Chương 17
...
Buổi sáng.
"...Yoko, tại sao nhịp tim của cậu không có?"
Là một bác sĩ trong làng phẫu thuật, anh nhận thấy, hỏi với vẻ mặt đầy kinh ngạc và bệnh nghề nghiệp. Còn Yoko , người vẫn đang nằm trên giường với vẻ mặt tức giận, đột nhiên tắt máy, Đứng dậy khỏi giường với vẻ mặt áy náy, dần dần lùi về phía sau cho đến khi lưng dựa vào tường.
"Cái này..." Yoko nhẹ nhàng mở ra đôi môi mỏng, lúc này muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng lại dừng lại với vẻ mặt xấu hổ, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
Đương nhiên, vẻ mặt kỳ lạ này không thể thoát khỏi ánh mắt của Law, người đang quan sát cô nãy giờ.
"Yoko , có chuyện gì thế?"
Law nhíu mày, thấy cô vẫn không trả lời anh, mặc dù cảm thấy buồn cười nhưng vì phản ứng của Yoko không bình thường chút nào, Law vô thức bước tới và nắm lấy tay Yoko, đầu tiên đặt đầu ngón tay của anh lên cổ tay cô chạm vào động mạch trên cổ cô ấy...
Đầu ngón tay chạm vào bề mặt làn da lạnh lẽo của cô, lần đầu tiên Law nhận thấy sự bất thường trên làn da của Yoko - có những mạch máu không có mạch đập.
Ngay cả vị trí của các động mạch cũng giống nhau, cơ thể cô không có bất kỳ động mạch nào đập.
Anh chỉ thản nhiên hỏi, nhưng Yoko thực sự không có nhịp tim? Đây có phải là điều đặc biệt về tộc Night Rabbit không? Nhưng dù là người khổng lồ hay người cá—bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này đều phải có nhịp đập! Trong cơ thể Yoko có máu chảy, sao lại không có nhịp tim?
Tại sao Yoko không giải thích? Nếu chuyện này có liên quan đến chủng tộc của cô, hiển nhiên cô chỉ cần nói rằng đó là đặc tính cuả Night Rabit, tại sao... tại sao lại để anh phải ôm lấy cô như thế này để kiểm tra mạch đập? Tại sao không phản kháng?
Bình thường cô sẽ đá anh , dùng ánh mắt lạnh lùng nói với anh ta: "Night Rabit chính là như vậy, trên thế giới có nhiều chủng tộc như vậy, sao cậu lại ầm ĩ như vậy?"
Nhưng tại sao bây giờ cô ấy... Nắm lấy cổ tay của Yoko, Law nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn bị anh ép vào tường, vốn luôn là người bình tĩnh và điềm nhiên, nhưng lại mất bình tĩnh ngay lập tức sau khi nghe câu hỏi nực cười của anh. Anh nhìn gái nhỏ trong lòng - cứ như thể một bí mật nào đó đã bị anh ta phá vỡ.
Đôi mắt xanh của cô đang nhìn nơi nào đó vô định , không dám nhìn vào anh, môi cô mở ra rồi khép lại, nhưng cuối cùng lại mất đi sự bình tĩnh. Vào lúc này, nhiệt độ cơ thể lạnh lùng thường ngày và ý niệm không muốn bị anh ấy chạm vào của Yoko hiện lên trong đầu cô
Cảm giác không vâng lời trong lòng Law càng lúc càng trầm trọng: "Yoko ,rốt cuộc cậu đang muốn giấu tôi điều gì ?!" Anh cau mày, nắm lấy cổ tay cô, dùng giọng rít lên hỏi cô, Yoko nhất thời bị thái độ của Law làm cho phát cuồng,khiến thân thể cô run lên vì sợ hãi nhưng cô vẫn không hề dao động, ngược lại quay đầu đi, vùng ra khỏi vòng tay của Law: "Đừng hỏi nữa!"
Yoko cau mày, đầu tiên đẩy Law ra, sau đó cầm dù lao ra khỏi nhà. Law, người bị đẩy xuống đất, nhìn bóng lưng của Yoko, anh hoảng sợ ngay lập tức đuổi theo cô.
Trong lòng Law lúc này có một loại dự cảm không tốt - trực giác mách bảo anh rằng bí mất vừ rồi là thứ mà Yoko sẽ không bao giờ muốn cho hắn biết , và bí mật này... sẽ phá hủy sự cân bằng mong manh giữa hai người!
"Hiện tại" nơi hai người cùng chung sống, mối quan hệ giữa hai người họ... Nếu bây giờ anh không bắt lại được Yoko , nếu còn không mang cô về, có lẽ mọi chuyện giữa hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại nữa!
Một linh cảm không lành rằng "Có thể mình phải rời xa Yoko " mà anh đã mơ hồ cảm nhận được từ lúc nào đó không biết từ đâu thoát ra khỏi trái tim Law và lan tràn khắp tứ chi, khuôn mặt Law cũng mất đi vẻ tư nhiên , hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, anh chỉ cố gắng hết sức để đuổi kịp cô gái đang hoảng sợ bỏ chạy kia.
KHÔNG! Không thể để Yoko trốn thoát trước mặt anh !
Law liều mạng chạy trên đường, theo dõi tung tích của cô gái nhanh nhẹn, ban ngày tốc độ di chuyển của Yoko luôn có chút bất tiện, nếu anh gắng hết sức đuổi theo cô, chắc chắn có thể bắt được cô ấy!
Tuy nhiên, ngay khi Law đang hoảng hốt tìm cách giải quyết thì anh cũng vô cùng cáu kỉnh. Vào ngày đầu tiên của sinh nhật thứ mười tám của anh, một vụ nổ chói tai đột nhiên phát ra từ vịnh đảo Enshi——
Rầm, ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm!
Bang! Bang!
Law đang chạy hết sức lực thì cảm thấy một chấn động khủng khiếp phát ra từ mặt đất dưới chân mình, khiến anh gần như ngã xuống đất!
"...Hải.......Hải tặc đến!"
"Ngôi làng của chúng ta bị hải tặc tấn công!"
"Phải làm gì đây! Chúng đã nổ súng!"
Law đang đuổi theo thì dừng lại, nhìn từ đường phố của Làng Citrus đến phía bến tàu, anh nhìn thấy một con tàu cướp biển khổng lồ đang dần tiến gần vào bờ. Trước khi bọn cướp biển leo lên bờ, các khẩu đại bác trên tàu đều nhắm vào ngôi làng nhỏ nơi hắn và Yoko đã chung sống hơn bốn năm mà không chút do dự
Tất cả những chuyệ này , sao lại đột ngột vậy ?
Trong mắt Law tràn đầy kinh ngạc.
......
Khi tiếng pháo và khói thuốc dần dần nhấn chìm đảo Enshi ,Law, người vẫn đang hỗn loạn, đột nhiên cảm thấy một đôi bàn tay run rẩy yếu ớt nắm lấy mình, Law nhìn xuống và bắt gặp ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng của trưởng làng..
"Law, cứu chúng tôi...cứu chúng tôi với..."
"Yoko, Yoko-chan đâu? Chúng ta thôn dân không có người nào có năng lực đẩy lùi hải tặc cả..."
"Gọi Yoko tới đây, xin hãy đẩy lùi hải tặc...!"
Trưởng thôn vừa nói vừa sợ hãi quỳ xuống bên cạnh Law, Law sửng sốt quay đầu nhìn lại - hắn thấy Citrus village đã đón tiếp hắn năm năm này trong nháy mắt đã thay đổi, thật hỗn loạn. Toàn bộ dân làng mang theo con cái bỏ chạy lên núi, một số ngôi nhà bị trúng đạn pháo đổ sụp xuống đất trở thành một đống hỗn độn——
Ngôi nhà thứ hai này của anh chắc chắn sẽ bị bọn hải tặc phá hủy ngay lập tức nếu anh còn không làm gì! Law nghiến răng, nhưng anh và Yoko vừa cãi nhau? Tuy nhiên, anh không thể để dân làng như thế này được !
Tuy rằng anh nhất định sẽ rời đi nơi này và trở thành hải tặc, nhưng trước khi rời đi, anh vẫn muốn bảo vệ nơi này hết thảy! Law mày nhíu lại, lúc này trong đầu hắn nhớ lại cảnh tượng tàn khốc mà mình chứng kiến ở Thành Phố Trắng vào tám năm trước.
Điều mà anh luôn ghét chính là loại chiến tranh vô nghĩa này!
Bị đủ thứ hỗn tạp làm phiền, anh ta sắp mất trí, Law tức giận, sau đó kiên quyết lựa chọn chạy ngược lại hướng Yoko vừa chạy...
Rầm, ầm, ầm—!
"Chết đi!" Ngay khi Law còn đang mắng chửi Yoko vạn lần trong lòng, một viên đạn đại bác mới lại được bắn ra, những quả đạn trông như thiên thạch khiến mọi người bất lực mà nhìn nó từ trên trời rơi xuống, Law nhướng mày , thấy mình không phải đang có tâm trạng vui vẻ nên anh ấy sử dụng khả năng của mình như một lẽ đương nhiên.
"ROOM !" Anh ta gầm gừ, và không chút do dự xẻ đôi quả đạn pháo ngay khi rút Kikoku ra khỏi vỏ! Dân làng thấy Law kiên quyết đứng lên như vậu , mới thở phào nhẹ nhõm, sau lưng lại vang lên tiếng kêu: "Chúng ta được cứu rồi... Chúng ta có Law ở đây, không sao đâu..."
"Không, tôi... con gái tôi!" Lại một người dân làng hét lên, dì của người thợ may đằng kia cũng hét lên. Law đang chạy, nhướng mày nhìn lại, chợt nhìn thấy phương hướng phía sau mình là Citrus Village. Không biết lúc nào hải tặc lẻn vào, ba bốn tên cướp biển cầm dao từ trong ngõ đi ra, kéo theo phụ nữ và trẻ em với vẻ mặt ác ý——
"Hehehehehehehehehahahaha!"
"A a a! Cứu, cứu!"
"Hahaha!" Bọn hải tặc cười lớn.
"Chết tiệt! Mọi chuyện không bao giờ kết thúc!" Và Law chửi thề một cách gay gắt lên kế hoạch sử dụng khả năng của Room mà không do dự. Mặc dù điều đó sẽ tạm thời chia cơ thể dân làng thành hai, nhưng hầu hết mọi người ở đây đều biết anh . Theo nguyên tắc và khả năng của anh thì nó sẽ không có vấn đề gì , điều quan trọng là ngăn chặn bọn cướp biển đó hành động!
"Giúp với-!"
"Hehe...uhhh!!"
Tuy nhiên, trước khi Law hành động, tiếng cười của những tên hại tặc hoang dã đang điên cuồng đột nhiên dừng lại!
"Rẹt--" Chỉ nghe thấy một âm thanh xé rách kỳ lạ, bọn hải tặc đang tóm lấy phụ nữ và trẻ em đột nhiên buông tay ra và ngã xuống đất, Law chỉ nhìn thấy một bóng đen rất nhanh lao tới từ một bên trong con hẻm. Trong một con hẻm khác, tên hải tắc bắt con gái của dì người thợ may cuỗi cùng cũng ngã xuống.
Cái bóng đen bùng nổ sát ý, khí thế sắc bén bước về phía trước, cô gái bị bắt trong vòng tay của tên cướp biển trực tiếp rơi vào tay của cái bóng, cùng với tiếng xé quần áo, tên cướp biển phục kích trực tiếp nằm trên mặt đất, với một.vũng máu bên dưới anh ta.
Nhìn tên cướp biển ngã xuống đất, chuyển động của cái bóng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Đây là......
"Yoko ?!"
Law đã chuẩn bị đi, cuối cùng cũng nhìn rõ - bóng đen chạy giữa những con hẻm tối là một bóng người màu bạc - mái tóc bạc dài đến thắt lưng, một chiếc sườn xám hoa màu mực sẫm, và một đôi ... Đôi mắt xanh điềm tĩnh.
Yoko bình tĩnh bước ra khỏi con hẻm, cơ thể nhỏ nhắn chặn tên cướp biển ngã xuống. Vào thời điểm tên cướp biển bắt cóc đứa trẻ và tên cướp biển ngã xuống đất, Yoko đã làm một động tác đến mức con của dì thợ may thậm chí còn không nhận ra cô đã làm gì - chỉ có người lớn mới hiểu rằng Yoko đã bị xử tử tên hải tặc vào lúc đó.
"..." Hiện trường đột nhiên im lặng, vừa rồi dân làng nóng lòng mong muốn được Yoko giúp đỡ đều bị chấn động trước ý định và hành vi sát nhân đột ngột này của Yoko .
Cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí trong làng, Yoko lại thờ ơ đứng đó sau cuộc cãi vã với Luo, đặt bàn tay phải dính máu của mình ra sau lưng.
Hiện trường âm thanh duy nhất phát ra là con gái người thợ may đang ôm Yoko khóc lớn, nhìn thấy dân làng ngơ ngác nhìn mình, Yoko đầu tiên nhìn dân làng, sau đó nhìn người rõ mọi người bằng đôi mắt xanh, có những người đang sợ hãi vì đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Có phải bàn tay đẫm máu của cô đã khiến những dân làng này sợ hãi?
Nói đến đây, Yoko muốn đưa tay ra vuốt ve cô gái bị bịn hải tặc làm hoảng sợ , nhưng cuối cùng cô vẫn không đủ can đảm để đưa tay ra trước mặt con bé.
Bởi vì nó dính đầy máu.
"..." Nghĩ đến một số chuyện không đáng kể, Yoko cuối cùng cũng cụp mắt xuống, sau đó cùng con gái của dì thợ may bước ra khỏi ngõ, trước tiên giao đứa trẻ cho một người lớn, sau đó nhỏ giọng nói: "Hãy giấu bọn trẻ đi đi, cuộc chiến của tôi không phải là thứ mà trẻ con có thể xem được.."
"Chị Yoko , Chị Yoko..." Cô bé dường như được Yoko cứu, không chịu buông cô ra.
"Đi theo chị, em sẽ khóc." Yoko đổi chiếc ô sang tay phải đầy máu của mình, đưa bàn tay trái sạch sẽ ra giúp con bé lau nước mắt, sau đó đưa tay đẩy con bé về phía mẹ của nó , đỡ lấy chiếc dù che nắng đi đến bên cạnh Law và hạ giọng——
"Nơi phía sau làng hẳn là an toàn. Tôi đã dọn sạch tất cả bọn chúng."
Yoko hơi cúi đầu, đôi mắt xanh lam không có chút gợn sóng nào, thay vào đó tỏa ra ánh sáng lạnh lùng và hung hãn. Và vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Yoko khiến trái tim Law run rẩy.
"Yoko ..."
"Tôi sẽ đi đến cảng ngăn bọn hải tặc, mọi người nên nhân cơ hội trốn đi , chúng tôi không thể trông chừng mọi người được."
Yoko cắt ngang những gì Law muốn nói, vẫn tiếp tục khuyên dân làng rời khỏi đường phố với giọng điệu bình tĩnh, giây tiếp theo, cảm nhận được sự nguy hiểm, cô lập tức dùng bắp chân lao lên cơ thể bay lên không trung, rồi xử lý viên đại bác hạng nặng ở phía sau. Quay lại - vẫn còn nhiều kẻ thù!
Đôi mắt săn mồi của cô nửa rũ xuống, sau khi xử lý được viên đạn đại bác, lật người đáp xuống đất, không chút do dự chạy về phía cảng.
Hôm nay tâm tình không tốt, nếu đã như vậy... cô tuyệt đối sẽ không để cho những hải tặc kia còn sống!
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro