Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

......

Tàu hải tặc Don Quixote, phòng huấn luyện.

Sau khi Doflamingo giới thiệu Jora và Dellinger cho Yoko, Doflamingo ngồi không yên lại rời khỏi phòng, Jora ôm cái mông to lớn đi theo Doflamingo ra ngoài, nghe nói là có chuyện muốn báo cáo, nhưng chi tiết thì cô không biết.

Vì vậy, Dellinger, mới mười một tuổi, bị bỏ lại trong phòng tập cùng Yoko và Eddie sáu con mắt nhìn nhau.

Trước khi chia tay Jora, Yoko vô thức đặt ra một câu hỏi - Dellinger mới mười một tuổi, hắn cũng là chỉ huy à? Hay họ chỉ là cấp dưới?

Nhưng đối với câu hỏi của Yoko, Jora cũng trả lời một cách thẳng thắn, bà nói rằng Dellinger là là con lai giữa con người và người cá chiến đấu – cá chọi, cậu ta đã bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, cả con người lẫn người cá đều không chấp nhận cậu ta, vì vậy Dellinger là được họ đón về từ khi còn rất nhỏ, tuy trông như một đứa trẻ nhưng ở trong gia đình đã gần mười năm, có đủ tư cách làm chỉ huy.

——Đứa trẻ bị bỏ rơi.

Yoko liếc nhìn Dellinger, người đang ăn mặc vẻ ngoài nhìn chung rất nữ tính, sau đó quay lại tiếp tục làm công việc của mình.

Cô tiếp tục xem sổ sách của mình và để Eddie tiếp tục bài tập của nó.

Dellinger chán nản nhìn Yoko đang đọc sách nên nhanh chóng rời khỏi phòng huấn luyện và ra ngoài chơi với các thành viên khác trong đoàn.

Và nhìn cậu bé có vẻ ngoài dễ thương bước ra khỏi phòng, Yoko tưởng rằng sự tương tác giữa cô với Dellinger sẽ dừng lại ở đó thôi, Nhưng chẳng bao lâu sau cô lại bị tát vào mặt, kết quả bắt đầu từ ngày hôm sau, Dellinger lại đến phòng tập để xem cô và Eddie đấu tập. Đôi khi cô sẽ bị đặt ra câu hỏi khác nhau, mặc dù Yoko đã trả lời tất cả nhưng cô vẫn luôn cảnh giác với đứa trẻ này.

"Này, chị Yoko, chị đang làm gì ở đây vậy?"

"Hãy đến và làm việc cho thiếu chủ này."

"Eddie thì sao? Tại sao Eddie luôn có vẻ mặt buồn bã và không nói gì như vậy?"

"Eddie, đi theo tôi."

"Chị Yoko chị luyện tập cho Eddie mỗi ngày, có thể dạy cho tôi nữa được không?"

"Tôi chỉ đang dạy Eddie những kỹ năng phòng thủ chung, nhưng cậu thì thừa biết tất cả chúng mà, đúng không? Tôi không có gì để dạy cho cậu cả."

Yoko rất nghiêm túc với những gì cô nói, nhưng Dellinger thì bĩu môi nhìn chằm chằm vào Yoko, rồi lại lên tiếng thuyết phục : "Không, chị Yoko, chị rất mạnh."

"Tôi không thể dạy cũng một lúc hai người." Yoko phớt lờ cậu ta, khi nhìn thấy tập tài liệu mình đang xem đã đến trang cuối cùng, cô quay lại và lấy ra một cái mới từ tập tài liệu xếp chồng lên nhau cao ngất ngưởng bên cạnh.Lôi ra một tờ báo thông tin về Tân Thế Giới... không biết tên nhàm chán nào lại trích dẫn những đoạn tin tức như vậy, khiến cô bây giờ phải ghi nhớ đủ thứ. Giới hải tặc đang cố gắng dùng nắm đấm của mình để được treo thưởng sao? Yoko ngồi xổm trên mặt đất và sàng lọc các tập tài liệu, ngay khi cô chuẩn bị chọn ra được một thứ ,thì một làn sóng sát khí trắng trợn ngạo nghễ ập đến từ phía sau .

Yoko cau mày, quay lại không nói một lời đặt tay lên trán.

Một cảm giác ngứa ran và xé rách lan khắp da , cô tặc lưỡi, khẽ cau mày đứng dậy trong khi vẫn giữ nguyên động tác đó.

"...Dellinger, cậu đang làm gì ?"

Yoko cúi đầu nhìn đứa trẻ mười một tuổi, lúc này cậu ta đang cắn vào cánh tay cô như một con chó con gặm xương , dù sao cậu ta cũng là con của người cá, trong miệng có rất nhiều răng, chúng đều khá sắc bén. Cậu ta mỉm cười cắn vào tay Yoko, rồi buông ra: "À, chị Yoko chị thực sự rất mạnh, chị có thể chặn được đòn tấn cồn của tôi!"

"Cậu nói xem , nếu không chặn nó lại, cậu sẽ cắn tay tôi thành từng mảnh phải không?" Yoko cụp mắt xuống thấy trên cánh tay trái trắng nõn của mình đột nhiên xuất hiện thêm một vết răng, máu từ vết thương chảy ra, Yoko nhìn vết máu đỏ tươi, sau đó nhìn vết máu còn đọng lại trên khóe miệng Dellinger, đứa trẻ đó vẫn đang cười đắc thắng, lại vòng qua người cô: "Không, da của chị Yoko cứng đến nỗi răng của em đau quá. Và nếu là tay người khác thì có lẽ tôi đã xé nó ra từ lâu rồi!"

Yoko chằm chằm nhìn vào Dellinger đang mỉm cười hồn nhiên trước mặt mà không nói một lời, thoạt nhìn cậu ta cười trông giống như một đứa trẻ bình thường ,nhưng dù là hành vi hay suy nghĩ... thì cậu ta cũng không khác gì một con quỷ bướng bỉnh.

Đây chính là nguyên nhân Yoko không muốn dạy cậu ta.

Yoko hạ tay trái xuống, có lẽ vì  đã phát hiện ra động tĩnh ở đây nên Eddie, người luôn chú ý đến Yoko, kêu lên và chạy lại bên cạnh Yoko . Eddie đau khổ nhìn vết sẹo kinh hoàng trên tay trái của Yoko , liên tục hỏi cô: "Chị Yoko,chị có đau không? Có đau không" Eddie muốn lau máu cho cô, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Yoko chảy máu và bị thương, nỗi sợ hãi khiến Eddie, người trạc tuổi Dellinger, không biết phải làm gì, Yoko đưa tay ra chạm vào đầu Eddie nhỏ giọng an ủi nó: "Chị không sao, đừng lo lắng."

Dellinger đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Yoko đứng trước mặt, nhìn thấy cách đối xử khác biệt của Yoko với mình và Eddie, cậu ta đột nhiên trở nên tức giận và bắt đầu mất bình tĩnh.

"Tại sao chị chỉ chơi với Eddie mà không chơi với tôi?!"

"Dellinger, nếu đây là trò chơi mà cậu đang nói đến, tôi thực sự không có hứng thú chơi với cậu."

"Kia..." Dellinger cau mày, ánh mắt đảo quanh giữa Yoko và Eddie. Nhìn thấy cậu bé tóc vàng bạch kim trông có vẻ yếu đuối kia đang co rúm lại sau lưng Yoko, trong đầu Dellinger đột nhiên nảy ra một ý tưởng ——Nếu Eddie không ở bên cạnh Yoko nữa, thì chị ấy sẽ chuyển sự chú ý sang mình phải không?

Vào thời điểm đó, ý tưởng của Dellinger khá đơn giản.

Cậu ấy muốn chơi với chị gái mới này, cũng hy vọng rằng chị gái mới sẽ tập trung vào cậu ta – chị ấy đã từ chối cậu ta nhiều lần, và suy nghĩ của cô gần như hoàn toàn tập trung vào đứa trẻ bên cạnh trông giống mình..

Vì đứa trẻ đó là một chướng ngại vật nên cậu ta phải loại bỏ nó.

Dellinger nhìn Eddie với ánh mắt ngày càng nham hiểm.

...Vụ việc xảy ra vào trưa ngày hôm sau.

Khi đó, Yoko vẫn kéo Eddie đến phòng tập để tập luyện, Yoko vừa đọc sách xong đang định đi vệ sinh thì Dellinger lẻn vào phòng với vẻ mặt ủ rũ. Cậu ta dễ dàng dán mắt vào Eddie, người một mình đang đấm bao cát trong góc, môi Dellinger cong lên thành một vòng cung, cậu ta tiến lại gần Eddie với đôi mắt sáng ngời.

"Này Eddie, chúng ta đấu xem ai sẽ là người chiến thắng kẻ nào là tên thất bại đi?"

"Tại sao?" Eddie ở bên kia ôm bao cát cảnh giác nhìn Dellinger trước mặt, đại khái nó biết Dellinger lớn hơn nó một hai tuổi, hơn nữa hắn là một trong những chỉ huy trên tàu, đồng thời là một tiểu chủ nhân, thậm chí nói chuyện cũng có chút cung kính.

"Để xem giữa tôi và cậu ai mạnh hơn?" Dellinger khoanh tay đặt chúng ra sau đầu. Cậu ta bước những bước nhỏ đến bên cạnh Eddie, rồi đột nhiên giơ cao hai chân lên đá mạnh vào bao cát bên cạnh Eddie, bao cát bị giày cao gót của Dellinger đá vào ngay lập tức tạo ra một lỗ lớn - cát bên trong đổ ra ngoài khiến Eddie sợ hãi.

...Cậu trai trước mặt trông cũng trạc tuổi nó mà lại có thể làm vỡ được bao cát?

Nó rụt rè nhìn Dellinger, đang định nói thì nhìn cậu trai có sừng trên đầu trước mặt đột nhiên nở một nụ cười ác ý.

Đồng tử của Eddie đột ngột co lại lập tức bỏ chạy vào phòng.

"Hahaha! Muốn chạy trốn sao? Đồ yếu đuối!" Dellinger cười lớn, nắm chặt tay, dùng quyền đấm đá đuổi theo thân hình yếu đuối đó. Hơn nữa bởi vì Eddie mới chỉ trải qua huấn luyện sơ cấp thôi, thua dưới tay Dellinger cũng không có quá xấu hổ, nó chạy trốn chỗ này chỗ kia, nhiều lần tình cờ thoát khỏi đòn tấn công. Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, là đứa trẻ lớn lên trong viện nghiên cứu, Eddie thiếu thể lực và kinh nghiệm, chẳng bao lâu sau, nó bị Dellinger đá vào lưng,

Sau lưng đau nhức dữ dội, Eddie kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, trong khi Dellinger thì cười theo sát, cái chân giơ lên ​​của cậu ngay lập tức bị hạ xuống.

Đồng tử Dellinger đột nhiên co rút, cậu ta bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ nham hiểm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cậu ta nhìn một bàn tay đầy vết răng và vết sẹo, lúc này đang nắm chặt lấy mắt cá chân hắn.

Là Yoko, không biết cô đã quay trở lại từ lúc nào, cô gái với tóc bạc cùng ánh mắt lạnh lùng giữ chân hắn, mạnh đến mức Dellinger không thể di chuyển thêm một milimét nào.

"Chị Yoko...!" Dellinger trừng mắt nhìn nàng: "Thả tôi ra!"

"Làm gì vậy hả?." Yoko cau mày, sau đó giữ chặt mắt cá chân của Dellinger và đi về phía cậu ta. Đôi mắt xanh lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm vào Dellinger với vẻ mặt cảnh cáo, nghe thấy tiếng khóc lớn của Eddie ở phía sau, lông mày nhăn lại càng xấu xí hơn.

"Buông... ra!" Đối mặt với sự cảnh cáo của Yoko, Dellinger đương nhiên không chịu thua kém, nhìn thấy một chân của mình bị cô tóm lên cao, cậu ta không còn cách nào thoát ra cậu ta nhanh chóng tiến tới dùng cái sừng trên đầu đánh cô, nhưng Yoko đã cúi xuống bắt đầu chiến đấu với cậu ta lần nữa.

......Cả hai đều được sinh ra với vai trò là chiến binh chiến đấu.

Và đây là cuộc chiến giữa hai chủng tộc chiến binh.

Yoko cau mày nhìn đứa trẻ người cá trước mặt đang nóng lòng chứng tỏ năng lực của mình, có lẽ đòn tấn công đã bị bất ngờ chặn lại, không muốn bị sỉ nhục, cậu ta dùng hết sức lực để đẩy cô vào nguy hiểm ,nhưng Yoko dù sao cũng là Yoko, Night Rabit , người có hơn mười năm kinh nghiệm làm lính đánh thuê dù là thể lực hay độ chiến đấu nhạy bén, cô đều hơn Dellinger cách mấy con phố , giờ phút này cô tự nhiên có thể chặn từng đợt công kích của Dellinger.

...Phải, là chặn chứ không phải đánh trả.

Dù Dellinger dùng nắm đấm hay đá, Yoko vẫn có thể chặn đòn tấn công của đối thủ mà không gây sát thương gì.

Hôm qua cô cố ý để đòn tấn công của Dellinger đánh trúng, bởi vì lúc đó cô biết nếu tấn công Dellinger sẽ ảnh hưởng xấu đến sự hòa nhập của cô với gia đình.

Nhưng bây giờ đã khác, Dellinger là người chủ động tấn công trước, cô chỉ chặn lại những tấn công của cậu ta.

Nghĩ đến đây, Yoko dễ dàng đưa tay ném cậu ta qua vai xuống đất, Yokoliếc nhìn vết thương trên tay trái , thấy Dellinger đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt gần như điên loạn, Yoko đưa tay ra đỡ Eddie đứng dậy.

Sau đó, Yoko đã khéo léo thì thầm gì đó với Eddie.

"Eddie, 'ra lệnh' Dellinger, tại sao cậu ta lại đánh em?"

Là một đứa trẻ có siêu năng lực trong viện nghiên cứu, khả năng của Eddie là buộc đối phương phải trả lời "câu hỏi" và "mệnh lệnh", trước tiên nó sẽ cấy câu hỏi vào tâm trí đối phương, sau đó đối phương sẽ phải trả lời một cách không thể kiểm soát,và câu trả lời đó – phải là câu trả lời chân thực nhất trong lòng người đối diện.

Vì vậy, khả năng của Eddie hiệu quả nhất là thẩm vấn Dellinger, người không rõ mục đích đang làm cài gì này.

Yoko vì muốn biết gần đây Dellinger tới quấy rầy cô là thật hay là do Doflamingo cố ý kêu cậu ta tới.

Mà Eddie nhận ra đây chính là Yoko ám chỉ yêu cầu nó sử dụng năng lực của mình, sau khi hiểu được ý của cô, Eddie nhịn đau nhìn Dellinger, nghe theo yêu cầu của Yoko và "đặt câu hỏi".

——Dellinger, tại sao anh lại đánh tôi?

Về phần Dellinger đang ngồi trên mặt đất, cậu ta kinh ngạc nhìn Eddie trước mặt, rõ ràng không nhìn thấy nó nói chuyện, nhưng giọng nói của nó lại truyền thẳng vào đầu cậu ta, cậu ta có một cảm giác kỳ lạ tự ý mở miệng trả lời, còn nói một câu khiến Dellinger khá bất ngờ: "...Tôi thấy hai người ở bên nhau rất vui vẻ, tôi cũng muốn có bạn."

Sau khi nói xong, đồng tử của Dellinger mở to kinh ngạc, sau đó cậu ta bắt đầu khóc với một chút hoảng sợ và sợ hãi.

Cậu ta không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy, nhưng đó quả thực là chủ ý của cậu ta, vào giờ phút này, tất cả những đều đó đều bị Yoko biết hết rồi, thậm chí còn thua Yoko trong trận chiến, thực sự rất xấu hổ.

Dellinger dụi mắt khóc như một đứa trẻ lạc lối và đau khổ.

Yoko và Eddie có vẻ khó hiểu nhìn Dellinger, họ thực sự không ngờ rằng Dellinger không phải do Doflamingo phái đi giám sát họ, liên kết chuỗi hành vi của Dellinger với nhau, Yoko lại thở dài lần nữa.

——Vậy thì, cô có thể giảm bớt thái độ thù địch với cậu ấy một chút cũng được. Nói đến đây, nếu Dellinger tiếp cận cô chỉ vì một lý do đơn giản như vậy thì sự thờ ơ ban đầu của cô đối với cậu bé mười một tuổi là quá đáng.

Nghĩ đến đây, Yoko bất lực ngồi xổm xuống, kéo Dellinger lên khỏi mặt đất, đưa tay ôm lấy mặt cậu.

"Dellinger, nếu cậu nguyện ý hướng Eddie xin lỗi và ngừng bắt nạt nó, tôi sẽ tha thứ cho cậu."

"Không...Không xin lỗi đâu!"

"Tôi không chỉ muốn cậu xin lỗi mà còn muốn cậu giúp tôi bảo vệ Eddie."

"Đùa à! Tôi không muốn bảo vệ đứa yếu đuối đó!"

"Vậy sao? Thế thì chị không dẫn cậu đi chơi nữa, bây giờ chị sẽ ném mày ra ngoài."

"..."

Dellinger khịt mũi, anh nhìn cô gái tóc bạc trước mặt với vẻ khá bực bội, cô ấy nhìn cậu ta với ánh mắt bình tĩnh khiến cậu ta không thể từ chối, mặc dù những gì cô nói đều là những yêu cầu mà cậu ta thấy buồn cười, nhưng vì lý do nào đó, Dellinger lại khao khát được thực hiện nó.

......Khi chị gái này nhìn mình, rồi chạm vào đầu cậu và khen ngợi.

Nghĩ đến đây, Dellinger bĩu môi, không kiên nhẫn nhìn Eddie rồi quay đi.

"......Tôi hứa với chị."

"Lời xin lỗi đâu?"

"Xin lỗi......"

"Xin lỗi ai?"

"Tôi xin lỗi, Eddie!"

Dellinger vượt qua xấu hổ nói ra lời xin lỗi, Eddie chớp mắt gật đầu với Yoko tỏ vẻ hài lòng, Yoko đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu Dellinger, bình tĩnh nói: "Được rồi, Delinger".

Cậu bé có sừng trên đầu rụt rè nhìn cô gái thờ ơ trước mặt, cảm nhận được bàn tay của cô gái đặt trên đầu mình, như thể chưa bao giờ được ai đó chạm vào một cách dịu dàng như vậy, cậu ta ngượng ngùng gật đầu.

"......Ừm."

"Được rồi , vậy sau này tôi sẽ cùng cậu chơi."

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro