Chương 94
Hai người đi về phía hoàng đô Hỏa quốc.
"Tiểu tử ngươi đang làm cái gì?" Nửa đường Đại Hồng Điểu hét lên, cô đổ một loại thuốc màu đen đặc biệt lên trên thân của nó, để toàn thân nó biến thành màu đen.
Để nó hóa thành một con quạ đen bay qua Đại Hoang, một số sinh linh nhìn thấy đều kêu to là xúi quẩy.
"Thật là xui xẻo, ta nhìn thấy quạ đen a".
"Thật không may, tại sao lại gặp cái thứ xúi quẩy này a".
Đại Hồng Điểu mặt mũi vặn vẹo vì tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng chở bọn cô rời khỏi mảnh sơn mạch này tiến vào địa vực có thành, trấn.
Một tháng sau, Đại Hồng Điểu chở bọn cô đến hoàng đô Hỏa quốc, trong thời gian này bọn cô luôn một mực phi hành có thể thấy được khoảng cách xa cỡ nào, đại địa cuồn cuộn.
Khi cách hoàng đô không xa bọn cô hạ cánh, Đại Hồng Điểu tự giác thu nhỏ đậu trên đầu vai của cô.
Đại Hồng Điểu toàn thân đã đen nhánh, bọn cô tự nhiên cũng sẽ thay đổi diện mạo.
Trên đường lớn xe ngựa tấp nập, người ở khắp nơi, hai bên người cửa hàng mọc đầy, bước ra khỏi Thạch thôn yên tĩnh tiến nhập vào đại thành phồn hoa có một cảm thụ hoàn toàn khác biệt, hoàng đô Hỏa quốc rất lớn là một thành trì lớn nhất Hoang Vực, nhìn thấy đủ loại sinh linh, cô kinh ngạc bởi vì vừa đến nơi cô đã cảm nhận được một số cao thủ, bọn hắn còn rất trẻ, đến từ mọi chủng tộc.
"Đó là chủng tộc gì? Ta làm sao chưa từng thấy qua?" Đại Hồng Điểu ở đầu vai cô nhìn chằm chằm mấy thiếu nữ trên lưng có cánh chim trắng noãn, trong mắt lóe tia sáng.
Cô cũng có chút nghi hoặc, bọn họ không giống như Vũ tộc bình thường, bởi vì trên đầu bọn họ có Thần Hoàn, tất cả đều rất mỹ lệ.
Ngoài ra bọn cô lần lượt nhìn thấy một số chủng tộc khác, nhưng lại không nhận ra sau khi nghe ngóng thông tin từ người khác, đây đều là cường giả trẻ tuổi ở ngoại vực.
"Song thạch đại chiến, chấn kinh thiên hạ, tu sĩ ngoại vực cũng biết một số cường giả thiếu niên đều bị hấp dẫn đến" Có người nói.
Các đại giáo ngoại vực cũng đang chuẩn bị tiến quân vào Hoang Vực.
"Trận chiến năm đó, Thạch Hạo kiêu ngạo thiên hạ, khiến một số người đồng trang lứa ngoại vực không phục, cho nên tìm đến đây".
"Ta cũng không tin Thạch Hạo lại lợi hại đến như thế" Có sinh linh ngoại vực cùng nhau đàm luận, có người hết sức tự phụ.
"Không chỉ có Thạch Hạo giỏi, Thạch Nghị cũng không có kém, mà lợi hại nhất chính là Thạch Thiên a".
"Thạch Quốc nếu không như vậy, chỉ sợ là tam đại Chí Tôn".
"Một môn ba đại Chí Tôn a".
"Đáng tiếc kể từ sau trận chiến đó, Thạch Hạo và Thạch Thiên một mực không xuất hiện, có ngươi nói bọn hắn bị vực chủ của Hư Thần Giới trấn áp, cũng có người nói sau trận chiến đó bọn hắn đã bị tàn phế khó lại xuất hiện, không tin này là thật hay giả".
Cô hơi hơi nhíu mi, đã qua một năm mà còn nhiều đàm luận về bọn cô như vậy.
"Ta có thể đợi, ta muốn nhìn xem người gọi là tiểu Thạch như thế nào, nếu hắn dám thật sự xuất hiện, ta tự nhiên muốn đi ước lượng một phen hắn đến cùng có bao nhiêu cân lượng" Có người cười lạnh nói.
Ai cũng không biết được, nhân vật chính mà bọn hắn đang bàn luận, bây giờ đứng cách bọn hắn không xa và đang tiến nhập vào bên trong hoàng đô to lớn này.
"Một cái cây thật lớn" Thạch Hạo kinh ngạc, khi đi đến khu vực phía Đông của thành cổ, hắn nhìn thấy một gốc cây cổ thụ cao ngút trời, toàn thân nó đỏ choét, bốc lên xích hà, cành và lá đều là màu đỏ.
"Đây là Hỏa Thần thụ, cũng là một trong Tế linh của Hỏa quốc a" Có người đang nghị luận, không chỉ có Thạch Hạo kinh ngạc mà còn rất nhiều người khác.
"Gốc cây tồn tại từ thời kỳ Thượng Cổ, sinh trưởng đến ngày hôm nay, đáng tiếc Thần Hỏa dập tắt thần thức khô kiệt, không còn đại thần thông" Cô người nói.
Cây này đã từng là Tế linh Thạch Hạo nghe vậy hai mắt phát sáng, hắn cẩn thận nhìn chăm chú.
Cô cũng nhìn đến gốc cây này cũng thật là lớn, cô nhìn lên cây tìm tòi, chợt cô phát hiện có điều gì đó kỳ lạ, bên trong thân cây có hoa văn, nó giống như phù văn mông lung sương mù, khiến người ta không thể nhìn rõ.
"Nhìn rễ cây của nó, chỗ đó thật sự có chút hoa văn cổ lão, đây là..." Thạch Hạo kinh hô, khi nhìn thấy một sợi rễ dày, sợi rễ này lan tràn cắm rễ trong đất rồi leo lên thân cây.
Cô cảm thấy có chút hứng thú tìm người thỉnh giáo để hiểu rõ sự tình.
"Thời kỳ Thượng Cổ Chư Thánh tranh bá, thần nhân tranh đấu, đó là một đoạn tuế nguyệt huy hoàng cũng là một mảnh thiên địa hỗn loạn, cường nhân xuất hiện lớp lớp, thiên kiêu hoành không, các đại cổ quốc cũng bắt đầu ở thời đại đó hình thành...".
Gốc cây này và một con Chu Tước cùng xuất hiện ở tổ địa Hỏa quốc, bọn họ thực lực tương đồng đều là đắc đạo Thần Minh, cực kỳ cường hãn, vượt qua chúng sinh.
Khi Hỏa tộc khai quốc, nó cùng đồng hành với Thánh Hoàng Hỏa tộc chính chiến tứ phương, lập nên thiên địa công lao, đáng tiếc gặp nạn trong thời đại quần hùng tranh bá, Thần Hỏa bị hủy rơi khỏi thần đàn, Thánh Hoàng là bạn cũ của Chu Tước đưa nó cắm rễ đô thành Hỏa tộc, để nó tiếp tục sống.
"Tuy nó sống sót nhưng ý chí của nó Thần Hỏa đã tiêu tán, giờ nó trở thành một gốc phàm thụ".
Cô nghe xong trong lòng có chút giác ngộ, lập tức ngồi xếp bằng dưới đất rơi vào trạng thái lĩnh ngộ, qua một thời gian không dài cô cũng đã đốn ngộ.
【 đinh, kí chủ lĩnh hội Hỏa quốc thần thuật, đốn ngộ thần thông vạn vật sinh 】
Thanh âm hệ thống vừa dứt cô lập tức minh bạch, vạn vật sinh giống y như tên của nó có thể khiến hoa nở, khiến cây cỏ sinh trưởng.
"Cái này..." cô rung động thần thông này tuyệt như vậy.
Cô mở ra Thiên Nhãn thi triển Trùng Đồng chi thuật, đồng tử hóa thành hai ngọn thần đăng, cô ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng mơ hồ bên trong, chỉ có Trùng Đồng thôi chưa đủ còn cần phải có thánh vật Chu Tước nhất tộc như thế mới có thể nhìn thấy hoàn toàn.
"Một cánh cổng được làm từ đôi cánh Chu Tước" Cô trong lòng hết sức chấn động, cánh Chu Tước bên trong rễ cây lưu động ánh sáng nhu hòa.
Ngoài ra phía sau cổng lông vũ Chu Tước còn một chiếc quan tài hoàng kim, ngăn chặn ở cửa hang.
Cô đem hết khả năng mắt đau nhức cơ hồ muốn chảy máu, cuối cùng cô cũng thấy rõ có một người nam tử nằm trong quan tài hoàng kim, bất động không hề nhúc nhích.
Thân hình cô thoáng run lên, nam tử này rất không bình thường khí tức kinh người, thực ra là giống với thạch tượng bên trong Thánh Hoàng Cung tổ địa Hỏa tộc, Hỏa Linh Nhi từng nói với cô đó là Thượng Cổ Hỏa tộc Thánh Hoàng.
Cô hít một hơi thật sâu không ngờ mình có thể biết được bí mật giá trị như vậy, cô mạo hiểm tiến nhập muốn biết thêm một chút nữa.
Cô toàn lực thôi động Thần Nhãn sánh lên, hóa thành một đạo văn cùng cô dung hợp, xuyên qua hư không, không chỉ thần nhãn của cô run rẩy, mà chính mắt của cô cũng đau nhức chảy cả máu ra ngoài, cô đem thần lực vận chuyền đến cực điểm, muốn nhìn đến chân tướng.
Trong sương mù mông lung, cô dường như nhìn thấy một chỗ thi thể, có rất nhiều binh khí bị tàn phá, tựa như là một chiến trường Thượng Cổ to lớn, u ám vô cùng.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Cô trong lòng nghiêm nghị, cô mơ hồ trong đó bắt được một bức tranh, từng là một cỗ thi thể nằm trên đất, máu đỏ tươi hội tụ thành dòng suối nhỏ.
Đây là chiến trường Thượng Cổ?.
Cô không khỏi cảm thấy rùng mình, cô muốn tiếp tục quan sát nhưng đáng tiếc thay đôi mắt của cô không thể chịu đựng được nữa, máu và nước mắt cùng nhau chảy ra, khiến cô gặp phải phản phệ dữ dội.
'Phốc' một tiếng, cô phun ra một ngụm máu, hốc mắt rạn nứt kém chút cô đã mù mắt, uy thế này thật đáng sợ.
"Uy, Thiên Thiên quận chủ đến, một trong Huyền Vực thập mỹ, là thế hệ trẻ tuổi danh khí rất lớn" Có người nói nhỏ, ánh mắt háo hức.
Cô kết thúc tìm tòi bí mật, nhìn ra bên ngoài nhìn thấy một nữ tử đó chính là sinh linh ngoại vực rất mỹ lệ mà cô nhìn thấy khi vào hoàng đô Hỏa quốc.
Nàng hiển nhiên không phải Nhân tộc, mi tâm ấn ký có hình thoi, trên đầu còn có một cặp ngọc giác giống như Long giác, ở giữa sợi tóc lưu động quang huy, một cỗ dị dạng mỹ cảm.
Nàng không phải Nhân tộc nhưng mà hình dáng lại không sai biệt Nhân tộc chút nào, dáng người cao gầy, lớn lên rất ôn nhu, nhưng con ngươi của nàng bắn ra tia sáng sắc bén, nàng đi tới hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Thiên Thiên tiên tử, nghe nói ngươi muốn rời khỏi Hỏa quốc?".
"Ừm, ta chuẩn bị về Huyền Vực tìm kiếm bộ tộc của ta ở đó" Liễu Thiên Thiên mỉm cười.
Nghe được hai chữ 'Huyền Vực' mắt Thạch Hạo phát sáng, bởi vì hắn biết cha mẹ hắn cũng đi Huyền Vực, sau cùng tổ phụ cũng đuổi theo.
Thạch Hạo rời đi đi theo Thiên Thiên quận chủ muốn thỉnh giáo một chút về Huyền Vực, muốn biết tin tức về cha mẹ của hắn, hai người trò chuyện với nhau tươi cười, xem ra rất hòa hợp.
Bất quá là Thạch Hạo vẫn xảy ra xung động với đám quần chúng, đều bị Thạch Hạo đánh cho ói máu bỏ chạy.
Lúc này cô đi đến nhìn Thạch Hạo nói: "Đệ muốn đi Bất Lão Sơn tìm cha mẹ sao?".
Thạch Hạo nhìn cô gật đầu.
"Hảo, vậy chúng ta đi tìm Linh Nhi" Cô nhìn hắn nói.
Mấy ngày về sau, Hỏa quộc công chúa xuất quan, sẽ mở tiệc chiêu đãi các tộc cường giả ngoại vực, bởi vì thường ngày không có người đến nàng muộn phiền không thôi, lần này nàng thống nhất tiếp đãi.
"Huynh ấy thật sự xuất hiện sao?" Hỏa Linh Nhi nói, nàng có nghe được tin tức ngầm, vì vậy mới cử hành tụ hội lần này.
"Hừ, Thạch Thiên đáng giận, chẳng lẽ đệ đệ còn quan trọng hơn muội sao?, chờ huynh trở về, muội sẽ không thèm để ý đến huynh nữa" Hỏa Linh Nhi hờn dỗi nói.
Lâm viên Hoàng gia diện tích rộng lớn, cầu nhỏ, nước chảy, cung điện, tháp canh không thiếu gì cả, cảnh quan mười phần đẹp đẽ.
"Đến nhiều người như vậy" Hỏa Linh Nhi nhíu mày, vốn chỉ một cuộc tụ hội nhỏ thôi, không nghĩ đến cường giả ngoại vực đến hoàng đô Hỏa quốc nhiều như vậy.
Các đại giáo đều đến, Nguyệt Thiền tiên tử cũng đến, Tiệt Thiên giáo, Tây Thiên giáo, người của Bất Lão Sơn cũng đến, Thiên Thần Sơn cũng tới.
Bọn cô cùng Đại Hồng Điểu cũng đến, bất quá bọn cô không gây chú ý chỉ im lặng quan sát, lúc này có người hô lên.
"Nhìn kìa, thiếu niên kia hắn trở về".
Đây là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tóc đen dài, con ngươi hổ phách sáng ngời tươi đẹp, thân hình cao gầy da thịt trắng noãn, hai tay chắp sau lưng đứng dưới gốc cây ngô đồng, nhìn từ xa không giống một thiếu niên mà giống như một vị Tiên Vương trích lạc trần thế.
Đó chính là cô.
Khi nhìn thấy được cô Hỏa Linh Nhi trong lòng chấn động lập tức hô lên: "Thạch Thiên, huynh rốt cuộc đã đến".
Nàng rất hưng phấn, đã nhiều người lo lắng như vậy hiện tại nhìn thấy cô xuất hiện nàng đương nhiên rất hưng phấn, chen ra khỏi đám người lao nhanh về phía trước nắm lấy cánh tay cô.
"Thạch Thiên ca" Nàng khẽ gọi, khuôn mặt ủng đỏ xinh đẹp, sợ cô cự tuyệt.
"Linh Nhi" Cô mỉm cười xoa đầu nàng nói: "Ta không sao lần này đến gấp, không nói cho muội biết".
"Ừm" Hỏa Linh Nhi gật đầu, thở dài một hơi.
Cô cười, nhéo nhẹ lấy má nàng nói: "Đừng mặt ủ mày chau như vậy nữa, ta có làm sao đâu hửm".
"Được rồi, chúng ta rời khỏi chỗ này rồi nói chuyện sau" Cô nói.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro