Chương 14
×××
......
Sau vài ngày, vết thương của Yoko cuối cùng cũng lành .
Dù tâm trạng không tốt nhưng cô vẫn quay trở lại với cuộc sống ban đầu.
Hôm nay, cũng như mọi khi, cô mang nhưng viên đá Youmu đến cửa hàng của Lian, trong khi chờ anh ta hoàn thành công việc thẩm định , cô cứ nhìn chằm chằm vào mảnh giấy trắng trên tay.
Đó là Vivre Card của Law đưa cho cô, tấm thẻ mệnh đang di chuyển chậm rãi trong lòng bàn tay cô, nó sẽ cho cô biết Law đang ở đâu.
Theo như dân làng nói, người ở thế giới này sẽ không dễ dàng trao thẻ mệnh của mình cho người khác, dù sao thẻ sinh mệnh cũng có khả năng tìm thấy người đó trong thế giới rộng lớn này, kể từ khi trao đổi thẻ mệnh, vị trí của người đó dù ở đâu đi nữa thì người còn lại đều có thể tìm được người đó.
Vì vậy, trao đổi thẻ sinh mệnh trong thế giới hải tặc này cũng có nghĩa là bạn không muốn mất liên lạc với người đó dù thế nào đi chăng nữa.Trong tim người đó sự tồi tại của bạn rất quan trong với người đó .
Nhìn vào thẻ mệnh của Law và cảm xúc của cậu đối với mình , đôi mắt đáng lẽ phải vui vẻ của Yoko lại có chút mờ mịt.
Bởi vì cô biết Law muốn gì ở cô, nhưng cô lại không thể thỏa mãn nó được .
Dù là ở bên nhau hay bộc bạch về quá khứ của bản thân , cô cũng không thể làm được.
Trước hết, cơ thể cô đang ở trong một trạng thái khá kỳ lạ. Ngoài việc không có nhịp tim, khả năng phục hồi thì ngày càng kém đi, đúng như Law đã nói, bình thường cô giống như một người chết.
Làm sao người chết có thể hứa với người sống được?
Vì tình trạng cơ thể của mình, cô chưa bao giờ có thể thành thật hòa hợp với Law, cô cũng không thể đáp lại mong muốn của cậu , rằng "từ bây giờ chúng ta sẽ luôn ở bên nhau".
Thứ hai, cô biết rằng một ngày nào đó cô sẽ phải xa Law.
Ngày này có thể là vài năm sau, lúc đó Law có thể đã trưởng thành hơn, thân thể này có thể suy sụp bất cứ lúc nào - dù thế nào đi nữa, cô cũng phải rời khỏi ngôi làng này, cô sẽ rời đi. Con đường của cô chắc chắn sẽ khác với Law, cô luôn nghĩ như vậy.
Điều quan trọng là cô không biết bắt đầu bước đi trên con đường mình nên đi như thế nào.
Nhưng trái tim đầy bối rối này cuối cùng cũng đưa ra được câu trả lời vào đêm đó, cái đêm mà Law lỡ hẹn không thể về nhà.
Ngày hôm đó, mặc dù cô nói với Law rằng cô đã nghe thấy tiếng động lạ và bị quái vật tấn công và rơi khỏi vách đá nhưng thực tế mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Mặc dù cô ấy đã gặp Youmu khi đang truy đuổi âm thanh đó, và mặc dù cô ấy trượt chân và rơi khỏi vách đá trong trận chiến, nhưng âm thanh đó lại xuất hiện sau đó——
Và đó chính là manh mối mà cô luôn chờ đợi.
Yoko nhìn chằm chằm vào tấm thẻ mệnh trong tay mình, và giọng nói đó, giọng nói của đứa trẻ đó, vang vọng trong đầu cô.
Đúng vậy, mặc dù cô chưa bao giờ nói với ai nhưng thực ra cô đã từng làm việc ở viện nghiên cứu. Và những đứa trẻ trong viện nghiên cứu nơi cô làm việc đều có những khả năng đặc biệt - chúng khác với những người sử dụng Trái ác quỷ, khả năng của chúng là bẩm sinh và khả năng của chúng đặc biệt hơn.
Bản chất của viện là một tổ chức ngầm bí mật, nhốt trẻ em để đào tạo và nghiên cứu khác nhau, nếu những đứa trẻ đó được người khác chọn, chỉ cần bên kia có đủ khả năng trả giá, bất kể bên kia dùng trẻ em như thế nào để làm việc, trẻ em sẽ bị viện nghiên cứu bán đi.
Với tư cách là nhân viên của viện vào thời điểm đó, cô đã chứng kiến rất nhiều sự việc tàn khốc xảy ra, đồng thời mong muốn cứu những đứa trẻ trong viện và của chính cô cũng nảy mầm vào thời điểm đó.
Dần dần, ý tưởng này biến thành một thỏa thuận giữa cô và những đứa trẻ đó, và thỏa thuận này sẽ không thay đổi ngay cả khi cô có tái sinh hay không còn trên hòn đảo đó nữa.
Về việc mấy năm nay nàng ở lại đảo Yến Tử không có động tĩnh gì, chỉ là bởi vì nàng không có cách nào bắt đầu, đối với sự tình của viện cũng không có chút manh mối nào, thậm chí nàng còn không biết liệu có phải hay không. thời gian cô đến vẫn còn liên quan đến viện nghiên cứu đó, chỉ là quan hệ mà thôi.
Nhưng đêm hôm đó cô đã nghe thấy - giọng nói đó , là của một đứa trẻ ở viện nghiên cứu có khả năng truyền tải.
Nó đang cầu cứu cô, giống như ngày viện nổ tung nhiều năm trước.
Vì vậy, Yoko cũng biết rằng cô không thể nhàn nhã nhìn Law lớn lên được nữa, đã đến lúc cô...
"Đang nghĩ gì vậy? Vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ."
Lian ở đó đã xác định được đá Youmu và định đưa tiền vào tay Yoko nhưng bị cô phản ứng ngăn lại.
"Tôi không cần tiền nữa, anh có thể dùng số tiền này giúp tôi chuẩn bị thuyền."
"Thuyền?" Lian nhướng mày: "Cô muốn thuyền làm gì?"
"Thuyền đương nhiên là để đi biển rồi." Yoko nhướng mày, dùng ánh mắt như kẻ ngốc nhìn hắn, rồi lại đứng dậy: "Chiếc thuyền chỉ lớn đủ cho một mình tôi là được, phải là tàu ngầm vì không chịu nổi cái nắng."
" Cô định..."
"Việc đó không liên quan gì đến anh." Thản nhiên nhặt chiếc ô đặt trong góc lên, lại nghĩ ngợi: "Số tiền còn lại để lại cho Law đóng chiếc thuyền mà cậu ấy thích. Mấy năm nay cậu ấy cũng vất vả làm nhiệm vụ như vậy. Chắc hẳn cậu ấy cũng có thể sẽ ra biển nên khi đến lúc đấy anh có thể cho cậu ấy chiếc thuyền."
......
Chạng vạng.
Sau khi Yoko đưa ra quyết định, cô tạm biệt Lian, trước khi về nhà, nhớ lại một lời hứa khác và đi một chặng đường dài để mua một số dụng cụ.
"Sao về muộn thế?"
"Hôm nay có rất nhiều loại đá cần thẩm định." Yoko bình tĩnh trả lời, lắc lắc túi giấy trong tay: "Tôi phải đi cả một chặng đường dài mới mua được một số thứ."
"Cậu mua gì ?" Law quay lại nhìn cô.
"Tôi mua dụng cụ xăm hình." Cô đặt túi giấy gần bàn ăn: "Trước đây , tôi đã hứa với cậu rồi."
Đôi mắt của Law hơi mở to, cậu đang định nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy cô bước vào phòng tắm với vẻ mặt mệt mỏi,lại không nói ra lời. Thay vào đó, tập trung sự chú ý vào dụng cụ xăm hình được bày ở góc bàn ăn, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
......Con nhóc đó thực sự nhớ nó sao? Rõ ràng là cô ấy đã cố ý hoặc vô ý tránh mặt cậu kể từ khi cô ấy đột nhiên biến mất, cậu nghĩ giữa họ sẽ vẫn có chiến tranh lạnh trong một thời gian nữa.
Law im lặng nhìn con cá diếc trong tay, suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng nấu bữa tối - nghĩ đến việc Yoko tối nay sẽ cho mình một hình xăm khiến tâm trạng của cậu rất dễ chịu.
Bữa tối hôm đó là món hầm yêu thích cuả Yoko, kỹ năng của Law gần đây ngày càng tốt hơn, nhìn các món salad, cá nướng và món hầm trên bàn ăn, Yoko không khỏi nghĩ đến lúc cô mới đón Law về ba năm trước, vì hai người không biết làm việc nhà nên những món ăn xuất hiện trên bàn ăn hàng ngày đều giống nhau.
"Lần trước cậu có dùng thanh đao tôi đưa cho cậu không?"
"Cậu nói nó ?" Law phồng má, nhét một ngụm cá nướng vào miệng, nghe được Yoko hỏi, cậu chỉ vào thanh đao dài màu đen đặt ở mép giường, vội vàng nuốt xuống: "Dùng chứ , nó rất tốt!"
"Nó tên là Kikoku ." Yoko nhận thấy sự vui mừng trong mắt Luo, đôi mắt cô bất giác dịu đi: "Mặc dù nó là một thanh quỷ kiếm, nhưng nó đã được xử lý đặc biệt. Chỉ cần cậu có một mối liên kết nhất định với thanh kiếm, chỉ cần đừng tháo kenho trên tay cầm thì không vấn đề gì cả."
"Làm sao cậu có được nó?" Law nhếch môi, đối với chuyện này rất tò mò.
"Khi tôi nhìn thấy thanh đao này từ số kho báu của Lian, tôi đã yêu cầu anh ta lấy lại nó." Yoko trả lời.
Mà Law hai mắt hơi mở to, nghĩ đến người đàn ông đó là muốn đánh , mặc dù mỗi lần nghe được tên của hắn từ miệng Yoko sẽ không vui nhưng nghĩ rằng đây là thanh kiếm mà Yoko đặc biệt giúp cậu lấy , cậu cũng quên mất sự bất mãn của mình với người đàn ông đó.
Law nhai miếng cá lớn, nhếch khóe miệng vui vẻ kể với Yoko về những chuyện gần đây của câu.
Ví dụ, lần trước Bepo và những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ từ làng lân cận như thế nào, Bepo và những người khác đã làm những điều ngu ngốc gì, Kikoku mới có khả năng ở cấp độ nào, v.v.
Trước mặt Yoko, cậu ta đều báo cáo mọi chuyện về mình mà không hề dè dặt, vẻ mặt Law thỉnh thoảng sẽ vui vẻ như một đứa trẻ được khen ngợi, đôi khi cậu ta không thể không cãi nhau với Yoko, đôi khi cậu ta tỏ ra khó chịu khi bị cô từ chối.
Yoko luôn im lặng lắng nghe cậu ta, thỉnh thoảng đưa ra một số câu trả lời bình tĩnh.
"Những người đó họ nói rằng muốn đến gặp cậu vào lần tới."
"Bạn biết gì về tôi?"
"Bọn họ rất khó chịu, chỉ cần hợp tác."
"Được." Nhìn vẻ mặt của Law, chợt nhớ tới cách mình bị ba đứa trẻ bế vào tối hôm đó, Yoko cuối cùng cũng đồng ý.
Dù sao thì cô cũng muốn xem những người bạn mới của Law là người như thế nào.
......
Bữa tối kết thúc trong yên bình, hôm nay Law là người nấu ăn nên Yoko chủ động giúp rửa hết bát đĩa, trong khoảng thời gian này cô bảo Law đi tắm trước rồi chuẩn bị tinh thần cho việc xăm hình.
Tất nhiên, Law không có vấn đề gì khi chuẩn bị tinh thần cả vì cậu luôn mong muốn được xăm hình, thậm chí còn đồng ý với Yoko về mẫu hình mà cậu muốn xăm từ lâu.Vì vậy, nghiêm túc tắm rửa và bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt.
"Tại sao còn mặc quần áo ? Cởi chúng ra."
...Sau đó, khoảnh khắc Yoko nói với "Cởi quần áo ra" với vẻ mặt bình tĩnh, cậu đã hiểu mình đã đưa ra yêu cầu khủng khiếp gì với Yoko.
Trong ngôi nhà chỉ có hai người, một nam một nữ, anh nhờ người phụ nữ xăm lên ngực mình.
Nhớ lại lần thoa thuốc cho cô, Law vừa tắm xong liền cảm thấy một luồng nhiệt khó tả chạy khắp cơ thể, khiến mặt cậu ta đỏ bừng.
"Sao còn ngơ ngác đứng đó ? Tôi bảo cậu cởi quần áo ra."
"...Đợi đã, tôi có thể hối hận không?"
"Cho dù cậu có nói gì vô nghĩa, tôi đã mua tất cả các công cụ."
"Nhưng......!"
Nhìn nữ nhân kia, Law cảm thấy mình không thể bộc lộ những suy nghĩ bẩn thỉu đó, tuy chỉ là cởi quần áo nhưng lại không có chút tự tin nào vào bản thân——
Cậu , cậu xấu hổ quá!
Ngược lại là Yoko , người đang đứng trước mặt Law, nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm, thấy cậu ta lảng vảng chỉ cởi một nửa quần áo, cô thở dài , bế cậu ta lên mà không nói một lời. Cô ném cậu ta lên giường, bất đắc dĩ và cáu kỉnh, cô đưa tay ra sử dụng sức mạnh kỳ lạ của Night Rabit để cởi quần áo của cậu ta rồi ném sang một bên..
"Này, cậu đột nhiên làm gì vậy?!"
Law bị sốc khi bị ném lên giường, không biết nên để tay vào đâu, đang định đứng dậy giải thích thì bị Yoko trói chặt tay lại trước khi kịp phản kháng.
Người sau vẻ mặt tràn đầy chán ghét: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn ngượng ngùng? Hay là sợ đau?"
"Không, vấn đề không phải ở đó...đồ phụ nữ yếu đuối!" Law suy sụp và đỏ mặt hét lên, cô không cảm thấy xấu hổ sao? !
"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng bắt đầu. Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, bởi vì tôi đã chuẩn bị xăm hình rồi." Yoko lạnh lùng nói, không chút do dự vỗ vào ngực Law, cậu ta hét lên. Tay cô cảm thấy đau rát. : "Là đàn ông, Nếu sợ hãi, thì đừng khoe khoang và nói rằng tôi muốn có một hình xăm. Vì cậu không nhận thức được việc này ,nên hôm nay tôi dạy cậu."
"...Đợi đã, ý tôi không phải vậy...đồ phụ nữ ngu ngốc!" Law nhìn chằm chằm vào cô gái thậm chí còn đang bắt đầu buộc tóc thành búi với ánh mắt đầy nhiệt huyết, quyết định tuyệt vọng học cách kìm nén suy nghĩ của mình ... những suy nghĩ kỳ lạ.
Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là một hình xăm bình thường... cứ tưởng tượng như Yoko đang hành hạ cậu mỗi ngày.
Tốt rồi! Cô ấy chỉ xăm cho mình một hình xăm bình thường thôi! Chỉ là một hình xăm thôi! Tốt rồi!
Em trai của cậu không được phép lo lắng vào thời điểm như thế này... Wow!
Tuy nhiên, Law chưa kịp an ủi bản thân thì cô gái đã bất ngờ leo lên giường và ngồi lên bụng cậu.
Law giật mình khi cảm thấy một luồng mềm mại nào đó đáp xuống bụng mình, lại bắt đầu hét lên: "Hả???... sao lại leo lên người tôi thế này!!!"
"Tôi tay ngắn, ngồi ở mép giường cũng không thể làm." Yoko bình tĩnh nói: "Trong thời gian này ai đã khiến cậu cao lên hả?"
"Cậu, Cậu... cho tôi chút mặt mũi đ..." Law nhắm mắt lại ngất đi.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro