Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91

"Đám người kia to gan lớn mật, dám xông vào cấm kỵ chi địa của tộc ta" Hỏa Linh Nhi hừ lạnh.

Ở một khu vực đó có không ít dấu vết, xem xét tỉ mỉ có thể phát hiện ra rõ ràng không phải là Nhân tộc, hiển nhiên là cường giải thiếu niên ngoại vực, ở nơi này tìm kiếm.

"Các ngươi ra ngoài rồi".

Lúc này một đạo hỏa quang xẹt qua trời cao, nhuộm đỏ đám mây trên bầu trời, nhanh chóng hạ xuống đồng thời phát ra tiếng chim hót.

Lông vũ tươi đẹp đỏ thẫm lộng lẫy, một con chim nhỏ lao xuống, mang theo hỏa diễm ngập trời bao phủ cô.

Một đạo chân hỏa rơi xuống bao phủ Hỏa Linh Nhi, nàng dục hỏa trong suốt không bị hao tổn, khiến Tiểu Hồng lộ ra sắc mặt khác thường.

Xoát một tiếng mảnh xích hà rơi xuống, rơi xuống trên thân Hỏa Linh Nhi đem nàng bao phủ, một kiện vũ y, là bảo cụ tuyệt đối kinh người, lưu động Thần Hỏa ký hiệu dày đặc, đây là một kiện bảo cụ Ngụy Thần cấp mà thôi.

"Ngươi đã thức tỉnh huyết mạch Chu Tước theo lẽ thường sẽ nhận được sự chỉ điểm của Tế linh, tương lai ngươi sẽ có tư cách kế thừa hoàng vị Hỏa quốc" Tiểu Hồng nói.

"Bái kiến sư tôn" Hỏa Linh Nhi đại hỉ, lập tức quỳ gối xuống trong miệng xưng sư tôn, xưng hô thế này khiến Tiểu Hồng có chút ngượng ngùng, hình như từ trước đến giờ chưa từng được ai gọi tôn bao giờ.

"Hảo, ngươi đi nói rõ với phụ thân ngươi và người trong tộc, chút thời gian nữa thì tới đây" Tiểu Hồng nói.

"Vâng, sư tôn" Hỏa Linh Nhi đáp, rồi quay người rời đi.

Cô như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Hỏa Linh Nhi, cô lại muốn hôn nàng chụt chụt a, chết tiệt từ trước đến giờ cô chưa từng dính người như thế này a, nhưng mà thật sự là muốn hôn nàng, ôm ấp nàng cả ngày cũng được luôn. (Tg: Simp vợ lỏ mang tên - Thạch Thiên).

"Ngươi là... công chúa điện hạ?" Đúng lúc này có rất nhiều người vọt tới, trong đó có một người đặc biệt lợi hại, mi tâm có một con mắt sinh linh, ánh mắt nóng rực.

"Các ngươi có chuyện gì sao?" Hỏa Linh Nhi hỏi.

"Đây là thiếu chủ của Thiên Nhãn thánh sơn, lần này đến Hoang Vực vào Hỏa Quốc, hi vọng có thể kết minh với Hỏa Quốc của ngươi" Bên cạnh có một người nói.

Một số hắc y nhân cấp tốc chạy đến đều là hộ vệ của Hỏa Linh Nhi, trong đó có người nhỏ giọng truyền âm, bẩm báo  người của Thiên Nhãn thánh sơn muốn kết thông gia với Hỏa quốc.

Hỏa Linh Nhi nghe vậy hơi nhíu mày, nhưng cũng không tiện cùng người ngoại vực đối chội, nàng trên mặt cười nhạt, qua loa vài câu.

"Công chúa mời đi bên này, chúng ta có chuyện muốn nói" Một vị lão giả Thiên Nhãn thánh sơn cười ấm áp nói.

"Ta còn có việc, ngày khác lại bàn" Hỏa Linh Nhi nói.

"Cái này không tốt lắm đâu, có chuyện quan trọng muốn cùng công chúa thương lượng" Một người khác nói.

Mà thiếu chủ Thiên Nhãn thánh sơn nhìn nàng ánh mắt háo hức, bởi vì hắn vừa tận mắt nhìn thấy Tế linh Hỏa tộc muốn nhận thiếu nữ này làm đồ đệ, mười phần chấn kinh.

"Tránh ra, hôm khác lại nói chuyện, chúng ta muốn rời đi" Cô nhíu mày bước tới nói, ánh mắt lóe ra tia lãnh điện, ân cô ăn dấm chua rồi đó, cô còn chưa đi cầu Hỏa Hoàng ban hôn cho cô và Hỏa Linh Nhi vậy mà có kể dám hớt tay trên, không thể bỏ qua.

Thiếu chủ Thiên Nhãn thánh sơn nhíu mày liếc mắt nhìn cô, người bên cạnh lập tức hiểu ý nói: "Không hiểu quy củ".

Cô nghe vậy thì cười lạnh một tiếng.

"Nơi này không có việc của tiểu tử ngươi, mau cút ra ngoài" Một vị lão giả Thiên Nhãn thánh sơn giận tái mặt nói.

Cô nhếch môi kéo ra một đường cong hoàn mỹ, đây là một nụ cười của kẻ chiến thắng a, cô nói: "Đây là thê tử của ta, muốn cầu thân, không có khả năng!".

Dứt lời sắc mặt của đám người kia lập tức lạnh xuống.

Cô một chưởng đánh chết hai tên thiếu niên cường giả.

"Sao ngươi dám" Đám cường giả Thiên Nhãn thánh sơn tức giận tím mặt.

"Ta có gì mà không dám?" Cô cười nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người kia, lãnh khốc nói: "Dám đụng đến người của Thạch Thiên ta, ta sẽ cho tộc của các ngươi chôn cùng một hố!".

Những lời này khiến nhiều người đánh một cái rùng mình, lời của cô thật sự bá khí.

Tiểu tử này là ai? Đám người Thiên Nhãn thánh sơn đều ngây người, không ai nói lời nào.

Cô lại xuất thủ đánh trọng thương một lão giả cường đại.

"Các ngươi đều là đám phế vật, còn không mau giúp đỡ bắt tên này cho ta" Thiếu chủ tức giận quát, khiến mọi người ào ào tấn công.

Cô đánh đám người đó bại lui còn đánh thiếu thủ bay đi.

"Cường đại quá, ngươi là ai" Hắn kinh ngạc một thiếu niên cường đại như vậy, ở trong vực của họ cũng là rất hiếm thấy.

"Ta là ai sao? Nguyệt Thiền tiên tử Bổ Thiên giáo là muội muội của ta, biết được thân phận của ta, còn không mau cút!" Cô nhíu mày, lập tức nói hươu nói vượn.

Mọi ngưòi đều choáng váng, Nguyệt Thiền tiên tử là muội muội của tên này là thật hay giả?, chưa từng nghe vị tuyệt sắc nhân gian kia có 'ca ca' a.

"Ngươi nói bậy" Có người không tin nói.

Cô giơ chưởng đánh tên thiếu chủ, miệng phun ra đầy siro đỏ nhìn hắn nằm rạp trên đất nói: "Không tin thì các ngươi đến tìm Nguyệt Thiền hỏi xem ta có phải 'ca ca' của nàng hay không".

"Không cần hỏi, ngươi khẳng định không phải" Nơi xa có người đi đến.

"Là người Bổ Thiên giáo" Mọi người khinh hô, bất giác lùi lại nhường đường cho họ.

Ngay cả người của Bổ Thiên giáo cũng đến Hỏa Vực, có thể thấy Thái Cổ Chu Tước là đáng sợ đến mức nào, đều muốn đến đây tìm hiểu ngọn ngành.

"Nguyệt Thiền nàng có ở đây không, hỏi xem có phải hay không" Cô vẫn rất bình tĩnh nói.

Dứt lời những người khác trở nên không bình tĩnh, nhất là thiếu niên của Bổ Thiên giáo, ánh mắt lạnh lẽo.

Hắn không nói một lời lập tức xuất thủ tấn công cô, cô chấn hắn lùi lại mấy bước khiến mọi người đều khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cô.

"Ngươi rốt cục là ai?" Thiếu niên kia hỏi, toàn thân bao phủ thánh quang.

"Ta hỏi, Nguyệt Thiền nàng có đến không?" Cô nhíu mày hỏi.

"Sư tỷ của ta sắp đến, hiện tại ngươi có thể nói ra thân phận của mình" Thiếu niên lạnh lùng hỏi.

"Ngươi đi hỏi Nguyệt Thiền, nàng sẽ biết ta là ai" Cô thu hồi dáng vẻ đùa bởn.

"Ta biết, ngươi chính là cái gọi thiếu niên Chí Tôn" Thiếu niên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm cô không ngừng, hai nữ tử bên cạnh hắn cũng giật mình.

Rất nhiều người đoán được lai lịch của cô, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, lùi lại, đặc biệt là đám Thiên Nhãn thánh sơn vừa rồi vô lễ, ai cũng trái tim đập loạn vì sợ.

"Ta đang tìm ngươi, muốn lĩnh giáo ngưoi một phen" Thiếu niên kia nói, trong mắt hiện lên tia kiêu ngạo còn có chút ghen tị.

"Ta với ngươi không thù oán gì, bất quá ta cùng Nguyệt Thiền có chút giao tình" Cô nhếch môi nói, cái tên này chắc chắn là có tình cảm với Nguyệt Thiền đây mà.

Thiếu niên nghe cô nói đến hai chữ Nguyệt Thiền, trên mặt tràn ngập địch ý nói: "Ta muốn nhìn xem mấy người mà sư tỷ tìm rốt cục là người ra sao, có phải hay không chỉ là hư danh thế hệ".

"Sư đệ, không được vô lễ" Hai nữ tử kia lên tiếng.

"Hai vị sư tỷ đừng cản ta, ta muốn nhìn xem người Hoang Vực có lợi hại như trong truyền thuyết không" Thiếu niên  nói.

"Nguyệt Thiền cùng ta uống rượu nói chuyện phiếm, còn cùng nhau ngắm trăng, làm bạn hơn một tháng có thể xem là tri kỷ, ngươi là sư đệ của nàng, tại sao đối ta có địch ý?" Cô cố ý nói, ta xem ta hành chết ngươi.

Thiếu niên kia bị cô khích thích chịu không nổi lập tức xuất thủ, tên đó bị cô hành cho ra bả bị đánh cho bại lui không ngừng mà hắn vẫn không cam lòng chật vật đứng đậy đánh tiếp, hai nữ tử kia thấy vậy cũng ra tay xuất thủ, thế là cô một mình căn ba.

Cô ở đây chờ đợi Nguyệt Thiền, qua đi rất lâu thời gian nàng cũng xuất hiện vẫn là kinh diễm hải tục, lần này nàng không mang mạng che mặt dung nhan khuynh quốc khuynh thành lộ ra bên ngoài.

"Nguyệt Thiền thê tử, ngươi cuối cùng cũng đến rồi" Cô nhếch môi nói.

Nghe xong câu này mọi người lập tức hóa đá.

Nàng nhìn cô trong mắt lóe lên quang mang kỳ quái, nàng thần sắc bình tĩnh, không một gợn sóng, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng nói: "Xem ra Thạch huynh rất hài hước a, ở nơi này rất năng động".

"Ngươi có chuyện gì xin cứ nói thẳng" Cô thu hồi bộ dáng cười đùa, bởn cợt nói.

"Chúng ta qua bên này nói chuyện" Nguyệt Thiền nói đi về phía trước.

Cô cũng đi theo.

"Ngươi vốn là đệ tử của Bổ Thiên giáo của ta, dù chỉ là một chi mạch thì xét cho cùng thì vẫn là truyền thừa, ta hi vọng ngươi có thể trở về giáo phái của ta" Nguyệt Thiền nói.

"Ta chưa từng gia nhập Bổ Thiên giáo, vậy thì làm sao có thể quay trở về?, ta chưa từng nghĩ Bổ Thiên các và Bổ Thiên giáo giống nhau, bởi vì tổ sư của Bổ Thiên các đã bị người khai phái trục xuất, cho nên cũng mang ý nghĩa nó không có quan hệ gì với giáo phái của các ngươi" Cô điềm đạm trả lời.

Nguyệt Thiền tiên tử ngoái đầu lại nói: "Hoang Vực sẽ đại loạn, tương lai sẽ xảy ra xưng đột giữa các đại giáo phái vô thượng, nếu không có truyền thừa bất hủ phía sau, khó có thể đứng vững, đây là vì muốn tốt cho ngươi".

Cô nhếch môi nói: "Hảo, nếu như ngươi gả cho ta, vậy ta còn xem xét ở rể Bổ Thiên giáo của các ngươi".

Nguyệt Thiền bình tĩnh nói cho cô một tin tức: "Thạch Nghị sẽ trở về Bổ Thiên giáo, cùng với lựa chọn của ngươi hoàn toàn khác biệt".

"Hừ, cái này không thể so sánh, hắn là hắn, mà ta là ta, không hề liên quan" Cô nhíu mày nói.

"Từ nay về sau phía sau hắn sẽ có một đại giáo" Nguyệt Thiền nhẹ giọng nói.

"Thì thế nào? Huống hồ Thạch Nghị là đối thủ của Thạch Hạo, không đối thủ của ta" Cô bình tĩnh nói.

Nguyệt Thiền im lặng nàng biết nếu gượng ép quá mức, đối phương sẽ quay đầu gia nhập Tiệt Thiên giáo, một thiếu niên chí tôn như vậy không được sử dụng ở nơi của mình thì đó chính là một tổn thất lớn.

"Tại sao ngươi lại như thế? Bổ Thiên giáo có chỗ nào không tốt ư?" Nguyệt Thiền hỏi.

"Ngươi muốn nghe lời thật lòng?" Cô rất lãnh đạm nói: "Ta không muốn tham gia hay dính líu đến phân tranh giữa các đại giáo của các ngươi".

Đây là lời nói thật của cô, việc gia nhập Bổ Thiên giáo thì sẽ đối đầu với Tiệt Thiên giáo, cũng sẽ kèm theo nguy cơ lớn lao có thể sẽ bị người không từ thủ đoạn mạt sát, quan trọng là cô không muốn bị trói buộc.

Nguyệt Thiền trầm mặc, người này có một loại mị lực khiến cho nàng cảm thấy hiếu kỳ, nàng đã quen với việc độc đoán nhưng lần này nàng lại đối với người này cảm thấy hứng thú.

"Ngươi phải biết ngươi có thể sẽ bỏ lỡ tuyệt đại cơ duyên, ngươi có thể lấy chi tư của mình để tranh giành truyền nhân mạnh nhất của giáo ta, khi đó ngươi biết nó có ý nghĩa gì không? Toàn bộ Bổ Thiên giáo trải dài trên nhiều lãnh địa, tương lai có thể sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi, trở thành chân chính Chí Tôn" Nguyệt Thiền nói.

Cô bình thản nhìn Nguyệt Thiền nói: "Ta đã nói rồi trừ phi ngươi chịu gả cho ta, nếu không ta sẽ không bao giờ gia nhập Bổ Thiên giáo".

"Ngươi quá cố chấp, thế giới này không có nhiều góc cạnh, chúng ta có thể thuận lợi vượt qua" Nguyệt Thiền vẻ mặt lạnh lùng nói.

"Ta biết, Bổ Thiên giáo các ngươi rất mạnh, nhưng ta không muốn bị trói buộc, dù các ngươi có chọn Thạch Nghị để gây sức ép cho ta thì kết quả cũng sẽ vẫn như vậy thôi" Cô rất bình tĩnh nói.

Cô không muốn trở thành đồ vật, càng không muốn bị kẻ nào ép buộc, kể cả Thánh giả cô cũng không sợ.

Nguyệt Thiền hít sâu một hơi nói: "Nếu ngươi đã kiên quyết như vậy ta cũng sẽ không ép buộc".

"Coi chừng Thạch Nghị trong tương lai có thể trở thành đối thủ của ngươi, Bổ Thiên giáo có thể sẽ rơi vào tay kẻ khác" Cô cười nói.

Nguyệt Thiền nghe vậy nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ gật đầu nói: "Đa tạ ngươi đã nhắc nhở".

Nàng phong thái tự tin, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng bắn ra hào quang khó nói lên lời, nhìn về phía hư không, trấn định, thong dong nói: "Ta hi vọng sẽ có nhiều thiếu niên Chí Tôn gia nhập vào Bổ Thiên giáo của ta".

"Nói như vậy, ngươi thật sự không có khả năng biết, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ có một trận quyết chiến với đệ tử của giáo phái ta Thạch Nghị" Nguyệt Thiền vuốt mái tóc trên trán nói.

"Hừ, còn có một loại khả năng đó là các ngươi sẽ mất đi vị đệ tử đó, còn ngươi sẽ bị ta khiêng trở về Thạch thôn" Cô càn rỡ nói.

Nguyệt Thiền không hề tức giận mà chỉ cười cười, vẻ đẹp khiến người ta rung động, nói: "Sau này đại vực tổng thể đều sẽ loạn, ngươi cho rằng trong thời đại thần thánh đều trở nên mục nát để quật khởi sao?".

"Nếu sự tình ta nỗ lực nghiêm túc, ta chưa từng thất bại cho đến tận bây giờ" Cô nói.

"Ngươi không sợ ta sẽ giết chết ngươi ở chỗ này?" Nguyệt Thiền nhàn nhạt cười nói.

"Vậy thỉnh tiên tử ra tay" Cô lạnh nhạt, bình tĩnh nói.

Nguyệt Thiền cất bước, bước đi nhẹ nhàng, một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên, trên thân xuất hiện thần hoàn, đặc biệt là sau đầu như là một Thần Bàn, giống như một nữ thần giáng thế, nàng dừng lại nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi mắt của cô rất đẹp và sáng ngời, màu vàng kết hợp nâu đỏ trong suốt đường vèn quanh đồng tử như đang phát sáng lấp lánh, nhưng lại mang một chút lạnh lẽo khiến cho người ta không cách nào dám nhìn thẳng.

Nàng muồn nhìn rõ người trước mắt này, muốn nhìn thấu nàng, nhưng dù thế nào nàng cũng không nhìn thấu được, người này quá mức thần bí.

Sau cùng nàng cũng không ra tay, nhìn cô nói: "Ngươi rất mạnh mẽ, nói thật khi ta đối mặt với ngươi, ta hoàn toàn không có lòng tin nắm chắc nào cả".

"Ngươi cũng thế, nếu thật sự dùng toàn lực đánh một trận, ta chỉ sợ cũng không đánh thắng nổi ngươi bao nhiêu" Cô khẽ cười nói.

"Hảo a, Thạch Thiên chúng ta từ biệt ở đây, hi vọng ngươi mạnh khỏe" Nguyệt Thiền nói.

"Ngươi cũng vậy" Cô nói, rồi quay người rời đi.

Nguyệt Thiền cũng rời đi, lúc này có một bà lão xuất hiện trước mặt nàng nói: "Nguyệt Thiền, tại sao để hắn đi? Thiếu niên này tuyệt đối không đơn giản, thừa dịp hắn không có thành tựu giết chết hắn, nếu không tương lai sẽ có phiền phức".

"Không cần để ý" Nguyệt Thiền mặt không thay đổi nói.

"Không được, ta biết ngươi thiên tú vô song, tuy rằng hắn là thiếu niên kiệt xuất một đời, tương lai hắn cũng không phải là đối thủ của ngươi nhưng hắn sẽ đối với Bổ Thiên giáo của ta gây thương tổn, người khác không đề phòng được nếu để hắn trưởng thành thì không có nhiều người có thể tranh phong với hắn" Bà lão nói, vừa định đuổi theo bị một cỗ ba động kinh người trên thân nàng bộc phát.

"Ta đi giết hắn, miễn cho trở thành tai họa".

"Ta đã nói rồi, không cần, giết nàng!" Nguyệt Thiền bỗng dưng băng lãnh nói, ngăn cản lại bà lão.

"Nguyệt Thiền chẳng lẽ ngươi có tình cảm với hắn? Ngươi cũng biết làm thánh nữ của Bổ Thiên giáo không nên có ý vị tình cảm" Bà lão nhất thời cả giận nói.

Nguyệt Thiền bình tĩnh nhìn bà lão nói: "Sau này nếu nàng uy hiếp ta, ta sẽ đích thân giết nàng".

"Ta hiểu, chỉ cần cho ngươi thời gian, tất cả địch nhân đều sẽ tan rã, không còn ai ngăn cản con đường của tiểu thư" Bà lão trong mắt nóng rực, theo cơn gió biến mất.

Nguyệt Thiền nhìn theo bóng lưng cô khuất xa, chậm rãi nói: "Vốn chúng ta có thể làm bằng hữu".


__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro