đau đớn của Yoko, Doflamingo, kẻ chủ mưu ngồi ở cuối bàn ăn dài, khá vui vẻ chào đón cô, trong khi Yoko thì cau mày nhìn chằm chằm vào hắn ta , tức giận đến mức rời khỏi phòng ăn nhưng lại nhìn thấy Senor Pink người sở hữu trái Sui Sui no Mi đang "bơi" về phía này.
Yoko nhảy lên tránh né hắn ta với vẻ mặt hoảng sợ, dưới ánh mắt rực lửa của Doflamingo, cô cuối cùng mất đi khả năng phản kháng và từ bỏ ý định rời khỏi phòng ăn.
Sau đó, không còn cách nào khác đành phải đứng trong góc nhìn từ xa Dellinger xé miếng bít tết dày bằng hàm răng cực kỳ sắc bén, rồi trong lòng than phiền, bữa sáng có ai ăn lại bít tết không?
"Ào uổi áng... hị Yoko !" Dellinger, người không biết rằng mình đang bị phàn nàn, chào cô một cách không rõ ràng.
"...Chào buổi sáng." Yoko bất lực thở dài, sau đó tiếp tục tập trung tránh né các đòn tấn công khác nhau từ các thành viên khác, đồng thời niệm kinh phật trong lòng để ép bản thân bình tĩnh lại.
... Cứ như vậy, sau sự chờ đợi gian khổ, chẳng bao lâu, chiếc đồng hồ lớn kiểu cổ treo trên tường phòng ăn reo lên, kim giờ chỉ về số chín, Doflamingo, người đang ngồi ở cuối bàn ăn và chưa gì nhiều, lại đứng dậy giữa tiếng chuông.
Yoko vẻ mặt sửng sốt, nhanh chóng chuyển sự chú ý về phía thiếu chủ của mình.
"Doffy, hôm nay cậu có tới đấu trường không?"
Trebol đang ngồi bên cạnh hắn, không biết có liên quan gì tới năng lực của trái ác quỷ hay không, hắn đưa khuôn mặt đầy nước mũi của mình đến khá gần Doflamingo, Doflamingo lùi lại một bước với vẻ mặt ghê tởm, rồi nói trả lời: "...Có."
"Vậy có cần chúng tôi đi cùng không?" Diamante vẫn đang tao nhã ăn bữa sáng.
"Không cần." Doflamingo đút hai tay vào túi quần, sau đó cười toe toét chỉ vào Yoko phía sau: "Tôi đã quyết định mang theo cô ta đi cùng."
Đột nhiên bị chỉ vào , Yoko nhướng mày
Gladius cắn móng tay lắc lắc chân, trên mặt lộ vẻ không vui - xem ra thành kiến của hắn đối với Yoko từ ngày cô mới đến gia tộc vẫn không hề giảm bớt. : "Cô nhóc kia , cô còn định đi theo à? Không có liêm sỉ sao?!"
Yoko nghe vậy, đứng dậy bình tĩnh đi đến bên cạnh Doflamingo, dường như không để ý đến sự phản đối của Gladius, sau đó nói sau lưng Gladius : "Thiếu chủ mời mà không chịu đi, điều đó mới thật đáng xấu hổ."
Gladius nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng, sau đó đập mạnh cái hộp đứng dậy: "... ngươi!"
Ý của cô là hắn không hiểu ý tứ của thiếu chủ sao? Mới vào chưa lâu nhưng cô gái này quả thực rất kiêu ngạo! Nghĩ đi nghĩ lại, Gladius vẫn không nuốt trôi cục tức này, liền giơ nắm đấm muốn đánh bay Yoko, Người sau vừa mới thoát khỏi đòn tấn công, đang nghĩ tới việc đè Gladius xuống đất, nếu may mắn có thể sẽ ấn mặt hắn vào kem tươi...
"...Đủ rồi. Nếu còn tiếp tục tranh cãi thì chúng ta sẽ muộn mất."
Tuy nhiên, ngay khi Yoko và Gladius chuẩn bị đấm nhau trong phòng ăn, Doflamingo đi phía trước lại lên tiếng, giọng nói của hắnta đã ngăn cản Gladius, Feng Xin cũng không làm gì cả, không chút do dự, họ rút chân lại, hai người chuyển sự chú ý sang Doflamingo, sau đó nhìn nhau, rồi rút lại ý định chiến đấu.
Gladius: "Xì!"
Yoko: "..."
Cô cụp mắt xuống, không thèm để ý đến một người đang căng thẳng như Gladius, chỉ biết nháy mắt với Dellinger lần cuối trước khi rời đi, ra hiệu cho cậu ta hãy chăm sóc Eddie thật tốt rời đi dưới con mắt đắc thắng của Delinger.
Doflamingo mở cửa rời khỏi sảnh chính cùng với Yoko trước sự chứng kiến của tất cả mọi người - và gần như ngay lúc cả hai rời khỏi phòng ăn, Yoko nghe thấy cuộc thảo luận bên trong nghe như một vụ nổ, chắc chắn họ đang phàn nàn về việc Doflamingo đưa cô ra ngoài cùng.
Không có gì ngạc nhiên khi mọi người trong gia đình đều phản đối cô khá nhiều. Hơn nữa Doflamingo khó đoán, nên mọi người cần chút thời gian để thảo luận là điều đương nhiên.
Khi cô đi đến cổng lâu đài, Yoko vô cảm giơ ô lên, và nghe thấy Doflamingo nói chuyện với cô: "Đừng thách thức Diamante và Gladius một cách bất cẩn, họ đều là những chỉ huy đã theo ta được hơn ba mươi năm... Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không lựa chọn bảo vệ cô đâu."
Hắn ta nhìn cô đầy ẩn ý, Yoko ngẩng đầu nhìn hắn dưới chiếc ô, sau đó cụp mắt xuống: "Đây rõ ràng đâu phải là do tôi chọn đâu chứ?"
"Ý cô là lỗi do ta?"
"Ai biết."
"Con nhóc cô hôm này còn giám qua quýt cho xong chuyện ?"
"Đâu có,có ăn gan báo tôi cũng nào giám chứ!."
Yoko ngữ khí nghe có chút không hài lòng, Doflamingo nhếch khóe miệng, lựa chọn không để tâm lắm, cùng cô bước ra khỏi cùng điện , hướng về đại lộ Dressrosa.
Đây là lần đầu tiên Yoko cùng Doflamingo đi bộ một mình trên đường phố Dressrosa vào ban ngày - mặc dù Yoko không có thói quen nhìn xung quanh khi đang đi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được điều đó. Câu 'cáo mượn oai hùm?' là đang nói cô à? Đứng đằng sau quốc vương Dressrosa, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ,còn cô là con cáo vinh hạnh đó.
Người dân quanh đây đều tôn trọng sự tồn tại của Doflamingo.
Những giọng nói như "Bệ hạ" và "Vua" luôn được nghe thấy.
Trước đó, Yoko đã biết về lịch sử của hòn đảo này từ một ông già ở quầy hàng trên phố, ông ấy nói rằng cách đây vài năm, quân đội của Vua Riku đột nhiên tàn sát người dân vào ban đêm như thể bị quỷ ám, khiến toàn bộ Dressrosa biến thành địa ngục chỉ sau một đêm - và chính băng cướp biển của Doflamingo đã xuất hiện ở địa ngục đó và cứu bọn họ.
Lúc đầu, mọi người đều tỏ ra không tin tưởng vào Doflamingo, một tên cướp biển, nhưng kể từ khi hắn cai trị, Dressrosa ngày càng hưng thịnh hơn, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn , sau đó thậm chí không có một dấu hiệu phản đối nào nữa.
Tất cả những là do sự cai trị sáng suốt của nhà quốc vương, đã giúp đất nước loại bỏ thành công mọi tiếng than oán giận. Vì vậy, dù bây giờ họ biết mình đang bị hải tặc thống trị, họ cũng không hề phàn nàn gì.
Vậy,đâu mới là sự thật...
Yoko nhìn vị vua kiêu hãnh và kiêu hãnh, đắm chìm trong tiếng reo hò của mọi người.
Chắc chắn tất cả chỉ là một trong những trò hề của hắn ta thôi, phải không?
Nhưng cô không quan tâm đến sự thật đằng sau cú lừa đó của hắn.
Chỉ cần tất cả những điều này không cản trở mục tiêu của cô, cô có thể giả vờ như không nhìn thấy gì.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro