Chương 7: Mafia và tên thỏ đế!
Thông minh và sức mạnh, chính là hai thứ khiến con người ta có được tất cả. Kẻ được ông trời ưu ái sẽ được nhận thêm may mắn trong con đường đi đến đỉnh cao của kẻ ấy. Nhưng làm sao lại có hết được chứ? Không ai là nắm giữ toàn bộ, hoặc là một trong ba hoặc là hai trong ba.
Nhưng hắn thì khác, không có thì bù đắp, bằng mọi giá hắn phải có tất cả, dù thứ đổi lấy chính là vô số sinh mạng!
Hắn có trí, có sức mạnh, nhưng không may mắn. Mà hết thảy cả mười mấy năm, hắn vẫn có quyền thế và địa vị cao trong tay, là người trẻ tuổi nhưng không phải muốn chọc vào là chọc, là người mà ngay cả lão làng trong giới cũng phải nể ba đến năm phần. Hắn chính là kẻ mà được tôn vinh trong cái đất Tokyo này, cả sáng lẫn tối nơi nào cũng có bàn tay hắn kiểm soát.
Kẻ đó chính là Hidetoshi Dekisugi.
.
.
.
"Hồ sơ không tệ, ứng cử vào vị trí trợ lý sao?" - tên phỏng vấn hỏi Nobita. Gã xem xét hồi sơ của em, học hành không tệ, bằng cấp cũng thuộc hạng giỏi, sơ yếu lý lịch, sức khỏe mọi thứ đều tốt. Chắc sẽ đáp ứng được yêu cầu của ngài ấy.
"Dạ, đúng, đúng rồi" - em căng thẳng xoa tay, cả người căng cứng. Mồ hôi đổ ướt hết lưng áo, lắp lửng trả lời tên phỏng vấn.
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một nam nhân với gương mặt điển trai, dáng người thon dài, đôi chân thẳng tắp bước hiên ngang tới đây.
Vừa vào phòng tên phỏng vấn lập tức đứng dậy, tư thế đứng thẳng, sau cúi người 90 độ để chào hỏi người kia. Còn Nobita em đã bị khí thế hiên ngang, lạnh tanh của Dekisugi dọa cho đông cứng tại chỗ, mặt ngơ ngác cứ thế nhìn hắn đi từng bước lại đây.
Đến khi được tên phỏng vấn nhắc mới vội vàng đứng lên, làm theo gã mà kính chào hắn.
"NOBITA!?" - hắn ngạc nhiên, lần đầu tiên lộ ra biểu tình thất thố như vậy.
Tên phóng vấn bị hắn lớn tiếng dọa cho ba hồn bảy vớ văng ra khỏi cơ thể, giật đến bay màu.
Nobita khỏi nói , vốn là con thỏ nhát, bị kêu lớn như vậy sớm đã sợ đến mất mật, nếu có thể chạy trốn, em đã chạy từ lâu rồi. Chỉ là bị ánh mắt ở trên đỉnh đầu ghim xuống, nên đành đóng đinh tại chỗ.
Hắn vội vàng đưa tay để nâng mặt em lên, hắn hồi hộp đến run cả người, không dám tin mà nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy. Em ấy vẫn còn sống, em vẫn còn trên thế giới này, em của hắn...
Mười lăm năm trước,
Khi hắn vẫn chỉ là đứa con của một người làm vườn cho gia đình quyền thế Nobi, hắn được cha đưa theo để học hỏi công việc và sẽ nối nghiệp cha. Nhưng tố chất của hắn thật tốt, phải là rất tốt, hắn được ông Nobi nhìn trúng, đưa vào bang.
Hắn được rèn giũa trong đó, huấn luyện rất gắt gao, không một phút giây nào được cảm thấy thả lỏng. Nhưng tuyệt nhiên ý chí của hắn không thuộc hạng tầm thường, hắn vẫn cảm thấy đây mới chính là con đường nên đi, nên mọi huấn luyện, hắn đều nghiêm khắc với chính mình.
Nhờ thế mà trở nên được coi trọng hơn, được ông Nobi dạy dỗ rất nhiều thứ, dường như muốn bồi hắn trở thành trợ thủ đắc lực.
Càng lên cao, càng tiếp xúc nhiều hơn, hắn phát hiện ra em. Đứa bé con trắng trẻo, mềm mềm, đang vui đùa với ông Nobi tại văn phòng, em cười lên ngọt lắm, hơn tất cả những viên kẹo hắn từng được ăn. Lúc ấy, trái tim hắn như được em gõ lên mà từ từ mở ra cánh cửa.
Từ lúc đó, hắn cứ như cái bóng bên em, không việc gì liền núp góc nào đó nhìn em vui chơi, học tập, cùng bên người thân, bạn bè.
Đôi khi hắn vẫn sẽ ghen tị, ghen tị với những người tiếp xúc với em, với những người được thân cận, trò chuyện cùng em. Khi đó cả xúc của hắn sẽ chẳng ổn, lại phải kiềm nén, nhẫn nhịn bởi biết rằng, hắn chính là vùng lầy nhơ nhuốc, còn em chính là thiên sứ trên cao, nào có chuyện mà với mấy tới. Đành từ xa mà trông theo.
Mọi chuyện sẽ yên bình nếu không phải ông Nobi bị một mưu kế thâm độc lật đổ, một lần mất hết tất cả. Vợ ông đã bị giết khi cố gắng trốn đi, em đi theo vợ ông nên hắn chẳng biết ra sao. Nhưng kết quả thì như đã được dự liệu trong đầu hắn. Chồng chất thật nhiều, cuối cùng mất đi em chính là thứ kích thích cuối cùng để hắn bùng nổ, máu trong người sôi sục, ác ma nỗi dậy trong hắn dần chiếm hết lý trí. Hắn nhớ khi đó, máu thấm đẫm toàn thân thể, không phân biệt máu hắn hay của người khác.
Trí hay sức mạnh, một lần được bộc phát hết tất cả. Đến khi bình tĩnh lại, chỉ còn vài người trong bang, xung quanh chính là hiện trường xác chet, máu đỏ thẫm.
Cuối cùng hắn ngồi lại chiếc ghế chủ trong bang, một tay lại gây dựng mọi thứ. Đến lúc này, hắn mới chính một tay nắm hết Tokyo.
.
.
.
"De...Dekhi!?" - Nobita kinh ngạc, em vẫn còn nhớ hắn, cái người lúc nào cũng âm trầm đi bên cạnh cha em. Thông qua mấy thuộc hạ của cha, em mới biết hắn là ai.
"Phải là tôi, là tôi đây!!!" - hắn kích động muốn ôm em thật chặt, hắn muốn cảm nhận hơi ấm từ em để chắc rằng đây không phải là ảo giác.
"Anh...Lúc đó..." - Nobita thực sự không biết phải nói thế nào, bởi việc ngày đó em không muốn nhớ lại, càng không muốn nhắc lại.
Khi đó em chỉ mới mười lăm thôi, vốn được cha mẹ quan tâm từ bé, làm sao biết được những chuyện kinh khủng ấy, đó là lần đầu, chính ám ảnh em suốt cả quãng thời gian cho đến tận bây giờ. Hình ảnh mẹ ngã xuống vì bảo vệ mình, hình ảnh cha chống chọi lại những kẻ ấy và còn có hắn, người mà theo em suốt cũng ở lại kề vai cha em.
Em cứ nghĩ sẽ chẳng còn ai chứ, thật bất ngờ khi gặp hắn ở đây. Dường như mọi sợ hãi mà em phải chống chịu bị vỡ tan, em không ngừng rơi lệ, ôm chặt lấy hắn như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Em mệt lắm, mọi thứ quá nhanh, em...
"Hức..."
Tiếng nức nở vang lên, như là tạo thành mũi đâm vô hình vào tâm can hắn, nát bấy trong đó.
"Em ngoan. Đừng khóc nữa, càng khóc tôi càng đau" - hắn nhẹ nhàng dỗ dành bé con, tay vuốt tấm lưng nhỏ an ủi. Hắn biết em đã phải chịu đựng nhiều thứ, lúc này hắn chính là người để em dựa vào, là niềm tin duy nhất.
.
.
.
"Bé con, em uống chút nước nhé?" - Deki cầm lấy ly nước, đưa cho em. Nhìn em ngoan ngoãn uống nước, hắn hài lòng vuốt nhẹ lên tóc em.
"Anh có thể thả tôi ra không?" - Nobita sau khi bình tĩnh lại cũng thấy có chút không ổn, hắn từ lúc gặp đến giờ cứ ôm em miết, từ phòng phỏng vấn đến phòng làm việc của hắn, bây giờ đang ngồi trên ghế hắn vẫn ôm em. Khiến em ngại đến đỏ mặt.
Deki càng siết vòng tay hơn, biểu hiện là không đồng ý với yêu cầu em đề ra. Hắn lại nhìn lên đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa, nghĩ chắc sáng giờ em chịu nhiều cú sốc chắc cũng đã đói với mệt lả người. Hắn gọi người mua đồ ăn đến, đợi em ăn xong sẽ đưa vào phòng ngủ riêng để em thoải mái nghỉ ngơi.
Nobita nhìn hắn chu đáo mọi phương diện, dù trước đó ngờ vực, nhưng cũng từ từ thả lỏng.
.
.
.
Từ đó cũng đã được một năm, Deki vẫn tận tình như cũ, hắn chăm sóc em từng li từng tí, hầu như hắn chưa rời khỏi em quá lâu. Lâu dần em cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm với hắn, em vẫn luôn che giấu nhưng mà cái tính hay e thẹn, chỉ bị hắn ghẹo xíu đã đỏ mặt hết lên, muốn hắn không biết cũng khó. Chỉ có điều là hắn chưa từng ghét bỏ em khi biết đến cái tình cảm ngây thơ ấy, em cảm giác như hắn càng ngày càng cưng chiều, hứng em trong lòng bàn tay, hơn nữa em cũng cảm thấy mình đang dần bị chiếm tiện nghi...
Chẳng hạn như lúc này.
Hôm nay em nổi hứng muốn xuống bếp nấu cho hắn một bữa trưa ngon lành, để hắn tẩm bổ sau mấy ngày làm việc vất vả.
Nobita càng ngày ở quen với Deki nên em cũng thoải mái với vấn đề ăn mặc. Vào mùa hè trời nóng, em liền chỉ mặc một cái quần ngắn ngang đùi thêm cái áo ba lỗ để cho mát mẻ. Nhưng với hắn em "mát mẻ" đến mức khiến thằng con hắn đều rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Hắn ngồi trên ghế trong phòng bếp, nhìn em lượn lờ qua lại, đeo tạp dề tất bật chuẩn bị đồ ăn cho hắn, làm hắn có cảm tưởng em như cô vợ nhỏ vậy. Nhưng cặp mông núng nảy được lớp vải mỏng bao bọc, cứ theo di chuyển của em sẽ tưng tưng một chút, lại tiếp là cặp đùi trắng nõn, mềm mại, thật sự muốn chạm đến...
Deki đứng dậy, hắn không thể nhịn nổi nữa rồi, nuôi em lâu như vậy cũng phải trả lại chút gì đó chứ?
Nobita vẫn không hay biết gì cả, em vẫn chăm chú, dồn hết tâm huyết để nấu ăn cho Deki, lại không cẩn thận để cho một con sói gian manh tiếp cận mình.
"Nấu đến đâu rồi?" - hắn làm như vô tình mà bàn tay lướt qua sờ đến mông của em. Cảm giác mềm mại lập tức khiến hắn thèm muốn nhiều hơn. Hắn cứ như vậy tự nhiên mà dựa đến trên người em. Như có như không mà sờ đến cái eo phẳng lì của Nobita.
Em nhỏ này vẫn không để ý đến, vì những hành động này hắn làm cũng không ít lần nên em rất quen thuộc hắn.
"Em nấu sắp xong rồi, ra kia đợi đi"
"Được" - hắn kiềm chế cảm xúc mà lui ra, lẳng lặng chờ đợi món ăn từ em.
Một lúc sau, Nobita bày biện hết mấy món mình nấu, tuy cũng phải sơn hào hải vị gì, nhưng với hắn mà nói, đồ của em làm hắn đều sẽ cảm thấy ngon, hơn nữa trân quý đến mức cũng không thể để sót thứ gì.
Nobita nhìn thấy hắn ăn ngon em cũng vui lắm, ở bên chăm hắn ăn, hai người rất an tĩnh mà cùng một chỗ.
.
.
.
Thời gian buổi trưa, Nobita được Deki tập thói quen ngủ trưa, vừa đến giờ em cũng buồn ngủ, hai người liền đến phòng nghỉ ngơi.
Không bao lâu Nobita liền ngủ mất, mà Deki cũng ngồi dậy. Hắn nhìn khuôn mặt ngây ngô ngủ say kia thật lâu, dường như đang nhớ từng chi tiết một. Rồi dừng lại ngay miệng đỏ hồng nhỏ nhắn kia, đang hơi hé mở, hắn có ảo giác như nó đang mời gọi hắn nhấm nháp nếm thử vị.
"Chụt"
Deki chạm nhẹ lên môi Nobita, rất nhẹ nhàng liếm láp, rồi lại cảm thấy không đủ, đổi thành mạnh bạo đem đầu lưỡi tiến vào trong khoan miệng nhỏ của em. Quấn lấy cái đầu lưỡi nhỏ mềm mại kia, cùng trao đổi nước bọt, lại tráo tới lui, lúc kết thúc hắn còn lưu luyến mà kéo ra một sợi chỉ bạc mỏng.
Được một tất liền muốn một thước, hắn nhẹ nhàng vén áo em lên, làm lộ ra hai bầu ngực trắng trẻo, hai ti hồng nhỏ nhỏ điểm tô thêm nhỏ ngực trắng của em. Mắt hắn cứ dán lên, nuốt khan cổ họng, lại nhịn không được cúi xuống, đem đầu lưỡi nhẹ nhàng gảy lên một cái.
"A~" - Nobita vô ý thức run rẩy một cái, còn vô tình thốt ra tiếng rên kiều mị, Deki lúc đầu tưởng em muốn thức giấc, giật mình thoái lui sang một bên. Nhưng một thấy em ngủ lại, liền tiến đến, không kiên dè một ngụm ngậm lấy điểm hồng nhỏ. Hung hăng mà dùng răng cạ lên, đầu lưỡi theo bản năng mà liếm láp, đảo quanh ti. Hung hăng rồi nhẹ nhàng, cứ lặp đi lặp lại, đôi khi hắn còn mút đến phát ra tiếng. Bên còn lại cũng không bị bỏ bê, hai ngón tay hắn vo tròn đầu vú, se se, lại ấn ấn.
Nobita vốn bị hắn dày vò đến thức dậy, nhưng em thích cái cảm giác hắn mang lại, nên cứ giả vờ ngủ mà miệng thì cũng cho là vô ý thốt ra tiếng rên mê hoặc.
"Thức rồi sao không lên tiếng?" - Deki nhẹ nhàng hôn lên bụng phẳng của Nobita, khàn giọng hỏi tên ngây thơ giả vờ ngủ.
Nobita bị bắt bài, cũng xấu hổ nhìn hắn, lại vô tình nhìn đến dưới thân hắn, nơi đũng quần nhô lên cao, khỏi cần đoán em cũng biết hắn nhịn cũng rất lâu rồi.
"Em đồng ý?" - Deki bỗng nhiên lên tiếng, cách nói chuyện không đầu không đuôi này lúc trước làm khổ em phải đoán ý hắn không biết bao lần. Lâu ngày em cũng dần quen, tất nhiên biết được hắn đang muốn hỏi cái gì. Lúc nãy hắn rõ ràng biết hết sao giờ vẫn hỏi?
Nhìn em khó hiểu, hắn nói:" Tôi muốn tôn trọng những điều em muốn, chỉ cần là em nói, dù là cái gì thì tôi cũng đồng ý"
Em lắng nghe từng chữ hắn nói, cảm động đến mức mà một con người ngại ngùng như em chủ động hôn lên môi mỏng của hắn, tỏ rõ ý của em.
Deki chớp thời cơ biến thành thế chủ động, vồ vập Nobita. Hắn không kiên nhẫn, vừa hôn vừa xé nát quần ngắn của em, cặp mông núng nẩy không còn gì kiềm hãm liền bật ra, mềm mại trắng hồng, dễ dàng bị bàn tay hắn nhào nặn thành hình thù kì lạ. Mềm mại đến mức hắn yêu thích không muốn buông.
Lớp vải hai người cừ dần biến mất, nhiệt độ trong phòng tăng cao.
Nobita ngồi bệt xuống thảm nhung, đang há miệng nhỏ ngậm lấy cac hắn. Của hắn vừa đút vào chỉ đi được một phần ba, phần còn lại em dùng tay sục cho hắn. Cái miệng nhỏ của em đang ra sức phục vụ, tiếng mút mát vang lên khắp phòng, lưỡi nhỏ theo bản năng mà khuấy vào lỗ niệu đạo, rồi lại liếm quanh dương vật rồi lại mút.
Tuy là lần đầu em làm vậy, nhưng hắn thật sự điên cuồng sung sướng, thở dốc nặng nề theo mỗi từng động tác em làm cho hắn. Đến cùng là không chịu nổi mà giữ chặt đầu em, nhẹ nhàng đẩy hông, muốn cac hắn đi sâu hơn. Hắn nhẹ nhàng là muốn em thích ứng kịp thời, hắn thật sự không muốn vì dục vọng bản thân mà tổn thương đến Nobita.
Một hồi sau, hắn liền thoải mái ra vào, cái miệng nhỏ ấm nóng của em làm hắn sướng muốn bắn hết tinh. Nhưng hắn kiềm lại, không muốn lần đầu lại ra sớm như vậy.
Nobita bị hành đến mỏi nhừ cái miệng, hắn mới chịu bắn, nhiều đến ngập tràn trong vòm họng, một ít còn bị nhiễu ra ngoài.
Nó nhớp nháp, mùi khó chịu em muốn nhả lại bị hắn cảnh cáo, bắn nuốt hết.
"Lè lưỡi ra" - Deki bế em lại lên trên giường, hắn để hai ngón tay chơi đùa với lưỡi em một chút, đến khi nước bọt em làm ướt hết hai ngón tay rồi mới rút ra. Hắn cúi xuống mút lưỡi nhỏ em, tranh thủ em không để ý liền cho một ngón tay vào mở rộng.
"Ư..."
Nobita lập tức căng thẳng, cảm nhận có dị vật đang xâm lấn nới rộng hậu huyệt của mình.
Deki cũng không gấp gáp, nhẹ nhàng trấn an em một hồi, bên dưới vẫn không ngừng lại, tiếp tục thăm dò mở rộng.
.
.
.
"Hức...cho vào đi...đủ rồi mà" - Nobita rên rỉ cầu xin, từ nãy đến giờ hắn đã mở rộng đủ rồi, nhưng nhất quyết chỉ có ba ngón tay là hoạt động, hắn lại không thay thế bằng hạ thân mình. Đến khi em điên tình đến chịu không nổi, buộc phải thốt ra lời cầu xin ấy.
Deki nở nụ cười thỏa mãn, nhanh chóng thay thế bằng hạ thân, một phát đâm thẳng đến bên trong, trùng hợp thay lại đâm trúng điểm G, em bắn lần hai, rên to khắp phòng. Hắn cứ nhắm ngay điểm ấy mà thúc vào trong. Em sung sướng đến nổi co quắp ngón chân, tay bấu chặt ga giường, não cũng nhũn thành nước bởi trong đầu chỉ toàn dục vọng.
.
.
.
Nobita với tay kiếm điện thoại, màn hình hiển thị giờ đã là ba giờ rưỡi sáng. Cơn đau ở hông và cổ họng khô rát khiến em khó chịu. Chống cơ thể ngồi dậy muốn đi xuống bếp tìm nước uống để nhuận cổ họng.
Em lại quay sang bên cạnh không thấy Deki, chẳng biết giờ này rồi mà hắn còn không ngủ. Lết cái thân đau nhứt xuống nhà bếp.
Sau khi thông nhuận họng, em lên lại lầu, lần này thì có đi tìm hắn ở đâu. Lúc qua tới thư phòng thấy sáng đèn liền đẩy cửa bước vào.
"Anh..."
Deki nghe tiếng ngẩn đầu nhìn thấy em ở ngoài cửa, trên thân cũng chỉ đơn mỏng chiếc áo sơ mi của hắn. Deki kéo em lại ngồi trên người mình, thơm một cái lên má mới hỏi:" Sao không ngủ tiếp?"
"Đau họng với hông" - em rúc vào người hắn, cạ vào ngực hắn như đang tìm chỗ thoải mái vậy.
"Em thích anh lắm"
"Anh đừng bỏ em nha"
"Em chỉ còn lại anh thôi"
"Em có thể cho anh mọi thứ, tiếc là em chỉ còn tấm lòng với tấm thân thôi, anh đừng chê"
Từng câu từng chữ đều không nghe sót. Bao nhiêu năm rồi, từ cái ngày hắn lẽo đẽo theo em đến giờ, hắn cuối cùng cũng được đền đáp rồi. Lời em nói làm hắn vừa vui vừa thương xót, em như bông hoa nhỏ được người người bảo vệ, bỗng dưng một ngày giông bão đến, cuốn mọi thứ đi chỉ còn lại em khiến em sợ hãi, một mình chống lại gió bão cuồn cuộn. Có lẽ hắn đã làm được, đến nỗi cầu xin hắn đừng bỏ rơi em.
Làm sao hắn có thể, làm sao có thể bỏ lại em, em là mặt trời của hắn, là trái tim hắn làm sao bỏ em được chứ?
"Tôi không bao giờ rời bỏ em, chỉ cầu xin em đừng bỏ tôi lại nơi thế giới tâm tối này..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro