Chương 93
"Tiểu tử, ngươi dám cùng bản tôn tranh giành nữ nhân là ngươi không muốn sống nữa sao?" Nam tử lạnh lùng nói.
Cô bình tĩnh đáp lại: "Nguyệt Thiền là đạo lữ của ta, nàng từ khi nào trở thành nữ nhân của ngươi".
Cô nói xong liền xuất thủ, cùng hắn giao chiến, cô đánh hắn té nhào ra đất miệng ói máu, khiến cả đám người xung quanh kinh hãi bởi vì bọn hắn biết nam tử kia lợi hại cỡ nào mà vẫn bị cô đánh chật vật còn bị cô dẫm lên ngực trấn áp.
"Ngươi dám đả thương ta" Nam tử phẫn nộ hét lớn.
"Ta có cái gì mà không dám? Nếu như ngươi không trêu chọc nàng ta cũng không việc gì đi đả thương ngươi" Cô băng lãnh nói.
"Ngươi muốn chết" Nam tử gào thét, giãy giụa.
Toàn thân hắn bốc cháy, từng sợi hỏa diễm màu đỏ chập chờn, đốt cháy hư không, đây là một loại Thần Hỏa chí cường đủ để thiếu hủy vạn vật, bao phủ lấy cô.
"Phốc" Cô ho ra một ngụm máu, toàn thân đỏ thẫm như một quả cầu lửa cháy hừng hực, thân thể bị hỏa diễm thiêu đốt.
Cô mắt thấy hắn lại xuất thủ lập tức huy động Liễu Diệp Kiếm xuất kích, lần nữa đem hắn đánh ra ngoài, sau đó hắn xuất ra Tử Sắc Hồ Lô cô nhìn đến hai mắt liền tỏa sáng vật này có thể gần như là Thánh Khí, cô lập tức cướp đoạt cô không tính giết hắn chỉ muốn hắn đừng có làm phiền đến Nguyệt Thiền tiên tử.
Bất quá tên đó không buông tha cho cô, muốn giết chết cô mà lao tới, cô nhíu mày cũng không nương tay đánh với hắn vài chiêu lập tức dùng bảo thuật giết chết hắn.
Nguyệt Thiền nhìn cô hừ lạnh nói: "Ai mượn ngươi giúp đỡ?".
Cô bĩu môi nói: "Ngươi là đạo lữ của ta, ta không giúp thì giúp ai?".
"Ai là đạo lữ của ngươi, ta mới không cần đạo lữ" Nguyệt Thiền băng lãnh nói.
Lúc này Ma Nữ xuất hiện nói: "A nha nha, Nguyệt Thiền tỷ tỷ, ngươi làm sao lại vô tình như thế? Thạch Thiên giúp ngươi như vậy thế mà ngươi bài xích nàng như vậy, như vậy sẽ khiến nàng tâm nguội lạnh nha".
"Chuyện giữa ta và Thạch Thiên thì liên quan gì đến ngươi" Nguyệt Thiền nói.
"Nguyệt Thiền tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể vong ân phụ nghĩa như vậy?, may vì có nàng vì ngươi đối chiến còn kém chút mất mạng, ngươi chẳng lẽ một câu cảm tạ cũng không nói sao?" Ma Nữ yêu kiều cười nói.
Nguyệt Thiền vẫn lạnh lùng như cũ.
"Nguyệt Thiền tỷ tỷ, lần này ngươi không nên trách ta nha, chỉ là ta cảm thấy chơi cùng nàng ấy rất vui, cho nên mới mời nàng đến đây không có ý tứ gì khác" Ma Nữ nghiêm túc giải thích.
Nguyệt Thiền bất đấc dĩ thở dài trong lòng.
"Thạch công tử, ngươi còn tốt đó chứ?" Ma Nữ đi tới vẫn là phong cách chào hỏi cũ của nàng đối với cô.
"Đừng đùa, ta không có việc gì" Cô nói, nữ nhân này thật là...
Nguyệt Thiền nhìn cô nói: "Thạch Thiên, ta thiếu ngươi một ân tình, sau này sẽ trả cho ngươi, về phần các ngươi muốn làm loạn đạo tâm của ta, căn bản không có khả năng".
"Nguyệt Thiền tỷ tỷ, ngươi nói những lời này kỳ thật đạo tâm của ngươi sớm đã loạn a" Ma Nữ nói tiếng cười như chuông bạc.
Nguyệt Thiền sắc mặt trầm xuống, không nói nữa quay người ly khai.
Ngay lúc này, một đạo khí tức lao về phía cô.
"Tiểu tử, ngươi phá hoại chuyện tốt của ta, ta sẽ đem ngươi chém thành từng mảnh" Kim Chu lao tới phía cô.
Cô sắc mặt lạnh lẽo lấy ra đoạn kiếm cùng nó đại chiến, cuối cùng nó chết thảm dưới tay cô.
Cô lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, nói: "Có còn kẻ nào đến tìm chết nữa không?".
Tích Hoa bà bà vẻ mặt âm trầm nói nhỏ: "Chung lão, ta thật sự không muốn gặp lại thiếu niên này, không phải người trong giáo ta sớm muộn sẽ thành đại họa a, hơn nữa nàng còn làm rối loạn đạo tâm của Nguyệt Thiền nếu như không giết nàng, e rằng đạo tâm của Nguyệt Thiền sẽ bất ổn".
Tích Hoa bà bà ra lệnh lập tức có hai Tôn giả xuất hiện tấn công cô, cô biết trận này không đánh là không được.
Cho dù là ai cô cũng triệt để trấn áp, cô lập tức rời đi cô biết mình đã va vào một rắc rối rồi, cô theo cành liễu xanh mơn mởn rời khỏi nơi này.
Ngoại giới sôi trào rất nhiều ngày, khó có thể bình tĩnh trở lại, nhưng tất cả những chuyện này tạm thời không liên quan đến cô và Thạch Hạo.
Thạch Hạo trở về thôn, linh hồn tiến nhập thể xác, toàn thân kịch liệt đau nhức khiến hắn nhe răng trợn mắt, đem vết thương từ Hư Thần Giới vào cơ thể chân thực, hắn kém chút là bất tỉnh tại chỗ.
"Thật tuyệt, Tiểu Hạo thắng!" Người trong thôn hoan hô, ngập tràn vui vẻ vì hắn mà cao hứng từ tận đấy lòng.
Hắn nhịn đâu, lúc này nhìn thấy cô hắn liền nói: "Tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã giúp ta ngăn chặn địch nhân phía sau".
Cô mỉm cười nói: "Ai bảo đệ là đệ đệ của ta, đệ hãy thật tốt dưỡng thương".
Thạch Hạo dưỡng thương một tháng mới tỉnh lại, cả làng vui mừng đêm tối làm tiệc chúc mừng hắn thắng trận.
Mà trong khoảng thời gian này cô ngày ngày đều ngồi dưới gốc cây liễu ngộ đạo cùng tu luyện, gặp phải vấn đề gì không hiểu cô sẽ hỏi Liễu Thần, Liễu Thần cũng kiên nhẫn giải đáp cho cô, cô cũng không ngừng tu luyện.
Cuối cùng cô đột phá Liệt Trận cảnh trung kỳ.
Chợt cây liễu lay động, tản ra hỗn độn khí nồng đậm, bao phủ nơi đây, sau đó truyền âm.
"Hoang Vực đại loạn không còn xa nữa".
"Cái gì?" Cô mở mắt ra gần đây cô ngồi dưới gốc cây liễu, quên mất thời gian trôi qua, cô đột nhiên nhận được tin tức này, cô đã sớm biết Hoang Vực sẽ loạn, bất quá không nghĩ nó sẽ đến sớm như vậy đi.
"Liễu Thần, khi nào thì bắt đầu?" Cô hỏi.
"Sẽ phát sinh ra bất cứ lúc nào, chậm nhất là một năm" Liễu Thần bình tĩnh đáp.
Cô không khỏi hít một hơi khí lạnh, cô không nghĩ là nhanh tới vậy, điều này có chút khiến cô không thích ứng được, đồng nghĩa với việc này là sẽ có rất nhiều người phải chết...
Xem ra bản thân cô phải nhanh hơn một chút, nghĩ như vậy cô lập tức bắt đầu tăng tốc tu hành.
Chớp mắt nửa tháng đã đi qua, Thạch Hạo tu hành cũng tỉnh lại bởi vì hắn nhận thấy cây liễu hỗn độn khí trên nhánh cây càng nồng nặc, biểu thị nơi này sắp xảy ra biến cố lớn.
Quả nhiên hắn vừa mở mắt ra, liền phát hiện một cỗ uy áp đáng sợ buông xuống, trong thung lung này thực vật đều khô héo, đến cả những hung thú kia cũng đều nằm rạp xuống đất.
Toàn bộ đại địa chấn động, giữa thiên địa mây đen dày đặc, lôi đình cuồn cuộn, một tràng cảnh giống như đến ngày tận thế, những con hung cầm, đại điểu đều chạy trốn.
Cô cũng nhìn thấy cái cảnh tưởng này, trong lòng gợn sóng lớn.
"Hoang Vực sẽ hỗn loạn".
Cô ngồi xếp bằng dưới cây liễu, tắm mình trong quang huy mông lung, cô ngộ đạo linh hội tấm da thu kia, mấy lần nỗ lực phóng đoán đủ kiểu, kiếm ý tựa như sóng tràn vào thức hải của cô.
"Thật là kiếm ý cường đại" Cô không thể mở tấm da thú bên trong tiểu thế giới được, nên cô ổn định tinh thần, nghiên cứu từng bước một về loại kiếm ý Thánh Nhân này.
Cô đắm mình vào trong đó lý giải, đốn ngộ áo nghĩa, qua mấy ngày.
Giữa mông lung, một ngọn cỏ từ dưới đất mọc lên, nở rộ phù văn, phát ra Thông Thiên Kiếm Khí chém về phía những nhật nguyệt tinh hà.
"Đây là..." Cô kinh hãi đồng tử co rút sau đó lấp lánh ánh sáng, cô cẩn thận nhìn chằm chằm sợ bỏ sót cái gì.
"Một gốc cỏ, kiếm ý diễn sinh từ nó, đây là... Thảo Tự Kiếm Quyết" Cô chấn kinh, trong lòng cực kỳ kinh hỉ không thôi.
Cô mở ra tiểu thế giới của mình nhìn thấy trong đó có một vài đồ vật, cô nhìn thấy một nơi đề hai chứ "Lục đạo" cô vì hiếu kỳ nên bước vào nơi này đúng là rất mỹ lệ, yên tĩnh, cô nhìn thấy một tòa đề chữ "Luân Hồi Điện" khiến cô có chút giật mình.
Cô đi quan sát tỉ mỉ, thấy "Luân Hồi Lộ" cô nghĩ đây là một cuộc khảo nghiêm đi cho nên mới bước vào, nhưng càng đi sâu cô càng thấy ớn lạnh, bởi vì có rất nhiều thi thể không biết đã chết từ bao giờ, khi đi đến một tòa kiến trúc cổ xưa cô thấy một bộ xương trắng tay cầm vũ khí di chuyển.
Cô do dự mãi, sau cùng cô quyết định đi vào nhìn xem một chút, cô hít một hơi thật sâu cất bước đi về phía trước, tiến vào cánh cửa hư huyễn.
Khi cô bước vào cô cảm nhận được mắt mình nhói lên, một cỗ áp lực cường đại ập tới khiến cô kém chút ngã nhào.
Một trận run rẩy, con đường này thay đổi như là xuyên qua thiên địa, xuất hiện ở bên trong một thời không khác.
Nhìn xung quanh nơi này là một đống phế tích, có cung điện tàn khuyết, có tường đổ, có vô số hài cốt và tràn ngập mùi tử vong chết chóc.
Cô cảm thấy một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhận thấy một đợt ba động rất kinh hoàng, nơi này giống như là chỗ mai táng vô số anh kiệt, cô trong lòng nghiêm nghị đây chính là đại chiến thảm liệt, mới có thể tạo ra được một vùng hoang vu như thế này.
"Chậc những bộ hài cốt này, đều rất bất phàm có Long Lân, có Phượng Vũ a.." Cô vô cùng chấn động.
Chợt phía trước truyền đến một cỗ ba động, tựa như có thứ gì đó thức tỉnh, cô bị dọa đến mặt tái nhợt vội lui lại, nép mình sau một tảng đá lớn, lúc này tâm mới hạ xuống một chút.
Phía trước có một ngọn lửa chảy hừng hực, chiếu sáng khu phế tích tựa như là ánh mặt trời, ở bên cạnh ngọn lửa có một cái xương thú lượn lờ xích hà, nó lẳng lặng nằm bên cạnh ngọn lửa, chảy ra những tia sáng.
"Đó là xương cốt gì nhỉ?" Cô chớp mắt nghi hoặc.
Đây là một đoạn Long cốt, chỉ còn lại một đoạn xương nhưng vẫn như cũ phát ra từng đợt ánh sáng, cô nhìn nó chằm chằm trong lòng cảm thán, đây chính là xương cốt của Giao Long, tản mát ra sát khí ngập trời.
"Thật là nồng đậm tinh hoa linh tính, cái này chính là xương Chân Long" Cô không nhịn được thấp giọng cảm thán, con Giao Long này khi còn sống chắc chắn là không đơn giản, sau khi chết mới có thể để lại uy thế như vậy đi.
Nơi này có rất nhiều hài cốt, nhưng không phải tất cả đều chết, để lại bảo cốt đều là vật phi phàm.
Đột nhiên cô phát giác ra dị dạng, trên một cỗ hài cốt có ký hiệu kỳ lạ, dường như là lạc ấn bí mật nào đó khiến cho lòng cô rung động không thôi.
Người này là ai, tại sao hắn lại ngồi xếp bằng ở chỗ Long cốt này?, hai cánh tay của hắn đều tách rời khỏi cơ thể, trên thân được khắc đầy bùa văn phát ra quang huy.
Cô quan sát tỉ mỉ càng phát ra rung động, những cái phù văn kia quá phức tạp, mơ hồ ẩn chưa một quy luật nào đó cũng nơi này đan vào một chỗ, tạo thành một lĩnh vực không biết tên.
Tim cô đập mạnh, cô có một dự cảm bất thường cô nhận ra người này nhất định có quan hệ mật thiết với phần mộ này, cực kỳ nguy hiểm.
"Ngươi là ai?" Cô dò hỏi, người này quá cường đại đến mức khiến cô phải kiêng kị.
Chỉ thấy thân ảnh kia chậm chập quay đầu lại nhìn cô.
Cô lập tức sửng sờ há hốc mồm, cô xác thực được người này là nhân tộc không phải là yêu ma quỷ quái, đây là một vị nam tử bạch y, tóc dài rối tung, con ngươi sâu thẳm, mang theo khí tức tang thương, đường nét khuôn mặt sắc bén tạo cho người ta một cảm giác lãnh khốc, kiên nghị.
Da thịt hắn trắng như tuyết, thân cao thon dài, mái tóc đen rũ xuống đến thắt lưng, phong thái tuyệt luân, điều quan trọng nhất là con ngươi của người này trắng tinh, không có đồng tử, khiến cho người ta nhìn vào mà khiếp vía.
Cô giật nảy cả mình, con ngươi của hắn không bình thường rốt cục hắn là người gì a?.
"Ngươi là ai?" Cô tiếp tục hỏi.
Người này không có nói chuyện, ánh mắt đó cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Tuy cô là người gan dạ nhưng bây giờ bị bộ hài cốt biết cử động còn nhìn chằm chằm mình như vậy khiến cho toàn thân cô một trận run lên, cô cảm giác như bị hung cầm mãnh hổ để mắt tới, cô biết cái người này không phải là một tu sĩ bình thường.
"Xin hỏi các hạ là ai? Tại sao lại ở chỗ này?" Cô hít sâu một hơi bình tĩnh hỏi.
Nam tử bạch y ánh mắt lạnh lẽo không trả lời, mà chính là bước gần đến cô, con ngươi cũng sáng lên như hai ngọn hải đăng.
Cô thân thể bất động, nhưng trong lòng tim đập muốn nhảy ra bên ngoài hô hấp cũng sắp đình trệ, người này càng đến cô càng có cảm giác áp bách đến đáng sợ.
'Oanh' một tiếng thật lớn, hết thảy mọi thứ xung quanh tan vỡ, cô nháy mắt trở về thế giới hiện thực.
"Người kia... đã đạt đến cảnh giới gì? Chẳng lẽ hắn sống qua vạn năm tuế nguyệt?" Cô vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Cô nhìn về phía Liễu Thần nói: "Liễu Thần, ngươi có biết chuyện gì vừa rồi mới xảy ra không?".
"Không biết" Liễu Thần bình tĩnh đáp.
Cô nhíu mày cô không có nói chuyện về người nam tử kia cho Liễu Thần biết, nó xảy ra bên trong tiểu thế giới của mình chỉ sợ liên quan đến vận mệnh của chính mình, cho nên cô đem chuyện này giấu ở trong lòng của mình.
Sau đó cô lại tiếp tục tu hành, Thạch Hạo thương thế cũng đã khôi phục, hắn tu hành qua một tháng củng cố, tiến nhập Liệt Cảnh cảnh giới, cuối cùng đứng dậy.
Thời gian trôi qua, Thạch Hạo đã mười lăm tuổi.
Cô cũng trực tiếp đạt đến Liệt Trận cảnh hậu kỳ, còn Thạch Hạo Liệt Trận cảnh sơ kỳ.
Hai người đã tu luyện trong thôn hơn một năm, bọn cô cảm thấy đi ra ngoài một vòng, luôn luôn bế quan cũng không tiện.
Tu hành coi trọng tâm trí bình tĩnh, quá bướng bỉnh, tận lực, thường dẫn đến dục tốc bất đạt, đạo pháp tự nhiên rất nhiều người đều hiểu đạo lý này, nhưng có lúc cũng là xem nhẹ.
"Bây giờ có thể đi ra ngoài sao?" Thạch Hạo lo lắng, nếu hắn ra ngoài thì không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đi đi, sinh linh ngoại vực đều ở đây, đi ra ngoài nhiều hơn cùng người bàn luận vẫn là có chỗ lợi" Liễu Thần nói, cũng nói cho hắn biết một khí phát sinh náo động, thật sự cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn, hắn có thể lấy ra một đoạn cành liễu chớp mắt có thể trở lại Thạch thôn.
Cô cùng Thạch Hạo rời đi Thạch thôn, lần này bọn cô đi cùng Đại Hồng Điểu, đi tìm sư tôn cho nó đem xích vũ mà Tiểu Hồng tặng cho Thạch thôn đưa cho nó.
"Thật hay giả? Tế linh Hỏa tộc có thể dạy ta?" Dọc đường đi, Đại Hồng Điểu cứ lải nhải, không ngừng thì thầm kích động.
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro