Chương 20
×××
......
Citrus village, ngôi nhà của hai người.
Hai người họ có nên rời đi cùng nhau không?
Yoko ngước nhìn vào đôi mắt nóng bỏng và lo lắng của Law, đột nhiên, trong lúc này cô lại nhìn thấy được bóng hình cậu , người lúc cô vừa cứu được.
Khi đó, cậu cứ ngồi một mình trên giường, trong mắt tràn đầy hỗn loạn. Khi mời cậu ăn, phản ứng của cậu là giật mình, thậm chí còn mất bình tĩnh với cô trong lần đầu gặp nhau, từ đó về sau, cậu luôn đi theo cô như một cái đuôi , xem ra cậu ấy đã rất phụ thuộc vào cô.
Yoko cũng nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc khác giữa hai người.
Ví dụ, buổi chiều tập luyện ngày hôm đó, Law sợ đến mức khóc lên vì cô bị thương do phơi nắng, sau đó tập luyện với nỗi sợ hãi trong một thời gian dài và bị cô đánh rất nhiều lần trong khi tập luyện.
Sau này, khi cô gặp Lian, vẻ mặt thẳng thắn và phản ứng như thể bị cướp mất đồ , cùng thái độ háo hức theo sát cô trong mọi giao dịch với Lian khiến Yoko thật bất lực, sau này vì chăm sóc tâm tình nhỏ bé của cậu ta, cô phải tránh né mọi sự nghi ngờ, điều này thực sự khiến cô mệt mỏi.
Vẻ bồn chồn trên gương mặt khi bôi thuốc cho cô, vẻ mặt ngại ngùng, sự lo lắng khi để cho cô xăm hình... đều là những kỷ niệm vui vẻ chỉ thuộc về hai người họ.
Cô và Law luôn sống với nhau , chỉ với hai người họ.
Cho đến hơn hai năm trước, cậu gặp Bepo và những người khác. Chứng kiến Law dần dần mở lòng sau khi quen với Bepo và những người khác, nụ cười dần nở trên khuôn mặt cũng như niềm khao khát về những chuyến phiêu lưu trên biển trong tương lai của cậu ấy...
Nghĩ đến đây, mắt tập trung vào chàng thanh niên trước mặt này, không biết từ bao giờ đã cao đến vậy rồi ,cậu ấy đã trưởng thành thành thiếu niên rồi , không còn là một cậu nhóc nữa.
Vô thức nhếch lên khóe miệng, Yoko không nhịn được đột nhiên mỉm cười, khiến trái tim của Law thắt lại - nhưng trước khi để cậu kịp nói lời nào , cậu đã bị hành động tiếp theo của Yoko làm cho sợ hãi.
Cô đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh bằng đôi bàn tay lạnh lẽo của mình, nhìn anh bằng đôi mắt vô cùng dịu dàng.
"Law, cậu lớn rồi."
Cô nhẹ nhàng nói, dù sao thì hai người cũng đã ở khoảng cách rất gần: "Tôi quả thực sẽ rời khỏi hòn đảo nhỏ này, nhưng sẽ không phải đi cùng cậu."
Law nghe vậy sửng sốt, nhìn Yoko nói những lời này với ánh mắt và giọng điệu kiên định, cảm thấy thế giới nội tâm của mình vào lúc này sụp đổ - mặc dù anh đã luôn nhận thức được điều đó, Nhưng bởi vì Yoko còn chưa tự mình nói ra , hắn vẫn luôn duy trì tâm lý may mắn.
"Cô ấy sẽ không thực sự bỏ rơi mình đâu", "Cô ấy không thể rời bỏ mình" - trong lòng anh luôn có một giọng nói an ủi anh, bởi vì Yoko, người đầ từ đưa ra lời hứa nghìn vàng, cô từng hứa sẽ không bao giờ rời bỏ anh!
Nhưng vào lúc này, cô lại nói ra điều này với gương mặt bình thản như vậy, Law lập tức trở nên lo lắng - anh biết rằng một khi Yoko đã đưa ra quyết định thì không gì có thể làm nó lay chuyển được, vì vậy anh lập tức đưa tay ra nắm lấy cổ tay Yoko không để cho cô dễ dàng trốn thoát: "Tại sao? Yoko! Là cậu đã tự ýhu9 cứu tôi , sau đó lại dễ dàng bỏ đi như vậy ?! Cậu có từng nghĩ đến tâm trạng của tôi khôngg?!"
Vì lo lắng nên Law gần như hét lên với giọng điệu gầm gừ khi nói chuyện - anh tức giận đến mức không biết phải nói chuyện với Yoko như thế nào. Anh không hiểu tại sao Yoko lại quyết định rời đi mà không hề do dự trong khi hai người đã chung sống lâu đến như vậy.
"Tôi sẽ không để cậu đi!"
Trong mắt Law tràn đầy oán giận, trong khi biểu tình của Yoko lại lộ ra vẻ xấu hổ, cô vừa mở miệng đã bị Law kéo vào vòng tay của anh.
"Yoko , cậu không thể rời xa tôi, tại sao hai chũng ta không rời đi cùng nhau?" Law ôm cô thật chặt vào lòng, anh tuyệt vọng cảm nhận được cô gái trong vòng tay mình, anh ôm cô thật chặt, giống như thể anh sợ cô sẽ biến mất trước mặt anh trong giây tiếp theo.
"Cậu còn có những người bạn quan trọng trên hòn đảo này ..."
"Đối với tôi, cậu là quan trọng nhất, cậu hiểu không?"
"Tôi hiểu ......"
"Cậu thì hiểu cái gì?!Cậu hiểu mà còn đưa ra quyết định như vậy ?"
"Law..." Bởi vì bị ôm quá chặt, Yoko nhìn không rõ biểu tình của Law, rất nhanh, cô lại nghe được âm thanh có chút nghẹn ngào.
Đầu Yoko thắt lại, biết anh đang buồn, Yoko cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tan.
"Law, tôi không muốn làm cậu buồn." Yoko muốn giơ tay ôm lấy anh, cô muôn ở bên anh như thường lệ, nhưng vẫn là không dám, đành phải để anh ôm cô vào lòng, kiên quyết nhắc lại: "Nhưng sau này chúng ta không thể đi theo con đường chung được".
"...Cậu có người cậu muốn trả thù. Cho nên ngày hôm qua, trong lúc say rượu, cậu đã gọi tên hắn, muốn giết chết hắn ngay lập tức. Nhưng tương lai ấy tôi nào có liên quan đến việc cậu trả thù đây ."
Law nghe những lời cuả Yoko , anh cảm thấy như thể mình đang bị tát vào mặt, bàn tay đang ôm cô đột nhiên buông ra một cách yếu ớt, bởi vì không thể phản bác lại những gì Yoko nói .
Không thể trút giận lên Yoko, nhưng cũng không thể từ bỏ việc đánh bại Doflamingo. Còn Yoko? Không đời nào anh có thể trói cô ấy lại bên mình được, buộc cô phải giúp đỡ hay chứng kiến khoảng khắc anh hoàn thành mục tiêu này.
Để đạt được mục tiêu đánh bại Doflamingo, anh ta có thể phải mất năm năm, thậm chí là hơn mười năm – Yoko không phải là thuộ hạ , rõ ràng là cô ấy không có ý định sẽ trở thành một hải tặc.
Làm sao anh có thể trói cô vào bên mình được?
"...Và, suốt thời gian qua, để tránh cho cậu những gánh nặng không cần thiết, tôi chưa bao giờ nói với cậu." Yoko cụp mắt xuống, thấy Law đã buông mình ra, cô nhẹ nhàng rút ra khỏi tay anh: "Nhưng sau khi rời khỏi đảo Enshi, tôi còn có một việc phải hoàn thành, tôi có một hòn đảo muốn tìm, và tôi phải tìm ra nó trong vòng sáu năm."
"Người tôi cần cứu , tình trạng cơ thể của mình, có lẽ tôi có thể tìm ra lời giải trên hòn đảo đó"
Yoko vừa nói vừa đặt tay lên ngực, cụp mắt xuống mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lại mỉm cười trước mặt Law: " Con đường sau này, Cậu phải tiến thẳng đến Tân Thế Giới, còn tôi ,tôi cũng phải tiến tới điều tra hòn đảo, làm sao , làm sao chúng ta có thể ở cạnh nhau được??"
"So với tôi,người cậu nên níu kéo phải là những thuyên viên sẵn sàng chinh chiến ra khơi cùng cậu mới đúng ." Lúc này, Yoko chủ động nắm lấy tay phải của Law, lắc lắc.
"Nhìn cậu vừa rồi, tôi nghĩ tới rất nhiều điều. Cho đến ngày nay, tôi không hề hối hận về quyết định gặp cậu và cứu cậu – cùng nhìn cậu trưởng thành dần dần hình thành tính cách của chính mình trong mấy năm qua. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm."
Cô ngẩng đầu nhìn Law, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
"Lại khóc rồi ? Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?"
Đưa tay lau đi nước mắt của Law, tầm nhìn của anh dần mờ đi vì nước mắt , bởi vì, dù cho hiểu những gì Yoko nói, nhưng không thể nào chấp nhận được phải rời xa cô – anh biết mình vô lý dù là trả thù Doflamingo hay ở lại bên Yoko *,anh đều muốn cả .
(魚與熊掌不可兼得 câu gốc này là lời của Khổng Tử , tui chỉ hiểu nghĩa th k tìm đc câu nào của Việt Nam tương ứng cả nên tôi dịch vậy nha)
Thực sự phải lựa chọn? Nên trả thù Doflamingo hay lựa chọn sự tồn tại của Yoko và cùng cô ấy trải qua những ngày tháng bình yên còn lại? Có phải mục tiêu của mình có quá tham lam? Liệu việc giữ Yoko vào lúc này có phải là lựa chọn tốt nhất không ?
"Yoko, nếu tôi nói tôi có thể từ bỏ báo thù, cậu..."
"......đừng làm thế!"
Yoko dứt khoát ngắt lời anh, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất như một đứa trẻ của anh, Yoko lại lắc đầu: "Tôi biết quá khứ của cậu, tính cách của cậu, mọi thứ về cậu. Cậu sẽ không từ bỏ được đâu, Law tôi khác cậu..."
Yoko nói, lại nắm tay Law đặt nó lên eo mình, nơi có hình xăm——
"Không phải cậu luôn muốn biết điều gì đó về tôi sao? Hình xăm này ,nó luôn nhắc nhở tôi rằng tôi là một con thỏ khát máu đã tự tay giết chết cha mẹ mình từ khi chỉ là một đứa nhỏ." Yoko giơ tay còn lại lên: "Chỉ với đôi tay này."
Law trong lòng thắt lại, mơ hồ nhìn trong đôi mắt xanh của cô hiện lên nỗi buồn cùng sự bất lực, hắn muốn nói nhưng lại không dám, bởi đây là lần đầu tiên Yoko nói cho hắn biết chuyện của cô.
"...Tôi chưa bao giờ bình thường." Yoko nhẹ nhàng nói, một lúc sau cô nhếch lên khóe miệng: "Cho nên hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được tôi...tất nhiên, tôi cũng chẳng cần họ phải chịu đừng . Tôi chỉ cần sống và hành động một mình là đủ".
"Nên là..." Yoko buông tay Law ra, ánh mắt ôn nhu không dám nhìn vào thiếu niên vẫn còn đang nghẹn ngào trước mặt, chỉ cúi đầu: "Quên tôi đi."
Nói xong, Yoko rời khỏi Law , quay người trở về phòng, nhặt vũ khí duy nhất của mình là chiếc ô rồi đi về phía cửa——
Khi nghe thấy tiếng cô mở cửa, Law rốt cuộc mới phản ứng lại.
Không, bất kể Yoko là người như thế nào, đối với anh Yoko là Yoko đã cứu rôi cuộc đời anh! Mặc dù có chút choáng váng khi nghe cô kể về quá khứ và mục đích của mình , nhưng quả nhiên, tình cảm của anh dành cho Yoko là... Nếu bây giờ còn không nói ra đợi đến khi Yoko biết thì đã quá muộn!
Nghĩ đến đây, Law đột nhiên tiến lên, ôm lấy cô.
"Chờ một chút, Yoko , tôi thích em!"
Law đưa tay nắm lấy cổ tay Yoko, lo lắng nói, vẻ mặt đầy khẩn trương: "Mặc dù em đã kể cho tôi nghe, nhưng tôi không quan tâm đến nó... Không phải, chỉ là tôi..."
Tuy nhiên, Law chưa kịp thú nhận và tuyên bố thì môi anh đã bị chặn lại.
Chỉ cảm thấy cô gái đột nhiên nhón chân lên, đôi môi mềm mại lạnh lẽo ấy chạm vào môi anh, cảm giác như bị điện giật này hình như có chút quen thuộc – Là lúc ở biển!? Khi đó, dường như Yoko đã đích thân truyền oxy cho anh.
Cảm nhận được hơi thở thơm tho của cô gái trong vòng tay mình, được người mình thích hôn, ngay cả Law vừa mới lo lắng như vậy cũng chỉ có thể nhìn cô gái trong vòng tay với ánh mắt hoài niệm như một cậu bé ngốc nghếch. Cảm thấy trái tim mình nhói lên cùng những gợn sóng do cô gây ra, anh muốn ôm cô vào lòng nhưng lúc này cô đã rời khỏi môi anh.
"...Law, cảm ơn."
Cô nhẹ nhàng nói, nhưng Law chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy gáy mình chìm xuống, tầm nhìn tối sầm và bất tỉnh.
Không nói một lời, Yoko đỡ lấy cơ thể đang rơi xuống của Law , đưa anh ấy trở lại chiếc giường trong ngôi nhà gỗ nơi hai người họ sống.
Trong nhà vừa nãy còn đầy rẫy tiếng cãi vã giờ đã trở nên im ắng, Yoko nhìn xuống chàng trai đang ngủ say, lại ngồi xổm xuống, cẩn thận đắp chăn cho anh ta——
Nhìn anh rồi nhìn lại ngôi nhà nhỏ này lần cuối.
Nơi tồn tại nhiều vết tích về cuộc sống của hai người họ.
Nhưng cô thật sự ra một quyết định tàn nhẫn , tàn nhẫn rời đi - rời xa chàng trai chẳng có gì cả.
Nhưng nếu cô còn ở bên cạnh anh như vậy, anh ấy thực sự sẽ bị cô hủy hoại mất .
"...Tôi hy vọng sau này anh sẽ được cữu rỗi , Law."
Nghĩ đến đây, cô gái cuối cùng cũng mở cửa rời khỏi nhà.
"Tạm biệt."
Một mình trên đường, lời chia tay của cô gái dần hòa vào đêm đen.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro