Chương 90
Bất quá lúc này Hỏa Linh Nhi sắc mặt có chút khác thường, khuôn mặt nàng ửng đỏ nhìn lấy cô, trong mắt tràn ra xuân quang.
Nàng từng bước đi ra khỏi Niết Bàn Trì của chính mình, đi về phía cô trên người nàng lúc này không có lấy một mảnh vải.
Da thịt nàng trắng noãn như ngọc, dáng người uyển chuyển, đường cong ma quỷ, bộ ngực đầy đặn vểnh cao tròn trịa, đôi chân thon dài thẳng tắp, càng khiến cho nàng càng thêm mê người.
"Ách... muội đang làm cái gì?" Cô trợn to hai mắt nói.
Hỏa Linh Nhi đã bước đến gần một mùi thơm xông vào mũi, dáng người chỗ cần lồi có lồi, chỗ cần cong có cong, lộ ra vẻ mị hoặc khiến cho người ta không nhịn được mà muốn nhào đến hung hăng mà khi dễ nàng.
"Thạch Thiên... ta" Hỏa Linh Nhi tựa hồ đã mất đi lí trí, đôi tay ngọc như rắn không ngừng buốt ve lấy cơ bụng săn chắc của cô.
Trong lòng tiếng chuông cảnh báo đỏ ầm ầm vang lên, hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập, cô không ngừng lui lại nhưng nàng lại càng tiến, nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của nàng càng thêm dụ hoặc khiến cô nuốt khan, kém chút nhịn không được mà hôn nàng a.
Ngọn lửa Chu Tước này giống như ngọn lửa dục vọng, nháy mắt có thể khống chế tâm trí của người ta.
Hỏa Linh Nhi lúc này đương nhiên là bị ngọn lửa này khống chế.
"Linh Nhi, muội mau tỉnh, đừng... oa muội đừng tiến lại đây" Cô bị dọa sợ tới mức suýt chút cắn lưỡi.
Hỏa Linh Nhi đã sà vào lòng cô, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Thạch Thiên... ta... ta yêu ngươi".
Hỏa Linh Nhi khẽ nâng tay ngọc ôm lấy cổ cô, hôn lấy cô trong khi cô còn mở to mắt vì kinh ngạc, khóe miệng nàng nổi lên một vệt ý cười hạnh phúc, không khỏi rơi nước mắt, nàng không nghĩ tới mình đã đạt đến bước này.
Nàng thật sự muốn ở bên cạnh cô cả đời này, cho nên quyết định trao thân này cho cô, nàng muốn trở thành nữ nhân của người này.
Cô chớp mắt hoàn hồn nhìn Hỏa Linh Nhi, nàng ấy yêu cô, thật sự yêu cô, cô bị suy nghĩ này trong lòng tràn ra một cỗ ấm áp cùng hạnh phúc, lúc trước cô đã từng có tình cảm với nàng cho nên mới hay trêu ghẹo nàng, cô không ngờ được sẽ có ngày cô và nàng có thể mãi mãi bên cạnh nhau.
Cô mỉm cười lau nước mắt nàng, ôm lấy nàng ôn nhu nói: "Ân, Linh Nhi ta yêu muội".
Bên trong thành trì hỏa quang tràn ngập, hơi thở nóng bỏng lan tràn, từng tiếng kiều diễm phát ra.
Cứ như thế thẳng đến ba ngày sau.
Cô và Hỏa Linh Nhi mới mở hai mắt ra, nàng khiếp sợ nhìn cô nghĩ đến sự tình đã phát sinh, nhất thời thanh tỉnh.
Nàng nhìn cô cà lâm nói: "Ngươi, ngươi, ngươi, ta, ta, ta, chúng ta đã xảy ra chuyện gì?".
Cô liếc nhìn nàng nói: "Muội nghĩ gì thì là chuyện đó a".
Hỏa Linh Nhi đỏ mặt dùng hai tay nhỏ đánh vào ngực cô, khóc lóc kể lể: "Đó là lần đầu của muội huhu".
"Muội yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm mà" Cô nói.
"Thật sao?" Nàng nhìn cô nói.
Cô nghiêm túc gật đầu nói: "Ta sẽ lấy muội".
Cô nói ra những lời này rất trịnh trọng, khiến Hỏa Linh Nhi nhất thời sửng sốt, trong lòng khó có thể che giấu hoan hỉ.
"Ngươi nói thật đó chứ? Ngươi sẽ không lừa gạt muội?" Nàng nhìn cô có chút lo lắng.
Cô tặc lưỡi điểm nhẹ vào trán nàng nói: "Tiểu nha đầu muội, vẫn là đơn thuần như vậy, ta làm sao lừa gạt muội".
Nàng nhìn cô sau đó ôm chầm lấy cô, vẻ mặt kích động nói: "Vậy thì muội đồng ý, nếu ngươi không lấy muội, muội sẽ để phụ hoàng giết ngươi!".
"Hảo" Cô gật đầu khẽ cười một tiếng nói: "Ta cam kết chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ đều chịu trách nhiệm với muội, tuyệt đối không nuốt lời".
Nàng nghe cô cam đoan mới hài lòng gật đầu.
"Hảo, muội trước mặc y phục vào đi" Cô cười cười nói.
"Ân" Nàng đáp một tiếng bước ra khỏi Niết Bàn Trì.
Cả hai mặc y phục vào rồi cả hai rời đi, đi được mấy trăm trượng cô dừng lại, nơi này có một bức tường, cách đó không xa có một cửa đá cổ xưa.
"Đó là cái gì?" Cô lộ ra vẻ nghi hoặc, mỗi tòa đá đều rất to trên đó khắc hung thú, thần cầm, khí thế sắc bén, tựa như là sinh linh Hồng Hoang.
Cô đứng trước cửa đá đưa tay chạm vào bức Tỳ Hưu, chợt nghe được tiếng rít làm chấn động nơi này.
Điều này khiến giật bắn cả người, vội buông tay ra cũng không có đẩy ra cánh cửa đá, cô đi đến một cái cửa khác trên đó có khắc một con Kim Sí Đại Bằng, trên cửa đá này có khắc một con Thần Long đang ngửa đầu gào thét.
Ánh mắt cô nhìn về phía tòa đỉnh núi cô nhìn thấy trên đỉnh núi có cự đỉnh khắc thần văn, lưu chuyển ánh sáng, từng sợn khói xanh lượn lờ khí tức kỳ quái.
Cô nhíu mày cảm thấy ngọn núi này có chút quen quen, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, cô sải bước về phía trước cửa đá phía sau lưng chợt đóng sầm lại.
Cô sững sờ phía trước chính là đấu trường to lớn, đen kịt tựa như là màu của huyết khô, khí tức của tòa đấu trường này phát ra rất đáng sợ.
Cũng may cô là kẻ thông minh, gan dạ, cô không có vội vàng hấp tấp, cô tin tưởng Thánh Hoàng Hỏa tộc lưu vật lại sẽ không làm hại tộc nhân của hắn, cô đến gần đấu trường phát hiện có một tảng đá lớn nhìn thấy có chữ viết.
"Thần Ma Chi Tường, Thái Cổ Chi Thương".
Tám chữ này như đao đâm vào, khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng, bên dưới có một ít văn tự, bất quá nó không có liên quan đến tám chữ kia, nó chỉ nói rằng đầu trường này cực kỳ nguy hiểm.
"Chỉ có đột phá một trăm lẻ tám cửa ải, liên tiếp thắng một trăm lẻ tám trận trên đấu trường, mới có tư cách bước vào con đường kia".
Một câu nói như vậy, một bầu khí tức thần bí.
Cô nhíu mày, con đường gì? Cô cảm thấy hình như không hề liên quan đến Thánh Hoàng, bức tường này là bị đặt vào một cách khó hiểu, cô đứng đó trầm tư không nói.
Cô cảm nhận chắc chắn phải có một ẩn giấu kinh người ảo diệu, hai mắt cô híp lại nhìn quanh bốn phía cô nhìn thấy có một số bia đá, cô nhìn nó rất lâu nhưng không thu hoạch được manh mối nào, cũng không biết là kẻ nào lưu lại.
Cô cất bước đi vào đấu trường, vừa bước vào cô đã nghe tiếng gầm gừ Hồng Hoang, cứ như bản thân đang ở đại hoang vậy, ở chỗ này còn đáng sợ hơn bất kỳ đại hoang nào mà cô từng đặt chân đến.
Một con mãnh thú xông ra, toàn thân đỏ thẫm, lộ ra hàm răng trắng xóa hung hãn đánh tới.
Cô không có biện pháp phòng ngự, một quyền đánh ra vận dụng lực lượng cường đại khiến hư không run rẩy.
Cô oanh kích đánh chết con mãnh thú kia, rồi đi xem xét thi thể của nó, đây là một loại dị thú, tên là Hỏa Kỳ Lân, thần thú thuộc tính hỏa, thực lực so với thần thú bình thường mạnh hơn rất nhiều.
"Xem ra mỗi đấu trường ở đây đều có thử thách, ví như Hỏa Kỳ Lân, Thao Thiết, Huyền Vũ, Côn Bằng làm chủ, bên trong một trận đấu trường đều khảo nghiệm khác nhau" Cô lẩm bẩm.
Cứ thế cô quyết đấu từng trận, giết chết mấy trăm con thú cũng khiến cho cô hao phí lực lượng.
Sau khi đánh đánh chém chém xong cô rời khỏi đi đến một cánh cửa khác.
"Uy, cánh cửa này có chút đặc biệt" Cô ngạc nhiên nói.
Trước đây cô chưa từng nhìn kỹ, nhưng bây giờ cô cẩn thận cảm nhận từng cánh cửa, phát hiện cánh cửa này phát sáng lấp lóe, trên đó có hình ảnh một thân thể người, nhưng chưa hoàn toàn chạm khắc hết.
Một nửa thân thế mười phần mỹ lệ không chút tì vết, bàn tay trắng như ngọc sinh động cứ như là thật.
"Đi vào xem một chút, nếu có gì thì chiến nhau một trận thôi" Cô nói, cô muốn xem sinh linh hình người này đến cùng trông như thế nào.
Cô đẩy cửa đá ra một cỗ tang thương cổ ý ùa vào mặt, bên trong rất yên tĩnh dường như sự xuất hiện của cô đã phá vỡ đi không gian yên tĩnh này.
Tận bên trong cùng có một cái đấu trường, không có mãnh thú nào xông ra vô cùng yên tĩnh.
"Hả cái đó..." Cô thần hồn run rẩy, cô giật mình cấp tốc lui lại, nhìn vật thể quen mắt trước mặt mà bản thân đã từng nhìn thấy ở Bắc Hải, lúc này đang rớt xuống là một chiếc thuyền giấy đen lớn chừng bàn tay.
"Cái này không phải là..." Cô trợn to mắt không thể tin vào mắt mình, gặp lại lần nữa khiến toàn thân cô căng thẳng kéo căng như dây đàn, đây là thứ sót lại bao nhiêu năm trước tại sao lại xuất hiện ở đây, quả thực không thể tin được.
Không để cô kịp suy nghĩ nhiều, thì chiếc thuyền giấy đen kia phát sáng, đổ xuống tinh quang từng đạo lụa, giống như từng tràng tinh hà, tinh hà và tấm lụa là phù văn hừng hực liên miên rơi xuống, không ngừng đè nén, vô tận thần ma gào thét.
Chiếc thuyền giấy đen này cũng không chứa đựng bao nhiêu bảo thuật, không ngừng rơi xuống, đây là một trận đại chiến cổ quái, chiếc thuyền giấy đen lơ lửng trong hư không, trôi nổi lung lây sắp đổ, rơi xuống hào quang đầy trời.
Cô mang theo nghi hoặc đi về phía nơi sâu của đấu trường, nhìn trên mặt vách đá có một hình chạm khắc tương tự như ở cửa đá, nhưng có một ít đồ vật là bàn tay trắng muốt thanh tú đẹp đẽ không tì vết, nắm lấy chiếc thuyền giấy đen đưa vào tinh hà, trên thuyền giấy đen có viết hai chữ: Hi vọng.
Trên thuyền giấy có một nữ tử, nàng mặc hắc y, tướng mạo tuyệt thế, ngũ quan tinh xảo, con ngươi sâu thẳm băng lãnh, giống như một Nữ Hoàng cao ngạo, nàng ngồi xếp bằng trên thuyền giấy, quanh thân lượn lờ khí tức Thần Ma đáng sợ.
"Là nàng ấy.." Cô la lên thất thanh, trên mặt lộ ra vẻ kiêng dè, sau đó cô nhanh chóng lui ra khỏi nơi này thay vì rời đi, mà cô đẩy ra một cánh cửa khác, cuối cùng cô đại chiến cùng một con sói.
Chiến đấu hết sức gian khổ, sau khi cô thắng lợi cô nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục đẩy ra một cánh cửa khác.
Sau sáu trận đại chiến liên tiếp cô đã sức cùng lực kiệt, bởi vì gặp những sinh linh đáng sợ khủng bố, tất cả chúng đều là thuần huyết, khiến chiến lực người ta bị rút cạn.
Cô không còn thấy đấu trường đặc biệt có thuyền giấy đen nữa, cô lại tiếp tục cùng những sinh linh này chiến đấu, ở Minh Văn cảnh như đã đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Cô chuẩn bị ở chỗ này đột phá Minh Văn cảnh tiến vào Liệt Trận cảnh, cứ như vậy cô bắt đầu chinh phạt, hết trận này đến trận khác, ở chỗ này cô có thể bày ra thập đại Động Thiên, Côn Bằng pháp mà không hề dè dặt, không sợ bị đối thủ biết được.
Cô phát huy ra đủ loại bảo thuật, ma luyện qua máu, lửa, càng thêm xuất thần nhập hóa, trong giai đoạn này xô cũng bị thương nặng, đổ máu, cô không có phiền muộn, mà ngược lại vui sướng chỉ có thể hiện giá trị đại chiến như vậy.
Cô không ngừng chiến đấu, trận này đến trận khác, chiến đấu đến cực hạn, trên người cô vết thương chồng chất xương cốt muốn vỡ nát, toàn thân nhuốm máu nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của cô, ngược lại khiến tinh thần cô trở nên phấn chấn, chiến ý ngập trời.
Cô đã đạt đến đỉnh phong nhưng vô pháp không thắng nổi thuyền giấy đen kia, cảm giác như cô đang cố vùng vẫy trong vũng lầy, một khi rơi xuống cô sẽ bị nuốt chửng không thương tiếc.
Cảnh tượng đó quá mức tàn nhẫn cô không nguyện ý muốn nhìn thấy một lần nào nữa.
Cô tiếp tục đi đến nơi khác không ngừng khiêu chiến cường giả, hết đấu trường này đến đấu trường khác, khiêu chiến hết lần này đến lần khác, càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô ở đây có thể chiến đấu không ngừng nghỉ mà không cần lo lắng bất kỳ hậu quả gì, cô bên trong chiến đấu tìm kiếm cơ duyên.
Mơ hồ cô cảm thấy bảo thuật và phù văn của cô lý giải sâu hơn rất nhiều, cô cảm giác muốn khắc pháp của mình vào bản thân.
Nhục thân mệt mỏi nhưng tinh thần của cô lại sung mãn, loại ma luyện này khó mà tìm được một đối thủ như vậy, có thể nói chiến đấu như vậy chính là đối với cô là tài phú quý báu nhất.
Phía trên cung điện, sương mù mông lung, hào quang hoàng kim lấp lóe, dù ở đây đã một tháng trôi qua, nhưng bên ngoài ngoại giới chỉ chưa đầy một ngày.
Cô kết thúc loại ma luyện này, ngồi xếp bằng yên lặng bên trong hắc đấu trường mấy ngày để hồi phục thương thế, chậm rãi đứng lên.
Khí chất của cô khác biệt, trở nên sắc bén, trải qua ma luyện khuôn mặt đã rút bớt đi sự ngây ngô, mà thay vào đó sắc bén ép người.
Cô trở lại Niết Bàn Trì ngồi xếp bằng xuống, tu luyện chuẩn bị tiến vào Liệt Trận cảnh.
Trôi qua mấy tháng, cuối cùng cô cũng đột phá tiến vào Liệt Trận cảnh.
Trong khoảng thời gian này, Hỏa Linh Nhi Niết Bàn trải qua một sự biến thuế không thể tưởng tượng, da thịt tân sinh, chân chính thoát thai hoán cốt, tuyệt mỹ rung động lòng người, thân thể trắng như tuyết.
Mà phía sau lưng nàng còn xuất hiện một đôi cánh đỏ rực, đó chính là Chu Tước cánh, đây là tiêu chí khôi phục huyết mạch toàn diện, Hỏa Linh Nhi Niết Bàn rất thành công, đánh thức tiềm năng cường đại trong cơ thể.
Xoát một tiếng đôi cánh biến mất, nàng run tay lấy ra một kiện y phục mặc vào người, cả người uyển chuyển linh động vô cùng.
"Nếu như muội cảm thấy mình bị thiệt thòi, ta có thể cho muội nhìn một cái" Cô nháy mắt nói.
"Hừ" Hỏa Linh Nhi nhếch môi, hiếm thấy không tiếp chiêu, bởi vì nàng biết loại chuyện này nàng càng ăn thiệt.
"Uy, muội không cảm thấy việc khỏa thân chạy loạn trước mặt ta, đối với ta khinh bỉ cùng đáng trừng phạt sao? Vậy thì khinh thường cùng trừng phạt mãnh liệt hơn đi" Cô cười nói, không e ngại tiến lại gần ôm lấy eo nàng, cúi đầu hôn lấy đôi môi mọng đỏ của nàng.
"Muội lười để ý đến huynh" Nàng liếm nhẹ môi đỏ hời hợt nói, nhưng vẫn âm thầm nhéo vào eo cô, bất quá vì sao nàng gọi nàng ấy là huynh là bởi vì nàng thích, có ai như người trước mặt ăn mặc như nam nhân, lại còn mặt dày không biết xấu hổ như vậy là nữ tử? Nói ra chắc cũng không có ai tin.
"Uy, thê tử nhẹ tay... được rồi chúng ta đi xem một chút nếu như không có đường nào, vậy thì chúng ta rời đi" Cô buông tay nhìn nàng nói, không có thời gian tiếp tục đùa giỡn nữa.
Mấy ngày sau, bọn cô đi đến điểm cuối của cung điện, nơi này bọn cô nhìn thấy một động hỏa đang cháy hừng hực, một chiếc lông vũ đỏ tươi chói mắt đứng như thanh kiếm chặn ở cửa động.
Cô đến đây chỉ vì chiếc lông vũ này, trong mắt cô phát sáng liền vọt đến, nhưng đáng tiếc nơi đây phù văn dày đặc trong nháy cô bị đánh bay.
Đây là trận pháp Thánh Hoàng Thượng Cổ bày ra.
"Đây là động Chu Tước, không dễ dàng đi vào, chỉ có người cùng cộng hưởng mới có thể bước vào, nhìn muội" Hỏa Linh Nhi nói.
Nàng ngồi khoanh chân trước cửa động, toàn thân lưu chuyển ánh sáng, như là nữ thần đẹp đến không thể diễn tả.
Cổ động oanh minh một tiếng, phát ra tiếng tụng kinh, Hỏa Linh Nhi đứng dậy liệt diễm bừng bừng bao phủ nàng bước vào trong động, bắt đầu một phen tu hành.
Sau đó nàng nâng lên cổ tay rút ra lông vũ, ném ra ngoài, chiếc chân vũ nguyên thủy này chỉ dài một mét, nhẹ nhàng bay bổng trong tay, nhưng chỉ cần khởi động một chút liền kiếm quang động thiên, hỏa diễm như hải.
"Bảo bối tốt hắc hắc" Cô lập tức kinh thán.
Sau ba ngày, nàng rời khỏi Chu Tước động, lạc ấn trên mi tâm đã thu nhỏ lại chỉ bằng một nốt chu sa, khiến nàng cành nhìn cành thấy thánh khiết xuất trần.
"Thê tử muội thật xinh đẹp a" Cô chớp mắt nhìn nàng đi đến gần nàng nói.
Hỏa Linh Nhi liếc xéo cô không thèm nói gì, đi về phía trước.
"Uy, Linh Nhi!" Cô chợt kêu lên.
"Chuyện... ưm!" Hỏa Linh Nhi quay lại liền bị cô hôn lên môi, lập tức trợn mắt nhìn cô.
"Hắc hắc, ta yêu muội" Nói xong cô lập tức chạy đi.
"Huynh đứng lại đó cho ta" Hỏa Linh Nhi mỉm cười đuổi theo.
Cuối cùng bọn cô đi đến tế đàn có khắc đầy tinh thần, quang mang lóe lên cả hai cùng rời khỏi Thánh Hoàng Cung, xuất hiện trên mặt đất.
Mặt đất không có một ngọn cỏ, hồ dung nham to lớn hết thảy cho thấy mảnh địa vực này rất cô quạnh, nhưng đây là Hỏa Vực là tổ địa của một quốc.
Hít thở lấy không khí nóng rực, cả hai cảm thấy rất dễ chịu, khu cổ địa này ban cho bọn cô một đại tạo hóa, nhất là Hỏa Linh Nhi đủ để ảnh hưởng đến cả đời nàng.
Bọn cô tìm phương hướng đi về phía nơi xa.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro