Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95

Cô đi tới, mọi người lập tức tập trung chú ý đến cô.

Hỏa Linh Nhi nắm lấy tay cô, nàng không để ý đến những ánh mắt xung quanh như thế nào, phụ thân đã gả nàng cho nàng ấy sao phải quan tâm nhiều làm cái gì chứ.

Rất nhiều người khiếp sợ nhìn cô.

"Hắn chính là Thạch Thiên".

"Đáng giận Thạch Thiên, công chúa Hỏa quốc làm sao lại là nữ nhân của hắn".

"Ta thật muốn trấn áp hắn".

Nghe được nghị luận của mọi người, nàng ánh mắt sáng lên, nàng liếc nhìn cô một chút rồi lại liếc nhìn chung quanh, bỗng nhiên nhón chân lên hôn lên má trái của cô, rồi vội vàng né ra ngượng ngùng cuối đầu.

Cô ngây người tại chỗ, ánh mắt cô ngốc trệ, tựa như không tin được bởi vì đây là lần đầu Linh Nhi chủ động hôn cô, cô nhìn nàng hỏi: "Linh Nhi... muội vừa rồi làm cái gì a?".

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Hừ, muội mặc kệ, dù sao phụ hoàng cũng đã đem muội gả cho huynh".

Cô mỉm cười nhìn nàng, quả nhiên nàng rất đáng yêu, cô vươn tay nâng nhẹ cằm nàng lên, trước mắt thù địch của đám người xung quanh, mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, mê người của nàng, thừa cơ hội vươn đầu lưỡi liếm nhẹ môi nàng khiến cơ thể nàng run rẩy, vệt ủng đỏ lan đến mang tai.

"Ha..~ huynh!" Hỏa Linh Nhi thẹn thùng trừng mắt cô.

Cô vươn tay lau đi vệt nước còn vươn trên môi nàng, mỉm cười nói: "Ta rất nhớ muội nha".

Lúc này có rất nhiều lời bàn tán đầy thù địch vang lên.

"Thạch Thiên không xứng với Hỏa Linh Nhi phải không a?".

"Đáng giận a".

"Công chúa Hỏa quốc chính là thiên kim của Hỏa quốc, người được Tế linh Chu Tước Hỏa quốc công nhận, Thạch Thiên là ai? Cũng dám sánh đôi với Hỏa quốc công chúa?".

Một nam nhân mặc áo lam bên cạnh cô cười lạnh nói: "Thạch Thiên, ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn cưới Hỏa quốc công chúa chỉ dựa vào ngươi? Đúng là một chuyện viển vông".

"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Mà dám làm thế với công chúa Hỏa quốc, cút sang một bên".

Hắc vụ tràn ngập đứng ở đó mấy tên trẻ tuổi, mặc lấy chiến y huyền thiết, toàn thân lấp lóe ô quang, khí tức cường đại.

Có người nhận ra đây là tu sĩ của Hắc Vân tộc ở Hồng Vực, là thiên tài mới nổi gần đây, cô đã từng trừng phạt cường giả trong tộc bọn hắn, bọn hắn đây là muốn trả thù.

"Thạch Thiên, chúng ta muốn khiêu chiến ngươi".

Hoàng Kim Sư Tử lúc này đứng dậy, nhìn bọn hắn nói: "Muốn khiêu chiến đại ca ta, các ngươi còn không xứng".

"Các ngươi là cái thá gì" Mấy năm trôi qua, Cửu Đầu Sư Tử đã trưởng thành đến mức đáng sợ, không giận tự uy, toàn thân kim quang sáng chói nhìn chằm chằm mấy người kia.

"Ngươi mặc dù rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn biến thành tọa kỵ" Một thiếu niên Hắc Vân tộc thanh âm lạnh lùng, đây cũng quá không nể mặt.

"Muốn chết thì tới đây" Cửu Đầu Sư Tử rất bá khí nói.

Cả hai bên xuất thủ, đúng là Cửu Đầu Sư Tử rất lợi hại tên cường giả Hắc Vân tộc bị Cửu Đầu Sư Tử bị trấn áp.

Lúc này Bất Lão Sơn cũng ra tay với Cửu Đầu Sư Tử và Đại Hồng Điểu, bọn người này rất thần bí, trung niên Vương giả Bất Lão Sơn đánh hai tọa kỵ của cô bị thương.

Cô nhíu mày không nhịn được mà ra tay xuất thủ, cô cùng với hắn giao thủ, cô chém chết hắn, đương nhiên đám người Bất Lão Sơn sẽ không bỏ qua cho cô, bởi vậy cô lại tiếp tục đại chiến với bọn hắn.

Giải quyết xong cô liếc mắt nhìn một vòng, lạnh lùng nói: "Còn có ai muốn gây phiền phức cho ta?".

Mọi người nhìn nhau không biết nên phản ứng gì, Thạch Thiên quá mạnh.

Cô không tiếp tục ở lại, cất bước rời khỏi đại viện, đi ra ngoại giới.

Sau khi trận chiến kết thúc, trang viên khôi phục lại náo nhiệt.

Cô kinh ngạc khi gặp lại người quen, là Vân Hi mà đối phương cũng nhìn thấy cô, nhanh chóng vọt đến ánh mắt nóng rát.

"Vân Hi, muội cũng ở nơi này... a?" Điều khiến cô kinh ngạc đó là Vân Hi không nói lời nào vọt đến ôm lấy cánh tay cô không buông ra.

Xa xa mấy sinh linh thuần huyết biến sắc, Vân Hi dung mạo xuất chúng, là thế hệ trẻ trong Thái Cổ Thần Sơn vô cùng nổi danh, là nữ thần trong lòng rất nhiều người.

"Chẳng lẽ muội đồng ý rồi, để ta mang muội trở về thôn ra mắt a?" Cô dở khóc dở cười nhìn nàng nói.

Vân Hi khuôn mặt ủng đỏ, nàng muốn buông cánh tay của Thạch Thiên ra, khuôn mặt nàng vốn trắng trẻo nay lại hiện lên ráng mây hồng còn làm nàng thêm động lòng người.

Cô nắm lấy tay nàng không cho nàng buông ra nói: "Muội muốn cùng ta về thôn, cũng không cần vội vã đến như vậy a".

Cách đó không xa, mấy vị sinh linh thuần huyết sắc mặt đều khó coi, nhìn nữ thần Thái Cổ Thần Sơn nổi danh lại thân cận với Thạch Thiên, mọi người đều tâm tình không tốt.

"Thần Linh pháp khí của tộc ta đâu?" Vân Hi hỏi, tựa hồ rất kích động, rõ ràng là có ẩn tình gì đó.

Cô nhíu mày, tại sao cứ gặp lại nhau là lại truy đòi bảo cụ này? Cô nói cái gì cũng sẽ không giao ra, đặc biệt là Nhị Ngốc Tử gặp qua, sau khi bị nhắc nhở cô càng không có khả năng trả lại.

"Xin hãy trả lại bảo cụ, ta có thể trao đổi những thứ vật khác" Vân Hi nói, sau một năm rưỡi gặp lại Thạch Thiên nàng đương nhiên rất vui mừng cùng sầu lo, sợ nàng sẽ lần nữa cự tuyệt.

"Ta còn tưởng rằng muội đồng ý trở về thôn cùng ta, kết quả là vì việc này, vậy thì không nói nhiều nữa" Cô sắc mặt bình tĩnh cự tuyệt, tay cũng nới lỏng tay nàng.

"Huynh muốn như thế nào mới có thể trả cho ta?" Vân Hi hỏi, trong sự kích động còn mang theo tia tức giận.

"Vân Hi, hắn đến cùng thiếu ngươi cái gì, nói cho mọi người nghe xem nào, nhiều người như vậy ở đây, còn sợ không có người chủ trì công đạo cho ngươi?" Một thiếu niên nói, hắn là mới xuất hiện bên ngoài vươn đi đến, so với cô cùng lắm hơn một hai tuổi, đến từ Thái Cổ Thần Sơn.

Hắn có mái tóc màu vàng, khuôn mặt không có vẻ kiêu ngạo, nhưng sâu trong mắt có một tia sáng lóe lên rồi biến mất.

"Đây là thiếu niên Đại Bằng tộc" Cách đó không xa, một số tu sĩ già rung động, hiểu rõ lai lịch của thiếu niên này.

"Người này nhất định là Thạch huynh danh hiệu thiếu niên Chí Tôn, ta đã ngưỡng mộ đại danh của huynh a" Thiếu niên kia chắp tay không hề thất lễ.

Cô nhẹ gật đầu không nói lời nào, cô bây giờ có thể đặt cùng một chỗ với Vương giả làm như vậy cũng không có chỗ nào thất lễ.

Thiếu niên kia nhìn cô hành động như vậy có chút không thoải mái, nhưng cũng không thất thố.

"Thạch huynh, ngươi lấy cái gì của Vân Hi? Hãy trả lại cho nàng đi".

"Ngươi còn không biết ta lấy cái gì của nàng, mà yêu cầu ta trả lại cho nàng, hừ ngươi cho rằng ta thật sự lấy đồ vật của nàng?" Cô bình tĩnh đáp.

Cô có thể nhìn ra, thiếu niên Bằng tộc này rất kiêu ngạo, tuy ngoài mặt đối với cô không thất lễ, nhưng trong lòng hắn không hề phục chỉ là đang ẩn nhẫn mà thôi.

"Vân Hi đã nói ngươi lấy nàng pháp khí, làm sao ngươi không sai cho được?" Thiếu niên nhìn cô không hề e ngại.

"Đây là gia sự giữa ta và Vân Hi, đến lượt ngươi quản?" Cô cười lạnh nói.

Dứt lời tên kia có chút không cam lòng, đây là nói hắn nhiều chuyện, bất quá hắn cũng không giận xem cô như kẻ không cùng đẳng cấp.

Cô liếc mắt nhìn Vân Hi nói: "Món đồ kia là tổ phụ muội thiếu nợ ta, không phải lần trước ta đã nói rõ ràng rồi sao? Tại sao còn muốn truy đòi?".

"Ta nguyện ý lấy Thần Linh pháp khí khác để trao đổi" Vân Hi nói.

Nếu không phải liên quan đến bí mật kinh thiên, dính đến cái gọi là "Thần Vực" nàng đã không rối tung rối mù như vậy, vừa kích động vừa sợ bỏ lỡ.

"Không đổi" Cô nhíu mày lắc đầu nói.

"Thạch huynh ngươi làm vậy là không tốt đâu, đó vốn là bảo vật Thiên Thần Sơn, ngươi tự chiếm làm của riêng có chút không còn gì để nói a" Thiếu niên kia lần nữa nói.

"Ta không phải là người không nói lý, như ngươi cũng nghe thấy Vân Hi chính mình thừa nhânn đó là đồ vật của ta, nàng chỉ muốn trao đổi mà thôi, người ngoài cuộc như ngươi xen vào làm cái gì?" Nói đến đây cô nhìn chằm chằm hắn giọng nói trở nên nghiêm nghị, lạnh lẽo nói: "Ngươi một hai nói nhảm, ngươi cho rằng bản tôn không dám giết ngươi?".

Dù là Kim Sí Đại Bằng nhưng khi đối mặt với cô trong lòng hắn cũng có chút chùng bước, ớn lạnh.

Hắn không cam lòng lớn tiếng nói: "Ai nói ta là người ngoài, Vân Hi sẽ trở thành tẩu tẩu của ta, ta tất nhiên có thể biện luận, có gì không thể?".

"Ngươi nói bậy, ta cùng tộc của ngươi không có quan hệ" Vân Hi phản bác.

"Là hắn, chẳng lẽ người kia trở về rồi?" Có người khẽ nói, tựa hồ biết rõ sự tình.

"Ta nghe nói, Kim Sí Đại Bằng một mạch đi đến Thiên Nhân tộc cầu hôn, muốn lấy Vân Hi nữ thần về làm thê tử" Vô tình có hai sinh linh thuần huyết nghị luận.

"Người kia trở về, là kỳ tài mạnh nhất Thái Cổ Thần Sơn" Có người hít một ngụm khí lạnh.

"Ta đã nghe qua lời đồn về hắn" Cửu Đầu Sư Tử nói, ngay cả nó cũng nghe được vị kia Bằng tộc cường đại cỡ nào.

"Hừ, Vân Hi là đạo lữ của ta, muốn cướp đạo lữ của ta chuyện này ta tuyệt đối không đồng ý!" Cô lạnh giọng nói.

"Các trưởng bối của tộc ta đã đến Thiên Thần Sơn đề thân, mà huynh trưởng ta hôm nay cũng đến" Thiếu niên kia nói.

Một nam tử trẻ tuổi đi tới, nói: "Vân Hi, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn tốt chứ?".

Mọi người thở dài, nam tử này quá anh tuấn, tóc vàng, dáng người cân xứng, một người có cực kỳ mị lực mỹ nam tử.

"Ta cùng ngươi không có quan hệ gì với nhau" Vân Hi nói, đồng thời lần nữa ôm lấy cánh tay của cô.

Người kia nhíu mi bất quá rất nhanh giãn ra.

"Xin ngươi đừng tìm đến ta nữa" Vân Hi bình tĩnh nói với người kia.

Cô tiến bước nhìn đến nam tử kia nói: "Vân Hi đã lấy thân báo đáp ta, ngươi còn tới đây phiền phức cái gì?, chậc hơn nữa nàng còn nói nàng với ngươi không có quan hệ gì".

"Vân Hi sẽ gả vào tộc ta, ngươi dám đối với nàng vô lễ?" Thiếu niên kia tức giận, mang theo lãnh ý.

"Ta chưa từng nghe Vân Hi nói là cùng các ngươi có quan hệ?" Cô thản nhiên nói.

"Kim Vân Tiêu, ta với các ngươi không có bất kỳ quan hệ nào cả" Nàng nói còn không quên hung hăng liếc cô một cái.

"Ngươi!" Kim Vân Tiêu sắc mặt khó coi.

"Vân Hi đừng xúc động, Vân Tiêu đại ca tốt biết bao nhiêu a" Một thiếu nữ có mái tóc dài màu xanh lục, thanh tú khuyên giải Vân Hi.

Có mấy vị thiếu nữ khác cũng đến khuyên nhủ nàng, nàng lúc này lại nhìn về phía cô.

Cô ánh mắt rét lạnh, nhìn những thiếu nữ kia nói: "Vân Hi muốn chọn ai, đến lượt các ngươi có thể xen vào?".

Những thiếu nữ kia lập tức im thinh thít.

Kim Vân Tiêu giật tái mặt lạnh lùng nhìn qua cô, âm thầm hừ lạnh một tiếng, hắn đương nhiên là không thoải mái, cho rằng chuyện hôm nay sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Bằng tộc.

"Thạch Thiên tuy ngươi kinh diễm, nhưng đừng có khinh người quá đáng" Hắn lạnh lùng nói.

"Thạch Thiên là người có thể tùy tiện xưng hô sao!?" Đại Hồng Điểu trách mắng.

Kim Vân Tiêu kiêu ngạo nhìn, thân thể khuếch tán ra cỗ ba động đè ép tới Đại Hồng Điểu hiển nhiên là không phục cô.

Cô hừ lạnh một tiếng, dám ở trước mặt cô động thủ đây là đang khiêu khích cô, thân thể cô không hề động, chỉ là hừ lạnh một tiếng ẩn chứa áo nghĩa đại đạo thần âm, như một cái búa lớn đập về phía trước.

Kim Vân Tiêu rên khẽ một tiếng sắc mặt tái nhợt, không tin được nhìn cô giữa hai người cách biệt quá xa, dù hăn là thiên túng kỳ tài cũng không phải là đối thủ.

Lúc này huynh trưởng của hắn cũng ra mặt, Kim Vân Đằng không hề nổi giận, ôn hòa nói: "Vân Tiêu không được vô lễ, Thạch huynh là một đời thiên kiêu, há có thế khiêu chiến với ngươi, tương lai thế gian này không có bao nhiêu người cùng với Thạch huynh chống lại".

Điều này nằm ngoài sự mong đợi của mọi người, bọn hắn tưởng rằng sẽ có một trận đại chiến sẽ nổ ra, không nghĩ tới vị kỳ tài mạnh nhất Bằng tộc không tức giận, còn quản trụ huynh đệ của mình.

"Huynh trưởng!" Kim Vân Tiêu không phục muốn nói gì đó.

Nhưng Kim Vân Bằng liếc nhìn hắn một cái, hắn liền ngậm miệng không dám hó hé, vị đại ca này rất kính sợ không dám đối nghịch.

"Vô luận như thế nào, Vân Hi vẫn sẽ có sự lựa chọn của mình, người khác không có quyền can thiệp" Kim Vân Bằng nói, dẫn hắn đi mà không hề xuất thủ.

Cô nhẹ thở ra không nói gì nữa, sau một trận phong ba tán đi, Vân Hi không có rời đi, nàng đề ra nhiều điều kiện muốn trao đổi Thần Linh pháp khí, nhưng kết quả vẫn như cũ là bị cự tuyệt.

Cô nghiêm túc lựa chọn linh thảo, trao đổi với vật chủ ở đây thu hoạch được rất nhiều linh dược hơn chục cây cần dùng.

Cuối cùng sau khi bọn cô tụ hội liên hoan ở đây, cô cùng Thạch Hạo rời đi.

"Thạch huynh muốn đi đâu?" Hỏa Nha hỏi.

"Ta chuẩn bị thăm Hoang Vực, ngắm nhìn núi sông tráng lệ" Cô nói.

"Hảo, tả hữu nhàn rỗi không có chuyện gì, chúng ta cũng đi chung với các ngươi" Cửu Đầu Sư Tử nói muốn cùng bọn cô du ngoạn.

"Huynh phải cẩn thận, vạn nhất rời khỏi hoàng đô, phần trăm sẽ có người động thủ là rất cao" Hỏa Linh Nhi nhắc nhở, bởi vì nàng nghe được một số tin tức.

"Sẽ không có việc gì" Cô mỉm cười, vươn tay xoa đầu nàng an ủi để nàng đừng lo lắng.

Sau cùng Hỏa Linh Nhi ôm theo Tiểu Lang đi cùng bọn cô, ngoài ra còn có Vân Hi đi theo suốt chặn đường cùng bọn cô rời khỏi hoàng đô Hỏa quốc.

Một đường thuận lợi không có bị ai tấn công, bọn cô nghỉ chân ở một quán trọ ở một thành nhỏ, đó là một đem rất an tĩnh, không có phiền toái tìm đến.

"Ngô, ta nhận được bẩm báo có người đến Huyết Thần Lâu để lại một số tiền lớn để mua đầu người, thế nhưng những sát thủ vẫn chưa tiếp nhận, trả về những Nguyên Thủy Bảo Cốt" Hỏa Linh Nhi nhận được tin tức như vậy.

Mọi người than thở, những sát thủ nổi tiếng ở Hoang Vực đều kiêng kị Thạch Thiên, không dám động thủ với cô khiến bọn họ rất kinh ngạc.

"Nơi này có Thạch huynh, tiểu Thạch, ai dám xâm phạm?, hai vị Thạch huynh uy danh lan xa khiến người ta bội phục a" Tam Nhãn tộc hai huynh đệ đích thật chấn động trong lòng, Huyết Thần Lâu không phải là nơi bình thường, những sát thủ này đều đến từ các gia tộc, cường đại kinh người.


________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro