Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

×××

......

West Blue, Nhà hàng Doletco.

Vì nhìn thấy chàng trai tóc đen đội mũ cao bồi ở bàn bar của nhà hàng, Yoko vô tình làm đổ bữa ăn mà mình đã gọi, một tiếng leng keng tiếng bát đĩa vỡ ,chào đón cô ánh nhìn của những người trong nhà hàng - bao gồm cả Ace.

Thiếu niên vốn đang cầm trong tay một chiếc đùi gà lớn, chú ý tới một cô gái tóc bạc vừa làm đổ đồ ăn, tò mò nhìn cô, vào lúc này, ánh mắt hai người rốt cục chạm nhau.

"Thật sự là Ace..."

Yoko ngơ ngác gọi tên cậu ta, Ace kinh ngạc đến mức đồng tử đột nhiên co rút - vừa rồi cô gái này đang gọi tên mình sao? Cô ấy biết mình?

Yoko nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ace, cô mới nhận ra mình đã làm đổ đồ ăn , vội vàng nhìn đi chỗ khác như thể cảm thấy tội lỗi, ngồi xổm xuống nhanh chóng dọn dẹp những chiếc đĩa vỡ. Sẽ tốt hơn nếu Ace không nghe thấy những gì cô vừa nói, bởi vì tại thời điểm này, Ace có lẽ sẽ không nhận ra cô ấy——

Động tác của Yoko có chút lộn xộn, trong đầu không khỏi nhớ lại ký ức lúc đó.

...Cô và Ace gặp nhau khi đó cô vẫn đang làm nghiên cứu viên tại viện.

Đó là khi cô làm nhân viên ở viện nghiên cứu được hai năm, khi đó cô được viện nghiên cứu coi là "bảo vệ nhà tù" vì thực lực vượt trội, dù thỉnh thoảng cô cũng tham gia nghiên cứu hoặc được nghiên cứu nhưng hầu hết thời gian, nhiệm vụ của cô cũng là chăm sóc những đứa trẻ trong viện và bắt từng đứa một nếu chúng cố gắng trốn thoát.

Sau khi được nhân viên viện tin tưởng một chút, cô mới có thể "ra ngoài", khi đó cô sẽ cùng nhân viên viện đưa những trẻ đến các địa điểm buôn người dưới lòng đất khác nhau, đồng thời đưa những đứa trẻ có siêu năng lực đến với nhiều con người dưới lòng đất khác nhau. Được bán cho nhiều tổ chức khác nhau - Về phần Ace, cô cũng gặp anh trong những lần hiếm hoi anh ra ngoài.

Khi đó Yoko không nói nhiều như bây giờ, bản tính lạnh lùng và đần độn, ngay cả khi gặp Ace đầy năng lượng và tự tin, cô cũng giống như một hòn đá không thể nào đốt cháy.

Nhưng Ace đã không ngừng kể cho cô nghe về nhiều địa điểm thú vị khác nhau trong thế giới hải tặc, chẳng hạn như những nơi cậu đã du ngoạn , và những giấc mơ tương lai của cậu——

Yoko thích nhìn câu ấy nói về những giấc mơ của mình và luôn mong muốn biết được nhiều điều hơn từ cậu ấy.

Sau đó, Ace cũng đưa cho thẻ mệnh và nói rằng nếu cần giúp đỡ, cô luôn có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ. Sau đó, Yoko còn dùng phương pháp của mình là đi đường vòng để gặp Ace mỗi khi cô có thể "ra ngoài".

Dần dần, Ace cũng biết đến viện nghiên cứu và hứa với cô sẽ "đưa chúng ra khỏi viện" và "tìm một nơi tốt cho những đứa trẻ đó". Cậu ấy cũng nói: "Nếu mạnh hơn, cậu ấy chắc chắn có thể làm được."chẳng hạn.

Mặc dù cuối cùng Ace không có thời gian để cứu bọn họ, nhưng những lời của cậu ấy nói khi đó vẫn khiến Yoko và bọn trẻ cảm thấy khá ấm áp.

Cũng chính vì điều này mà khi biết tin Ace bị bắt và kết án tử hình, họ đã...

Nhớ tới đây, bàn tay lạnh lẽo của Yoko bỗng nhiên bị một bàn tay nóng hổi bao phủ.

Cô định thần lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của chàng trai đẹp trai có tàn nhang trên mặt.

"...Cậu có biết tôi à?" Thì ra Ace đã nhảy khỏi bàn bar từ lúc nào. Vì quá quan tâm đến Yoko Ngoài ra, anh ấy thích hành động mọi việc một cách bừa bãi nên chủ động bắt chuyện với những cô gái xa lạ mà chẳng thèm suy nghĩ gì.

Yoko, người đột nhiên bị Ace chạm vào, giật mình, sau đó rút tay ra, rồi nhìn anh.

Cô lặng lẽ nhìn Ace trước mặt bằng đôi mắt xanh lam - khuôn mặt cậu vẫn như trong ký ức của cô, với mái tóc đen ngắn rẽ ngôi giữa, chiếc mũ cao bồi màu cam, trên mặt có những đốm tàn nhang và khí chất hoang dã vui vẻ đó...... Yoko gần như mất cảnh giác trước Ace vì sự quen thuộc này, nhưng lúc này, nét trẻ trung trên khuôn mặt Ace nó nhắc nhở cô rằng chàng trai này giờ đây chỉ là một chàng trai chưa từng gặp cô trước đây.

Vì vậy, cậu ta không phải là Ace trong ký ức của cô, không phải Ace của cô.

...Trong trường hợp đó, cô nên bắt đầu lại từ đầu với cậu ta.

Nghĩ đến đây, để không làm mọi việc trở nên phức tạp , Yoko lại cụp mắt xuống, bình tĩnh trả lời: "...Tôi không biết anh."

"Này, nhưng tôi vừa nghe thấy..."

"...thì, tôi nghe tên cậu từ bạn bè của tôi. Tôi xin lỗi, tôi vừa mất bình tĩnh." Yoko cụp mắt xuống và nhẹ nhàng xin lỗi, trong khi Ace nghiêng đầu, như thể anh cảm thấy có sự mâu thuẫn giữa phản ứng lúc nãy của Yoko và lời nói của cô lúc này

Nhưng Ace cũng không lộ ra ngoài, thay vào đó sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô gái, anh chủ động đưa tay ra chào cô một cách vui vẻ: "Vậy bây giờ chúng ta chính thức làm quen với nhau nhé! Tôi tên là Ace, tên cô là gì ?"

Đầu Yoko cứng lại, vẻ mặt dịu đi một chút, cô cảm kích vì cậu ta vẫn ấm áp như ngày nào , đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu ấy, nghiêm túc nói: "Tôi là Yoko."

......

...

Sau khi giới thiệu bản thân với Ace, mọi chuyện dễ dàng nói chuyện hơn, Yoko dọn dẹp những thức ăn và mảnh đĩa mà mình đã làm rồi ngồi xuống ăn cùng Ace.

Cậu ấy đã nói với cô rất nhiều về bản thân mình - chẳng hạn như cậu ấy đã mười bảy tuổi, mới ra khơi chưa đầy nửa năm, cậu ấy từ East Blue đến West Blue chỉ vì một tai nạn, và cậu ta đã nói với cô rất nhiều về dự định tiến vào Grand line, v.v.

Về phần Yoko , cô cũng không phàn nàn vì sao lại nói cho người lạ biết thân phận hải tặc của mình, cô chỉ im lặng lắng nghe, vì đối với Yoko, ược ngồi cùng bàn bar với Ace như thế này và trò chuyện mà không phải quan tâm đến thời gian đó là điều xa xỉ mà trước kia cô từng rất mong muốn được làm.

Cô thậm chí còn gọi một ly rượu quý để có thể ngồi trong nhà hàng thêm một lúc.

Suy cho cùng, người ngồi cạnh cô lúc này chính là một người bạn cũ mà cô cho rằng sẽ có thể không bào giờ gặp lại.

——Cô sẽ không lôi kéo Ace vào viện nghiên cứu và các công việc của cô nữa, nhưng ít nhất, việc dùng bữa với Ace sẽ không thành vấn đề.

"Nhân tiện, nhóc Yoko ..." Lúc này, Ace, người đang ăn đĩa cơm chiên thứ ba, bắt đầu nói về một chủ đề mới.

"Tôi năm nay hai mươi mốt tuổi." Yoko bình tĩnh ngắt lời.

"Thật sao!Nó làm tôi khá ngạc nhiên đấy!" Ace mở to mắt khi ăn cơm rang và miệng đầy những hạt cơm. Cậu ta sợ hãi suýt ngã khỏi bàn ăn - thấy Yoko nhỏ nhắn và khuôn mặt có chút trẻ con. Cậu ta thực sự không bao giờ nghĩ rằng một cô bé trước mặt này lại có thể lớn hơn cậu bốn tuổi!

"Không thành vấn đề." Yoko cong môi.

"Ừ, tuổi tác không thành vấn đề, tôi chỉ muốn nói là... tôi cảm thấy rất vui khi trò chuyện với cậu, giống như một người bạn cũ đã quen biết nhiều năm vậy." Ace sờ sờ gáy, hai má hơi đỏ lên. .

"Ừ, tôi cũng vậy." Yoko gật đầu và nhấp một ngụm rượu. Mặc dù đối với cô, Ace thực sự là một người bạn cũ - nhưng trong tình huống này , nó đâu còn quan trọng nữa , có phải không? Bởi vì mọi thứ đều đã khác rồi.

Ace chớp mắt nhìn cô gái tóc bạc trước mặt, khuôn mặt cô ấy luôn vô cảm dù trông có vẻ lạnh lùng Nhưng nếu nhìn cô ấy một lúc, luôn có thể nhận thấy nét dịu dàng trên khuôn mặt cô ấy.

Cảm giác ngạc nhiên khi lần đầu nhìn thấy cậu giờ đã bị cô che giấu khiến cậu không thể nhìn ra nữa .

Nhưng câu nói của Yoko lúc đó có ý nghĩa gì?

Ace vẫn rất lo lắng, nhưng không hỏi được, hắn buông thìa trong tay xuống, lại đưa ra một chủ đề khác: "Này, Yoko, sao bạn cậu lại kể về tôi?"

"...Cô ấy đột nhiên đề cập đến việc đã nhìn thấy cậu." Yoko chống cằm, chậm rãi nhếch khóe miệng: "Tôi cũng không biết."

"Bạn của cậu là người như thế nào?"

"Một người... giống tôi." Yoko giải thích: " Chuyện về cô ấy thực ra cũng không quan trọng lắm, vì có thể cậu sẽ không có cơ hội gặp lại."

"Điều đó không chắc đâu! Trái đất hình tròn, có thể một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại người đó!"

"Vậy cũng có thể cô ấy đã quên anh rồi." Yoko tiếp tục.

"Có quá đáng không?" Ace mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không để ý nhiều đến lời nói của Yoko mà chỉ cười một cách chân thành.

Hai người đang trò chuyện, chẳng mấy chốc đồng hồ đã điểm lúc ba giờ chiều.

Đó là thời điểm Ace và nhóm cậu ta hẹn gặp nhau.

Cậu ta mỉm cười, định kết thúc cuộc trò chuyện nhưng lại phát hiện túi tiền mình mang theo không đủ tiền trả bữa ăn.

"Xin lỗi, tôi vô tình ăn quá nhiều..."

"Để tôi trả tiền." Yoko đưa tay ra ngăn cản cậu ta, sau đó tự nhiên lấy ra một lượng beri nhất định từ trong túi, nhảy khỏi bàn bar và nói: "Nếu cậu chi tiêu quá nhiều, sẽ lại bị thuyền viên mắng".

"Ừ... à, không đúng, sao cậu biết tôi sẽ bị thuyền viên mắng?"

"Trông cậu giống lắm."

Yoko không khỏi mím môi mỉm cười, sau bữa ăn, đây là nụ cười đầu tiên cô dành cho Ace - và khi Ace nhìn thấy nụ cười của cô gái này , cậu ta cảm thấy trái tim mình thắt lại, lời nói đã được sắp xếp trong đầu bỗng nhiên bị quên đi ngay lập tức.

Rốt cuộc, nụ cười của cô ấy khá đẹp.

Vì vậy, để che dấu sự hoảng loạn của mình, chàng trai chỉ im lặng đội chiếc mũ cao bồi lên đầu, hạ vành mũ xuống rồi rời khỏi nhà hàng cùng cô gái mặc áo choàng, tay cầm ô.

... sau khi nói chuyện với Ace một lúc lâu, Yoko mở chiếc ô ra ngoài nhà hàng với tâm trạng vui vẻ định nói lời tạm biệt với cậu ta - vì đối với cô, gặp Ace lần này là đủ rồi ,cô không lôi Ace vào việc của tổ chức nữa.

Cô sẽ giải quyết nó một mình vã cứu lấy những đứa trẻ.

Đối với Ace, người ước muốn trở thành hải tặc vĩ đại nhất thế giới, việc chăm sóc những đứa trẻ có siêu năng lực và cô gái Night Rabit đang bị giam trong viện nghiên cứu là không liên quan.

"Này, Yoko , bây giờ cậu có đi không? Tôi cũng muốn giới thiệu cậu với những thuyền viên của tôi?" Ace có chút kinh ngạc nhìn cô gái đến rồi đi như gió, sau đó đưa tay bóp cổ tay Yoko hỏi.

"Không được rồi ,tôi còn phải đi mưa lương thực dự trữ. La bàn gần như đã được ghi lại. Tiếp theo tôi sẽ vào Grand Line". Yoko cụp mắt xuống và trả lời. Cô cầm một chiếc ô và nhìn chằm chằm vào Ace bằng đôi mắt xanh như biển Sri Lanka.

Ace cảm thấy tiếc nuối, không hiểu sao cậu ta lại không muốn nói lời tạm biệt với Yoko như thế này. Nhưng dù vậy, cậu vẫn buông cổ tay Yoko ra.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?" Ace hỏi cô.

"Ai biết được?" Phong Tín nghiêng đầu, ánh mắt khoan dung, khóe miệng cong lên đáp: "Như cậu đã nói, trái đất hình tròn, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại ?"

Bị chính lời nói của mình đánh lừa, Ace sững sờ một lúc rồi mỉm cười chân thành.: "Yoko, cậu quả thực rất thú vị!"

Cô khẽ mỉm cười nhìn Ace, nụ cười rạng rỡ như hòa vào ánh nắng, trái tim đã lâu không cảm nhận được hơi ấm, lúc này như đang chảy một dòng nước ấm.

Vẫn là cảm giác lúc ấy, Yoko vuốt ve trái tim, ánh mắt dịu dàng

Nhưng, lần này...

Cô sẽ không dựa vào sự dịu dàng của cậu ấy như trước đây nữa, đối với cô chỉ cần được dùng bữa với cậu là đủ.

Vì vậy, cô lựa chọn nói lời từ biệt với cậu ấy: "...Tạm biệt."

Cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ của mình, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro