
Chương 15
×××
......
Chạng vạng.
Trong khoảng không tối tăm và mờ mịt, Yoko ôm hai ba đứa trẻ trong tay một cách liều mạng, đôi giày đế bệt cô đi trong phòng giam ẩm ướt phát ra tiếng bước chân lớn, vừa an ủi vừa đổ mồ hôi đầm đìa, cô ôm hai ba đứa trẻ đang sợ hãi mà khóc, đồng thời luôn cảnh giác và chú ý đến tiếng máy móc không nhất quán phát ra từ tầng trên của cơ sở.
Didi, didi, didi...
Didi, didi, didi...
Chiếc máy thường được sử dụng trong các cơ sở máy tính phát ra tiếng bíp khẩn cấp nghe như có sự cố. Đó là tiếng báo động chỉ phát ra khi nhiệt độ quá cao. Thông thường, một khi cảnh báo như vậy xảy ra, âm thanh của tiếng bíp sẽ thay đổi Ngay từ khi hệ thống làm mát vòi phun nước tự động trong cơ sở chắc hẳn đã bắt đầu hoạt động trước khi có ai lo lắng.
Nhưng hiện tại , thay vì có bất kỳ một chiếc máy điều khiển khẩn cấp nào để thực hiện chức năng của nó thì tình hình lại càng trở nên tồi tệ hơn.
"Chị Yoko... Em đã nhìn thấy nơi JK đang trốn!"
" Chị Yoko, biểu hiện của G8 rất tệ!"
Hai đứa trẻ bị treo trên tay trái và phải của Yoko đồng thời lên tiếng, Yoko nhanh chóng dừng lại , quay lại bế đứa trẻ tên JK lên . Yoko trước tiên bế đứa bé đang run rẩy lên, sau đó, Yoko thở hổn hển và nói: "...G3 , xé tay áo che miệng mũi G8, hình như trong cơ sở có rò rỉ gas!"
"Chị Yoko thì sao? Có cần em giúp chị che miệng và mũi không?"
"Không, chị rất mạnh nên không sao đâu."
Yoko cau mày nhìn xung quanh "phòng giam" ở tầng ngầm của cơ sở, dường như không còn ai ở đây nữa, tiếp theo, cô chỉ cần chạy xuống tầng trệt và xem thiết bị có vấn đề gì - —
Nghĩ đến đây, Yoko ôm chặt mấy đứa trẻ và chạy nhanh về phía cầu thang đi lên, nhưng cô đã thực hiện hai ba lần kiểm tra, nên khí gas rò rỉ từ viện dường như đã gây ra sự xáo trộn nhất thời cho cơ thể ,đôi mắt cô dần trở nên lơ đãng.
Dần dần, cô không còn nhìn rõ con đường phía trước mà chạy bằng ý chí và trí nhớ.
Tự tay mở cửa, để những đứa trẻ siêu năng lực đang dần dần không chịu được mùi gas rò rỉ, nhiệt độ cao và gặp phải phản ứng bất lợi từ viện nghiên cứu ,Yoko thở hổn hển tại chỗ một lúc rồi quay lại vòng quanh và tiến sâu hơn vào trong——
Cô cảm thấy các cơ trong cơ thể đang gào thét, sức chịu đựng của cơ thể và ý thức dường như đã đạt đến giới hạn, nhưng cô phải quay lại để ngăn cỗ máy của viện nghiên cứu tránh gây ra những vấn đề vượt quá giới hạn, bởi vì viện nghiên cứu là một hòn đảo nhân tạo, trôi nổi trên biển, nếu hệ thống mất cân bằng, mọi thứ sẽ...
Didi, didi, didi, didi——
——
Âm thanh nhỏ ấy bọc lấy Yoko thật chặt lời nguyền rủa, đôi mắt cô đã ứa ra những giọt nước mắt mặn chát vì khó chịu, chân trái loạng choạng , chân phải suýt ngã xuống đất, lúc này cô nghe thấy một tiếng răng rắc lớn từ tầng trên của viện nghiên cứu.
Nghe như âm thanh của một sợi dây cáp khổng lồ bị đứt, đôi mắt xanh của Yoko kinh ngạc nhìn chằm chằm. Cô chưa kịp phản ứng thì từ tầng trên truyền đến một tiếng động lớn, trần nhà ngăn cách các tầng đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, cao ngất ngưởng. -khí tràn vào hành lang nơi cô đang ở từ tầng trên.
"Ức--!"
Z bị mảnh trần nhà đập vào lưng, sau lưng cô lập tức có cảm giác nóng rát, nhức nhối, Yoko cuối cùng không kìm được mà hét lên. Dựa vào bản năng sinh tồn cuả Night Rabit vô thức muốn đứng dậy từ trong đống đất đá đó mà bỏ chạy, nhưng trước khi cô có thể đánh thức được đôi chân mệt mỏi của mình, những âm thanh lớn hơn đã theo sát phía sau cô!
Didi-di-di-di-di-
Rắc rắc——! Bùm——!
Rầm——rầm——--! Bùm!
——
......
...
Yoko từ trên giường tỉnh lại, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn đang đọng lại trong đầu cô, cô cảm thấy lưng mình vẫn còn đau, đưa tay ra sờ lưng mình, cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm. Tất cả đều là của cô .
Cô đổ mồ hôi đầm đìa, vô thức hất tung chiếc chăn bông đắp trên người, uống vài ngụm từ cốc nước cạnh giường rồi rót thật nhiều nước lạnh vào cổ họng để thanh lọc đầu óc, cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Gần đây, cô thỉnh thoảng mơ về khoảng thời gian đó, như muốn nhắc nhở cô rằng cô vẫn còn những nhiệm vụ chưa hoàn thành cần phải quay lại, nỗi sợ hãi về sự thất bại của viện nghiên cứu ngày đó cứ quanh quẩn trong đầu Yoko, cảm giác hoảng sợ khiến cô mấy lần không thể phân biệt được đâu mới là thực tại.
Đây là đâu ? Hẳn là đảo Enshi ở North Blue , là làng Citrus ở đảo Enshi, nơi cô vẫn đang sống với Law ... Yoko cởi một bộ quần áo ghê tởm ướt đẫm mồ hôi và mặc một bộ mới rồi chạy vào phòng khách, nhìn thấy nguyên liệu đã được đặt trên bàn.
Trên mặt đất có gà lôi, khoai tây, trái cây, rượu vang, chân lợn rừng, còn có một giỏ tre đựng cá tươi trên mặt đất... Làm sao có nhiều nguyên liệu tốt như vậy? Yoko nhìn lịch, chợt nhận ra - đúng rồi, hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của Law, anh ấy nói sẽ đưa Bepo và những người khác về nhà ăn tối, họ sẽ trở về vào lúc chạng vạng nên sáng nay cô ấy đã dậy sớm. Đi chợ mua rất nhiều nguyên liệu ngon, về nhà và ngủ bù, cô bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc.
Cô thậm chí còn chuẩn bị quà sinh nhật cho Law.
Hai đôi bông tai bằng vàng ròng, thiếu niên này gần đây bị một loại nào đó không biết tác dụng xuyên lỗ tai, cộng thêm trên người đầy rẫy hình xăm, càng ngày càng giống một tên xã hội đen.
Nếu Yoko không mơ giấc mơ đó thì hôm nay tâm trạng của cô đã rất vui vẻ.
"Được rồi, bắt đầu chuẩn bị thôi..."
Nghĩ đến đây, Yoko lại lắc đầu, cô phải chuẩn bị cẩn thận để không cho Law nhìn thấy manh mối nào, nếu để anh ấy phát hiện ra cô gặp ác mộng, sẽ lại đặt câu hỏi. Hôm nay là sinh nhật anh , cô không thể làm hỏng nó được
Kể từ đó, quá trình chuẩn bị bận rộn bắt đầu, may mắn thay, đúng như Yoko nghĩ, cô dần quên đi cơn ác mộng trong quá trình chuẩn bị, thậm chí còn chạy sang nhà hàng xóm để xin rượu quýt thơm ngon, tâm trạng của Yoko được cải thiện hơn chút .Ba bốn tiếng sau, Law và nhóm của cậu ấy cuối cùng cũng về.
"Cô Yoko, chúng tôi đến đây!"
Lúc này, Bepo, người cao gần bằng Law, là người đầu tiên chạy tới ôm lấy Yoko, người đang đeo tạp dề, bế cô lên cao và chơi đùa với cô, Bepo thường ôm người mình thích, cho nên mỗi lần cậu ta và Yoko gặp nhau đều ôm cô, ôm vài phút là không thể thiếu.
"Bepo ăn gian ! Hai chúng tôi đều muốn ôm em gái!"
"Đúng vậy đấy, Shachi, Bebo, mau thả Yoko xuống... a, đau quá! Đội trưởng, sao cậu lại đánh chúng tôi?!"
Penguin tội nghiệp quay lại nhìn, khi nhìn thấy đôi mắt sát khí của Law có dòng chữ "Nếu cậu có can đảm, ôm lại tôi xem ", cậu nhanh chóng kìm lại câu nói đùa của mình.
"PePePePenguin, tốt hơn chúng ta nên giúp trang trí."
"Đúng vậy, Shachi, có lẽ tôi cũng có thể giúp dọn nhà?"
Penguin và Shachi giữa hai người bọn họ bắt đầu nói chuyện chéo, Yoko nhìn hai người bọn họ định từ chối, nhưng Law đã dẫn đầu ngăn cản hai người họ, với vẻ mặt bình tĩnh: "Ở yêu trong góc đi . Nếu muốn giúp đỡ, chỉ cần dọn dẹp nó.
Nói xong, anh ta nhấc Yoko khỏi tay Bepo, đeo tạp dề vào và gia nhập hàng ngũ những người giúp việc nhà bếp.
Còn Penguin đang giúp dọn dẹp thì ngẩng đầu nhìn hai người ,một nam một nữ một cao một thấp đang nấu nướng trong bếp, lại phàn nàn: "Đội trưởng là tên keo kiệt, không cho chúng ta đi giúp đỡ. Thật ra là muốn độc chiếm một mình Yoko chứ gì ....."
Shachi ngẩng đầu nhìn, thấy Law đang dùng đầu ngón tay lau đi vết bột mì dính trên má Yoko, đưa bàn tay mảnh khảnh của mình qua người cô, lấy con dao làm bếp bên cạnh bắt đầu mổ xẻ thức ăn cho bữa tối. Anh ấy nhìn Yoko bằng ánh mắt bình tĩnh, dường như vẫn đang nói chuyện với cô, trong khi Yoko nghiêng đầu, gật đầu rồi đi đến tủ lấy ra một chiếc lọ nhỏ.
Sự tồn tại của hai người bọ họ giống như đôi tình nhân được ông trời phái xuống để hành hạ lũ chó này vậy.
"... Đội trưởng thực sự rất thích cô Yoko ." Bepo chống cằm thở dài, nhìn thấy vẻ mặt của đội trưởng , trong mắt anh ta - Dù Yoko có chạy đi lấy đồ hộp, cắt thịt hay làm gì thì ánh mắt của Law vẫn luôn dõi theo cô. Anh ấy luôn im lặng nhìn cô, khi cô gặp khó khăn gì, anh nhất định sẽ ra tay giúp đỡ trong thời gian sớm nhất.
"Cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, để tôi." Law nhìn hai tay đã đỏ bừng vì rửa rau của Yoko, nghĩ đến nàng nhất định đã tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị nhiều thứ như vậy tất cả đều là vì anh, thực ra cô cũng không cần phải làm đến mức này.
"Không sao đâu, chuẩn bị rất đơn giản... Còn nữa, đừng có nhấc tôi lên." Yoko cụp mắt xuống nói, vừa lúc cô đang định chạm tay vào lọ gia vị bên cạnh. , Law đưa tay kéo cô lại – mấy năm nay , anh cũng đã lớn lên rồi, với chiều cao hơn 1,8 mét còn chiều cao của Yoko thì chưa đến 1,6 mét, việc nhấc cô lên hoặc bế cô lên khá dễ dàng: "Cậu trở nên kiêu ngạo kể từ khi trưởng thành có phải không?"
"Được rồi, đừng cằn nhằn nữa. Vào tắm đi."
Law ném Yoko vào phòng , thở dài rồi quay lại chuẩn bị bữa tiệc. Về phần Yoko, xét đến việc cô gần như ngửi thấy mùi cá và thịt trên người mình, cô nghĩ ngợi và thành thật chạy vào phòng tắm.
Sau khi chứng kiến cảnh hai người thân thiết, cô Yoko cuối cùng cũng vào phòng trong tắm rửa, Bepo, Shachi và những người khác lại chạy đến bên cạnh Law với vẻ mặt không biết xấu hổ họ đã rút ra được bài học, Yoko và những người khác không thể tùy ý tiếp cận họ, nhưng sau khi Yoko rời đi, Đội trưởng Law vẫn là đội trưởng của họ
"...Này, Có cần thiết phải theo dõi như thế này suốt không? Thuyền trưởng thực sự quá cường điệu."
"Nhưng ánh mắt của đội trưởng vẫn luôn nhìn vào cô Yoko."
"Vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô Yoko kìa."
Bepo và những người khác mỉm cười khi phát hiện ra bí mật và trầm giọng trêu chọc Law. Law nhướng mày đẩy đám người đang cười ngặt nghẽo ra: "Các ngươi đang nói cái gì vậy? Ai nhìn chằm chằm vào cô ấy ?"
"Tôi nói đội trưởng á. Yoko đang ở nhà và cô ấy sẽ không chạy đi đâu cả. Tại sao đội trưởng lại căng thẳng như vậy?" Bepo cười khúc khích, Law đẩy Bebo ra, lại nhàn nhã chuẩn bị bữa tối.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào Yoko nhiều đến vậy sao?
Có lẽ vậy.
Bởi vì không thể hiểu được nên anh muốn tiếp tục quan sát cô, càng quan sát càng bối rối - gần đây anh phát hiện ra rằng anh không biết Yoko đang nghĩ gì, mặc dù cô ấy đã làm mọi thứ anh yêu cầu, nhớ tất cả những thứ anh từng đề cập với cô, thậm chí còn lên kế hoạch cho anh, chẳng hạn như mang đồ ăn và làm bữa trưa cho anh, mang đến cho anh Kikoku trước đây, giúp anh xăm hình, thậm chí còn tổ chức tiệc sinh nhật cho anh hôm nay và chờ đợi anh ấy trở về nhà mỗi ngày...
Rõ ràng hai người đã ở bên nhau gần năm năm, nhưng anh vẫn không khỏi lo sợ một ngày nào đó Yoko lại đột nhiên biến mất.
Anh sợ nếu bỏ lỡ điều gì đó, Yoko sẽ lặng lẽ bỏ rơi anh.
Tại sao anh lại không thấy hài lòng? Tại sao lại nghĩ vậy?
Anh thực sự muốn giữ cô ở bên mình mọi lúc.
Có phải anh đang suy nghĩ quá nhiều không? Anh nên cố gắng sống thật tốt ở thời điểm hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro