Chương 25
×××
......
West Blue, trên thuyền của Ace.
"Nếu mệt sao còn không vào trong khoang nghỉ ngơi đi?"
Có vẻ như là do Yoko đã nhắm mắt suy nghĩ quá lâu, Ace, người đã chú ý đến cô một lúc, chủ động bước tới, đề nghị Yoko vào trong nghỉ ngơi.
..........
Yoko mở mắt ra ,bắt gặp ánh nhìn của Ace, nhìn khuôn mặt hoàn toàn khác với Law và khí chất vui vẻ toát ra từ cậu ấy ... Cô lắc đầu bất lực, rồi nhếch lên khóe miệng: "Tôi ổn , Tôi muốn ngồi đây ."
"Vậy tôi có thể ngồi cạnh cậu được không?" Ace cười méo mó, tay theo thói quen ấn nhẹ chiếc mũ cao bồi cậu đang đội. Giọng nói vẫn luôn quen thuộc và tươi sáng như vậy, cô nghĩ nếu trước đây không biết cậu ấy, có lẽ giờ phút này cô sẽ không thích ứng được với sự ấm áp này.
Yoko ngẩng đầu nhìn, sau đó nhắm mắt lại giấu đi nụ cười.
Điều quan trọng là...cô đã từng biết cậu ấy rồi phải không?
Đó là lý do tại sao cô sẵn sàng để cậu ấy bước vào thế giới của mình.
"Không phải đây là tàu của cậu à ? Nếu tôi không cho thì sẽ cậu đứng sao?"
Yoko tự di chuyển qua một chút để Ace ngồi xuống - và Ace mỉm cười trước vẻ mặt bất lực cuả Yoko , ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn biển từ góc nhìn của Yoko .
"Ừm, trông nó có vẻ ổn đấy."
"Cậu thấy nó có đẹp không? Tôi nghĩ là hiếm có người như tôi lái tàu ngầm đấy."
"...À, tôi nên nói gì đây?"
Ace bất đắc dĩ nhếch môi, cảm thấy Yoko nói không sai.
Đã bao nhiêu lần cậu ta nhìn thấy khung cảnh trước mặt rồi?
Rõ ràng đây chỉ là một thế giới nơi biển và bầu trời cùng một màu——
Đáng lẽ nó sẽ như mọi khi , nhưng Ace cảm thấy vùng biển mà câu ta luôn cho rằng nó thật buồn tẻ giờ đây yên tĩnh đến mức khiến cậu ta cảm thấy thoải mái.
"...Có lẽ là bởi vì bên cạnh có người cùng ngồi ngắm chăng?" Ace suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhìn về phía Yoko đáp.
"Cậu đúng là không biết xấu hổ khi nói những điều như vậy mà." Trả lời mà không nhìn cậu ta.Yoko gần như không cười trước giọng điệu nghiêm túc của Ace,
"Quá đáng quá, tôi rõ ràng đang nghiêm túc mà." Ace có chút bất mãn cùng Yoko cãi nhau, trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Nhân tiện, Yoko này, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy , tôi có một ý tưởng muốn nói với cậu. Tuy nó hơi điên rồ......."
"Huh?" Cô nghiêng đầu lắng nghe.
"Yoko, Cậu có hứng thú... trở thành thành viên của băng hải tặc của tôi không?" Ace hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Yoko nghe được điều này, trong sự ngạc nhiên đôi mắt cô hơi mở to, lời mời của Ace vang lên trong đầu, cô nhìn cậu ttai trước mặt này như thể thời gian đã trôi ngược về ngày hôm đó.
...
Đó là một buổi chiều gió ấm áp, cô và Ace, người lần đầu tiên cô gặp mặt, đứng đối diện nhau ở rìa bến tàu, lúc đó cô cầm một chiếc ô, phía sau cậu chỉ là một chiếc thuyền đơn giả dành cho cậu ấy..
Hai người họ bất ngờ gặp nhau tại buổi đấu giá nô lệ ,trải qua hoàn cảnh gặp mặt bất ngờ. Cũng giống như ở nhà hàng Doletco, Ace và cô trò chuyện không biết mệt mỏi, mặc dù lúc đó Ace đã là đội trưởng đội 2 băng hải tặc Râu Trắng hầu hết chủ đề cậu ta kể với cô đều là về những hành động anh hùng của Râu Trắng.
Nhưng lúc đó Ace vẫn chói sáng như mặt trời đối với Yoko .
Ở bên nhau trọn một ngày, cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt - lúc đó Yoko chuẩn bị trở lại viện nghiên cữu, còn Ace thì lại chuẩn bị ra khơi.
Đứng ở rìa bến tàu, cơn gió nhẹ nhàng hất mái tóc bạc của Yoko lên, cô, người thấp hơn Ace một cái đầu, ngẩng đầu nhìn cậu ấy ,chú ý đến bàn tay phải đang thường xuyên ấn vào chiếc mũ cao bồi của cậu ta, và những chấm tàn nhang trên hai má của cậu ấy. Trước khi rời đi, cậu ta cẩn thận nhìn biểu cảm cứng ngắc trên mặt Yoko, một lúc sau, đột nhiên mỉm cười chân thành.
——Yoko, hôm nay ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy , nhưng tôi có một ý tưởng muốn nói với cậu. Tuy nó hơi điên rồ.
——?
——Cậu có hứng thú... trở thành thành viên của băng hải tặc của tôi không?
Ace đứng ngược sáng nhìn Yoko với nụ cười rạng rỡ.
Khi đó, Yoko vẫn giữ nguyên đôi mắt trống rỗng, nhìn chàng trai đầy nắng trước mặt không chút lay động, tuy trong lòng ngứa ngáy vì nụ cười xinh đẹp của cậu ấy nhưng cô vẫn không thể đáp lại lời mời của Ace nên thấp giọng từ chối. .
——Không được đâu, tôi không thể rời khỏi nơi làm việc của mình được.
——Ha ha, đừng nói như vậy, ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?
——Nhưng......
——Cậu phải nói, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ tới! Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ câu trả lời nào khác!
Ace đưa tay về phía Yoko , động tác nắm đấm giơ ra trước mặt cô, Yoko ngơ ngác nhìn, muốn đưa tay ra khỏi ô để chạm vào câu ấy, nhưng tay cô vẫn còn đó, do dự nửa chừng. Định buông xuống nhưng Ace nhìn thấy vậy liền đưa tay còn lại nắm lấy cổ tay cô rồi đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay cô.
Khi lòng bàn tay chạm vào đầu ngón tay nóng bỏng của Ace, Yoko cúi đầu nhìn thấy mảnh giấy nhỏ màu trắng một lần nữa.
——Đây là thẻ mệnh của tôi, mặc dù cậu không muốn cho tôi thông tin liên lạc, nhưng sau này nếu muốn tìm tôi, chỉ cần đi theo cai thẻ này!
Nụ cười rạng rỡ của chàng trai trẻ phản chiếu trong đôi mắt xanh đậm của Yoko , nhìn tấp thẻ sinh mệnh trong lòng bàn tay mình đang dần di chuyển về phía Ace. Một cơn gió gần như thổi bay tấm thẻ.
Yoko vụng về nắm chặt tấm thẻ trong tay. Vì lý do nào đó, mảnh giấy này hiển nhiên không có nhiệt độ, nhưng vì là Ace đã đưa nó cho mình nên cô thực sự cảm nhận được một chút hơi ấm từ mảnh giấy.
Trước sự tốt bụng của Ace, cô mở miệng, vẫn chưa biết phải trả lời thế nào. Ngược lại, Ace biết sự vụng về của cô gái nên đưa tay vỗ nhẹ vào trán cô rồi mỉm cười rạng rỡ với cô.
——Mong cậu sẽ đến.
......
Ace của nagyf hôm đó cũng như Ace bây giờ, tuy rằng Ace bây giờ kém mạnh mẽ hơn ngày đó một chút, nhưng ánh mắt mời gọi tràn đầy ý cười của cậu ấy vẫn rất giống với lúc đó.
Và lần này, Yoko không đáp lại Ace bằng đôi mắt trống rỗng nữa mà thay vào đó cô nhìn Ace nhẹ nhàng nhếch khóe miệng .
"Hứng thù thì tôi có đấy , phải không ?" Cô nhẹ nhàng trả lời, mái tóc bạc bị gió biển thổi bay, gần như chạm vào mặt Ace - vì vậy Yoko đưa tay ra kéo lại mái tóc dài đẩy ra sau, rồi cô ấy tiếp tục: "Nhưng có hứng thú cũng không có tác dụng."
"Tại sao?" Ace nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn trước mặt, cậu và cô ấy đã ở bên nhau được một ngày, cậu ta cảm thấy ánh mắt của Yoko tuy luôn nhẹ nhàng và xa cách nhưng thỉnh thoảng cô sẽ thể bộc lộ sự dịu dàng khiến anh cảm thấy khá thoải mái.
Nó rất bí ẩn và khiến cậu muốn khám phá thêm về cô.
"...Tôi còn có việc phải hoàn thành." Yokonghiêng đầu, rất nhẹ giọng nói: "Nên trước khi nhiệm vụ được hoàn thành , tôi sẽ không trở thành thành viên của bất cứ băng nào cả."
Ace nhìn vẻ mặt của Yoko khi cô nói điều này, mặc dù không phải lúc nào cũng biết được cô đang nghĩ gì, nhưng cậu biết rằng mỗi lời cô nói đều rất nghiêm túc - vì vậy Ace không có ý định truy đuổi câu hỏi, thay vào đó, cậu ta đổi câu hỏi thay đổi bầu không khí: "Vậy ngoài tôi ra, đã có người mời cậu rồi à?" Ace khoanh tay, tỏ vẻ khá bối rối phàn nàn: "Nhanh quá đấy."
"Pfft." Cô nhếch khóe miệng bất lực.
"À nói đến mới nhớ, để tôi kể cho cậu nghe, hôm nay đầu bếp hình như đã nói rằng cậu ấy sẽ làm một bữa tiệc thật ngon , tất cả là vì có cậu ở đây..."
Nhưng Yoko lại không lên tiếng, nghe Ace bắt đầu nói sang chủ đề khác, đột nhiên cuộn người lại, ôm đầu gối nhắm mắt lại, nghe hết những gì cậu ấy nói.
Mặc dù cô từ chối Ace nhưng việc trở thành thành viên của cậu thực sự là mong muốn lớn nhất của cô.
...Không biết an bài thế nào . Làm sao cô có thể ngồi cạnh Ace như thế này và trờ thành đồng đội của cậu ấy trong vài ngày vậy?
Nhưng từ tận đáy lòng ,cô rất biết ơn nó.
...
Khi hai người trò chuyện, đầu bếp trên tàu cuối cùng cũng chuẩn bị xong bữa tối. Vì không có thuyền viên nữ trên tàu của Ace nên Yoko, một phụ nữ xinh đẹp đến, cô ấy đương nhiên được đối xử như ánh sao và trăng. Các thành viên còn lại đều gắp thức ăn thức uống ngon nhất dành cho Yoko đang bình tĩnh trước, háo hức muốn cô ăn nhiều hơn.
Nhưng tất cả điều này đã thay đổi sau khi Yoko tỏ ra thèm ăn như Ace. Nhìn bộ dạng Yoko ăn một núi nhỏ đồ ăn như chỉ đang ăn nhẹ, thái độ của đám thuyền viên ngay lập tức thay đổi thành cạnh tranh với cô. thậm chí có một số người tuyệt vọng không dành được đồ ăn với cô đã khiêu khích Yoko lúc sáng lên tàu còn đánh cả thuyền trưởng của họ , đồng thời đề xuất thách thức Yoko sau bữa tối, vì vậy băng hải tặc Spade không hiểu sao lại thêm một sự kiện: Đấu trường Yoko.
Ace, người đang xem trận đấu , ngồi vào chỗ của mình và uống rượu trong khi nhìn Yoko ném từng thuyền viên của mình qua vai, vỗ tay thích thú.
Yoko và nhóm hải tặc của Ace sống thoải mái , chơi đùa với nhau trong ba ngày, trước khi họ nhận ra thì con tàu hải tặc của Ace đã đi đến phía trước ngọn Núi Đảo Nghịch ở rìa West Blue. Nhìn vào dòng hải đặc biệt chảy ngược từ dưới biển lên đỉnh.Trong lòng mọi người đều đang rất căng thẳng nhưng cũng thật háo hức muốn vượt qua nó.
"Chúng ta sắp tiến vào Grand Line!Tuyệt !" Ace ôm hoa tiêu đang khẩn trương nhất cùng nâng cốc chúc mừng, trong khi Yoko cũng cầm một ly bia lớn bên cạnh. Tuy không nói gì nhưng cô cũng một hơi uống cạn.
Khi nhận ra rằng mình chuẩn bị đổ vào Grand Line.
——Cô tự hỏi không biết cuộc hành trình tiếp theo của cô sẽ có những gì sau này?
Nghĩ đến đây, Yokovà Ace lại đứng cạnh nhau trên boong tàu - bởi vì Núi Đảo Nghịch có thể gây ra một số thiệt hại cho tàu của Ace, nên với tư cách là nhóm người có hiệu quả chiến đấu cao nhất trên tàu, Yoko khá vui vẻ khi hợp tác với Ace cùng nhau ở lại boong tàu.
Sự lo lắng dần dần len lỏi vào trong lòng cô, nhất thời, Yoko lấy ra một mặt dây chuyền mà cô vẫn đeo trên cổ - đó là một quả cầu thủy tinh nhỏ, bên trong quả bóng nhỏ trông giống như một mảnh giấy trắng.
"Cậu cũng đeo trang sức ? Nhân tiện,nó là thẻ mệnh phải không ? Mặt dây chuyền này được làm rất tinh xảo."
"Ừ." Yoko nắm chặt mặt dây chuyền và gật đầu lần nữa.
"Là ai đưa nó cho cậu à?"
"Tôi không nên phải giải thích với cậu thế nào về anh ấy."
Yoko nhếch lên khóe miệng, khuôn mặt của Law hiện lên trong đầu cô. Anh ấy là ai đối với cô? Cô cũng không biết nên đingj nghĩa mối quan hệ này như thế nào nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn sẽ giữ tấm thẻ mệnh này của anh bên mình dù thế nào đi chăng nữa.
Cô cũng muốn biết hiện tại anh ấy đang ở đâu, hoặc cô nghĩ vậy.
"Nhìn vẻ mặt của cậu ,người đó nhất định là người đàn ông của cậu rồi!" Ace cười rạng rỡ, khoanh tay nhìn cô: "A,tôi còn không nghĩ như cậu còn có người yêu cơ đấy."
"Im đi, nói nhảm." Yoko nhếch lên khóe miệng.
"Tôi luôn cảm thấy tâm trạng của cậu đang rất phấn chấn?" Cậu ta phàn nàn như anh ấy vậy.
"Ai biết được." Tàu hải tặc càng đến gần Núi Đảo Nghịch, gió biển càng dữ dội, tóc Yoko bị thổi bay hỗn loạn, nhưng cô vẫn kiên quyết nhìn Ace. Có lẽ cô thực sự đang rất phấn chấn, sau đó Yoko hỏi cậu ấy một cách kỳ lạ: "Này, Ace, Nếu một ngày cậu muốn trao thẻ sinh mệnh của mình cho người khác, nó có nghĩa là gì vậy?
Vì trước đây , Lúc anh ấy đưa tấm thẻ sinh mệnh này cho cô. Cô đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi.
"Tôi sẽ không tùy tiện đưa thẻ sinh mệnh cho người khác đâu, à, nhưng gần đây tôi định làm một cái cho em trai mình." Ace mỉm cười đáp lại, nhìn Yoko , đưa tay vỗ nhẹ trán cô: "Nếu là cậu, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ đưa cho cậu một con sên truyền tin nhé."
"Pfft." Yoko không nhịn được cười, lại lắc đầu, liếc nhìn Ace khoanh tay, tập trung vào Núi Đảo Nghịch.
"Tôi không hứng thú với thẻ mệnh của cậu." Cô nhẹ nhàng nói, sự miễn cưỡng của cô dần dần bị gió thổi bay: " Chúng ta sẽ phải đi đường riêng sau khi tiến vào Grand Line. Nhưng tôi hy vọng ,cậu hãy thật bảo trọng và chăm sóc bản thân tốt nhé."
Bởi vì dù thời gian và không gian có thay đổi thế nào, Yoko cũng sẽ không bao giờ quên ánh nắng mà Ace đã mang lại cho cô ngày ấy.
Cô biết ơn cậu ấy suốt đời.
--Ace, sống tốt nhé, cô sẽ không để cậu chết lần nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro